Sủng Hôn - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Sủng Hôn


Chương 3


Như Tề Giai Kỳ nói, khóc một trận, say một trận, cuộc sống còn phải
tiếp tục, ngươi thất tình, thế giới không thất tình. Hứa Hựu An chỉ là
một người không đáng kể trên thế giới này mà thôi, cô thất tình không có mấy người quan tâm. Hơn nữa, cuộc sống cũng không quản được, thậm chí,
mỗi ngày cô còn phải nhìn đôi gian phu dâm phụ ở trước mặt mình lắc lư,
tình ý ngọt ngào.

Trần Lỗi nói với cô anh sai rồi, chỉ cần cô tha thứ lần này, anh nhất định sẽ một đao cắt đứt với Chu Na, còn nói, bọn họ lập tức liền đi
đăng ký kết hôn. Với Trần Lỗi mà nói, Hứa Hựu An thật sự cũng tìm
không được người đàn ông thứ hai yêu cô như vậy.

Lúc ấy, tâm Hứa Hựu An thật bỗng xao động. Nhưng ngay sau khi cô cự
tuyệt Trần Lỗi, cô vừa bước vào bệnh viện, hai người này đã công khai ra vào như một đôi. Đây chính là người đàn ông hai ngày trước dào dạt tình yêu van xin cô tha thứ.

Sau khi cô cự tuyệt, Trần Lỗi nói cô sẽ hối hận, anh chờ cô hối hận.
Nếu như đây chính là phương pháp Trần Lỗi để cho cô hối hận, vậy Hứa Hựu An chỉ có thể nói, người đàn ông này ngây thơ đến buồn cười.

Hứa Hựu An đem cặp lồng cơm đậy lại, đứng lên, nhìn cũng chưa từng
nhìn Trần Lỗi cùng Chu Na ở bên cạnh không xa, xoay người ra khỏi căn
tin lớn. Y tá Triệu Thiến rất có giao tình với cô cũng cùng ra ngoài,
tức giận bất bình nói: “Đôi nam nữ chó má, Hựu An, Hựu An, sao cô lại
tránh bọn họ, khiến bọn họ càng đắc ý.”

Hứa Hựu An dừng bước: “Không phải tôi tránh bọn họ, là tôi bị anh ta
làm ghê tởm ăn không ngon, được rồi, đừng nh bọn họ, không có chút hứng
thú nào.”

Triệu Thiến nhỏ giọng nói: “Hựu An, cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật
tốt, chú của Chu Na là trưởng khoa của bệnh viện chúng ta, mấy ngày
trước mới vừa được cất nhắc lên chức phó giám đốc Bệnh viện, muốn một
bác sĩ ngoại khoa nhỏ như cô chịu chút ủy khuất không phải rất dễ dàng
sao.”

Hứa Hựu An xem thường nói: “Tôi làm việc cẩn trọng, không lười biếng, không dùng mánh lới, cũng không phạm sai lầm, tôi lại càng muốn biết,
ông ấy làm khó dễ tôi như thế nào.”

Triệu Thiến liếc cô một cái nói: “Cô ngu à! Ai mà không biết tháng
sau chính là diễn tập lớn ở quân khu chúng ta. Tôi nghe nói là ở vùng
núi Tùng Lâm, cộng thêm toàn bộ binh chủng. Bệnh viện chúng ta khẳng
định sẽ cho người ra xây dựng bệnh viện dã chiến. Đây chính là công việc kiếm vất vả không được cám ơn. Nhìn hai chúng ta xem, đến nơi diễn tập
không biết có luyện được gì không nhưng chắc sẽ gục xuống. Tuy nói là
nhân viên cứu hộ, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải hành quân đi theo bệnh
viện dã chiến, so với lúc đại học Quân y huấn luyện dã ngoại còn khổ hơn gấp mười lần. Nếu thật sự để cô đi, người cánh tay bắp chân nhỏ như cô, có thể chịu được sao?”

Hứa Hựu An cúi đầu nhìn mình, lại nhìn đống thịt trên người Triệu
Thiến một chút, phì cười một tiếng: “Nghe cô nói như vậy, tôi lại cảm
thấy cô nên chủ động xin đi, nói không chừng sau nửa tháng diễn tập quân sự trở về, cô cũng không cần phí sức lực giảm cân.”

Triệu Thiến bất mãn vỗ cô một cái: “Tôi nói nghiêm chỉn

h với cô đó, cô đừng không tin như vậy chứ.”

Triệu Thiến thật sự là quạ đen. Buổi chiều, lãnh đạo Khoa liền gọi
Hựu An lên, bảo nên chuẩn bị một chút, tháng sau tham gia diễn tập quân
sự. Hôm nay là hai mươi chín tháng ba, tháng sau không phải là hai ngày
sau sao. Hứa Hựu An không thể không bội phục Chu Na mạnh mẽ vang dội. Cô nhận mệnh, không hề nghi ngờ gật đầu, bày tỏ ý phục tùng an bài của tổ
chức.

Từ phòng làm việc của lãnh đạo đi ra, mới vừa đi tới cửa cầu thang đã nhìn thấy Trần Lỗi. Bình thường trên mặt đẹp trai dịu dàng, lúc này có
chút lụn bại tối tăm nói không rõ.

Trần Lỗi chưa bao giờ biết tính tình Hứa Hựu An cứng như thế. Hai
người yêu nhau sáu năm, cơ hồ chuyện gì Hựu An cũng nghe anh, anh nói
tốt nghiệp rồi, em cũng vào Quân tổng phía Bắc đi! Hựu An nói được. Anh nói chờ thêm hai năm chúng ta sẽ kết hôn, cô nói được. Trừ chuyện kia
cô không nghe anh, cơ hồ tất cả những chuyện còn lại, đều do anh quyết
định, Hựu An chưa bao giờ có ý kiến.

Trần Lỗi tức giận nói Hựu An không dịu dàng, không săn sóc, thật ra
hoàn toàn là nói lẫy. Hựu An và Chu Na không thể đem ra so sánh, Hựu An
nhỏ hơn mình hai tuổi, năm nay cô mới 24, Chu Na lớn hơn mình ba tuổi.
Loại dịu dàng săn sóc đó của Chu Na, Hựu An vĩnh viễn không thể nào học
được, Hựu An còn là một cô gái, Chu Na đã là phụ nữ thành thục.

Trần Lỗi biết Hựu An có chút yếu ớt, có chút tính trẻ con, nhưng lại
không biết, cô cường ngạnh cố chấp, hoá ra là không thể cứu vãn.

Trần Lỗi cảm thấy, lần này có lẽ tự mình đã biến khéo thành vụng. Anh muốn dùng Chu Na kích thích Hựu An, một khi Hựu An khổ sở, anh lại đi
năn nỉ sám hối, có lẽ hai người sẽ quay lại với nhau. Nhưng từ đầu đến
cuối, Hựu An không nhìn anh một cái, thậm chí lúc hai người gặp thoáng
qua, Hựu An cũng xem như anh trong suốt.

Mà vừa rồi Trần Lỗi mới biết, Chu Na bảo chú của cô ta điều Hựu An đi tham gia diễn tập quân sự. Ai cũng biết, chuyện như vậy làm thế nào
cũng không bao giờ đến phiên Hựu An. Trần Lỗi tức giận chất vấn Chu Na,
Chu Na lại vô cùng thẳng thừng nói với anh: “Hứa Hựu An chói mắt bên
cạnh, em thấy là phiền, anh nhìn tâm cũng loạn. Các anh đã chia tay,
liền rạch ròi một chút, anh không hạ quyết tâm được, thì em giúp anh
thôi.”

Ngay lúc đó, sắc mặt Trần Lỗi lúc trắng lúc xanh, đóng sầm cửa liền
chạy tới đây. Thấy Hựu An, một bước, Trần Lỗi với tay bắt được bả vai
của cô: “Hựu An, anh nhận là anh sai, em tha thứ cho anh một lần cũng
không được sao, chẳng lẽ phạm lỗi lần đầu, em liền xử anh tử hình cả
đời, em cảm thấy công bằng sao? Em quên quá khứ ngọt ngào của chúng ta
sao, sáu năm tình cảm của chúng ta……” Chát một tiếng, Hựu An không
chút lưu tình giơ tay lên hung hăng tát một cái cắt đứt Trần Lỗi.

“Trần Lỗi, đừng lại nói cái gì là sáu năm tình cảm. Con mẹ nó, anh
không xứng, anh phạm lỗi lần đầu? Anh tự hỏi lại lương tâm mình xem, anh cùng Chu Na làm tổng cộng bao nhiêu lần, chỉ sợ chính anh cũngđếm hết!”

Hựu An thở dốc một hơi, đè ép lửa giận trong lồng ngực: “Trần Lỗi,
anh có ý gì vậy? Chúng ta xong rồi, chia tay, anh cùng Chu Na cũng danh
chánh ngôn thuận ở cùng nhau. Anh còn tới dây dưa tôi làm cái gì? Xem
như tôi cầu xin anh, đừng đánh mất một chút ý tốt đối với anh còn sót
lại trong lòng tôi. Không phải tất cả lỗi lầm đã phạm vào đều có thể
sửa. Giết người rồi, anh nói anh có sửa được không. Cho nên, hãy giống
như người đàn ông chân chính, đừng để tôi khi dễ anh, rồi lại tự khi dễ
ánh mắt mình quá kém.” Nói xong, lướt qua anh trực tiếp đi xuống lầu.

Trần Lỗi đứng lặng thật lâu cũng không động đậy, anh không hiểu, tại
sao cái người chuyện gì cũng nghe lời anh – Hựu An lại biến thành như
vậy, xa lạ mà sắc bén, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng phía trên, Chu Na
nghiêng người dựa vào khúc quanh cầu thang, Trần Lỗi chợt bức thiết có
loại ý tưởng, muốn trở lại lúc ban đầu, lúc ban đầu còn chưa biết Chu
Na, đáng tiếc không có khả năng.

Tan tầm, Hựu An nấn ná đến khi tất cả mọi người đi hết, cô mới dọn
dẹp một chút rồi đi ra ngoài, mới vừa đi ra cửa hông bệnh viện, đã nhìn
thấy phía đường đối diện dừng một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục,
trước xe còn có Giang Đông thẳng tắp đứng yên.

Giống như bất cứ lúc nào, bất kỳ địa điểm nào, anh đều có bài có bản
cẩn thận tỉ mỉ như vậy, đứng ở nơi đó cùng cột điện sau lưng anh vừa
đúng tạo thành hai đường thẳng song song, ánh hoàng hôn chiếu lên người
anh, khắc họa ra bộ mặt cùng đường cong thân thể của anh, kiên cường như điêu khắc, cùng một dạng với cha anh, cả người lộ ra một loại khí chất
nguội lạnh không thể bỏ qua.

Tề Giai Kỳ nói đây chính là quân nhân, cả người Hormone nam tính phát huy đến mức tận cùng, đây là đàn ông, đây là trụ cột gia đình, nhưng
Hựu An rất khó thích Giang Đông như vậy, những thứ trong lòng, qua nhiều năm đã đọng lại thành một bờ ngăn, làm sao cũng không vượt qua được.

Đã mấy tháng Giang Đông không gặp cô em gái này, cô em gái này là một phiền toái đột nhiên xông vào trong đời. Giang Đông làm thế nào cũng
không giải quyết được phiền toái lớn này.

Đối với việc cha tái hôn, Giang Đông không có phản ứng gì, cha mẹ anh vốn không giống như người khác. Từ khi anh bắt đầu có trí nhớ, đã không thấy cha mẹ cùng nhau. Bọn họ không thân mật cũng không gây gổ, ở dưới
một mái nhà, lại giống như hai khách trọ không can thiệp chuyện của
nhau. Khiến hai người cứng nhắc liên lạc, đi chung với nhau, đại khái
chỉ vì anh.

Khi anh mười tuổi, rốt cuộc cha mẹ cũng ly hôn. Sau này anh mới dần
dần hiểu được, hôn nhân của cha mẹ là kết quả do người lớn bên trên cứng nhắc bức bách. Bọn họ không yêu thương nhau, miễn cưỡng ở chung một chỗ nhiều năm như vậy đã đến cực hạn.

Sau khi ly hôn, mẹ ra nước ngoài, anh đi theo cha. Mẹ của Hựu An cùng cha có chuyện xưa gì, Giang Đông không biết, cũng không có hứng thú
nghe ngóng. Dù cha tái hôn, với anh cũng không có gì thay đổi, anh còn
có binh nghiệp của anh, anh thích nghề quân nhân này. Làm quân nhân
chuyên nghiệp là lý tưởng xưa nay của anh, chính anh cũng từng bước thực hiện lý tưởng này. Chưa bao giờ biết đến, mẹ kế cũng nhân tiện đưa tới
phiền toái lớn này.

Lần đầu tiên Giang Đông nhìn thấy Hựu An là trong hôn lễ tái hôn của
cha. Cha hiển nhiên rất ưa thích mẹ của Hựu An, cố ý muốn cử hành hôn
lễ. Khi đó vừa lúc Hựu An tốt nghiệp cấp hai, trong hôn lễ cô mặc một
thân áo đen xông tới, chỉ về phía mẹ cô hô to: “Tôi không có mẹ như vậy, từ hôm nay trở đi, bà không phải là mẹ tôi. Tôi chỉ có ba, tôi không họ Giang, tôi họ Hứa, tôi tên là Hứa Hựu An, vĩnh viễn là Hứa Hựu An.”

Trong đôi mắt trong suốt chứa đầy nước, lại thà chết chịu đựng không
rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp mà trẻ trung, dưới ánh đèn lễ
đường, sáng rỡ như vậy. Đây là em kế Hứa Hựu An của anh, Giang Đông
không muốn nhớ đến cô cũng không được.

Ánh mắt Giang Đông thẳng tắp rơi vào trên người Hựu An. Đã nhiều năm
như vậy, dường như một chút cô cũng không thay đổi. Còn là tiểu nha đầu
cố chấp trên lễ đường, cố chấp giữ vững kiên trì của mình. Không thể
nghi ngờ đây chính là một cô bé, không biết phải thấu hiểu người khác,
lại càng không biết nhìn sự việc từ góc độ của người khác. Cô chính là
cô gái nhỏ còn chưa lớn lên. Giang Đông tự nói với mình như vậy, cho
nên, anh cũng thuận nước đẩy thuyền tha thứ cho mạo phạm cùng lạnh nhạt
của cô đối với mình.

Hứa Hựu An đứng trước mặt anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên thật cao
nhìn anh: “Giang Đông, anh tới làm gì? Là tới cười nhạo tôi sao, hay là
tới khoe khoang anh có năng lực biết trước. Đúng, đúng như anh nói, tôi và Trần Lỗi chia tay, tôi bị anh ta bỏ, tất cả dự đoán của anh, đều trở thành thực tế, anh traio hứng chứ!”

Giang Đông nhíu nhíu mày: “Anh không rãnh cười nhạo em, anh tới đón
em về nhà, hôm nay là sinh nhật mẹ em.” “Tôi không có mẹ.” Hựu An cúi
đầu cố chấp khạc ra một câu, xoay người rời đi, bị Giang Đông chộp lại,
mở cửa xe ném vào chỗ ngồi phụ lái.

Hựu An kịch liệt giãy giụa, Giang Đông áp chế cô uy hiếp: “Em không đàng hoàng, có tin anh sẽ trói em đem về hay không.”

Hựu An bất động, nhưng một đôi mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm Giang Đông: “Giang Đông, con mẹ nó, anh quản chuyện đâu đâu chi vậy, nhanh
như vậy liền đem mẹ ghẻ thành mẹ, anh là con sói mắt trắng, mẹ anh sinh
anh……”

Giang Đông ngồi trở về trên ghế lái, vươn tay đặt ngón tay trên môi
cô: “Hứa Hựu An, đừng ép anh chặn miệng em lại.” Nổ máy xe, vèo một
tiếng chạy ra ngoài……

Theo rung chuyển của xe, thân thể Hựu An lao về phía trước, mắt thấy
sẽ phải đụng vào buồng xe trước mặt, một bàn tay to đưa qua tinh chuẩn
bắt được cổ áo của cô, túm cô trở về: “Khả năng giữ thăng bằng quá kém,
bây giờ anh bắt đầu hoài nghi, sao em có thể tốt nghiệp sau bốn năm ở
đại học Quân y, nếu em là lính của anh……” Lời của anh chưa nói xong, liền bị Hựu An nhẫn tâm cắt đứt: “Rất may mắn tôi không phải là lính
của anh, cho nên, đừng ở trước mặt tôi bày dáng vẻ thủ trưởng ra, Trung
tá rất giỏi à!” Hựu An lầm bầm một câu, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa
sổ.

Giang Đông có lúc thật muốn đem nha đầu này ném vào trong lò rèn nung luyện thật tốt, đem cả người giống như con nhím đầy gai nhọn của cô rèn cho mất hết. Giang Đông là cục trưởng, cục trưởng cục trinh sát, phía
dưới có 326 binh sĩ, không một người nào dám mạnh miệng vươn gai cứng
với anh. Lúc mới tới, cũng có mấy người lớn gan, về sau bị anh dọn dẹp,
tất cả đều đàng hoàng nghe lời giống như cô dâu nhỏ, nhìn thấy anh cũng
hận không thể đi vòng qua. Bàn về mánh khoé, anh có nhiều, không sợ cùng người khác đốp chát. Nhưng đến trênnha đầu Hứa Hựu An này, một chút
cũng không khống chế được. Hơn nữa có ra chiêu thì tác dụng cũng không
lớn, Giang Đông rất rõ ràng, nha đầu này không sợ anh.

Lại nói, anh cũng không thật sự thu thập cô. Chỉ là lúc ấy khi cô đã
thi Đại học xong, anh mang cô trở về báo tin, nha đầu này lại không chịu phục tùng. Không còn cách nào, anh chỉ có thể đem cô cột lại ném vào
trong xe, mang về Thành phố B. Dọc đường nha đầu này không nói một
tiếng, sau đó anh mới nghĩ lại, dù sao cô cũng là tiểu nha đầu, anh làm
như vậy có chút quá đáng, muốn nói mấy lời dịu dàng khuyên nhủ cô.

Quay đầu nhìn lại, nha đầu này không khóc không náo, chỉ giương mắt
nhìn chằm chằm anh. Bộ dáng kia giống như con mèo xù lông, giống như anh là kẻ thù giết cha của cô, cứng cổ, khiến ý nghĩ dụ dỗ cô trong lòng
Giang Đông nháy mắt tan thành mây khói. Nha đầu kia thì ra cũng có bản
lãnh này.

Không phải Giang Đông chưa từng thấy cô và Trần Lỗi ở bên nhau. Ngoan ngoãn như một con mèo. Không phải xù lông, mà là một con mèo nhỏ đáng
yêu khiến người ta hận không thể ôm về nhà nuôi. Lúc đó, tâm tình Giang
Đông bất bình cực độ, Trần Lỗi gì chứ, chỉ là một thằng nhóc thôi.

Không biết Hựu An chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại, nhìn chòng chọc
anh thật lâu rồi mở miệng: “Anh đã sớm biết Trần Lỗi cùng Chu Na có
chuyện, đúng không?” Một chút Hựu An cũng không hoài nghi năng lực của
người anh kế này. Có mù cũng biết anh là cục trưởng cục trinh sát. Hựu
An cũng hiểu, sau khi tốt nghiệp đại học Quân y, cô có thể thuận lợi
tiến vào Quân tổng phía Bắc, bên trong khẳng định là do vị cha ghẻ hoặc
người anh kế này nhúng tay.

Bọn họ thích quản cô, đặt cô dưới mí mắt mà canh chừng, muốn đem cô
kéo ra ngoài liền kéo ra ngoài, muốn đem cô thả ra liền thả ra. Có lúc
Hựu An cảm thấy, mình thật ra cũng rất bịt tai trộm chuông. Nhưng chính
là cô không muốn biết rõ, không muốn hiểu rõ, cho nên chuyện Chu Na,
Giang Đông khẳng định đã sớm biết hết.

Quả nhiên Giang Đông cũng không nhìn cô, rất thoải mái thừa nhận:
“Biết.” Hựu An cắn cắn môi: “Tại sao không nói với tôi?” Những lời này
khiến Giang Đông khẽ nghiêng đầu liếc cô một cái: “Tại sao phải nói cho
em biết? Cho anh lý do xem?”

Hứa Hựu An gật đầu một cái: “Đúng vậy! Sao anh phải nói cho tôi biết, nóừng anh đã sớm chờ cái ngày này, chờ tự tôi phát hiện, sau đó tới
chứng tỏ anh thật anh minh, thật lợi hại, dự kiến trước mọi việc.”

“Hứa Hựu An, anh có thể tha thứ tâm tình em không tốt sau khi thất
tình, nhưng cố tình gây sự thật rất ngây thơ đó.” Giọng Giang Đông xa
cách lại thực tế. Cả người Hựu An giống như bóng cao xu xì hơi, xì một
tiếng liền ủ rũ.

Gây gổ với Giang Đông vĩnh viễn cô cũng không thắng nổi. Anh không hỗ là lính Trinh Sát ưu tú. Có lúc Hứa Hựu An cảm thấy, ở trước mặt anh
mình hoàn toàn trong suốt, cái gì cũng không giấu được. Anh có thể tinh
chuẩn tìm được điểm yếu của cô, một chiêu bóp chặt. Hơn nữa, cho tới
bây giờ anh chưa từng tức giận, sẽ không để xảy ra tức giận, chỉ biết
dùng một loại ánh mắt phiền toái nhìn cô, đối phó cô. Còn cô, chưa bao
giờ muốn phiền toái anh, là anh nhất định để ý tới chuyện của cô.

Hứa Hựu An nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía
sau, trầm mặc thật lâu mới nói: “Sinh nhật của bà thì gọi tôi đi làm gì? Người một nhà các anh nhiệt liệt ăn mừng chẳng phải là được sao, các
người không sợ tôi đi sẽ khiến các người ngột ngạt sao?”

“Em không đi Dì Thanh sẽ khó chịu, cha sẽ áy náy.” Hựu An gật đầu một cái: “Cho nên, vì để cho các người đều tốt, thì phải để cho tôi không
dễ chịu đúng không?”

Giang Đông nhìn cô một cái: “Hứa Hựu An, năm nay em 24 rồi, không
phải 18, cũng không phải 15, em nên dùng lý trí của em mà suy nghĩ vấn
đề đối đãi. Không phải bởi vì em kiên quyết phản đối, mà chuyện này
không trở thành sự thật. Em phản đối hữu dụng sao, chỉ có thể cho thấy
em ngây thơ đến buồn cười.”

Miệng tên khốn này thật độc! Hựu An cũng biết Giang Đông không nói
thì thôi, há mồm sẽ không nói lời hữu ích. Cô không muốn lại để ý đến
anh, cúi đầu lấy điện thoại di động ra chơi trò Ninja trái cây cho bỏ
tức. m thanh cắt trái cây làm cho cô có một tia sảng khoái, ngón tay cô
lướt nhanh trên di động, xem những thứ trái cây kia thành đầu của Giang
Đông, lanh lợi cắt thành năm bảy mảnh.

Giang Đông liếc mắt nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt, đáy mắt thoáng
qua điều gì đó mà chính anh cũng không nhận thấy. Đã nhiều năm như vậy,
trong mắt anh, cô vẫn là cô bé gái xông vào lễ đ gọi nhỏ. Một chút cũng
không thay đổi, hồn nhiên, ngây thơ, cố chấp, còn có chút đáng yêu. Thật ra thì Giang Đông hoàn toàn có thể không để ý tới cô, mặc kệ cô, nhưng
anh lại không làm được.

Lái xe vào cổng lớn, chạm mặt một chiếc Hummer màu bạc quen thuộc.
Giang Đông nhấn còi một cái, dừng xe lại, hạ cửa xe xuống, thò đầu ra:
“Tự Hoành, bây giờ anh đi ra ngoài hay là về bộ đội?”

Ánh mắt Chu Tự Hoành không khỏi xẹt qua cô gái đang cúi đầu chơi điện thoại di động bên cạnh anh, ngoài ý muốn chau chau mày. Đây là lần đầu
tiên phát hiện một phụ nữ bên cạnh Giang Đông.

“Đương nhiên là về bộ đội, sắp diễn tập quân sự rồi, tôi phải suy
nghĩ thật kỹ, làm thế nào để gọt nhóm dưa chuột các anh.” Giang Đông hừ
một tiếng: “Đừng ngạo mạn, Binh Vương rất giỏi sao, cục trinh sát chúng
tôi cũng không phải chỉ để chơi, còn chưa biết ai gọt ai đâu.”

Chu Tự Hoành rất tự tin cười hai tiếng: “Vậy chúng ta gặp lại trên
chiến trường đi.” Nói xong, khởi động xe lướt qua xe Giang Đông, trong
chớp mắt ấy, Hứa Hựu An ngẩng đầu lên, cùng Chu Tự Hoành nhanh chóng
chạm mặt. Chu Tự Hoành không khỏi ngây người một lúc, trong lòng thắc
mắc tại sao lại là cô, sao cô và Giang Đông lại đi cùng nhau.

Hứa Hựu An chưa bao giờ hứng thú với bạn bè của Giang Đông, vì vậy
càng sẽ không chú ý. Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện, làm
sao để vượt qua tối hôm nay.

Nơi này là khu nhà của người trong quân khu, mỗi tòa nhà đều khá bề
thế. Có thể vào ở nơi này đều là nhân vật cấp thủ trưởng, cho nên ngay
cả lính trinh sát đứng gác ở cửa cũng đều vác súng trên vai. Đây là nhà
cha dượng cô, từ góc độ này mà nói, mẹ cô có thể gả cho cha dượng, thật
sự là đã phất lên. Với điều kiện của cha dượng cô, muốn tìm vợ trẻ hơn
Giang Đông, cũng không phải là việc khó gì. Nhưng coi trọng mẹ cô, còn
gióng trống khua chiên cưới vào nhà, Hứa Hựu An phải thừa nhận, mẹ cô
rất có bản lãnh, không chỉ thành công gả cho quan lớn, ngay cả cô cũng
có thể ra vào nơi này.

Chỉ là tính cả hôm nay, tổng cộng Hứa Hựu An mới tới đây sáu lần. Lúc bắt đầu học đại học năm thứ nhất, hàng năm vào sinh nhật mẹ cô, Giang
Đông đều bắt cô về ăn bữa cơm, đến năm nay vừa đúng lần thứ sáu. Mặc dù
hàng năm đều bị cô làm cho không nên lúng túng, nhưng hàng năm vẫn bắt
cô phải đến.

Hứa Hựu An muốn kết hôn, ở mức độ nào đó cũng là muốn thoát khỏi loại tình cảnh bị người quản thúc này. Cô kết hôn, tự nhiên sẽ có ông xã
trông nom, Giang Đông, cha dượng, thậm chí mẹ cô, cũng không còn lý do
chính đáng để quản cô, thật là một ý kiến hay.

Hứa Hựu An càng nghĩ càng cảm thấy kết hôn rất tốt. Kết hôn cô liền
tự do, chỉ là ông xã thì phải chọn thật tốt. Phải tìm một người lợi hại, ít nhất phải lợi hại hơn Giang Đông. Có là đồ ngốc cũng hiểu, không
khống chế được Giang Đông, không lợi hại hơn Giang Đông, cô còn có đường để đi sao.

Giang Đông đem xe dừng ở trước cửa, tắt máy, xuống xe, đi vòng qua
ghế phụ, mở cửa xe. Hựu An còn đắm chìm trong kế hoạch kết hôn của mình
chưa thể tự thoát ra được, Giang Đông đưa tay gõ mui xe một cái: “Muốn
anh kéo em vào sao?”

Hứa Hựu An trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh ra, nhảy xuống xe. Cho dù đã tới sáu lần, Hứa Hựu An vẫn như cũ cảm thấy đây là một nơi xa lạ
khác thường. Người mẹ cao quý xinh đẹp của cô luôn dùng loại ánh mắt ẩn
chứa áy náy cùng bất đắc dĩ nhìn cô. Hứa Hựu An cảm thấy, có lẽ cha
dượng cô chính là bị thứ ánh mắt này của mẹ cô bắt làm tù binh. Ánh mắt
như vậy làm người ta thương tiếc, làm người ta không đành lòng. Đáng
tiếc, Hứa Hựu An sẽ không bị lừa gạt, cô nhớ ánh mắt mẹ nhìn ba rất lạnh rất nhạt.

Hứa Hựu An cúi đầu, trầm mặc ngồi trên một bên sofa, tiếp tục chơi
điện thoại di động của cô. Loại phản kháng tiêu cực này đã kéo dài sáu
năm. Trong lòng Trương Tú Thanh khổ sở, chưa từng nghĩ tới, Hựu An lại
là một đứa trẻ cố chấp như vậy. Sau khi đại náo hôn lễ, đã nhiều năm như vậy, cô chưa hề gọi bà một tiếng mẹ.

Cô hận bà, Trương Tú Thanh biết. Vì cha cô, cô hận chết bà, hận bà
năm đó lúc cha cô vừa chết liền tái giá. Đây là một lý do đủ để cô kiên
trì chín năm.

Giang Thành đưa tay nắm bả vai bà vỗ về an ủi. Trong lập trường của
Giang Thành, ông không muốn cũng không thể quá tham gia vào chuyện giữa
vợ và con gái. Chỉ có thể tận lực để cho bọn họ có thể gặp mặt, ông biết Tú Thanh nhớ Hựu An bao nhiêu, vì gả cho ông, bà mất đi con gái. Ông
nghĩ hết cách để họ mở lòng với nhau, nhưng Hựu An cũng là đứa bé cố
chấp h bất kỳ ai. Cô giữ vững kiên trì của mình, luôn ghi nhớ việc ba cô chết đi, thủy chung không chịu tiếp nhận bọn họ.

Thậm chí, ban đầu cô kiên trì ra ngoài độc lập, cô không muốn mang họ Giang, cũng không theo chân bọn họ ở chung một chỗ. Cho dù học bốn năm ở đại học Quân y, phân đến Quân tổng phía Bắc trong hai năm, nếu như
Giang Đông không cưỡng chế đón cô về, sợ rằng một lần cô cũng sẽ không
bước vào cái nhà này. Nha đầu này cố chấp giống như cục đá cứng.

Giang Thành phất tay một cái, dì giúp việc bắt đầu bưng thức ăn vào
phòng ăn. Trương Tú Thanh ngồi bên cạnh Hựu An dịu dàng nói: “Dì giúp
việc đã làm món con thích ăn nhất, qua ăn cơm đi!”

Hựu An cúi đầu không để ý tới bà, tiếp tục chơi điện thoại trong tay
cô. Mắt Trương Tú Thanh đỏ lên, Giang Đông đã đi tới, không nói hai lời, xốc Hựu An lên kéo vào phòng ăn, đặt cô trên ghế, lại gần bên tai cô
nhỏ giọng nói: “Đừng quá đáng, anh không muốn vì em mà tiêu hóa không
tốt, biết chưa.”

Hựu An nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, Giang Thành gắp một khối sườn
bỏ vào trong chén Hựu An: “Ăn sườn đi, mẹ con nói con thích ăn thịt kho
tàu nhất……” Hựu An cũng không thèm nhìn Giang Thành, gắp miếng sườn
trả trở về.

Trương Tú Thanh đột nhiên để đũa xuống: “Hựu An, con còn muốn náo
bao lâu. Con giận dỗi với mẹ, tội gì lại cùng chú Giang của con giận chó đánh mèo, rốt cuộc con muốn thế nào?” Hứa Hựu An ngẩng đầu lên: “Tôi
muốn bà đừng động tới tôi, đừng để ý tới tôi, bà chỉ cần hạnh phúc làm
vợ thủ trưởng là được.”

“Mặc kệ con?” Trương Tú Thanh có chút không kềm được: “Nếu con có thể tự lo cho mình, mẹ cũng không muốn quản con, nhưng nhìn con đi, quen
một người bạn trai sáu năm, cuối cùng thì thế nào?”

Pằng một tiếng, Hứa Hựu An dằn mạnh đũa xuống, hung hăng liếc mắt
nhìn Giang Đông, nói: “Sao chứ, tôi bị bắt cá hai tay, tôi rất cao hứng, tôi cao hứng trước khi kết hôn thấy rõ bộ mặt thật của Trần Lỗi. Để
không phải như cha tôi, bị người ta đội nón xanh (cắm sừng) mà không
biết……” “Hựu An!” Giang Thành lên tiếng cảnh cáo.

Hứa Hựu An xoay người, đứng lên: “o rồi, tôi về trước.” Nói xong, tự mình liền xông ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN