Sủng Phu - Quyết Tuyệt - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Sủng Phu - Quyết Tuyệt


Chương 20


Chương 20

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Trình An Tu rửa mặt xong từ WC ra tới, liền chú ý tới trong phòng Ngôn Cảnh Tắc  nơi nơi đều dính bánh kem bị vẩy ra.

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc đang làm gì vậy?

Còn có…

“Mặt cậu làm sao vậy?” Trình An Tu chú ý thấy mặt Ngôn Cảnh Tắc đỏ, như là bị đánh đến đỏ vậy.

“Đánh chính mình mấy bạt tay, làm bản thân thanh tỉnh một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Thanh tỉnh? Nghĩ đến trước đó trong WC, Ngôn Cảnh Tắc nói muốn làm “chuyện không bằng cầm thú”, Trình An Tu tim đập hơi nhanh, cậu quay mặt đi nói: “Cậu mau đi rửa mặt đi.”

“Được!” Ngôn Cảnh Tắc nói, vọt vào WC rửa mặt. 

Lúc hắn dùng bánh kem ụp mình đặc biệt tàn nhẫn, không chỉ có mặt, trên người cũng đầy bánh kem.

Hắn cũng muốn tắm rửa một chút, nhưng sợ để Trình An Tu một mình bên ngoài cậu sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn…

Ngôn Cảnh Tắc tùy tiện rửa rửa xoa xoa, một bên cởi quần áo một bên đi ra ngoài.

Trình An Tu lúc Ngôn Cảnh Tắc vào WC, liền đi nhìn thử phòng Ngôn Cảnh Tắc.

Đây là một căn phòng điển hình của bọn con trai, trên tường dán poster bóng đá, còn bên cạnh là tủ để mô hình ký tên bóng rổ linh tinh. 

Chẳng qua cậu mới nhìn được vài cái, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc trên tóc vẫn còn dính bánh kem từ trong WC ra tới.

Hắn còn cởi quần áo!

Hiện tại là mùa đông, Ngôn Cảnh Tắc cởi áo trên cũng không có gì, bên trong còn có quần áo ấm, nhưng còn quần…

Ngôn Cảnh Tắc ở độ tuổi con trai muốn phong độ không cần ấm áp, cho dù ở ngoài chắc cũng không mặc quần mùa thu, chứ đừng nói chi ở nhà!

Cho nên…

Ngôn Cảnh Tắc cũng chỉ mặc mỗi cái quần tứ giác!

Trình An Tu thật nhanh mà dời tầm mắt.

Trình An Tu cả người thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng nguyên chủ trước đó vẫn luôn quan sát cậu, đã có thể từ động tác nhỏ của cậu cảm giác thấy một ít cảm xúc, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc càng đối với việc này phá lệ nhạy bén.

Lúc này, Trình An Tu đang dùng ngón tay cái vê với ngón trỏ, hẳn là có chút ngượng ngùng.

Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền nghĩ đến chuyện đùa giỡn cậu: “Cục cưng, dáng người tôi thế nào?”

Trình An Tu: “……”

“Tôi còn có cơ bụng, cậu muốn xem không?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.

Trình An Tu ánh mắt không tự giác mà liếc qua, lại rất nhanh thu hồi lại, mày nhăn lại, cả người thoạt nhìn lạnh hơn.

Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng trăm chuyện vội vàng, còn không quên đùa giỡn Trình An Tu một chút, nhưng chờ đổi quần áo xong, hắn liền đứng đắn mà nói: “An Tu, hôm nay thật sự xin lỗi. Tôi bên này nhiều người, không thể cùng cậu chỉ hai người ăn sinh nhật, tôi để Lý thúc đưa cậu về, chúng ta ngày mai gặp ở trường.”

