Sủng Lên Tận Trời - Chương 15: Lão Diêm Vương đầu trọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
966


Sủng Lên Tận Trời


Chương 15: Lão Diêm Vương đầu trọc


Ánh nắng khẽ xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng xuống gương mặt như hoa như ngọc của Tử Lan. Đôi lông mày khó khăn nhíu lại, 2 mắt đẹp vốn nhắm chặc bây giờ lại mở ra. Thoáng chốc một căn phòng to lớn xinh đẹp đập vào mắt nàng. Hiện tại nàng đang nằm trên một chiếc giường mĩ nhân cực lớn cỡ king size được trải bằng tấm lông hồ ly trắng muốt mịn màng, cái gối thêu hình đôi long phượng tinh xảo thoảng mùi hoa lan nhè nhẹ. Dưới sàn nhà được phủ bằng hàng ngàn viên lu ly lấp lánh, rèn cửa làm bằng tơ tằm ngàn năm Tây Vực tiến cống. Trên chiếc bàn bằng gỗ cấm lai hồng điêu khắc tinh xảo ở giữa phòng là bộ tách trà làm bằng ngọc thạch cùng đĩa nho và một số điểm tâm. Nói tóm lại là căn phòng này rất là xinh đẹp bắt mắt và vô cùng quý giá, chắc chắn chủ nhân ở nơi đây cũng không phải dạng tầm thường. Ít ra thì người bắt nàng đến đây cũng không phải là Khinh Xuân. Mà kể ra cũng lạ, nàng vừa mới xuyên đến đây mới được nửa tháng thôi, trừ Khinh Xuân ra cũng không có kết thù chuốc oán với ai đâu mà bị bắt cóc đến đây không biết. Tử Lan thở dài sau đó ôm lấy đĩa nho mà nhai cho đỡ buồn miệng. Nhớ lại tối hôm qua nàng vừa mơ màng thiếp đi thì bỗng nghe tiếng bước chân trên mái nhà. Bất quá nàng là nhà khoa học thông hiểu dược lí và sáng tạo này nọ chớ không có võ công cho nên đành mặc cho bọn hắn muốn làm cái gì thì làm. Vả lại nàng cũng muốn biết người đứng sau chuyện này là ai, muốn bắt nàng để làm gì. Không biết có phải người đó biết dung mạo thật của nàng xinh đẹp nên đó ý định bắt nàng về làm tiểu thiếp không nữa, haizz, công nhận đẹp quá cũng khổ!

Tử Lan đang âm thầm tự luyến thì bỗng bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, nàng tưởng có phải hay không tên bắt cóc nàng sáng ngày động dục đến đây để cho nàng thiến hay không thì cánh cửa mở ra. Bất quá người đi vào cũng không phải là gã mặt tròn bụng to râu cá trê mà là mấy tên nha hoàn.

“Nè, nha hoàn tỷ tỷ ơi, có thể cho ta biết nơi đây là đâu không?” Tử Lan bày ra vẻ mặt đáng thương mà nhìn một người nha hoàn vận váy tím nhạt, gương mặt có vài phần hiền lành dễ tin người. Bất quá tục ngữ có câu “đừng nhìn mặt mà bắt hình vong” cũng không sai. Tên nha hoàn đó không trả lời đúng câu hỏi của nàng mà tự giới thiệu “Tử Lan cô nương, nô tì là Vong Xuyên đến đây để hầu hạ người, sau này có việc gì cần xin cô nương hãy chỉ bảo”

Vong Xuyên vừa nói xong thì 2 tên nha hoàn vận y phục tím khác cũng lần lượt nói theo “Nô tì Hoàng Tuyền, nô tì Nại Hà gặp qua Tử Lan cô nương”

Tử Lan muốn nổi đóa, nàng đâu có hỏi mấy người này tên gì đến đây làm gì đâu, nàng chỉ hỏi ở đây là đâu thôi mà! Tử Lan đột nhiên có cảm giác muốn đánh người dễ sợ cơ mà tên của mấy nha hoàn này cũng thật là rùng rợn, cái gì mà Vong Xuyên, Hoàng Tuyền rồi Nại Hà. Chẳng những vậy mà mấy người này còn biết tên thật của nàng nữa chứ. Không cần hỏi nàng cũng biết được chủ tử của mấy người này là ai luôn rồi… Là Diêm Vương chớ ai!

“Tử Lan cô nương, người mau rửa mặt rồi thay y phục thôi” cảm thấy Tử Lan thất thần, Nại Hà nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở. Rất nhanh thì Tử Lan cũng phục hồi tinh thần, nàng liếc mắt qua đĩa nho trên bàn một cái đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Thiên a, bây giờ nàng mới phát hiện chính mình còn chưa rửa mặt đã ăn vụng rồi! Bất quá da mặt của nàng thật dày cũng không có ửng đỏ hay có bất luận cái gì bất thường.

Sau khi rửa mặt và thay đổi y phục xong, hiện tại Tử Lan đang ngồi nhâm nhi bát tổ yến, được người hầu kẻ hạ đứng kế bên chờ nghe sai khiến, hưởng thụ cuộc sống như là bòng lai tiên cảnh. Tử Lan cũng không quen với bầu không khí như vậy, nàng là người hiện đại, cuộc sống bình đẳng nên cảm thấy hơi kì cục nên liền mở miệng “Các ngươi ngồi xuống ta hỏi vài vấn đề đi, ở đây cũng có ai đâu”

“Nô tì không dám” Vong Xuyên, Hoàng Tuyền cùng Nại Hà đồng thanh.

“Vậy cho ta hỏi nơi đây là đâu? Chủ tử của các ngươi là ai? Bắt ta đến đây làm cái gì?” Hỏi thì hỏi cho có vậy thôi chứ đến đây mà nàng còn không biết hắn là ai nữa thì bảo đảm nàng là người ngốc nhất thế giới luôn rồi. Người vừa giàu có, không gây bất lợi với nàng còn biết tên nàng thì còn ai vào đây nữa?! Chắc chắn là cái tên Thiên An vương gia gì đó suốt ngày muốn ăn đậu hũ của nàng rồi! Nhưng mà nàng cũng không biết hắn đột nhiên bắt cóc nàng đến đây làm gì thôi.

Đợi một hồi lâu cũng không có ai trả lời khiến Tử Lan thật phát bực mà thì thầm “Chủ tử của các ngươi đặt tên cho các ngươi là Hoàng Tuyền Vong Xuyên cùng Nại Hà thì chắc chắn hắn là lão Diêm Vương đầu trọc không hơn không kém” nói rồi ngoàm một cái nuốt nguyên một muỗng tổ yến to, bất quá còn chưa kịp nuốt xuống thì đột nhiên phía sau lưng nàng lại vang lên một tiếng nói trầm thấp êm tai khiến nàng sặc sụa “Nga~ Ai dám nói ta là lão Diêm Vương đầu trọc không hơn không kém? Nàng có tin ta sẽ phạt nàng không? “

Ô…ô…ô vương gia thiên tuế a! Ngài tha cho ta đi mà!!!

______

Ngoài lề:

Hiện tại có một số trang web lấy truyện của ta, bất quá có ghi tên tác giả rõ ràng nên ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà các bạn nhớ ghi nguồn “wattpad” vào nhá, có chữ wattpad cũng ko chịu ghi😒 với lại sau này bạn nào muốn lấy truyện của ta thì nhớ nói với ta một tiếng nha >< làm như vậy để thể hiện sự lịch sự tôn trọng tác giả, cơ mà ta không khó tính đâu, xin là ta cho thôi hà 😊

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN