Sủng Phi Đường
Chương 34
Lâm Tam Tư mặt không cảm xúc đánh giá Hà Tất Kỳ mấy lần, thấy dáng vẻ của hắn vẫn rất trầm ổn, nếu đoán không lầm thì nếu Hoắc Dực xảy ra chuyện thì Hà Tất Kỳ lúc này chắc đã cuống đến phát điên rồi, không thể bình tĩnh như thế kia được, nên nhất định không phải là chuyện có liên quan đến Hoắc Dực.Nàng bảo Bách Hợp đi pha trà, sau đó hỏi: “Hà đại nhân, trễ vậy còn tới tìm ta là có chuyện gì?”
Hà Tất Kỳ bị Lâm Tam Tư nhìn chằm chằm, vô cùng mất tự nhiên, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản, không thể làm gì khác là để nàng tùy ý nhìn mình.Cũng may là hắn cũng có bản lãnh của riêng mình, đã sớm thôi miên mình biến thành một bức tượng đá, cho dù Lâm Tam Tư có nhìn thế nào thì hắn cũng chỉ cúi mặt không có phản ứng gì.
“Lâm tiểu thư, là như vậy.” Hà Tất Kỳ chậm rãi nói, “Điện hạ trước khi xuất chinh đã phân phó thuộc hạ làm một việc, hôm nay cuối cùng cũng có kết quả, nên thần đặc biệt tới đây để báo với Lâm tiểu thư.”
“Báo với ta ư?” Lâm Tam Tư kinh ngạc hỏi, thấy Hà Tất Kỳ không giống như đang nói giỡn, “Điện hạ lúc rời đi không hề nói với ta chuyện gì cả, nếu là chuyện mà điện hạ giao phó cho Hà đại nhân, thì Hà đại nhân nên đợi điện hạ trở về rồi báo mới phải.”
Hà Tất Kỳ vẫn cúi thấp đầu như cũ, chậm rãi nói: “…Chuyện này có liên quan đến Lâm tiểu thư.”
Hà Tất Kỳ này tính tình quá trầm ổn, nói năng cũng không có chủ đích, hỏi gì đáp nấy khiến Lâm Tam Tư tức chết, nhưng nàng vẫn làm bộ như không sao, hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
“Chuyện ở thiên lao Thuận Tự thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi hết, xin tiểu thư thu xếp thời gian, thuộc hạ sẽ đưa người đến đó.” Hà Tất Kỳ cuối cùng cũng đổi tư thế, nhưng biểu cảm thì vẫn như cũ.
Một câu nói hời hợt của Hà Tất Kỳ cũng đủ khiến cảm xúc trong lòng Lâm Tam Tư cuộn trào như sóng dữ.Nhà lao ở kinh thành chia ra hai loại, thiên lao dành để giam tội phạm hoàng tộc và các quan tứ phẩm trở lên, còn quan viên tam phẩm trở xuống và dân thường thì nhốt ở địa lao.Hiện giờ cha mẹ nàng đang bị giam ở thiên lao, không lẽ Hà Tất Kỳ muốn đưa nàng đến gặp cha mẹ sao?
Lâm Tam Tư mở to hai mắt, sững sờ nhìn Hà Tất Kỳ, cố gắng qua nét mặt của hắn nhìn ra được điều gì đó.Nàng không bao giờ dám tiết lộ tâm tư của mình, nhưng sao hắn lại biết, hay nói cách khác là tại sao Hoắc Dực lại biết? Mà cho dù bọn họ có biết đi chăng nữa, thì hà tất gì phải thực hiện điều đó giúp nàng, khi điều này có thể gây nguy hiểm cho bọn họ!
Lâm Tam Tư nắm chặt tay, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, giữ bình tĩnh hỏi: “Hà đại nhân muốn đưa ta đến thiên lao Thuận Tự làm gì?”
Lâm Tam Tư không ngờ câu trả lời của Hà Tất Kỳ lại khiến nàng sợ hãi muốn rớt cằm!
“Đi gặp Lâm đại nhân và Lâm phu nhân.” Hà Tất Kỳ lần này trả lời rất dứt khoát, hắn là người của Hoắc Dực, cũng đã làm việc ở triều đình, nên đương nhiên từng gặp phụ thân của Lâm Tam Tư mấy lần.Hiện giờ cho dù đối phương có ở trong trại giam, thì lời nói của hắn vẫn rất tôn kính, không hề giống với những người bỏ đá xuống giếng.
Lâm Tam Tư cảm thấy tim mình đập rất nhanh, thật lâu mới phản ứng kịp. “Hà đại nhân…Muốn dẫn ta đi gặp cha mẹ sao?”
Hà Tất Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, tối ngày kia Lâm tiểu thư hãy cải trang một chút, thuộc hạ sẽ tới đón người.”
Từ khi Lâm gia xuất hiện biến cố, sau lại sống ở Ninh vương phủ, Lâm Tam Tư đã học được cách giấu đi cảm xúc của mình trước mặt người khác, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy mũi mình hơi cay cay, hai mắt ướt nhòa.Khi bị buộc đến Ninh vương phủ làm nô tỳ vì cha bị hoạch tội, khi vì muốn cứu Tuyên Nhi mà bị buộc đến phủ thái tử, nàng cũng không cảm thấy muốn khóc như lúc này, nhưng bây giờ khi nghĩ đến việc sắp được gặp cha mẹ, nàng lại không sao kìm chế được sự xúc động! Xem ra, dù cho người ta bao nhiêu tuổi, dù cho người ta có cường thế đến đâu, thì khi ở trước mặt cha mẹ ai ai cũng đều là những đứa trẻ cần được yêu thương mà thôi.
Hà Tất Kỳ yên lặng chờ phản ứng của Lâm Tam Tư, thấy nàng không có ý muốn nói thì liền lên tiếng: “Mấy ngày này thần có nhiều chuyện phải làm, không thể lại tới đây, nếu Lâm tiểu thư có việc gấp thì cứ bảo người ta đến báo với thuộc hạ một tiếng là được.”
Lâm Tam Tư lúc này mới hồi phục được tinh thần, nàng biết người mà Hà Tất Kỳ nói là người nào.Trong phủ này nhìn thì có vẻ chỉ có mình nàng, Bách Hợp và Lý tẩu, nhưng trên thực tế thì xung quanh phủ thái tử có rất nhiều thuộc hạ của Hoắc Dực.Điều này Lâm Tam Tư đã cảm giác được khi Hà Tất Kỳ đưa nàng tiến cung, mấy quầy hàng hay tửu điếm này nọ quanh phủ thái tử đều là ngụy trang hết, lấy phủ thái tử làm trung tâm để phát triển tin tức ra bên ngoài, quan trọng nhất là có thể bảo vệ cho Hoắc Dực bất kì lúc nào.
Mặc dù tâm trạng đã ổn định, nhưng Lâm Tam Tư vẫn còn rất nhiều nghi vấn, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Ngươi mới vừa nói…Chuyện này là điện hạ phân phó ngươi làm?”
Hà Tất Kỳ nhíu mày, trong lòng nghĩ không phải thế thì là gì? Chẳng lẽ ta ăn no rỗi việc sao? Tuy vậy nét mặt vẫn rất bình thường, đáp: “Khi xuất chinh người khiến điện hạ không yên lòng nhất chính là Lâm tiểu thư, điện hạ dặn thuộc hạ trước tiên hãy dẹp hết những chuyện khác sang một bên để tập trung làm thỏa đáng chuyện này.”
Lâm Tam Tư không biết có phải Hà Tất Kỳ cố ý nói vậy không, nhưng trong lòng bỗng có chút ngượng ngùng, nói: “Mặc dù ta không hiểu về quy tắc của các quan trong nha môn, nhưng cũng biết để làm được chuyện này không phải đơn giản, làm phiền Hà đại nhân rồi!” Lâm Tam Tư nói xong liền đứng dậy, khom lưng hành lễ với Hà Tất Kỳ, “Hiện giờ thế sự không ổn, chờ điện hạ trở về, ta sẽ xin với điện hạ mở tiệc chiêu đãi Hà đại nhân để bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
Hà Tất Kỳ được Lâm Tam Tư trịnh trọng hành lễ làm sợ hết hồn, nói thật, hắn sống đến bây giờ, người giao thiệp nhiều nhất cũng chỉ có Hoắc Dực và Tống Cảnh Ngưỡng, một người thì lạnh như băng, một người thì nóng như lửa, đột nhiên đối diện với một nữ nhân như vậy làm hắn hơi lúng túng, lập tức đỏ mặt nói: “Lâm tiểu thư đừng khách khí, thuộc hạ sống chết là người của điện hạ, điện hạ giờ đây đã coi tiểu thư là người quan trọng nhất, thuộc hạ tất nhiên phải giúp đỡ cho điện hạ.”
Lâm Tam Tư cười nói: “Bất luận thế nào thì ta cũng nên cảm ơn Hà đại nhân.”
Bóng dáng Hà Tất Kỳ rất nhanh đã biến mất ở ngoài cửa, ngay sau đó Bách Hợp từ phía sau cửa bước ra.Lâm Tam Tư thấy nàng cầm chén trà đã nguội, liền cười nói: “Lần này sao ngươi lại kiên nhẫn không bước ra ngoài vậy?”
“Nô tỳ vào phủ lâu như thế, không thể mãi không tiến bộ được!” Bách Hợp đổ nước trà nguội vào ống trà bên ngoài viện, nói: “Nô tỳ nghe thấy Hà đại nhân nói chuyện về lão gia và phu nhân, đoán chắc là chuyện rất quan trọng nên mới từ trắc sảnh đi ra ngoài rồi đứng canh ở cửa.Tiểu thư, người cũng biết là mắt nô tỳ còn tinh hơn cả mắt mèo rồi, bảo đảm không có ai nghe thấy hai người nói chuyện đâu.”
“Chuyện này em làm rất đúng.” Lâm Tam Tư khen ngợi Bách Hợp, nói: “Có điều em cũng không cần đề phòng quá, lúc này nếu có người muốn vào phủ thái tử thì e là còn khó hơn việc vào hoàng cung nhiều đấy, nếu Hà đại nhân đã dám nói thì chắc hẳn là hắn đã yên tâm sẽ không bị nghe lén.”
“Tại sao ạ?” Bách Hợp đảo mắt hỏi: “Tiểu thư, trước đây người ở trong phủ, không phải luôn nói là có tai vách mạch rừng sao? Còn bảo nô tỳ và Phục Linh tỷ phải chú ý hơn, nhưng trước đây nô tỳ không nhớ được lâu, lời người nói nô tỳ nghe mà từ tai trái xuyên qua tai phải rồi bay mất luôn…”
“Đó cũng là chuyện từ lâu lắm rồi…” Lâm Tam Tư thầm thở dài, nàng từng nói những lời này, là vì trong Lâm phủ nàng có một di nương và muội muội luôn muốn tranh sủng, hay xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở gần khuê phòng nàng, mỗi lần nhìn nàng bọn họ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng thôi, nên nàng mới bảo Bách Hợp và Phục Linh đề phòng bọn họ.Nhưng giờ nghĩ lại, di nương mặc dù lòng dạ nhỏ nhen, nhưng rất chung thủy với cha nàng, ngày hôm sau khi cha mẹ nàng bị bắt, di nương liền thừa dịp người trong nhà lao không chú ý mà cắn lưỡi tự vẫn, mà muội muội cùng cha khác mẹ của nàng giờ này cũng không biết đang làm nô tỳ trong phủ quan nào!
“Em thử nghĩ xem, từ khi ta mang thai, Hoa đại phu đã vào phủ hai lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai khác biết là ta mang thai, từ đó có thể biết được là điện hạ đã phòng bị kỹ đến đâu rồi.”
“Cũng phải.” Bách Hợp suy nghĩ một chút, vui vẻ gật đầu nói: “May mà có thái tử điện hạ bảo vệ nên không ai đến quấy rầy tiểu thư, tiểu thư cũng có thể tiêu diêu tự tại rồi! À phải rồi, tiểu thư người nói cho nô tỳ nghe đi, lúc thái hậu nương nương nghe tin người mang thai thì đã có phản ứng thế nào? Có phải là rất vui sướng hay không?”
“Bách Hợp, em lại coi lời của ta như gió thoảng bên tai rồi sao?” Lâm Tam Tư nhẹ dí tay vào trán Bách Hợp, cười nói: “Ta mới vừa nói là chưa một ai khác biết là ta mang thai mà, thái hậu nương nương thì lại càng không thể biết!”
Bách Hợp há to miệng, kinh ngạc nói: “Nhưng không phải hôm nay người đã tiến cung sao? Chẳng lẽ người không nói cho thái hậu nương nương biết là người mang thai ư?”
Lâm Tam Tư cười lắc đầu, “Tất nhiên là không rồi.”
Bách Hợp rất khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ? Lúc Lương vương có hài tử, thái hậu nương nương và hoàng thượng biết tin đều rất vui vẻ mà.Bây giờ thái tử điện hạ và tiểu thư có hài tử, bọn họ nếu biết thì hẳn là sẽ còn vui mừng hơn nữa, sao người lại không nói cho bọn họ? Nếu người nói ra, vạn nhất khiến bọn họ vui vẻ, không chừng bọn họ sẽ thả lão gia và phu nhân ra đó, tránh cho người phải ngày đêm lo lắng…”
Lâm Tam Tư nhẹ nhàng nói: “Bách Hợp, em suy nghĩ quá đơn giản rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!