Sủng Phu - Quyết Tuyệt - Chương 15: Kết thúc thế giới thứ nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Sủng Phu - Quyết Tuyệt


Chương 15: Kết thúc thế giới thứ nhất


Chương 15: Kết thúc thế giới thứ nhất

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc ném cho Ngôn đại muội một cái đại lôi, chính bản thân mình thì một chút cũng không chịu ảnh hưởng, cũng không đem chuyện này nói cho Tưởng Bình Tu.

Chờ Tưởng Bình Tu thi đại học xong, hắn đem Tưởng nãi nãi đưa về nhà bọn họ xong, sẽ mang theo Tưởng Bình Tu đi nghỉ phép, xem như hưởng thụ tuần trăng mật.

Bọn họ không chạy từ chỗ này sang chỗ khác, mà tìm một hòn đảo nhỏ ngắm được cảnh biển rộng lớn, sau đó luận lý thành chương đem những chuyện nên làm đều làm hết.

Nhịn hơn ba năm, rốt cuộc được ăn thịt, Ngôn Cảnh Tắc có hơi hưng phấn, nên Tưởng Bình Tu vẫn chưa có cách nào xuống biển chơi.

Nhưng chỉ cần hai người ở bên nhau, dù chỉ là ra bãi biển ngồi, cũng ổn lắm rồi.

Quan trọng nhất chính là Tưởng Bình Tu rốt cuộc hoàn toàn đã thuộc về hắn.

Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm xúc thỏa mãn nói không nên lời, không muốn trở về.

Nhưng mà vẫn phải về, một năm trước hắn đã mở công ty, có rất nhiều việc cần hắn xử lý, ngoài ra cha mẹ Ngôn bên kia cũng cần thẳng thắn một chút.

Những việc này, hắn nghĩ mình sẽ xử lý tốt.

Nửa tháng sau, Ngôn Cảnh Tắc mang Tưởng Bình Tu trở về, sau đó đặt tour cho Tưởng Bình Tu và Tưởng nãi nãi để họ tiếp tục đi chơi, còn mình thì trở về quê.

Trong thôn bọn họ người trẻ tuổi và trung niên trên cơ bản đều ra ngoài làm công, sau khi làm công kiếm lời được rồi thì hoặc là mua nhà ở huyện thành, hoặc là xây nhà trong thôn, cho nên trong thôn có vài ngôi nhà còn rất đẹp.

Đương nhiên là Ngôn gia trước sau như một vẫn rách tung tóe.

Người cùng tuổi với cha mẹ Ngôn trên cơ bản đều dã ra ngoài làm công, nhưng cha mẹ Ngôn tàn tật, cả đời đều ở nhà trồng trọt.

Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng có tiền, nhưng cho bọn họ cũng không nhiều lắm,

Tiền cho con cái trong nhà đi học chút xíu cũng không có, cha Ngôn mẹ Ngôn cả đời không có tiền tiết kiệm, bây giờ cũng vẫn không có.

Giữa kì nghỉ hè, nhưng Ngôn đại muội và nhị muội không ở nhà, các nàng ở trên trấn chuyên tâm học hành, trong nhà chỉ có cha mẹ Ngôn và Ngôn tiểu đệ.

Năm trước Ngôn Cảnh Tắc cứng rắn đem Ngôn tiểu đệ vào trường Tiểu học tư thục, hắn cho rằng Ngôn tiểu đệ thấy hắn sẽ không cho sắc mặt tốt, kết quả không có, Ngôn tiểu đệ nhìn đến hắn vẫn rất vui vẻ như cũ, nhìn còn hiểu chuyện hơn nhiều.

Hùng hài tử* rất nhiều thời điểm đều là cha mẹ nuông chiều, đem nó mang đi khỏi cha mẹ, bọn chúng cũng không dám quậy nữa.

*Hùng hài tử (熊孩子): ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử. (brat, naughty child, wild kid)

Ngôn Cảnh Tắc đã liên hệ với Ngôn đại muội, nhìn đến phụ thân mình, liền nói: “Tiểu đệ ở trong thôn không thể học tập cho tốt được, sao không cho nó và mấy đứa đại muội cùng nhau ở trên trấn?”

“Trường học nghỉ còn không phải là để con nít được chơi sao? Cho nó chơi chút có làm sao đâu?” cha Ngôn có chút không vui.

“Cha, cha muốn tiểu đệ có tiền đồ, phải để nó đi học.” Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày.

“Chỉ cần nó không học cái xấu, chỉ cần đi làm công cũng là ăn uống không lo.” cha Ngôn nói.

Ngôn Cảnh Tắc quyết định không nói gì với Cha Ngôn nữa, chỉ hành động- hắn chờ đến lúc đi, liền mang Ngôn tiểu đệ đi theo là được.

Đem chuyện này ném sang một bên, Ngôn Cảnh Tắc nói chính sự: “Cha, mẹ, con có đối tượng.”

