Sủng Phu - Quyết Tuyệt - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Sủng Phu - Quyết Tuyệt


Chương 52


Chương 52 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy có hơi choáng váng. 

Hắn mở to mắt, liền thấy được điêu long họa phượng, bên trong cung điện vô cùng nguy nga. 

Hắn đang nằm thẳng, phía trên hắn là một đầu rồng điêu khắc sinh động như thật nhìn xuống phía dưới. 

Nơi này là chỗ nào? Hắn lại là ai?

Ngôn Cảnh Tắc trong đầu trống rỗng, ngoại trừ chính mình tên Ngôn Cảnh Tắc ra, còn lại cái gì cũng đều không nhớ rõ.

“Bệ hạ, ngài không có việc gì chứ?” Một âm thanh cái sắc nhọn vang lên, cùng lúc đó, một gương mặt đầy nếp nhăn mặt xuất hiện trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.

Đây là một gương mặt thuộc về một nam nhân lớn tuổi, nhưng trên mặt không có chòm râu nào, âm thanh của người này cũng quá mức sắc nhọn, đây là một… Thái giám?

“Bệ hạ…… Ngài có chỗ nào không thoải mái không?” âm thanh của lão thái giám đã mang theo khóc nức nở, duỗi tay tới đỡ Ngôn Cảnh Tắc.

“Ta không có việc gì.” Ngôn Cảnh Tắc nương theo lựa đạo lão thái giám ngồi dậy, lúc này mới phát hiện chung quanh kỳ thật có không ít người.

Trong phòng có một đám binh lính mặc áo giáp, vũ khí trên tay đối diện một người nam tử trẻ tuổi, mà nam tử trẻ tuổi kia nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đau khổ kịch liệt.

Đối diện ánh mắt kia, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc đau xót, thật nhanh, trái tim hắn nhanh chóng nhảy lên.

Hắn nhất kiến chung tình.

Hắn không biết thanh niên bị người vây quanh này là ai, nhưng hắn đối với người này nhất kiến chung tình.

Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc trở nên cực nóng, sau đó liền nhìn thấy thanh niên kia mang theo dày đặc bi thương nhìn hắn một cái, chậm rãi ngã xuống.

Người này lảo đảo, rồi trực tiếp ngã xuống mặt đất, Ngôn Cảnh Tắc xông lên định đỡ người, nhưng giữa hai người có một cái bàn lớn ngăn cách, không giữ chặt.

Cùng lúc đó, ký ức nguyên chủ đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngôn Cảnh Tắc.

Nguyên chủ, thật là một người đáng thương lại đáng trách, còn là kẻ ngu xuẩn!

Nguyên chủ cũng như hắn, tên là Ngôn Cảnh Tắc, là một hoàng đế.

Phụ thân nguyên chủ, vị tiên đế đã qua đời nhiều năm kia là Thái tổ hoàng đế khắp nơi chinh chiến cho thị nữ sinh ra.

Lúc đó Thái tổ hoàng đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu hiện giờ bị nhốt vào Phật đường vì nghiệp lớn bận rộn, hai người này còn có hai nhi tử cực kỳ ưu tú, cho nên không ai để ý tới tiên đế, tiên đế liền đi theo mẫu thân, ở cùng Thái tổ hoàng đế và thân thích, ở chiến loạn lang bạt kỳ hồ.

Lúc ấy có rất nhiều người muốn mạng bọn họ, bọn họ không thiếu những ngày lo lắng hãi hùng, tiên đế cũng bởi vậy dưỡng thành tính tình nhát như chuột.

Nếu là hai vị ca ca của tiên đế vẫn còn, sau đó thiên hạ thái bình, tiên đế chỉ cần làm một Vương gia phổ thông, vậy cũng có thể sống rất khá, nhưng cố tình, hai vị nhi tử long chương phượng tư kia của Thái tổ hoàng đế một người chết trận, một người bệnh chết.

Sau khi hai người chết còn chưa sinh được hài tử.

Hai đứa nhỏ này chết, đối với Thái tổ hoàng đế mà nói, đều là đả kích thật lớn, Thái Hoàng Thái Hậu càng thống khổ hơn, thậm chí triền miên trên giường bệnh suốt hai năm.

Chờ Thái Tổ hoàng đế bình định thiên hạ, tiên đế bị cảnh không trâu bắt chó đi cày, trở thành Thái Tử, sau lại đăng cơ vi đế.

Tiên đế kỳ thật còn thông tuệ, chỉ là tính tình quá mức nhát gan, ông vẫn luôn rất sợ hãi Thái Hoàng Thái Hậu, nơm nớp lo sợ sống đến 30 tuổi, liền băng hà.

Tiên đế để lại 3 trai 2 gái, mà nguyên chủ là đứa lớn nhất, cũng giống ông nhất trong số đó. 

Mẹ đẻ nguyên chủ không có danh phận, vào lúc Thái tổ hoàng đế còn chưa đăng cơ, lúc tiên đế lang bạt kỳ hồ, mẫu thân tiên đế mua tới tiểu nha hoàn hầu hạ cho ông. Nữ nhân này chữ không biết một cái chưa nói, lá gan còn nhỏ, phẩm cấp cũng thấp, nhưng thật ra hai vị hoàng tử khác, mẹ đẻ đều là sau khi Thái tổ hoàng đế đăng cơ chỉ cho tiên đế, là huân quý chi nữ.

Khi Tiên đế băng hà, Tam hoàng tử chỉ mới hai tuổi, mọi người đều bỏ qua hắn, nhưng Nhị hoàng tử và nguyên chủ chỉ kém mấy tháng, còn là Quý Phi sinh ra, lại là có tiếng thần đồng, lúc ấy quan viên trong triều đều hy vọng ngay lúc đó Nhị hoàng tử, hiện tại là Bình Vương, kế vị.

Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu chọn nguyên chủ.

Dù sao nguyên chủ vừa nhìn liền thấy dễ khống chế hơn Bình Vương.

Nguyên chủ liền như vậy lên làm hoàng đế, mỗi ngày lại sống đến vô cùng không tốt.

Thái Hoàng Thái Hậu bản thân không có nhi tử, đối với nhi tử người khác, tôn tử người khác tất nhiên là không mừng, bà tuổi đã lớn, sau khi ý thức được mình thời gian không còn nhiều, lại không còn tuổi trẻ anh minh, tính tình còn càng ngày càng bá đạo, có chút tùy hứng làm bậy, nguyên chủ ở trong mắt bà, càng trở thành kẻ thù đoạt đồ của con bà.

Hơn nữa bà không muốn buông quyền bính trong tay ra, nên không cho nguyên chủ đọc sách biết chữ, nhưng thật ra có cho người đè nặng nguyên chủ ở Phật đường niệm kinh cho nhi tử bà.

Muốn niệm kinh, tất nhiên là phải ăn chay, nguyên chủ là hoàng đế, thân thể còn đang tuổi lớn, kết quả thịt cũng chưa ăn được.

Thái Hoàng Thái Hậu thậm chí còn thường tìm cơ hội đánh chửi nguyên chủ.

Nguyên chủ ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, hắn vốn là nhát gan, cả ngày giống chim sợ cành cong, luôn nghi thần nghi quỷ.

Đồng thời, hắn bức thiết muốn thoát khỏi Thái Hoàng Thái Hậu.

Nguyên chủ này làm hoàng đế ở trong mắt đại thần, chỗ nào cũng không bằng Bình Vương do Quý Phi của tiên đế sinh ra, nhưng kỳ thật nhi tử tiên đế thích nhất là nguyên chủ, nữ nhân thích nhất là mẫu phi của nguyên chủ.

Mẫu thân nguyên chủ và tiên đế trong chiến loạn sống nương tựa lẫn nhau, từ đó bồi dưỡng ra tình ý thâm hậu, nguyên chủ lại giống tiên đế như vậy, tiên đế không thích nguyên chủ thì thích ai?

Mà tiên đế tuy yếu đuối nhưng cũng không ngốc, ông tại vị nhiều năm, bồi dưỡng không ít thế lực của mình, còn có thủ hạ của Thái Hoàng Thái Hậu bảo toàn bảo toàn kinh nghiệm phong phú của mình. 

Kinh nghiệm của ông nguyên chủ đều biết, người của ông giờ cũng đều trên tay nguyên chủ.

Nguyên chủ đúng là dựa vào mấy việc này nọ, ở dưới mí mắt Thái Hoàng Thái Hậu trưởng thành thật tốt, thậm chí tìm cơ hội liên hệ với Trấn Bắc Hầu Sở Đình Tu, cũng mượn sức từ Sở Đình Tu, đem nhân mã của Thái Hoàng Thái Hậu một lưới bắt hết.

Ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu, đều bị hắn bắt tiến vào Phật đường ăn chay.

Nguyên chủ dọn đi được một tảng đá lớn đè trên người mình, lại không thoải mái, bởi vì hắn hạ tảng đá lớn xong lại phát hiện, thế giới bên ngoài cũng không tốt đẹp gì.

Các đại thần cũng không vừa lòng hắn, hoàng đế chỉ biết niệm kinh, chữ trên tấu chương cũng không biết đầy đủ, lại có dư nghiệt của Thái Hoàng Thái Hậu ở đó, nguyên chủ nói chuyện trên triều đình căn bản không ai nghe!

Huống chi Thái Hoàng Thái Hậu tuy rằng đã không còn ở đây, nhưng Sở Đình Tu lại ép tới hắn không thở nổi.

Hàng năm bị Thái Hoàng Thái Hậu áp bách làm tính tình nguyên chủ cực kỳ biệt nữu, bình thường gặp được chuyện làm hắn không cao hứng, hắn không dám đưa ra ý kiến phản đối, trong lòng lại một bút một bút, tất cả đều nhớ kĩ.

Sở Đình Tu từ binh nghiệp sinh ra, tuy đối với hắn trung thành và tận tâm, nhưng bình thường làm việc có mạo phạm hắn, ở trên triều đình thấy hắn ra không được chủ ý cũng sẽ giúp hắn ra, khiến cho hắn hận.

Hơn nữa Bình Vương nói với hắn, Sở Đình Tu là muốn hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu, hắn đối với Sở Đình Tu, liền càng phòng bị hơn.

Mà hận và phòng bị này, vào lúc Sở Đình Tu muốn hắn cưới muội muội y, đạt tới đỉnh điểm.

Nguyên chủ cảm thấy Sở Đình Tu là muốn dùng muội muội tới khống chế mình!

Sở Đình Tu quyền thế đã lớn như vậy, nếu muội muội y lại thành Hoàng Hậu… Chính mình hoàng đế này, còn có thể coi hoàng đế nữa sao? Ngày nào đó muội muội Sở Đình Tu sinh hạ nhi tử, mình còn có đường sống sao?

Nguyên chủ cuối cùng quyết định xuống tay với  Sở Đình Tu, hắn cho người làm ra mê dược, cho Sở Đình Tu hôn mê, rồi nói Sở Đình Tu muốn hành thích hắn, đem Sở Đình Tu nhốt vào thiên lao.

Sau đó, bởi vì sợ Trấn Bắc quân của Sở Đình Tu nghe được tin tức giết qua mà cứu Sở Đình Tu, nguyên chủ còn nhanh chóng cho người ở thiên lao độc chết Sở Đình Tu, nói Sở Đình Tu sợ tội tự sát.

Sở Đình Tu đã chết, nguyên chủ mỗi ngày lại không dễ sống.

Những người trong triều không coi nguyên chủ ra gì, nguyên bản có Sở Đình Tu đè nặng, chuyện nguyên chủ làm không được, Sở Đình Tu bèn đi làm, nhưng hiện tại không còn Sở Đình Tu nữa.

Nguyên chủ phải đối mặt với một cục diện rối rắm hắn giải quyết không được, bộ hạ cũ của Sở Đình Tu càng hận nguyên chủ.

Nguyên chủ rơi vào đường cùng, chỉ có thể cưới muội muội Sở Đình Tu, lấy chuyện này tới mượn sức bộ hạ cũ của Sở Đình Tu, hướng Trấn Bắc quân giao hảo.

Nguyên chủ cũng không muốn cưới Sở Đình Lan, nhưng thật ra sau khi cưới… Sở Đình Lan đối với nguyên chủ phi thường ôn nhu, nguyên chủ còn biết nàng và Sở Đình Tu quan hệ không tốt, hơn nữa nàng là nữ nhân đầu tiên nguyên chủ theo bản năng mà thân cận… Nguyên chủ yêu Sở Đình Lan.

Nguyên chủ tuy rằng vô dụng, nhưng vị trí hoàng đế này, ngoại trừ khai quốc hoàng đế ra, đều không phải mạnh mới có thể ngồi, mà dựa vào cha, dựa vào huyết mạch tới ngồi, lúc này người ta đối với hoàng đế còn sự kính sợ tự nhiên, không dám dễ dàng tạo phản.

Cho nên nguyên chủ, kỳ thật là có thể ổn thỏa làm hoàng đế vài thập niên. 

Nhưng hắn bị Sở Đình Lan độc chết, trước khi chết, hắn mới biết được người Sở Đình Lan một lòng thích, là đệ đệ hắn Bình Vương.

Sau khi hắn chết, Bình Vương kế vị.

Ngôn Cảnh Tắc xem xong ký ức nguyên chủ, liền có điểm muốn mắng chửi người.

Nguyên chủ xác thật rất thảm, nhưng hắn giữa chừng kỳ thật đã bắt được một bộ bài tốt, nhưng chính hắn tự ném mất bộ bài này!

Hắn có ký ức nguyên chủ, cũng đã phát hiện Sở Đình Tu đối với nguyên chủ trung thành và tận tâm, trời xanh chứng giám.

Nếu Sở Đình Tu thật sự giống Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ muốn quyền thế, cần gì mời đến nhiều người dạy dỗ nguyên chủ như vậy, cần gì mỗi ngày tới hoàng cung, giải giải phong thổ bên ngoài cho nguyên chủ,  tinh tế giải thích những tấu chương nguyên chủ xem không hiểu?

Còn nguyên chủ, mặt ngoài một bộ dáng ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngươi nói cái gì ta đều nghe, trong lòng lại một chút  cũng không biết nhớ ơn.

Lúc nguyên chủ hạ dược cho Sở Đình Tu, kỳ thật Sở Đình Tu sớm đã phát hiện, hoàn toàn có thể đương trường giết chết nguyên chủ hoặc bắt cóc nguyên chủ, nhưng y không làm như vậy… Nguyên chủ cũng không cảm thấy Sở Đình Tu là mở một con đường, ngược lại càng hận Sở Đình Tu.

Chẳng sợ bị nhốt vào thiên lao, Sở Đình Tu cũng là cho người nói với nguyên chủ vài câu, suy nghĩ cho nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ không để trong lòng, chỉ coi như Sở Đình Tu muốn xin tha.

Trên đời này, sao lại có người ngu xuẩn như vậy?

Còn có Bình Vương, Bình Vương rõ ràng không có ý tốt với nguyên chủ, vẫn luôn mượn sức quan viên trong triều, nguyên chủ thế nhưng toàn không phát giác!

Ngôn Cảnh Tắc hận không thể tát cho mình một cái.

Đồng thời, hắn cũng vô cùng bi thương phát hiện… Đối tượng hắn nhất kiến chung tình, chính là Sở Đình Tu.

Mà hiện tại, nguyên chủ đã đem Sở Đình Tu mê choáng, tính toán nhốt y vào thiên lao.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

“Bệ hạ?” lão thái giám kia nghi hoặc mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, những thị vệ đó cũng đồng dạng chờ Ngôn Cảnh Tắc phân phó.

Mặc kệ là lão thái giám hay là các thị vệ, đều là tiên đế để lại cho nguyên chủ, hoặc là tâm phúc nguyên chủ tự mình bồi dưỡng, bọn họ đối nguyên chủ trung tâm, cũng không kém hơn sự trung tâm của Sở Đình Tu đối với nguyên chủ.

Ngôn Cảnh Tắc có điểm không hiểu sự trung tâm của bọn họ, nhưng lại không thể không thừa nhận, bọn họ trung thành đối với hắn có chỗ lợi.

Lại nói tiếp, bên cạnh nguyên chủ có một đám người trung tâm như vậy, hắn đối với ẩm thực và đồ dùng sinh hoạt của mình phá lệ chú ý, khả năng bị người ám hại vô cùng nhỏ, nếu không phải Sở Đình Lan hạ độc hắn, hắn thật đúng là không chết được!

Bình Vương đại khái cũng  phát hiện nguyên chủ không dễ đối phó như vậy, mới có thể nghĩ ra biện pháp thông đồng Sở Đình Lan, để Sở Đình Lan hạ độc nguyên chủ. 

Ngôn Cảnh Tắc không nói gì, hắn đi tới bên cạnh Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu đã hôn mê, biểu tình trên mặt còn dừng lại hình ảnh bi thương.

Ngôn Cảnh Tắc ngồi xổm xuống, muốn bế y lên.

Hắn đem Sở Đình Tu bế lên, nhưng ôm sợ là đi không xa được —— Sở Đình Tu đầy người cơ bắp có hơi nặng, nhưng còn thân thể này của hắn, bởi vì mấy năm trước vẫn luôn dinh dưỡng không đủ, vóc dáng tuy cao nhưng lại không có sức lực gì.

Ngôn Cảnh Tắc buông Sở Đình Tu xuống, lại nhìn về phía lão thái giám bên cạnh: “Tìm tấm chăn bọc y lại, đem đến giường ta đi.”

Nguyên chủ tâm tư nặng, tâm phòng bị càng nặng, việc xuống tay với Sở Đình Tu này, để không lộ ra, ngay cả người thân tín bên cạnh cũng chưa nói. Hôm nay trước đó, thân tín hắn thậm chí không nguyên chủ mua mê dược để  Sở Đình Tu hôn mê.

Bọn họ cũng không biết nguyên chủ trước đó bảo bọn họ trốn đi là vì bắt giữ Sở Đình Tu.

Lúc này, những tướng sĩ đó kỳ thật còn có điểm ngốc.

Sở Đình Tu quan bái tướng quân, chính là đứng đầu quan võ, hiện giờ mọi việc trong triều là từ y mà định đoạt, hiện tại một người như vậy thế mà lại dễ dàng bị bệ hạ làm hôn mê.

Cũng không biết bệ hạ định làm gì Sở Đình Tu…

Từ từ, bệ hạ bảo bọn họ đem Sở Đình Tu đưa đến trên giường?

Bọn họ không có nghe lầm chứ?

“Bệ hạ?” Lão thái giám là bồi hoàng đế lớn lên từ nhỏ, không sợ hãi Ngôn Cảnh Tắc như những người khác, lúc này cũng dám đưa ra nghi vấn. 

Ngôn Cảnh Tắc cường điệu một lần: “Đem y nâng đến trên giường ta đi.”

Người đã hôn mê, nhưng không có khả năng đem người nhốt vào thiên lao.

Đây là đối tượng hắn nhất kiến chung tình, hơn nữa nếu là không có Sở Đình Tu, hắn một kẻ không biết từ nơi nào xuyên tới như vậy, hoàn toàn không có ký ức trước kia, còn phải theo đuổi một vị trí hoàng đế ngồi cũng không xong.

Được rồi, không có Sở Đình Tu, làm hoàng đế cũng không có ý nghĩa gì.

Việc nhiều, mệt!

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại vô cảm giác với những người khác, cũng chỉ muốn Sở Đình Tu… Thiên lao không thể cho Sở Đình Tu vào, thật ra long sàn có thể cho Sở Đình Tu nằm.

Còn chuyện hạ mê dược này… Hắn có thể giải thích!

Người bên ngoài xem nguyên chủ là một bao cỏ, nhưng trong mắt thân tín hắn, hắn lại là một đế vương hỉ nộ vô thường, bọn họ không dám ngỗ nghịch. 

Vì thế, rất nhanh có người chuẩn bị chăn, bao Sở Đình Tu lại rồi nâng đến trên long sàn.

Nguyên chủ hạ mê dược có hơi nhiều, Sở Đình Tu hoàn toàn không tỉnh lại, liền hoàn toàn không phòng bị mà nằm đó.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy, không khỏi đau lòng: “Mê dược này dùng nhiều, có thể hại đến thân thể không?”

Thái giám kia

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN