Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn
Chương 49
Buông xuống chuyện trong lòng, Cố Duy Nhất mới có tâm tư nhìn ra bên ngoài, thấy Ngôn Mộc lái xe ra ngoại thành, Cố Duy Nhất có chút nghi hoặc, “Chúng ta đi đâu vậy?” Nhà họ Cố cũng không phải đi đường này.
Ngôn Mộc thấy cô cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, khóe miệng khẽ nhếch, “Ra sân bay, anh còn có việc chưa xử lý xong.”
“Ừm.” Cố Duy Nhất gật đầu.
“Em cũng đi cùng anh.” Ngôn Mộc lại nhàn nhạt thêm một câu.
“Hả?” Cố Duy Nhất sững sờ, “Em đi làm gì?”
“Dù sao em cũng làm luận án xong rồi, coi như tốt nghiệp, gần đây cũng không bận gì, đi theo anh.” Bây giờ anh không yên tâm để cô lại đây, chỉ hận không thể bỏ cô vào ví tiền lúc nào cũng ở bên người.
“Nhưng em chưa kịp chuẩn bị gì cả, quần áo đồ dùng cũng không có.” Cố Duy Nhất nhìn lại chính mình, chỉ có một bộ quần áo trên người, đeo túi nhỏ, cái khác đều không có.
“Đến đó rồi mua.”
Cố Duy Nhất liếc mắt, cũng đã đến sân bay, anh cũng sẽ không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Thật ra đi cùng anh vui đùa một chút cũng tốt, chỉ cần được bên cạnh anh, nghĩ tới cô cũng đã nở nụ cười.
Vương trợ lý đã chờ ở sân bay, giao xe cho tài xế, ba người cầm vé vào phòng chờ.
Kể từ lúc gặp Vương trợ lý, Ngôn Mộc cùng anh ta nói chuyện công việc không ngừng nghỉ, Cố Duy Nhất biết chuyến đi này của Ngôn Mộc vô cùng khẩn cấp, cũng biết việc quan trọng của công ty, nếu không phải cô xảy ra chuyện, anh cũng không có thời gian quay về. Cũng không quấy rầy hai người họ, Cố Duy Nhất lấy ra một quyển sách trong túi, may mà cô thường để trong túng, bây giờ đúng lúc lấy ra đọc giải trí.
Đang lúc đọc sách liền nghe từ bên ngoài truyền vào âm thanh hối hả kèm theo tiếng đèn flash của truyền thông, còn có tiếng gào thét, “Hề Tuyết! Hề Tuyết…”
“Hề Tuyết, anh yêu em!!!”
“Hề Tuyết…”
…
Cố Duy Nhất nhíu mày, từ phòng vip ngó ra ngoài, nhìn thấy cách đó không xa một đám người vây quanh một cô gái đeo kính râm đang vội vã chạy tới phòng chờ, thân hình quen thuộc, đúng là Hề Tuyết.
Cố Duy Nhất vốn định chào hỏi, lúc này lại vang lên tiếng nhắc nhở, quay lại nhìn trận chiến bên cạnh Hề Tuyết, cô sờ mũi, hay là thôi đi, cô cũng không muốn lên báo lần nữa. Nghĩ xong, Cố Duy Nhất kéo cánh tay Ngôn Mộc, vẫn không quên che mặt lại.
Chờ ngồi ổn định, nhìn thấy người nổi tiếng nào đó đi vào, thở dài một cái, thật sự là không nơi nào là không gặp. Hề Tuyết tất nhiên cũng thấy cô, hung hăng trừng mắt một cái, “Vì sao vừa rồi cậu thấy tôi lại chạy?”
“Mình đâu có chạy, mình còn không nhìn thấy cậu, đừng đổ oan cho người ta.” Cố Duy Nhất giả ngu.
Hề Tuyết liếc cô một cái, chào Ngôn Mộc một tiếng rồi ngồi xuống. Vài ngày trước, Hề Tuyết quay một bộ phim huyền huyễn, nhận được rất nhiều bình luận tích cực. Dù Hề Tuyết là nữ phụ, nhưng nhân vật cô đóng lại rất phù hợp, có thể nói là nổi tiếng sau một đêm.
Cố Duy Nhất thấy Hề Tuyết sắc mặt không tốt, lo lắng nhìn một lúc, “Không phải là nổi tiếng xong ai cũng rất vui vẻ sao, nhìn cậu mệt mỏi, mặt mũi đều gầy đi trông thấy rồi.”
Hề Tuyết bực bội vuốt tóc, quay qua nhìn Cố Duy Nhất hồi lâu, môi nhấp nháy, có chút muốn nói lại thôi.
Cố Duy Nhất bị cô làm cho hiếu kỳ, bộ dáng này không giống làm việc mệt mỏi, giống như có tâm sự gì đó hơn.
“Không phải Trịnh Kinh làm gì với cậu đấy chứ?” Cố Duy Nhất động não, kể từ khi cô rời khỏi Khởi Nguyên, Trịnh Kinh lập tức trở thành người đại diện của Hề Tuyết.
Hề Tuyết hừ một tiếng, “Cậu có thể nghĩ rộng hơn nữa được không?”
Cố Duy Nhất nhìn bộ dáng của cô cũng không giống bị bắt nạt, yên tâm hơn vài phần, tựa lưng vào ghế ngồi, lười nhác, “Vậy là chuyện tình cảm có vấn đề?”
Hề Tuyết lại quay về bộ dạng muốn nói lại thôi, đúng lúc tiếp viên hàng không đẩy xe đồ uống đi qua, Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, “Một ly nước canh, một tách cà phê.”
Tiếp viên hàng không nhìn về phía Ngôn Mộc đang cúi đầu xem tài liệu, “Xin hỏi vị tiên sinh, anh uống gì?”
Ngôn Mộc dựa trên ghế, hai chân vắt lên, từ khi máy bay cất cánh, anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi đen, tay áo vén đến khuỷu tay, không đeo caravat, cởi hai cúc áo ở cổ, quang cảnh trước ngực thoắt ẩn thoắt hiện.
Cố Duy Nhất khoát tay trả lời thay anh, “Hai chúng tôi một nước canh một cà phê, cảm ơn.”
Cô tiếp viên gật đầu, liếc nhìn Ngôn Mộc lần nữa mới xoay người đi.
Cố Duy Nhất bĩu môi, đưa tay đóng cúc áo sơ mi của anh lại, Ngôn Mộc nhíu mày nhìn cô, “Sao vậy?”
“Không có gì, trên máy bay lạnh.” Khuôn mặt Cố Duy Nhất không thay đổi.
Vương trợ lý ở đối diện sờ mũi quay đầu sang chỗ khác.
Con ngươi Ngôn Mộc nhìn cô một lúc rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc. Cố Duy Nhất lại quay đầu nhìn Hề Tuyết đang có vẻ không yên lòng, khẽ vuốt cằm, khẽ gọi, “Hề Tuyết…”
Hề Tuyết nheo nheo mắt nhìn cô, “Làm sao?”
“Bộ dáng cậu như miệt mài quá độ, biết không?”
Hề Tuyết nghe vậy đưa tay định đánh cô, Cố Duy Nhất vội lui ra sau, một bàn tay lớn đỡ lưng cô, Cố Duy Nhất thuận thế tựa trên vai anh làm mặt quỷ với Hề Tuyết.
Hề Tuyết vẫn cách cô khá xa, chỉ là hù dọa một chút, tất nhiên không với tới, trừng mắt với cô.
Vừa lúc vị tiếp viên kia đem đồ uống đến trước mặt Cố Duy Nhất, “Tiên sinh, đây là nước trái cây và cà phê vị tiểu thư này yêu cầu, ngài cần một ly không?”
Cố Duy Nhất nhìn nhìn, cầm cốc lên uống một ngụm nhỏ sau đó lại cầm tách cà phê lên uống một chút, cuối cùng ghét bỏ đưa cà phê đến trước mặt Ngôn Mộc làm vị tiếp viên nhíu mày.
Ngôn Mộc thuận tay cầm tách cà phê nếm thử sau đó để lên bàn, đưa tài liệu cho Vương trợ lý, “Cậu hoàn thiện chỗ này lại cho tôi.”
Hề Tuyết ôm cốc trong tay nhìn một màn này, con mắt né tránh, vẫy tay với Cố Duy Nhất, “Nhất Nhất, mình có việc cần hỏi cậu.”
Cố Duy Nhất đứng dậy đổi chỗ với trợ lý của Hề Tuyết, Ngôn Mộc kéo lấy tay cô, “Đi đâu?”
Cố Duy Nhất nói xong, lông mày Ngôn Mộc nhíu lại, gọn gàng từ chối, “Không được.” Sau đó lại quay đầu tiếp tục nói chuyện công việc với Vương trợ lý.
Cố Duy Nhất cảm giác mình bị cưỡng chế trói lại làm bóng đèn giữa anh và Vương trợ lý, lại nghĩ tới Ngôn Mộc và anh ta thời gian ở cùng còn lâu hơn cô, Cố Duy Nhất nhìn anh ta, ánh mắt nồng đậm ai oán. Vương trợ lý bị cô nhìn chằm chằm rùng mình một cái.
Hành động của hai người không có kết quả, đành phải theo khẽ hở nhỏ mà thấp giọng nói chuyện với nhau, nghe Hề Tuyết nói xong, Cố Duy Nhất ngạc nhiên nhìn cô, “Cậu không phải đã bắt được Tô Lương Tần sao? Nếu không, quyển bí kíp cho mình mượn ở đâu ra?”
Hề Tuyết cười ngại ngùng, ấp úng, “Đó đều là mình tưởng tượng mà thôi, thật ra cũng không phải là hành động thực tế, nhưng hiệu quả của cậu lại tốt như vậy, không bằng dạy mình đi?”
Cố Duy Nhất hả hê, “Thì ra là vậy.”
Hề Tuyết nói mãi, Cố Duy Nhất vẫn ngậm miệng không nói, tránh quấy rầy người khác, giọng hai người cực kì nhỏ, Ngôn Mộc không nghe thấy gì, chỉ thấy hai cái đầu nhỏ chụm vào với nhau hi hi ha ha, đưa tay kéo Cố Duy Nhất lại, bên tai cô nhẹ nói, “Nói gì mà vui vẻ vậy?”
Toàn thân Cố Duy Nhất run một cái, chống lại ánh mắt trêu chọc của Hề Tuyết, đẩy Ngôn Mộc một cái, “Anh nói chuyện cùng Vương trợ lý đi, quan tâm em làm gì?”
Ngôn Mộc lại tiếp tục quay sang bèn chuyện công việc nhưng vẫn nắm chặt tay cô. Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, trợ lý đang dặn dò Hề Tuyết công việc, hai người cũng không có cơ hội tán gẫu, Cố Duy Nhất dứt khoát nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón cái Ngôn Mộc nhẹ vuốt ve mu bàn tay cô, như có tác dụng, Cố Duy Nhất tiến vào giấc mộng.
Bị Ngôn Mộc gọi lúc máy bay hoàn toàn hạ cánh, Ngôn Mộc ôm cô trong ngực. Bản thân Hề Tuyết đến để tuyên truyền vai diễn mới, một ngày cũng xong, hẹn Cố Duy Nhất hôm sau gặp lập tức rời đi.
Cố Duy Nhất và Ngôn Mộc trở về khách sạn, anh nói muốn tìm người đến nói chuyện với cô thì bị cô từ chối. Hai người cùng ăn cơm tối xong, Ngôn Mộc có việc đi trước, Cố Duy Nhất cũng không phải người lúc nào cũng cần được nịnh nọt, tự trở về phòng, viết hồ sơ. Cô coi như đã tốt nghiệp, cần phải tìm việc làm.
Trên mạng xem một tin tức tuyển người cũng đã hơn mười giờ, Cố Duy Nhất tắm rửa xong mới nhớ ra không mang theo quần áo, lấy từ trong hành lý Ngôn Mộc một chiếc áo sơ mi. Áo anh đa phần đều là màu đen, vừa dài vừa rộng, Cố Duy Nhất mặc đến đầu gối, làm đồ ngủ thực sự vô cùng hợp lý.
Từ phòng tắm lau tóc đi ra, đúng lúc Ngôn Mộc mở cửa đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Duy Nhất đi chân trần, mặc áo sơ mi đen, tóc rũ sau gáy, nước trên tóc rơi trên áo sơ mi, không khí trong phòng bỗng trở nên ái muội.
“Anh về rồi.” Mặt Cố Duy Nhất đỏ lên, dù hai người đã tiếp xúc thân mật nhưng cô vẫn không nhịn được ngại ngùng.
Đôi mắt Ngôn Mộc tĩnh mịch, ho nhẹ một tiếng, “Anh nhớ còn có việc chưa xử lý xong, tối nay không về ngủ, em nghỉ sớm đi.” Nói xong quay đầu ra ngoài.
Cố Duy Nhất đứng tại chỗ, trong lòng rối như tơ vò.
(Mọi người like và comment để mình có động lực ra truyện nhanh nhất nhaaaaaaa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!