“Con có đối tượng? Người ở đâu? Làm nghề gì?” cha Ngôn hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trong thôn chúng ta, chính là Tưởng Bình Tu.”

“Tưởng Bình Tu?” cha Ngôn trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.

“Đúng vậy, Tưởng Bình Tu.” Ngôn Cảnh Tắc thật khẳng định.

Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc đã từng đem Tưởng nãi nãi đón đi, cha Ngôn đối với Tưởng Bình Tu vẫn có ấn tượng rất sâu sắc, nhưng đúng là bởi vì có ấn tượng nên ông có điểm ngốc ra: “Nó…… nó không phải là nam sao?”

“Ừm, con thích nam nhân.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cha Ngôn cả người choáng váng, giận dữ nói: “Mày có phải có bệnh không, mày vậy mà thích nam nhân, mày…”

Ngôn Cảnh Tắc kêu một tiếng: “Cha!”

Cha Ngôn càng tức giận, lời mắng chửi người buột miệng thốt ra, mắng xong sau đó lại nói: “Mày với nó tách ra, mày phải cưới một đứa con gái đàng hoàng cho tao!”

Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày nói: “Cha, chuyện này con chỉ là nói cho cha một tiếng thôi, cha có phản đối cũng vô dụng.”

Cha Ngôn nói: “Mày là con trai tao, tao phản đối sao lại vô dụng? Tao nói cho mày biết, mày không thể cũng với Tưởng Bình Tu kia ở bên nhau, tao với mẹ mày xem cho mày vài đứa con gái rồi, nếu mày về rồi thì đi gặp thử…”

Ngôn Cảnh Tắc bình tĩnh mà nhìn phụ thân mình: “Cha, nếu cha ép con, con sẽ nói với người ta là con thích đàn ông, như vậy thể diện của cha sẽ mất hết.”

Cha Ngôn như bị người ta bắt trúng yết hầu, mặt ông trướng đến đỏ bừng, phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Cha, chờ sau này con liền mang cha đi làm cái thẻ ngân hàng, về sau con mỗi tháng đều sẽ cho cha tiền, rồi ở huyện thành mua cái nhà cho cha ở, bảo đảm cha sống đến thoải mái.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ba năm gây dựng sự nghiệp này, hắn cũng có chút của cải, gần nhất tiền cũng không đưa Tưởng Bình Tu.

Số tiền đại khái có 50 vạn, cũng đủ ở huyện thành mua một ngôi nhà lớn cho người Ngôn gia ở.

Cha Ngôn không chịu bỏ qua, còn đang nói, thậm chí mắng sang Tưởng Bình Tu, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cha, cha lại mắng chửi người khác nữa thì con không cho cha tiền đâu. Vốn dĩ cha cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, không có đạo lý bây giờ con đã phải nuôi cha.”

Cha Ngôn tất nhiên là không cam nguyện.

Nhưng ông xác thực không có biện pháp với con trai lớn.

Cha Ngôn chỉ có thể im lặng, mẹ Ngôn lại là yên lặng mà nổi lên nước mắt.

Ngôn Cảnh Tắc đối với cha Ngôn từ nhỏ đã bất hòa với nguyên chủ lúc nói chuyện có thể cứng rắn một chút, nhưng khi đối với mẹ mình sẽ không như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc nhu hòa thanh âm: “Mẹ, con trời sinh thích nam nhân, cái này không đổi được. Mẹ cũng đừng nghĩ nhiều, coi như con vội vàng công tác, không nghĩ chuyện kết hôn đi. Nếu mẹ muốn có cháu, bảo đại muội nhị muội sinh con mang họ Ngôn, bảo tiểu đệ sinh, đều có thể mà.”

Ngôn Cảnh Tắc vừa nói lời này, cha Ngôn mẹ Ngôn liền không thương tâm như vậy nữa.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Hai người cũng đừng trách Tưởng Bình Tu, em so với con nhỏ hơn, là bị con lừa gạt, hơn nữa lúc con học cao trung, và lúc mới vừa vào đại, là em ấy kiếm tiền nuôi con… Bằng không sao con có thể không đòi tiền mọi người mà có thể ở trong trường ăn uống no đủ?”

Ngôn Cảnh Tắc rất am hiểu thuyết phục người khác, thật nhanh liền thuyết phục được cha mẹ Ngôn.

Cha mẹ Ngôn tư tưởng cũ kỹ, nhưng bọn họ con nhiều, đối với chuyện này của Ngôn Cảnh Tắc, cũng tương đối dễ tiếp thu.

Cứ như con trai lớn nố, xem như con trai lớn thích độc thần không muốn kết hôn là được!

Quan trọng nhất chính là, bọn họ thật sự quản không được con trai lớn!

Ngôn Cảnh Tắc thấy bọn họ bình tĩnh trở lại, nói: “Cha, mẹ, con đi huyện thành mua cái nhà cho hai người ở, về sau mỗi tháng lại cho hai người hai ngàn đồng… Con nhà người ta đều bắt cha mẹ liều sống liều chết mua nhà cưới vợ cho bọn nó, hai người lại có thể hưởng thụ mỗi ngày thoải mái, khẳng định trong thôn tất cả mọi người sẽ hâm mộ hai người cho xem. Đến nỗi chuyện con thích nam nhân này, hai người không nói, người khác cũng sẽ không biết…… Hai người cứ nói với người ta con yêu cầu cao, không muốn kết hôn là được.”

Như vậy… Đúng là không tồi…

Cha Ngôn hiện tại có tiền, có thể hút thuốc lá, ông ở nhà đốt hai điếu, sau đó hít sâu một hơi, đi bộ ra ngoài, bắt đầu nói với người ta chuyện con trai lớn muốn ở huyện thành mua nhà cho mình ở.

Ông từ đầu thôn vẫn luôn khoe khoang đến cuối thôn, lại từ cuối đuôi khoe khoang đến đầu thôn, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái.

Còn mẹ Ngôn, Ngôn Cảnh Tắc cùng bà nói một chút chuyện Tưởng Bình Tu kiếm tiền nuôi mình, bà đối với Tưởng Bình Tu cũng tiếp thu nhiều.

Đến nỗi Ngôn tiểu đệ, y kính nể mà nhìn ca ca có thể làm cha Ngôn nói á khẩu đến không trả lời được.

Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh liền rời đi, còn mang Ngôn tiểu đệ đi.

Ngôn tiểu đệ so với hắn nhỏ hơn tám tuổi, hiện tại đã mười bốn tuổi, cao to cũng bắt đầu hiểu chuyện.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo y đi huyện thành, sau khi ở khách sạn đặt phòng, liền bắt đầu đi xem nhà. Rất nhanh hắn đã chọn được một ngôi nhà bốn phòng ngủ hai phòng khách, lấy giá 50 vạn mà mua.

Ngôn Cảnh Tắc vô cùng sảng khoái, lại tiêu sạch tài khoản, nhưng mua nhà cũng phải xử lí nhiều ngày. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn cùng Ngôn tiểu đệ ở khách sạn huyện, lúc làm các loại thủ tục cũng mang theo y đi cùng.

Chờ lấy được nhà rồi, hắn nhìn về phía Ngôn tiểu đệ: “Em thấy không? Một người chỉ cần có bản lĩnh, có tiền, là có thể sống tốt, em muốn trưởng thành như vậy thì phải chăm chỉ học hành.”

Ngôn tiểu đệ như có suy tư gì.

Sau khi mua nhà, Ngôn Cảnh Tắc liền đem cha mẹ Ngôn lên huyện thành sắp xếp.

Lúc này, cha Ngôn mẹ Ngôn đã bình tĩnh trở lại, chờ lúc nhìn đến nhà mới, bọn họ đối với Ngôn Cảnh Tắc liền càng không có ý kiến.

Con trai đã cho bọn họ nhiều tiền như vậy, bọn họ còn có thể ý kiến gì?

Lúc Ngôn Cảnh Tắc xử lý tốt sự tình trong nhà, thành tích của Tưởng Bình Tu cũng đã có.

Tưởng Bình Tu không thi đậu đại học trọng điểm, nhưng thi đậu một đại học hạng hai không tồi, đại học kia ở một thành phố cách đại học A không xa.

Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, đôi mắt Tưởng Bình Tu đỏ hoe.

Cậu muốn đi đi học đại học.

Trong nháy mắt, cậu có loại cảm giác không chân thật, nhưng thật nhanh, cảm giác này liền biến mất.

Hết thảy đều là chân thật, cậu đã sớm biết!

Ba năm này cùng Ngôn Cảnh Tắc sớm chiều, cảm giác không yên ổn trong lòng sớm đã biến mất.

Hiện tại cậu vô cùng xác định một việc, đó chính là cậu yêu Ngôn Cảnh Tắc, mà Cảnh Tắc cũng yêu cậu.

Bọn họ nhất định sẽ cả đời ở bên nhau.

Tưởng Bình Tu nghĩ như vậy, ôm chặt Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc bị ôm lấy, hôn hắn một cái, hỏi: “Vui vẻ lắm sao?”

“Vui vẻ!” Tưởng Bình Tu nói.

“Có phải nên cho anh một chút khen thưởng không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, sau đó đã bị Tưởng Bình Tu dán vào.

Tưởng Bình Tu hiện tại, thật sự càng lúc càng lớn mật, không giống lúc đầu khiếp đảm còn thẹn thùng, đương nhiên, hắn thích Tưởng Bình Tu như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc đem người ôm vào trong phòng.

Cho dù tương lai còn rất dài, hiện tại cũng muốn thật quý trọng!

Hết chương 15.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN