Sủng Phi Đường - Chương 11: Tức giận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Sủng Phi Đường


Chương 11: Tức giận


Hoắc Dực không thèm để ý, mắt nhìn một lượt các món trên bàn rồi gắp một miếng sen nhồi thịt chiên, sau khi cắn một miếng liền nhíu mày.

“Là ngươi làm?” Giọng nói rõ ràng mang theo sự nghi ngờ.

Lâm Tam Tư đang ăn thịt bò bỗng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn miếng sen nhồi thịt bị cắn dở kia rồi chần chừ lắc đầu: “Là Lý tẩu làm…”

Hoắc Dực híp mắt nói: “Ta thấy ngươi cũng đi từ phòng bếp ra mà.”

Ý là nếu nàng đã vào bếp rồi mà còn không làm món này thì làm cái gì?

Lâm Tam Tư trong lòng cực kỳ thắc mắc, tay nghề của Lý tẩu rất tốt, món sen nhồi thịt chiên này bất luận là hình dáng hay mùi vị thì nàng đều cảm thấy là rất giống với nàng làm mà!

“Điện hạ lo lắng đến vết thương trên tay nô tỳ nên mới cố ý bảo Lý tẩu tới, cho nên món này là nô tỳ đứng bên cạnh hướng dẫn cho Lý tẩu làm.” Lâm Tam Tư nói xong liền liếc nhìn Hoắc Dực một cái thật nhanh, thấy sắc mặt hắn vẫn tốt nên lại yếu ớt nói: “Nô tỳ ăn thử thì thấy rất ngon mà…”

Hoắc Dực thản nhiên nói: “Tay nghề của Lý tẩu đúng là không tồi.” Hắn chỉ nói nửa câu, còn để lại một nửa chưa nói nốt, Lý tẩu đã ở trong phủ hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận ra đồ ăn Lý tẩu làm không hợp với khẩu vị của hắn!

Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực, rất tự giác ý thức được thân phận của mình, lập tức để đũa xuống, nói: “Phòng bếp vẫn còn nguyên liệu, xin điện hạ chờ một chút, nô tỳ sẽ đi làm ngay.”

“Thôi.” Hoắc Dực khẽ nhíu mày, ung dung nói: “Tay của ngươi cũng không tiện, ăn cơm xong thì mài mực cho ta!”

Lâm Tam Tư cũng không muốn mình quá nhàn rỗi, nhưng thật đúng là tìm không ra việc để làm, nghe Hoắc Dực nói vậy liền vui vẻ đáp: “Vâng.”

Lý tẩu tử làm nốt đồ ăn rồi mang lên, lúc đó hai người cũng đã ăn được kha khá rồi, Hoắc Dực liền bảo Lý tẩu ngồi xuống ăn luôn, Lâm Tam Tư vốn định ở cùng Lý tẩu tử nhưng lại bị ánh mắt thâm sâu của Hoắc Dực nhìn chằm chằm khiến cho phát hoảng, không thể làm gì khác hơn là vội nói: “Lý tẩu tử, ngươi cứ từ từ dùng, ta đi một lát sẽ trở lại.” Sau đó liền đi theo Hoắc Dực.

Một đường im lặng đi tới thư phòng, Hoắc Dực trực tiếp đi đến trước bàn đọc sách, tay cầm bút, ánh mắt liếc thấy một chậu cây nhỏ thì liền sa sầm mặt, nhưng cũng không quá để tâm nói: “Đồ trên bàn là ngươi mang vào à?”

Lâm Tam Tư nhìn chậu hoa lan bốn mùa kia rồi gật đầu đáp: “Là nô tỳ để, nô tỳ thấy trong thư phòng quá lạnh lẽo, thêm chút cây xanh cũng không có gì không tốt, cho nên…”

Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực chỉ chăm chú chấm mực viết chữ, thần sắc trên mặt không có thay đổi gì, nhìn không ra vui buồn.Hắn thế này khiến Lâm Tam Tư rất sợ, giống như khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở phủ thái tử vậy, trong lòng chợt không biết phải làm sao, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ đi.

“Ngươi mang cây xanh vào thư phòng, ta niệm tình ý tốt của ngươi, không ngăn cản chuyện này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là sau này ngươi có thể tùy ý muốn mang cái gì vào đây thì mang.” Nói xong, ánh mắt hắn âm trầm nhìn Lâm Tam Tư: “Ngươi đã hiểu chưa?”

Thanh âm từ tính cùng ngữ điệu chậm rãi khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng áp lực, nhất là bốn chữ cuối “Ngươi, đã, hiểu, chưa” còn mang theo ý muốn cảnh cáo.

Lâm Tam Tư vào phủ tuy đã nhiều ngày rồi, cũng đã quen với dáng vẻ lạnh lùng của hắn, nhưng cũng có lúc hắn có những hành vi rất tùy ý, giống như thái độ u ám lúc này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Ban đầu nàng đem cây xanh vào trong phòng, chẳng qua là vì cảm thấy Hoắc Dực cả ngày chỉ ở trong thư phòng lạnh lẽo, tính tình cũng theo đó mà lúc nóng lúc lạnh, cho nên nàng mới muốn tạo cho căn phòng có thêm chút sức sống mà thôi.Thấy Hoắc Dực cũng không phản đối nên nàng lại đánh bạo cho thêm một chậu hoa lan bốn mùa vào, không ngờ là hắn lại phản ứng mạnh như vậy, làm cho Lâm Tam Tư sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch, quỳ xuống nói: “Nô tỳ đã hiểu.”

Hoắc Dực liếc nhìn nàng, thấy Lâm Tam Tư quỳ trên đất không dám thở mạnh thì tâm trạng cũng hòa hoãn lại, nói: “Đóng cửa lại.”

Lâm Tam Tư nghe lời đi ra đóng cửa lại, sau đó đi tới bên bàn mài mực, thái độ cực kỳ nhu thuận, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đủ điều.Nàng biết Hoắc Dực không phải là người thích xoi xét chỉ trích người khác, không thể vì một chậu hoa lan mà gây khó dễ với nàng được, nhất định là nàng đã động đến chuyện gì đó mà hắn không thích nên hắn mới có thái độ khác thường như vậy.

Lâm Tam Tư tự nhủ nhất định phải tìm được nguyên nhân, có như vậy thì nàng mới có thể ở trong phủ thái tử lâu dài được, sau đó tìm được thêm nhiều cách để lấy lòng Hoắc Dực, cuối cùng giúp nàng cứu người! Nhưng trước đây nàng chỉ là một thiên kim tiểu thư sống trong khuê phòng, cho nên biết rất ít những chuyện về Hoắc Dực, huống hồ thời gian Hoắc Dực ở kinh thành cũng không nhiều lắm, cho dù nàng có muốn tìm hiểu về hắn đi nữa thì e là cũng hữu tâm vô lực!

Đưa mắt nhìn bồn hoa lan kia, nàng bỗng nhiên giật mình, trong đầu hiện ra tên của một người.

Bùi Ngọc Lan!

Chính là nàng! Thiên kim tiểu thư của phủ thừa tướng Bùi Ngọc Lan!

Lâm Tam Tư mặc dù không có cách hỏi những chuyện bên ngoài phủ, nhưng mấy chuyện anh hùng mỹ nhân được mọi người truyền miệng thì cũng có nghe qua.Bùi gia mấy đời đều là quan lớn trong triều, Bùi thừa tướng được hoàng đế của Nam Dạ quốc cực kỳ nể trọng, rất nhiều chuyện quốc gia đại sự cần bàn bạc với hắn, muội muội Bùi Vãn Nghiên là tứ phi đứng đầu hậu cung, có lần gặp hoàng hậu nương nương đến chùa Vĩnh An cầu phúc, hoàng hậu đã để nàng thay mặt để quản lý hậu cung, còn hoàng thượng thì rất sủng ái nàng.

Bùi thừa tướng ở Nam Dạ quốc có thể coi là phong quang vô hạn, được sự yêu mến của mọi người, nhưng lại thiếu thốn về đường con cái, mặc dù tuổi đã gần 50 nhưng lại chỉ có một nữ nhi là Bùi Ngọc Lan, nhũ danh là Hoa Lan, nghe nói nguyên nhân lấy nhũ danh này là bởi vì Bùi thừa tướng rất quý trọng nữ nhi bảo bối của mình, nên lấy một cái tên tầm thường đến không thể tầm thường hơn để bảo vệ nàng bình an lớn lên!

Bùi thừa tướng rất yêu thương nữ nhi, bất kể nữ nhi muốn gì, dù có phải lên trời xuống biển hắn cũng tìm về cho.Hơn nữa Bùi Ngọc Lan lại xinh đẹp như hoa, dáng vẻ thướt tha mềm mại, năm mười một tuổi đã bị thái hậu nương nương nhìn trúng, sau đó lập hôn ước với thái tử Hoắc Dực, chỉ đợi đến khi trưởng thành là cử hành đại hôn! Nếu không phải vì Hoắc Dực hàng năm phải đi chinh chiến thì có lẽ hai người đã sớm thành thân rồi sinh con rồi!

Nhưng sau Hoắc Dực lại chịu tội nên bị giam bế, Bùi gia lo lắng về tương lai của Hoắc Dực nên liền nghĩ cách để từ hôn! Tuy nhiên hôn sự này cuối cùng vẫn không được hủy bỏ, không biết là vì Bùi thừa tướng sợ hãi hoàng quyền hay là có ẩn tình gì khác, tóm lại là chuyện này cứ kéo dài mãi như vậy, tính ra Bùi Ngọc Lan còn lớn hơn Lâm Tam Tư một tuổi, năm nay cũng mười chín rồi.

Cái tuổi này ở thời cổ đại thì đã được coi là gái lỡ thì rồi.

Hoắc Dực chắc chắn là vì oán hận với chuyện Bùi phủ muốn từ hôn nên mới không thích hoa lan rồi! Nghĩ vậy Lâm Tam Tư mới thấy vô cùng hối hận, có nhiều loại hoa như vậy, sao nàng lại đi chọn hoa lan để mang vào thư phòng cơ chứ, tự nhiên lại chọc cho Hoắc Dực khó chịu!

Hoắc Dực chấm một nét mực, cảm thấy có gì đó không đúng nên liếc mắt lên nhìn, lập tức chau mày lại, Lâm Tam Tư đang rất nghiêm túc cầm đồ mài mực di đi di lại lên bàn, làm cho cái bàn được làm từ gỗ lim ngàn năm bị nhuốm đầy mực, hình ảnh thật không ai dám nhìn thẳng, bộ bàn ghế này là hắn phải hao hết tâm tư trèo đèo lội suối cả vạn dặm mới chở về được đấy!

“Ngươi có chắc là ngươi đang mài mực không?”

Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của Lâm Tam Tư trở về thực tại, nàng mím môi cười với Hoắc Dực, nhưng vì chưa nghe rõ lời hắn nói nên hỏi lại: “Điện hạ nói gì vậy?”

“…”

Hoắc Dực cảm thấy bắp chân của mình đang co rút…

Lâm Tam Tư thấy vẻ mặt Hoắc Dực như đang cố gắng nhẫn nhịn, hai mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, trong lòng nàng chợt cảm thấy không ổn, cũng cúi xuống nhìn theo, lập tức giật mình thót cả tim.

Dung bà bà đã nhắc nhở nàng thư phòng chính là cấm địa của phủ thái tử, nếu không có chuyện quan trọng thì không nên vào, cho dù có việc tránh không được phải vào thì tuyệt đối không được đụng đến bàn đọc sách, đó là tâm can bảo bối của điện hạ…Tâm, can, bảo, bối đó!

Ngẩng lên nhìn gương mặt âm trầm của Hoắc Dực, Lâm Tam Tư cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên xám xịt rồi, bèn cuống quýt nói: “Nô tỳ có lỗi với điện hạ, nô tỳ sẽ lau sạch sẽ…”

Càng sợ thì hành động càng loạn, lúc Lâm Tam Tư để nghiên mực xuống rồi quay đi tìm vải lau thì ống tay áo dài đụng vào làm cả nghiên mực đổ xuống, mực đen bên trong vô cùng khoan khoái chìm đắm nằm hết trên bàn…

Lâm Tam Tư sửng sốt vài giây rồi mới chậm chạp nhìn Hoắc Dực, mới vừa nãy gương mặt còn âm trầm, bây giờ đã chuyển thành dông tố rồi!

“Điện hạ…”

“…”

Hoắc Dực cảm thấy trái tim mình đang co quắp…

“Không lau sạch sẽ, không cho phép ra ngoài!”

Hoắc Dực lạnh lùng nói mấy chữ rồi không chút luyến tiếc phẩy tay áo bỏ đi, để lại Lâm Tam Tư chân tay luống cuống đối phó với cái bàn đầy mực đen.

Lâm Tam Tư bận rộn đến xế chiều mới lau sạch được bàn, bởi vì biết cái bàn này rất quan trọng nên nàng càng không thể làm qua loa được, trong lúc lau không biết đã đổi tới đổi lui bao nhiêu thùng nước, y phục trên người cũng đã ướt đẫm, vết thương trên bàn tay còn chưa lành nay đã lại thấy đau.

“Lâm cô nương, thì ra ngươi ở trong này!” Lý tẩu tử đi vào sân thì gặp Lâm Tam Tư đang xách thùng nước đi ra khỏi thư phòng, dáng vẻ cực kỳ chật vật, không khỏi khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lâm Tam Tư kể lại đầu đuôi cho Lý tẩu tử nghe, nghĩ rằng nàng sẽ đồng tình với mình, không ngờ nàng lại nói: “Khó trách lúc ăn cơm tối điện hạ lại mất hứng như vậy! Thì ra là vì chuyện này! Cô nương à, bàn đọc sách là bảo bối của điện hạ đấy, sau này ngươi phải cẩn thận một chút!” Lý tẩu tử nói xong liền rướn cổ vào nhìn thư phòng, nói: “Sao rồi? Đã lau sạch chưa?”

Lâm Tam Tư trong lòng hơi buồn bã, gật đầu đáp: “Rồi.”

“Vậy thì tốt.” Lý tẩu tử thấy dáng vẻ yếu ớt của Lâm Tam Tư thì liền nhận lấy thùng nước: “Được rồi, thùng nước này để ta xách cho, nhìn ngươi mệt chưa này, mau đi ăn cơm đi, thức ăn ta đã để phần trong nồi cho ngươi rồi, vẫn còn nóng hổi!”

“Ừm, cảm ơn Lý tẩu tử!” Lâm Tam Tư trong lòng đã cảm thấy ấm áp hơn, mặc dù bụng đói nhưng phần nhiều là mệt, cho nên cũng không khách khí nữa, sau khi cảm ơn Lý tẩu tử thì liền bước ra cửa, nhưng lại đi thẳng về phòng mình, bây giờ nàng chỉ muốn nằm ra giường nghỉ ngơi một lúc thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN