Sủng Nhập Tâm Phi
Chương 99
Chương 99
Sau bốn tháng, <Ba điều ước> do Thẩm Dữ chỉ đạo cũng đã đóng máy.
Sau khi đóng máy Thẩm Dữ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng càng có nhiều thời gian hơn.
Thời gian dành cho thế giới của hai người cũng nhiều hơn.
Vào cuối năm, Bạc Kha Nhiễm đã ghi hình xong tập cuối của chương trình tạp kĩ, vừa lúc cô nhận được tin tức của Thẩm Tư Gia.
Nhìn vào WeChat của Thẩm Tư Gia trên màn hình, cô sững sờ hết năm giây.
Thẩm Tư Gia… sắp kết hôn…
Với Triệu Trăn…
Hai người này dây dưa nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã tu thành chính quả rồi sao?
Cuối cùng thì cũng đã bước vào cung điện hôn nhân rồi sao?
Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên có chút muốn khóc, sau bao nhiêu năm, cô đã tận mắt chứng kiến hai người bọn họ đi từng bước một.
Cô là nhân chứng chứng kiến cuộc tình của hai người.
Ngày cưới đã được ấn định.
Vào ngày mồng tám tháng hai năm sau.
Đó là một ngày tốt để kết hôn.
Trong nháy mắt, ngày mồng tám tháng hai đã đến.
Đám cưới của Thẩm Tư Gia vô cùng long trọng.
Đây hẳn là một đám cưới được mong đợi nhất trong tâm trí mọi cô gái đi?
Tiệc rượu hoành tráng, thanh danh hai nhà càng lớn hơn.
Gia tộc Thẩm thị thế gia kinh thương, còn gia đình Triệu Trăn thì thế gia ngành y học.
Cả hai bên đều là những người đi đầu trong ngành.
Vì mối quan hệ với Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Tư Gia cùng Lục Hi Hòa và Liễu Hâm đều trở thành bạn bè, cho nên đám cưới của cô không thế thiếu hai người họ.
Thật ra, Bạc Kha Nhiễm gần như đã quên mất việc cô và Liễu Hâm trở nên thân thiết từ khi nào.
Cô nghĩ, có lẽ hai người đều cùng một kiểu người chăng.
Cô ngưỡng mộ Liễu Hâm từ tận đáy lòng.
Những người phụ nữ ngưỡng mộ nhau thường sẽ trở thành bạn bè.
Khi Lục Hi Hòa đến, đương nhiên không thể thiếu tôn đại Phật Kỉ Uấn Chi.
Mà người làm cô bất ngờ nhất chính là.
Cố Hựu cũng tới.
Anh ta đi theo sau Liễu Hâm.
Hai người này…
Liễu Hâm đương nhiên cũng thấy được tầm mắt đảo qua lại giữa cô và Cố Hựu của Bạc Kha Nhiễm, khuôn mặt luôn mang theo sự kiêu ngạo lần đầu tiên đỏ mặt.
Bạc Kha Nhiễm going như phát hiện ra đại lục mới.
“Hi Hòa, Hi Hòa, cô mau nhìn cô ấy, cô ấy cư nhiên biết đỏ mặt.”
Tuy rằng ngày thường Liễu Hâm là một người hơi lạnh lùng, nhưng sau khi quen thuộc, các cô biết rằng, cô ấy là một người da mặt mỏng, điểm này, vừa lúc có thể cùng Lục Hi Hòa bổ sung cho nhau.
Lục Hi Hòa cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô đi qua, một tay gác lên vai Liễu Hâm, sau đó nhìn Cố Hựu đứng cách đó không xa.
“Này, như vậy không được đâu nha.”
Liễu Hâm mím môi cười, trong mắt không giấu được vẻ ngọt ngào.
Quả nhiên, phụ nữ khi đang yêu đều trở nên ngọt ngào.
“Cách đây không lâu.”
Quả thật, Liễu Hâm không nhớ rõ bọn họ đã đến với nhau như thế nào.
Tuy rằng ở trong phim họ sẽ có những cảnh quay thân mật, nhưng sau khi đóng máy, cô không bao giờ thân thiết với các diễn viên mà cô đã cùng làm việc, và mối quan hệ tốt đẹp đó chỉ giới hạn trong việc đóng phim.
Cô là một người biết giữ đúng mực trong các mối quan hệ.
Nhưng duy chỉ có Cố Hựu là không thực hiện được.
Từ lần đầu tiên cô đồng ý đi ăn cơm tối với hắn, mọi thứ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa.
“Ở bên anh ấy cô có vui ve hạnh phúc không?” Bạc Kha Nhiễm cười hỏi.
Liễu Hâm ngẩng đầu lên và hỏi ngược lại cô.
“Vậy thì cô có hạnh phúc khi ở bên anh ấy không?”
Bởi vì có rất nhiều người ở đây, Liễu Hâm không có trực tiếp nói ra tên của Thẩm Dữ.
“Tất nhiên.”
“Tôi cũng vậy.”
Khi ở cùng Cố Hựu, cô rất hạnh phúc, chỉ cần cô nghĩ đến cảnh anh đến đón cô, nói chuyện, cùng anh ăn cơm, cô đã rất vui rồi.
Bạc Kha Nhiễm và Lục Hi Hòa đều hiểu rõ.
ở phương diện này, các cô đều là người từng trải.
Bạc Kha Nhiễm đưa mắt nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, anh mặc tây trang được cắt may khéo léo, dáng người cao ngất, đứng giữa nhiều khách khứa, anh có chỗ ngồi cho riêng mình.
Thẩm Dữ dường như cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, anh đưa mắt nhìn lại mỉm cười nhìn cô qua đám đông.
Khi đám cưới chính thức bắt đầu, Bạc Kha Nhiễm và những người khác ngồi ở phía dưới, mấy người bọn họ ngồi chung một chỗ với nhau.
Khi Thẩm Tư Gia bước ra, cô khoác trên mình chiếc váy cưới, Bạc Kha Nhiễm thề rằng cô đã biết Thẩm Tư Gia hai mươi năm, và chắc chắn đây sẽ là lần xinh đẹp nhất trong đời của cô ấy.
Khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, cô đẹp như một nàng tiên nữ giữa chốn bồng lai.
Khi được yêu cầu chú rể đến đón cô dâu.
Nhạc nên vang lên, anh đèn xung quanh đều mờ đi, chỏ còn lại hai ngọn đèn đuổi theo cô dâu chú rể lên sân khấu.
Bạc Kha Nhiễm nhìn hai người, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.
Sau ngần ấy năm, hai người họ vẫn bên nhau.
Thật tốt.
Microphone để chính giữa Triệu Trăn và Thẩm Tư Gia hai người cùng nhau thề nguyện, tình ý truyền thẳng vào tâm mỗi người ở đây.
Bạc Kha Nhiễm cảm động.
Cô nghĩ rằng, tất cả những người phụ nữ có mặt ở đám cưới lúc này đều có tâm trạng giống như cô đi.
Ngay khi cô đang nhìn chăm chú vào sân khấu, đột nhiên bàn tay đang đặt trên đầu gối được một đôi bàn tay ấm áp khác nắm lấy.
Cho dù không quay đầu lại, cô cũng biết ai đang nắm tay mình lúc này.
Bởi vì cô đã quen thuộc với Thẩm Dữ đến tận cốt tủy.
Cô nắm ngược lại bàn tay thon dài của anh.
“Đám cưới này rất đẹp đúng không?” Tuy cô đang nhìn lên sân khấu, nhưng vẫn nói chuyện với Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nắm tay cô chặt hơn một chút, sau đó kề sát lại gần cô.
“Chỉ cần em muốn, anh có thể cho em một đám cười còn lộng lẫy hơn thế này.”
Nghe được lời nói của anh, nụ cười trên khóe miệng của Bạc Kha Nhiễm càng lúc càng rạng rỡ hơn, nhưng vì đang có mọi người ở đây, cô vẫn không quay đầu lại.
“So với cái này càng tốt hơn sao?”
“Đúng vây, so với cái này càng tốt hơn.”
Trên khóe mắt Bạc Kha Nhiễm ngấn lệ, nhưng nụ cười trên môi của cô thì chưa bao giờ tắt.
“Được.”
**
Tiếp theo là phần tung hoa.
Bó hoa trên tay cô dâu có màu trắng tinh khiết trong sáng.
Biểu tượng của hạnh phúc và phước lành.
Người nhận được bỏ hoa của cô dâu sẽ là người thứ hai bước cung điện của hôn nhân.
Khi Thẩm Tư Gia chuẩn bị tung bó hoa.
Mọi người trong khan phòng đều đã đứng sẵn.
Ban đầu chỉ có phái nữ, nhưng sau đó lại gia nhập thêm ba người đàn ông khác.
ThẩM Dữ.
Kỷ Uấn Chi.
Cố Hựu.
Sự có mặt của ba người đã làm cho cánh đàn ông khác tham gia thích thú, càng làm cho nhiều người đến giành hoa hơn.
Thẩm Dữ đứng ở bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, anh sợ một hồi khi giành hoa sẽ có nhiều người chen chúc, làm cô bị thương, cho nên lúc này anh bí mật đến phía sau để bảo vệ cô.
Trước khi Thẩm Tư Gia quay lưng lại, cô ấy đã nhìn Bạc Kha Nhiễm và nowrnuj cười rạng rỡ.
Sau đó, cô ấy quay đi.
Mọi người bắt đầu đếm ngược.
Ba.
Hai.
Một!
Vào lúc mọi người đếm tới một, Thẩm Tư Gia đem bó hoa trong tay ném lên thật cao tung ra sau.
Bó hoa trắng đẹp không tì vết ở trên không trung vẽ ra một đường cong parapol tuyệt đẹp, rồi rơi xuống.
Bạc Kha Nhiễm vươn tay muốn đón lấy bó hoa nhưng có quá nhiều người, mọi người lại chen chúc, nếu không phải Thẩm Dữ dùng tay đỡ ở sau eo cô, khả năng cô đứng cũng không vững.
Cô nhìn bó hoa bị chạm vào và ném lên cao, sau đó lại tiếp tục bị ném đi, qua lại giữa bàn tay của nhiều người, cuối cùng bó hoa bay thẳng về phía cô.
Cô đưa tay định đón lấy bó hoa, nhưng sọ đụng phải mình nên quay đầu nhắm mắt lại.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Cô không cảm nhận được bó hoa bay đến, vì vậy cô từ từ mở mắt ra.
Cô thật sự không bắt được bó hoa, bởi vì bó hoa đã được Thẩm Dữ ở sau lưng bắt được.
Bàn tay thon dài của Thẩm Dữ đang cầm chặt bó hoa.
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Không ai nghĩ rằng người nhận được hoa sẽ là Thẩm Dữ.
Thật ra, Thẩm Dữ cũng không muốn bắt được hoa, nhưng khi bó hoa bay về phía Bạc Kha Nhiễm, cô sợ hãi quay đầu lại, vì vậy anh vô thức đưa tay ra chặn bó hoa cho cô, nhưng ai biết được anh lại bắt lấy nó.
Sau khi bất ngờ qua đi, mọi người đồng loạt vô tay chúc mừng anh.
“Chúc mừng Thẩm đạo, xem ra người hạnh phúc tiếp theo sẽ là Thẩm đạo của chúng ta.”
“Thẩm đạo, anh có suy nghĩ gì về việc nhận được bó hoa của của cô dâu không?”
Để tăng thêm bầu không khí, người dẫn chương trình đã hỏi Thẩm Dữ, thuận thế đưa microphone đang để bên cạnh sang cho anh.
Đây là hôn lễ của Thẩm Tư Gia, Thẩm Dữ đương nhiên là phải cho mặt mũi.
Vì thế anh nhận lấy microphone người dẫn chương trình đưa qua.
“Tôi cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới tôi sẽ nhận được hoa, bất quá có thể nhận được hoa của cô dâu, tôi nghĩ rằng đây là một điều hết sức may mắn.”
“Vậy thì Thẩm đạo, tôi có thể hỏi giúp các quý cô độc thân ở đây một câu hỏi, ngài thích dạng con gái như thế nào?”
Đây là một câu hỏi liên quan đến vấn đề riêng tư. Người chủ trì đám cưới có thể không hiểu được tính cách của Thẩm Dữ. Thẩm Dữ không bao giờ trả lời bất kì câu hỏi nào liên quan đến chuyện riêng tư.
Vừa lúc mọi người đều cho rằng Thẩm Dữ sẽ không trả lời câu hỏi này.
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra qua micro.
“Tôi thích…”
“Vợ tôi là người như thế nào, thì tôi thích như thế đó.”
Câu trả lời của Thẩm Dữ khiến mọi người lặng đi trong ba giây.
Lần đầu tiên Thẩm Dữ trả lời tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của chính mình trước công chúng.
Nhưng tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời này có phải là nói cho có lệ hay không?
Vợ là loại hình nào thì anh liền thích loại hình đó.
Anh nói câu này chẳng khác nào anh chưa nói gì hết cả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!