Trình An Tu có chút mất mát, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc thấy được mất mát trong mắt cậu, nghĩ đến cậu ở thật xa lại đây đưa bánh kem thổ lộ, kết quả bị huỷ hoại hết, không khỏi có chút đau lòng

Trên bàn sách có một cái hộp đồng hồ, Ngôn Cảnh Tắc đem hộp nhét vào tay Trình An Tu: “An Tu, đây là quà tôi tặng cậu, coi như đáp lễ cho bánh kem cậu tặng tôi!”

Đồng hồ này kì thật là nguyên chủ mua chuẩn bị đưa cho Trang Cao Hàng.

Hôm nay là sinh nhật nguyên chủ, Trang Cao Hàng sẽ đưa quà sinh nhật, nguyên chủ đã sớm chuẩn bị quà đáp lễ, quà này giá trị còn hơn xa quà Trang Cao Hàng đưa.

Cha mẹ Trang Cao Hàng đều làm chính trị, nhà hắn tuy nói không thiếu tiền, nhưng cũng không nhiều tới độ có thể cho Trang Cao Hàng tiêu xài, Trang Cao Hàng đưa quà sinh nhật nhỏ, cũng chỉ khoảng một ngàn mà thôi.

Nguyên chủ thì không giống vậy, cha mẹ nguyên chủ đối với hắn đặc biệt hào phóng! 

Nguyên chủ mua cái đồng hồ chuẩn bị đưa cho Trang Cao Hàng này, cỡ vài vạn!

Này vẫn là nguyên chủ sợ đắt quá Trang Cao Hàng không chịu nhận, mới mua cái vừa phải. 

Trình An Tu không biết bên trong hộp là cái gì, nhưng cậu vẫn nhận lấy, lại từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa Ngôn Cảnh Tắc: “Quà cho cậu.”

Đó là một chiếc hộp thon dài, bên trong hẳn là một cây bút… Ngôn Cảnh Tắc nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong quả nhiên là một cây bút. 

Trong những ký ức về tương lai của nguyên chủ, cũng không rõ ràng lắm, chỉ sự kiện trọng đại mới có hình ảnh rõ ràng, mà tròn những hình ảnh đó, lúc Trình An Tu nhảy lầu, trong tay cũng cầm một cây bút như thế.

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc hốt hoảng từng đợt, hô hấp đều trở nên khó khăn. 

Hắn gian nan mà duy trì biểu tình của mình, hướng tới Trình An Tu tà khí cười: “Cục cưng, tôi thích lắm! Về sau tôi cũng chỉ dùng bút này, không cần cái nào khác!”

Trình An Tu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Cha mẹ đối với cậu thật nghiêm khắc, cho cậu tiền tiêu vặt cũng không nhiều, tiền mừng tuổi linh tinh, lại giúp cậu giữ dần…

Bút này cậu tiêu hơn tám trăm, cùng với bánh kem, cậu đã đem toàn bộ tiền trộm tích cóp được tiêu hết.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc bình thường chi phí ăn mặc đều cực kì tốt, cậu sợ Ngôn Cảnh Tắc ghét bỏ. 

Bây hắn Ngôn Cảnh Tắc không chê, thật tốt quá.

Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đúng rồi cục cưng, chúng ta phải tách ra rồi, trước khi tách ra, thân mật một chút được không?”

Trình An Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, bộ dáng mặt không biểu cảm làm Ngôn Cảnh Tắc hơi lo lắng —— Trình An Tu rất thẹn thùng, có phải giận rồi không?

Hắn mới vừa nghĩ như vậy, Trình An Tu liền rướn người sang, ở trên mặt hắn hôn một cái.

Ngôn Cảnh Tắc: “!!!”

Nhưng mới vừa thân thiết xong, Trình An Tu cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Thoạt nhìn có điểm như là… Chạy trối chết.

Ngôn Cảnh Tắc tâm tình rất tốt mà đuổi theo.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Trình An Tu chạy trối chết, đám đàn em củ hắn lại không nghĩ vậy.

