Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi! - Quyển 1 - Chương 81: Bị mai phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!


Quyển 1 - Chương 81: Bị mai phục


Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn

___________

Tiếp nối theo Lục Chinh, các tiểu thư gia xấu hổ che mặt làm một vài bài thơ, Dạ Tử Huyên ăn no, nhàm chán ngáp một cái, trời ạ, rốt cuộc thì khi nào mới xong đây! Bà già đáng ghét kia sao lại không tới? Hiên Viên Kỳ Tu và Hiên Viên Hạo cũng không có ở đây, thật là không bình thường!

Nhìn nam tử kia làm thơ mà giống như chọi gà, xấu xí, ánh mắt hèn mọn, mặc một bộ hoa phục cũng giấu không được ý vị cặn bả tỏa ra từ người hắn ta, người như vậy còn có thể làm thơ, đúng là một việc kì quái!

“Sự quan hưu thích dĩ thành không, 

Vạn lý tương tư nhất dạ trung. 

Sầu đáo hiểu kê thanh tuyệt hậu, 

Hựu tương tiều tụy kiến xuân phong.”

Dịch nghĩa:

“Việc vui buồn đã thành không, 

Vạn dặm tương tư một đêm trong. 

Sầu đến hiểu kê thanh tuyệt hậu, 

Lại còn tiều tụy gặp gió xuân.”

Dường như cũng có chút tài năng!

Nếu như Dạ Tử Huyên không thấy được nam tử ma sát mặt bàn của nữ tử bên cạnh, nàng còn tưởng rằng mình nhìn lầm người! Mặc kệ ở triều đại nào, cặn bã chính là cặn bã, đúng là làm ra vẻ vẫn không ra người! Còn nữ tử kia nàng cũng đã gặp qua một lần, là Tề Hinh Nhi! Nam tử này có lẽ là người Tề gia! Mà nữ tử hắn ta lấy lòng, bày tỏ yêu thương chính là một người khác trong đám người nàng gặp được ngày hôm đó!

Hoàng Hậu nương nương liên tục gật đầu, bà ta còn tưởng rằng cháu trai chỉ biết trầm mê ăn chơi đàng điếm nay lại biết hối cải làm người mới, cao hứng sắp ngậm mồm không được! Hoàng Thượng cũng vừa lòng gật đầu, những người còn lại đều giật mình: Chó cũng có thể sửa được thói quen ăn cứt hay sao?*

Chỉ có một ít người trong lòng biết rõ, vị tiểu thư kia lúc này vừa giận vừa thẹn, Tề Hinh Nhi không biết ca ca nàng ta là mặt hàng nào sao? Chính mình thật sự mù mắt, vậy mà coi nàng ta là bằng hữu!

Lúc mọi người có chút lúng túng, cung nhân châm lửa từng chiếc từng chiếc đèn ngọc Lưu Ly [1], đốm lửa nhỏ đầy trời, thật là loá mắt. Bông tuyết bay đầy trời, khóe mắt Dạ Tử Huyên có chút ướt át, bất tri bất giác, nàng lại nhớ nhà!

“Dật Vương phi, ngươi là cô dâu mới, sao không làm tăng thêm chút lạc thú? Ai cũng không được trốn tránh!”

Đó là một lão bà vẫn còn phong vận [2], mặc một bộ quần áo màu tím ôm sát cơ thể, mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, đôi mắt sâu không thấy đáy lúc này dịu dàng như nước, trong trẻo mềm mại lại không mất đoan trang phú quý, thân thể hơi đẫy đà lại có một phen ý vị khác. Dạ Tử Huyên nhìn bà ta mỉm cười, nữ nhân này đã một bó tuổi vẫn còn khoe khoang phong tao, màu tím xinh đẹp, bà ta lại dám mặc ra ngoài! Nàng khẳng định bà ta đã nhận được chỉ thị của ác phụ Hoàng Hậu, nhìn Hạ Thừa tướng bên cạnh bà ta liền biết!

Trong mắt phu thê Dạ Tu La đều là sốt ruột, Thất Nhi phải làm sao bây giờ? Hạ gia thật là quá phận, nữ nhi bảo bối của mình sao có thể để bọn họ trêu đùa, nhục nhã?

Dạ Tử Huyên cũng không tức giận, trong mắt đều là trào phúng, nghiêng đầu mỉm cười với Hoàng Hậu, chỉ là nụ cười này lại làm cho sống lưng người ta phát lạnh! Thi thể của Hạ Tuyết bà ta cũng thấy qua, tuy nội bộ bà ta cũng không ưa nàng ta, nhưng thảm trạng thật sự làm người giận sôi, tất cả đều bắt nguồn từ con ranh nay!

“Bổn Vương phi tài sơ học thiển, mong mọi người đừng khinh rẻ!” Âm thanh yểu điệu, Hiên Viên Đình nghe được hô hấp trở nên dồn dập, mặt đỏ tới mang tai, tứ chi cứng ngắc!

Dạ Tử Huyên liếc mắt nhìn đèn lồng trên đỉnh đầu, đọc ra từng chữ từng chữ như châu ngọc: 

“Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.

Canh xuy lạc, tinh như vũ. 

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. 

Phượng tiêu thanh động, 

Ngọc hồ quang chuyển, 

Nhất dạ ngư long vũ. 

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, 

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.”

Dịch nghĩa:

“Gió đông thổi hoa nở ngàn cây. 

Càng thổi càng rơi, như mưa sao. 

Ngựa quý, xe chạm trổ, hương bay đầy đường. 

Tiếng phượng tiêu xúc động, 

Ánh trăng sáng lay động, 

Một đêm cá, rồng vui múa. 

(Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ liễu vàng rũ, 

Cười nói dịu dàng, hoa mai nở.” 

Thơ của Tân Khí Tật [3], đã bị Dạ Tử Huyên trần trụi mạo danh, mặt không đỏ, thở không gấp! Mọi người vô cùng chấn động, cho rằng đã xong, nhưng không ngờ nàng cúi đầu đối diện cùng Hiên Viên Đình:

“Chúng lý tầm tha thiên bách độ, 

Mạch nhiên hồi thủ, 

Na nhân khước tại, 

Đăng hỏa lan san xử.”

Dịch nghĩa:

“Tìm hắn giữa chốn đông người trăm ngàn lần,

Bỗng nhiên quay đầu, 

Người kia ở ngay đó, 

Nơi ánh đèn sắp tận.”

“Oanh”, mọi người chỉ cảm thấy trước đây bị Dạ Tử Huyên lừa, lời bài thơ đẹp như vậy, người càng đẹp hơn, những công tử kia đều hối hận xanh cả ruột! Hiên Viên Đình vui vẻ, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, kéo nàng vào lòng, một đôi thần tiên quyến lữ đứng ở giữa sân, dáng vẻ kinh thiên, phong thái thiên nhân, ngay cả quan Ngự sử đều nghe đến nhập thần, quên luôn cả việc phải chỉ trích đối với cảnh không phù hợp này!

Hoàng Hậu tức giận đến nghiến răng, vốn muốm xoi mói châm biếm nàng, làm nàng mất mặt xấu hổ, không nghĩ tới để người ta lấy hết danh tiếng, phu thê ân ân ái ái trước mắt! Thật sự tức chết bà ta rồi!

Hiên Viên Tịnh bực tức dậm chân, tiện nhân này lại là người thâm tàng bất lậu, đều câu mất hồn đám công tử kia đi rồi! Hồ ly tinh, thích giở thủ đoạn hồ ly tinh!

Lúc Hoàng Hậu đang thống hận, Dạ Tử Huyên lại ngã vào trong ngực Hiên Viên Đình, nguyên nhân không rõ! Người ở nơi đây chín mươi chín phần trăm đều đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng hù chết Dạ Tu La. Không để ý quân thần chi lễ, luống cuống rời khỏi ghế ngồi, còn Hiên Viên Đình thì đã để lại cho mọi người một bóng lưng lành lạnh!

Bầu không khí đột nhiên tẻ ngắt, trong mắt mọi người lại khó nén ý cười, ánh mắt Hoàng Hậu càng thêm đắc ý, ông trời cũng không ưa tiện nhân, muốn thu thập nàng!

“Phu thê Dật Vương rời khỏi vũ đài, đừng làm mất hứng thú của các khanh gia, chúng ta tiếp tục…” Nội tâm Hiên Viên Tễ rất phức tạp, liếc mắt nhìn Tướng quân phu nhân, uy nghiêm mở miệng!

Ít đi cái đinh trong mắt là Dạ Tử Huyên, tâm tình của đám tiểu thư đúng là vô cùng rộng mở trong sáng, trình độ thơ từ có hơi tiến bộ…

Trong xe ngựa!

“Nàng lại giả bộ bất tỉnh!” Hiên Viên Đình véo tiểu nữ nhân nghịch ngợm này một cái, khóc cũng không phải, cười cũng không được!

Thế nhưng câu “Tìm hắn giữa chốn đông người trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu, người kia ở ngay đó, nơi ánh đèn sắp tận” mà nàng nói hắn nhớ rất rõ, đó là nói với hắn!

Thế nào? Lão nương chính là giả bộ bất tỉnh! Không chút yếu thế mở to mắt lên trừng hắn, càng không cho phép mình có chút thiệt thòi, giương móng vuốt về phía eo Hiên Viên Đình, mạnh mẽ bấm một cái!

Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, Hiên Viên Đình lại buồn cười, lá gan của nha đầu này cũng quá lớn, tuy nói cung yến rất tẻ nhạt, nhưng giả bộ bất tỉnh chạy trốn thì nàng là người đầu tiên trong lịch sử!

Dạ Ảnh đánh xe ngựa, khóe miệng co rút. Lá gan của Vương phi quá lớn, lại nói, có phải nữ tử đến từ thế giới kia đều cả gan làm loạn, hoàn toàn trái ngược với nữ nhân nơi này? Nghe giọng nói đứt quãng trong xe ngựa, Dạ Ảnh cảm thấy đó là một loại giày vò, chủ tử rất không giống một nam nhân!

Hai người trong xe ngựa cười đùa vui vẻ, Dạ Ảnh đột ngột kéo căng dây cương suýt chút nữa ném Dạ Tử Huyên trong lòng Hiên Viên Đình ra khỏi xe ngựa! “Dạ Ảnh….” Hiên Viên Đình chuẩn bị nổi giận tức khắc cảm thấy bầu không khí không đúng, lần nữa ôm Dạ Tử Huyên vào lòng, sau đó bảo nàng chớ có lên tiếng!

“Để nữ nhân trong xe ngựa lại, tha cho ngươi khỏi chết!” Người mặc y phục đen ở đối diện chỉ vào Dạ Ảnh quát, một bộ tình thế bắt buộc!

Bị mai phục? Dạ Ảnh đảo mắt nhìn xung quanh, người mặc y phục đen vây quanh hai vòng, còn rất cẩn thận! Đám này cùng đám người đêm đó là cùng một bọn? 

“Vậy phải xem các hạ có bản lĩnh đó hay không đã!”

Dạ Ảnh không còn hình tượng cà lơ phất lơ như bình thường, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, ánh mắt tàn nhẫn, rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, một chiêu nhắm thẳng vào mặt người mặc y phục đen! Ngay sau đó, ám vệ từ bốn phía đến nhanh như gió, đánh với đám người mặc y phục đen thành một đoàn!

Tiếng động đao kiếm qua đi, máu tươi văng khắp nơi, có vẻ như sát chiêu ám vệ của Hiên Viên Đình đều là cắt cổ, ra tay tàn nhẫn, một đao trí mạng, tuyệt không thủ hạ lưu tình!

“Đừng nhìn!” Hiên Viên Đình kéo nàng vào lòng mình, trong ánh mắt đều là nghiêm túc, đám người mặc áo đen này lại là người phương nào?

Dạ Tử Huyên nghi hoặc, tại sao có thể có người muốn giết nàng? Có vẻ như kẻ thù của nàng rất nhiều, tỷ như: Ác phụ Hoàng Hậu, Hạ gia, Cổ gia…. Còn có khoản nợ của nguyên chủ, những thứ này nàng không có quen biết mà!

Rõ khổ, giả bộ bất tỉnh lại gặp được sát thủ, nếu như lúc nãy Hiên Viên Đình vứt bỏ nàng mà đi, vậy chẳng phải nàng chỉ có thể đau khổ chạy trốn?

“Huynh đệ tốt!” Một cái tát rất không khách khí vỗ vào bả vai Hiên Viên Đình!

Nàng quyết định, nếu Hiên Viên Đình là gay, làm phu thê không được, vậy nàng và hắn sẽ làm huynh đệ! Ở đây chí ít còn có người che chở!

Huynh đệ tốt? Khóe miệng Hiên Viên Đình run rẩy lợi hại, lúc nãy không phải thổ lộ với hắn sao? Vừa rồi vẫn là tình nhân, trước mắt đã trở thành huynh đệ, đãi ngộ khác biệt này quá lớn rồi đó? Ánh mắt hắn vừa quái dị vừa nghi hoặc nhìn Dạ Tử Huyên, nha đầu, nàng không có bệnh chứ?

Nhưng không ngờ, lúc này có đồ vật gì đó ném vào cửa xe ngựa, Hiên Viên Đình thất kinh, lập tức ngừng thở, còn Dạ Tử Huyên đã ngã vào trong ngực hắn!

Chú thích:

*Tử: ta lạy!!! (^_^). Tác giả viết y chang như thế, tội nghiệp cho tâm hồn “chong sáng” của ta. A men!!!!

[1] Ngọc Lưu Ly: có tên tiếng anh là Lapis lazuli. Là loại đá xuất xứ từ Paskistan, được dùng với những đá khác để làm sạch và thanh khiết cơ thể.

[2] Phong vận: bộ dạng thùy mị/ dáng vẻ thướt tha. (Tớ nghĩ nên để phong vận nhỉ? Nếu mà một bà lão mà lại để dáng vẻ thùy mị thì có hơi kì kì.)

[3] Tân Khí Tật: Tân Khí Tật 辛棄疾 (1140-1207) tự Ấn An 幼安, hiệu Giá Hiên 稼軒, người Lịch Thành 歷城, tỉnh Sơn Đông.

Khi sinh ra, Sơn Đông đã bị giặc Kim chiếm. Năm 21 tuổi đã tham gia nghĩa quân chống Kim, ít lâu sau ông về với Nam Tống, từng giữ chức An phủ sức tại Hồ Bắc, Giang Tây, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Đông. Khi tại nhậm, ông còn sáng lập Phi hổ quân đánh Kim song bị phái chủ hoà đầu hàng chèn ép, nên việc không thành, trong tâm sầu muộn. Từ của ông rất hào phóng bi tráng, nay còn lưu lại Giá Hiên trường đoản cú 12 quyển.

Bài này là “Thanh Ngọc án” tả cảnh hội hoa đăng tết nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người: mũ hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết nguyên tiêu.

Bài thơ Thanh Ngọc Án

Bài hát được phổ từ bài thơ “Thanh Ngọc án” của Tần Khí Tật

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN