Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 77: Ta Không Cam Tâm.
“Cũng không phải. Chỉ là chủ nhân hoa đăng này thật sự là quái nhân, hắn
không cầu bạc, cũng không cần người làm chuyện gì cho hắn, chỉ nói là
muốn nghe chuyện xưa. Chỉ cần có người có thể nói ra chuyện xưa có ý tứ, hắn sẽ chắp tay đưa tiễn hoa đăng này.”
Kể chuyện xưa.
Khóe miệng Phượng Thiển giựt giựt, thầm nghĩ quả nhiên là quái nhân.
“Đây không đơn giản sao, ta kể chuyện xưa cho hắn nghe không phải được rồi sao?”
“Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Lão chưởng quầy thở dài: “Hôm nay người
coi trọng hoa đăng này cũng không biết có bao nhiêu người, một đám đều
là đầy mong chờ đi vào, lại vẻ mặt thất vọng đi ra. Lão hủ đánh giá, vị
công tử bên trong nghe chuyện xưa cũng không dưới trăm chuyện, lại không có một chuyện có thể làm hắn vừa lòng.”
Bới lông tìm vết.
Hay là miễn phí nghe chuyện xưa.
Phượng Thiển cố tình không tin, nàng là người hiện đại đọc đủ mọi loại sách,
tiểu thuyết thoại bản cũng không biết xem bao nhiêu, chẳng lẽ không thể
kể chuyện làm cho người ta vừa lòng.
“Lão tiên sinh mang ta vào đi. Nếu không cho ta thử, ta sẽ không cam tâm.”
Lão chưởng quầy không lay chuyển được Phượng Thiển, chỉ có thể mang nàng đi vào, dù sao ông cũng không phải muốn cản trở ai.
Đi đến cửa sương phòng, lão chưởng quầy nói mấy câu với nam tử đứng canh
ngoài kia, nam tử liền nhìn Phượng Thiển và Quân Mặc Ảnh: “Muốn kể
chuyện xưa là vị công tử này hay là vị tiểu thư này.”
“Là ta.” Phượng Thiển vui vẻ nói.
“Vậy mời vị tiểu thư này đi theo tại hạ vào, làm phiền công tử chờ bên ngoài.”
Nhất thời sắc mặt Quân Mặc Ảnh không tốt lắm.
Phượng Thiển bị dọa, vội vàng cười làm lành nói: “Chúng ta cùng đến, để hắn đi vào với ta được không?”
“Thực xin lỗi vị tiểu thư này, công tử nhà chúng ta mỗi lần chỉ thấy một
người. Nếu vị công tử này cũng có chuyện xưa để kể, vậy chờ tiểu thư đi
ra sau lại vào. Nếu như không, công tử nhà chúng ta sẽ không gặp các
vị.”
Phượng Thiển kinh ngạc trừng mắt, sao người này kiêu ngạo như vậy.
Còn có công tử chó má kia, định ra quy củ vớ vẩn nào vậy.
“Quân” Phượng Thiển chỉ nói một chữ, liền nhớ tới không đúng, “Quân Mặc Ảnh”
là tên của hoàng đế Đông Lan, điểm này ai cũng biết.
May mà không nói ra.
“Mặc Ảnh ~ ta nghĩ muốn cái hoa đăng kia để ta đi vào, trong chốc lát, ta nói xong liền đi ra, được không.”
Nũng nịu một tiếng “Mặc Ảnh”.
Khóe miệng lão chưởng quầy giựt giựt, tiểu cô nương làm nũng thật sự luyện đến thuần thục rồi
Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm trừng mắt nhìn nàng một, vật nhỏ rõ ràng cố ý, sao lúc bình thường không nghe nàng gọi mình như vậy.
“Không cho phép.”
“Trong chốc lát thôi, lập tức đi ra.” Phượng Thiển cố nén xúc động muốn nôn
mửa, trừng mắt ôm cánh tay hắn: “Sau đó chúng ta cùng đi thả hoa đăng,
đi ăn cái gì, được không?”
Đầu Quân Mặc Ảnh đầy hắc tuyến, tức giận vỗ cái ót nàng một: “Không cho phép chính là không cho phép.”
“Ảnh ~ ”
“Phượng Thiển ”
Phượng Thiển mếu máo, được rồi, xem ra hoa đăng này nhất định không có được.
“Quên đi, chúng ta đi mua cái khác đẹp mắt hơn.” Nàng khoát tay áo, tỏ vẻ
chuyện Quân Mặc Ảnh quyết định, nàng không dám tùy tiện ngỗ nghịch.
Không có biện pháp, ai bảo nàng thấp cổ hơn.
Xoay người định rời khỏi, lại vào lúc này, một tiếng nói trầm thấp hơi dày truyền ra từ trong phòng.
“Nếu công tử lo lắng tại hạ sẽ gây bất lợi với vị cô nương này, vậy công tử
cũng vào đi. Chính là quy củ của tại hạ không thể vì công tử mà phá, xin mời công tử ngồi ở ngoài bình phong, như thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!