Bọn họ nhìn thấy Trình An Tu lạnh một khuôn mặt từ trên lầu đi nhanh xuống dưới, liền cảm thấy Trình An Tu chắc chắn rất giận, nói không chừng còn phát hỏa với lão đại bọn họ. 

Nếu lúc này vẫn là học lớp 10, bọn họ không biết bối cảnh của Trình An Tu, chắc chắn sẽ không sợ Trình An Tu, nói không chừng còn đi ngăn đón Trình An Tu. Nhưng mấy tháng trước, “bối cảnh” của Trình An Tu đã được đưa ra ánh sáng. 

Cha mẹ cậu đều là giáo viên nghiêm khắc lừng lẫy trong trường, dì cả cậu là chủ nhiệm giáo dục, dượng cậu là phó hiệu trưởng. 

Cậu toàn là do các giáo viên nhìn mà lớn lên! 

Bọn họ dám cản cậu sao? Bọn họ có thể không sợ cậu sao?!

Đám đàn em của Ngôn Cảnh Tắc tiến lên hỏi một câu cũng không dám. 

May thay, lúc này Ngôn Cảnh Tắc đi theo Trình An Tu xuống, còn nói: “Lý thúc, Lý thúc, thúc tìm tài xế đưa An Tu về nhà đi!”

“Vâng, thiếu gia.” Lý thúc cười nói, lập tức đi sắp xếp. 

Lý thúc rất nhanh mang Trình An Tu rời đi, mà lúc này, đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc cũng phát hiện mặt Ngôn Cảnh Tắc có chỗ đỏ ửng. 

“Lão đại, cậu…… bị Trình An Tu đánh?” Có người hỏi.

Người này vừa thốt lên xong, những người khác cũng đều chú ý tới mặt Ngôn Cảnh Tắc, lại có người nói: “Trình An Tu thật quá đáng! Cậu ta sao có thể đánh người!”

“Cậu ấy không đánh người! Đây là tôi mình đánh!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Đàn em Ngôn Cảnh Tắc: “Lão đại, cậu ta vậy mà bắt cậu tự đánh mình sao?”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

“Ngôn Cảnh Tắc!” Lúc này, Bộc Trí to con đột nhiên lớn tiếng kêu tên Ngôn Cảnh Tắc: ” Cậu đây là có ý gì?”

Ngôn Cảnh Tắc liếc mắt nhìn Bộc Trí một cái, lại lấy ra một tấm thẻ hội viên đưa cho một người trong đám đàn em tên Vu Lê Minh: “Mày dẫn bọn nó đi Thời đại kim cương chơi đi, chi tiêu đều ghi tên tao.”

“Được, lão đại.” Vu Lê Minh nhận thẻ, mang theo đám đàn em và bạn gái đàn em phần phật rời đi. 

Chờ khi những người này đều đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc mới nhìn về phía Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng.

Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng sắc mặt đều thật sự không tốt.

Bọn họ đã sớm cùng Ngôn Cảnh Tắc thương lượng xong những chuyện phải làm hôm nay, nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc biểu hiện thật không thích hợp.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nói Trình An Tu ụp bánh kem lên mặt hắn, đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc tin ngay, nhưng bọn y không tin.

Trình An Tu thích Ngôn Cảnh Tắc, hôm nay là tới thổ lộ, nếu như vậy, cậu ta vì sao phải dùng bánh kem ụp Ngôn Cảnh Tắc? Chung quy không thể mua cái bánh kem rồi thật xa đi đến, chỉ để ụp Ngôn Cảnh Tắc chứ?

Hơn nữa khi đó bọn họ nhìn rất rõ ràng, Ngôn Cảnh Tắc di chuyển cái bánh kia.

Càng đừng nói đến sau đó, Ngôn Cảnh Tắc còn tìm cớ, trực tiếp đem Trình An Tu đi.

Bọn họ không thể tưởng được nguyên nhân Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy, lại rất  tức giận, cuối cùng mặt đầy chỉ trích mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không nói gì.

Hắn xuyên qua thân thể nguyên chủ này là tên cặn bã, nhưng hắn đối Trang Cao Hàng thật là không còn lời gì để nói, không chỉ có như thế, Bộc Trí kỳ thật cũng thích Trang Cao Hàng.

Mặc kệ là nguyên chủ hay là Bộc Trí, đều vì Trang Cao Hàng trả giá rất nhiều.

Sau khi Trình An Tu nhảy lầu, Trang Cao Hàng xuất ngoại du học, nguyên chủ theo ra nước ngoài, Trang Cao Hàng ở nước ngoài mua sắm tiêu dùng, đều là nguyên chủ phụ trách, y nếu gặp chuyện gì phiền toái, cũng đều do nguyên chủ giải quyết.

Nhưng Trang Cao Hàng vẫn luôn không cùng nguyên chủ xác định quan hệ, cố tình y lại cứ cho nguyên chủ một chút ngon ngọt, treo nguyên chủ lơ lửng. 

Ở nước ngoài ngây người tám năm, bọn họ mới về nước.

Cha mẹ nguyên chủ trước đó từng có con, nhưng con không còn nữa mới sinh nguyên chủ, lúc nguyên chủ sinh ra, bọn họ đều đã bốn mươi tuổi. 

Chờ nguyên chủ về nước, thân thể bọn họ đã không tốt lắm, liền suy nghĩ đem công ty cho người đại lý quản lý, cầm hoa hồng được chia an tâm dưỡng lão —— bọn họ vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ không có bản lĩnh quản lý công ty.

Nhưng nguyên chủ ngoại trừ tiêu xài phung phí chơi bời cái gì cũng không thiếu, vì trước mặt Trang Cao Hàng biểu hiện mình, chạy đi quản lý công ty. 

Quản lý công ty còn chưa tính, hắn còn đao to búa lớn mà đi đầu tư khắp nơi.

Cứ lăn lộn như vậy mấy năm, công ty không phát triển mà hắn còn thiếu một đống nợ nần. 

Nguyên chủ ngay lúc đó cuộc sống cực kì không ổn, hắn hy vọng Trang Cao Hàng giúp hắn, dù sao trước khi công ty phá sản, hắn đã cho Trang Cao Hàng rất nhiều đồ, nhưng mà Trang Cao Hàng căn bản là mặc kệ nguyên chủ, y cưới một cô gái môn đăng hộ đối, mỗi ngày sống thật tiêu sái.

Cha mẹ nguyên chủ tuổi già vì không có tiền chữa bệnh nên lần lượt qua đời, nguyên chủ bị siết nợ thành chó nhà có tang…

Cuối cùng, nguyên chủ đi lên cùng một con đường với Trình An Tu, nhảy lầu. 

Ngôn Cảnh Tắc có kí ức nguyên chủ nhưng không có cảm tình của nguyên chủ, hắn không yêu Trang Cao Hàng, cũng không hận Trang Cao Hàng, trên thực tế, hắn cảm thấy nguyên chủ đáng chết. 

Nhưng hắn cảm thấy Trang Cao Hàng thật ghê tởm. 

Còn Bộc Trí, người này bị Trang Cao Hàng đùa bỡn ở giữa vỗ tay chi gian, cũng giống như nguyên chủ là một kẻ ngu ngốc.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này, kỳ thật rất muốn đem này hai người đuổi ra ngoài, nhưng mà không được.

Thư tình Trình An Tu viết còn trên tay Trang Cao Hàng.

Trên quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Trang Cao Hàng bảo Bộc Trí đem những thứ đó in ra, không chỉ có Trình An Tu ký tên, còn lấy thư tình ghi “tặng Cảnh Tắc” dán khắp trường, lại đem hình chụp phát tán trên group lớp…

Thư tình đó cũng là cọng rơm rạ* cuối cùng đè chết Trình An Tu.

(*từ câu Cọng rơm đè chết con lạc đà, tương tự câu giọt nước tràn ly)

Hơn nữa nguyên chủ ngu không tả được, trước đó cùng hai tên bạn này dùng điện thoại chat còn nói một vài lời không nên nói. 

Mấy thứ này, tốt nhất đều phải hủy diệt.

Ngôn Cảnh Tắc nãy giờ không nói gì, Bộc Trí liền mở miệng trước, y nổi giận nhìn Ngôn Cảnh Tắc, khẩu khí thật không tốt: “Ngôn Cảnh Tắc, vừa rồi cái bánh kem kia, có phải tự cậu ụp không?”

“Là tôi làm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Cậu điên rồi à? Cậu muốn làm gì?!” Bộc Trí chất vấn.1

“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ là cảm thấy trêu đùa người ta như vậy thật không tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chuyện này, chúng ta liền đến đây là ngừng đi?”

“Khỉ gió, Ngôn Cảnh Tắc, cậu đã quên là cậu ta khi dễ Cao Hàng như thế nào sao?” Bộc Trí nói.

Trình An Tu khi dễ Trang Cao Hàng hồi nào? Cậu chỉ là thành tích tốt mà thôi, như vậy mà cũng sai?

Trình An Tu kỳ thật là một đứa trẻ thành thành thật thật học hành, nhiều nhất chỉ là trời sinh nhìn tương đối lạnh lùng… 

Hiện tại rất nhiều người trong trường sợ Trình An Tu, vẫn là bọn họ giở trò quỷ.

Chuyện cha mẹ Trình An Tu đều là giáo viên, vốn dĩ trong trường không ai không biết, Trình An Tu cũng chưa nói qua, là bọn họ trong lúc vô ý biết được bèn đem công khai, còn biên một vài chuyện như Trình An Tu sẽ đi cáo trạng với thầy cô linh tinh gì đó…

Ngôn Cảnh Tắc cố nén, mới không có nói này nọ, chỉ là nói: “Cậu ấy kỳ thật cũng không có làm gì… Nếu chuyện trước đó thật sự thành công, cậu ấy sẽ bị đối xử thế nào? Chúng ta sẽ hủy hoại cả đời người ta.”

“Việc nhỏ như vậy, sao có thể hủy hoại csr đời được?” Bộc Trí nói.

Ngôn Cảnh Tắc còn lời chưa nói, Trang Cao Hàng đột nhiên nói: “Ngôn Cảnh Tắc, cậu không phải là thích Trình An Tu rồi chứ?”

Trang Cao Hàng cười như không cười mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt có hơi lạnh xuống. 

“Tôi rất thích cậu ấy, nể mặt tôi thích cậu ấy, tha cho cậu ấy…” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Trang Cao Hàng sắc mặt địa biến: “Ngôn Cảnh Tắc, cậu phản bội tôi… phản bội nhóm này?”

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới biểu tình của Trang Cao Hàng, trong lòng nhảy dựng.

Ở thời gian này, nguyên chủ tuy là thích Trang Cao Hàng,nhưng mà Trang Cao Hàng nói y phải chăm chỉ học tập, lúc học cao trung không nên yêu đương, nguyên chủ kì thật chưa hề thổ lộ, Trang Cao Hàng cũng biểu hiện như hoàn toàn không biết nguyên chủ thích mình.

Nhưng trên thực tế, Trang Cao Hàng hẳn đã rõ ràng rồi?

Ngôn Cảnh Tắc mới vừa ý thức được điểm này, Bộc Trí cũng đã một quyền hướng tới đánh hắn: “Ngôn Cảnh Tắc, cậu vì một nam nhân mà phản bội anh em?”

Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng né tránh, nhưng quyền thứ hai của Bộc Trí theo sát qua tới, đánh vào vai Ngôn Cảnh Tắc.

Nguyên chủ tuy rằng kéo bè kéo cánh nhận một đám đàn em,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN