***
Ngón tay bóng đen kia dừng trên cổ gã A, ba ngón tay khóa chặt vào trong.
“A, a, a.” Quai hàm gã A bị trật, chỉ phát được ra những từ đơn yếu ớt.
Có lẽ là xin tha, mà cũng có lẽ là cầu cứu.
Giờ phút này, gã A còn tưởng rằng mình sẽ chết luôn ở đây. Nhưng khi cổ họng gã đau đớn đến mức sắp nôn, bóng đen kia lại buông gã ra.
Gã A gục ra đất, cổ vẫn nghiêng một góc chín mươi độ, cứng đờ, tạm thời không thể xoay lại.
Gã ta vui mừng, bởi ít nhấn còn giữ được cái mạng.
Giây sau, cửa sổ phòng thay đồ được mở, kêu “két” một tiếng.
Nghê Yến Quy đứng trước cửa sổ.
Cô đứng ngoài sáng, còn gã ở trong tối. Mới đầu, cô không nhìn thấy gã ở bên dưới, híp mắt lại nhìn mới phát hiện có một người nằm trong bụi cỏ, gương mặt và thân hình mờ nhạt chẳng rõ.
“Ai đấy?” Nghê Yến Quy gọi to.
Tư thế đứng dậy của người kia trông rất kỳ quặc, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Cô muốn đuổi theo, nhưng khóa cửa sổ lại bị rỉ sét, ấn mấy lần nhưng không mở được. Nghê Yến Quy chạy ra ngoài phòng thay đồ, la lên: “Có người ngoài cửa sổ!”
Phía lớp học yên lặng chốc lát, sau đó vang lên tiếng bước chân lộn xộn, mọi người chạy ùa ra ngoài.
Đồng thời, có một người chạy về phía cô, người ấy là Ôn Văn. Anh ta hỏi: “Bạn Tiểu Nghê, em không sao chứ?” Mới nãy anh ta nói quá tự tin, giờ quê một cục, gương mặt trắng bệch cả đi.
Nghê Yến Quy chần chừ: “Khi em thấy hắn ta, hắn đang nằm trên mặt đất.”
“Nằm trên mặt đất?” Ôn Văn nhíu mày. “Bị ngã à?”
“Huấn luyện viên Mao đã đuổi theo, bắt kẻ đó về là biết.” Triệu Khâm Thư theo sau. “Nghê Yến Quy, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao!” Cô nhìn về phía hành lang.
Không tìm thấy bóng dáng Trần Nhung.
Cậu không phải người đầu tiên chạy đến…
Bỗng dưng cô thấy buồn.
*
Khi quay lại phòng học, Mao Thành Hồng đã tóm được người. Anh ta túm áo gã đó, ném xuống đất.
Ôn Văn gọi luôn tên người đó: “Ngô Thiên Hâm.”
Trông Ngô Thiên Hâm chật vật vô cùng, gã không thể khép miệng, nước bọt chảy dọc theo môi dưới.
Mao Thành Hông nắm cằm gã, nói. “Ráng chút.”
Ngô Thiên Hâm vừa gật đầu vừa kêu “a, a”.
Mao Thành Hồng xoay quai hàm của Ngô Thiên Hâm, rồi đột nhiên dùng sức.
Chỉ mình Ngô Thiên Hâm nghe thấy tiếng “răng rắc” đó. Quai hàm đã quay lại vị trí cũ, gã ta thở hổn hện, mắt nhìn dáo dác xung quanh, gã đang tìm kiếm nhưng chẳng hề thấy bóng đen kia.
Bóng đen ấy chắc chắn mặc đồ đen? Không nhất thiết là như vậy. Tất cả những người ở đây đều có thể là bóng đen.
Gã ta mong cầu rằng lúc mình đang vùng vẫy, điện thoại có quay được hình dáng người ấy.
“Ngô Thiên Hâm.” Mao Thành Hồng hỏi nghiêm túc. “Tại sao em lại ở ngoài cửa sổ phòng thay đồ?”
Ngô Thiên Hâm là học viên lâu năm của câu lạc bộ tán thủ, và là một người ít khi vắng học. Học phí của câu lạc bộ rất rẻ, chỉ 50 tệ trong suốt cả bốn năm đại học. Ngô Thiên Hâm rất siêng năng đi học, năm nay đang học năm tư đại học, học võ rất được.
Trong đầu gã ta đang tìm lý do biện minh.
“Nghê Yến Quy.” Trần Nhung đã xuất hiện, chạy vội đến, thở hơi hổn hển. “Có người nhìn trộm ngoài cửa sổ sao?”
Khi Nghê Yến Quy la lên, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến là “Có người nhìn trộm”. Nhưng lại không có bằng chứng xác thực.
Mao Thành Hồng nghĩ không thể tự suy đoán lung tung, nên đã để Ngô Thiên Hân tự giải thích trước.
Nhưng Trần Nhung lại đột nhiên nói vậy.
Ngô Thiên Hâm toát mồ hôi lạnh. Ngoài cơn đau, trật khớp còn làm cho cơ hàm gã ta mỏi nhừ. Khi gã ta cất lời, miệng liên tục run lên: “Em không nhìn trộm.”
“Thế anh đến đó làm gì?” Nghê Yến Quy khoanh tay. “Chả nhẽ đến nhảy hồ tự sát?”
Những lời mọi người ngại nói ra, nay đã bị Trần Nhung và Nghê Yến Quy bóc trần.
“Đúng đấy.” Ôn Văn hỏi. “Cậu làm gì ở đó?”
“À.” Một học viên nam bỗng nói. “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, rèm cửa sổ của căn phòng đó cũng hư rồi.”
Trong lúc cuống lên, Ngô Thiên Hâm nói: “Có người! Tôi thấy có người đến đó, tôi lo rằng sẽ xảy ra chuyện nên bèn đi theo người đó.”
Mao Thành Hồng: “Người đó đâu rồi?”
Ngô Thiên Hâm nói: “Hắn ta đánh em trật khớp rồi bỏ chạy.”
Mao Thành Hồng: “Là ai?”
Ngô Thiên Hâm: “Em không thấy rõ.”
Nghê Yến Quy cười khẩy: “Không thấy gì thì sao anh phát hiện ra hắn? Chả nhẽ hai người tình cờ gặp nhau trong bụi cỏ tối như mực?”
Ngô Thiên Hâm ngớ người.
Nghê Yến Quy bực mình: “Quay lại câu hỏi vừa nãy, trước khi hai người vô tình gặp nhau, anh đến đó làm gì?”
Ngô Thiên Hâm cứng họng. Sau khi quăng bóng đen kia ra ngoài, gã nhận ra bản thân mình cũng ngã lại vào hố.
Trần Nhung quay đầu, thì thầm đôi lời với Triệu Khâm Thư.
“Báo cho nhà trường xử lý đi.” Triệu Khâm Thư đứng ra, cười với Ngô Thiên Hâm. “Mà này anh Ngô, sao anh giữ điện thoại khư khư thế.”
Môi Ngô Thiên Hâm càng run hơn. Điện thoại di động không phải là thứ quan trọng nhất, định dạng đĩa lại là được. Vấn đề là, trong máy tính của gã ta có rất nhiều “chứng cứ”, cần phải quay về thủ tiêu sạch sẽ.
Nhưng Mao Thành Hồng không cho gã thời gian, nói: “Bây giờ tôi đi tìm giảng viên.”
“Huấn luyện viên Mao.” Ngô Thiên Hâm lau nước miếng trên cằm. “Quần áo của em bẩn quá rồi, em về tắm trước rồi sẽ đi cùng thầy, được không ạ?”
Mao Thành Hồng lạnh lùng nói: “Không được.”
*
Buổi học đầu tiên đã ầm chuyện, sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc tại đây.
Trần Nhung bước đến chỗ Nghê Yến Quy, hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Ôn Văn đã hỏi những câu này rồi, Triệu Khâm Thư cũng đã hỏi. Cái Nghê Yến Quy để ý, đó là Trần Nhung không phải người đầu tiên hỏi câu này.
Thật ra cô không sao cả, bởi vì cô chưa thay quần thể thao.
Sau khi đẩy ghế đến bên cạnh cửa, cô đi tìm gương, muốn kiểm tra lớp trang điểm trên mặt mình, tuy cô đã dùng phấn trang điểm không thấm nước, nhưng lỡ như thì sao.
Nào ngờ, trong phòng thay đồ nữ chẳng có lấy một chiếc gương.
Cô đang định cởi quần sooc thì bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng “hức hức”, nên mới kéo rèm cửa ra xem.
Nghê Yến Quy không trả lời, hỏi lại: “Vừa nãy cậu đi đâu đấy?”
“Tớ đến nhà vệ sinh.” Trần Nhung đẩy kính. “Đèn ở phòng vệ sinh tầng một đã hư rồi. Tớ đành lên tầng hai nên không nghe thấy tiếng động ở đây.”
“Câu lạc bộ của các cậu không có món nào không hỏng à?” Dường như cô đã quên, đây không chỉ là câu lạc bộ của họ, mà chính cô cũng ở trong đó.
Trần Nhung khẽ nói: “Cậu an toàn.”
Quả thật cô an toàn. Nhưng suy nghĩ lại, chuyện tối này là một cơ hội tốt để thể hiện sự yếu đuối còn gì? Cô lại hỏi cậu: “Tớ nào có ổn đâu. Tớ sợ lắm, sợ lắm í.”
“Cậu đừng sợ. Chuyện này cứ giao lại cho nhà trường, giao lại cho cảnh sát, bọn họ sẽ trả lại công bằng cho cậu.” Trần Nhung xấu hổ. “Là do tớ, vừa nãy tớ nên đứng canh ngoài cửa mới phải.”
“Tớ không trách cậu. Hắn ta vào từ cửa sổ, cậu canh ở ngoài cửa cũng không cản được hắn.”
Trần Nhung cụp mắt. “Cậu vẫn chưa thay quần áo phải không?”
Cô lắc đầu: “Vẫn chưa. Tớ nghe thấy có tiếng động bên ngoài, chẳng dám di chuyển, sợ hãi núp ở trong phòng. Tớ còn tưởng hắn ta sắp đẩy cửa sổ ra, nhào về phía tớ nữa chứ.”
“Xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều.”
“Tớ sợ, chẳng biết có lan tuyền tin đồn gì hay không. Nói tớ bị thế này thế kia thì sao tớ dám gặp người khác nữa.” Cô cúi thấp đầu hết mức có thể.
“Có tớ ở đây.” Trần Nhung an ủi, nói: ” Nếu có ai gièm pha, tớ nhất định sẽ giải thích rõ giúp cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Cậu cười gượng: “Cảm ơn gì chứ. Suy cho cùng cũng do tớ sơ suất, cậu muốn tớ bù kiểu gì cũng được.”
Nếu đã thuận nước, vậy cô cũng đẩy thuyền. “Bất cứ thứ gì?”
“Đương nhiên, cậu nói đi.”
Cô ngẩng đầu. “Tớ đói rồi.”
“Mình đi ăn khuya không? Tớ mời cậu, ăn xong tớ đưa cậu về, sẽ đưa cậu đến dưới khu ký túc xá, đừng lo.”
Nghê Yến Quy mỉm cười ngọt ngào: “Được!”
Triệu Khâm Thư đang an ủi một bạn học nữ khác. Chuyện tối nay là ngoại lệ, thật ra câu lạc bộ rất an toàn, vân vân mây mây.
Trần Nhung đi đến nói: “Tối nay Nghê Yến Quy sợ hãi, tôi đưa cô ấy ra ngoài giải sầu.”
“Sợ…hãi?” Triệu Khâm Thư cảm thấy chính mình mới sợ hãi.
Chị đại nào có sợ, khuôn mặt tươi cười của cô ấy gọi là vui vẻ.
*
Trước đây Nghê Yến Quy không để ý, tối hôm nay, trong đêm khuya, cô nhận ra chỗ nào trên phố ẩm thực cũng thấy nam nữ nắm tay nhau.
Gương mặt dạt dào thanh xuân, nụ cười tràn đầy ngọt ngào.
Thi thoảng gặp phải hai người hục hặc chiến tranh lạnh, quay đầu đi chẳng nhìn nhau, người đông, người tây. Nhưng đôi tay vẫn cứ nắm thật chặt.
Nghê Yến Quy tránh những người đi đường đang đi đến, sẵn dịp sáp đến gần Trần Nhung.
Vai hai người đụng nhau.
Trần Nhung hỏi: “Muốn ăn gì?”
Cô chỉ phía trước: “Ăn đồ ngọt nhé?”
“Cậu thích là được.”
Không cần đồ ngọt, giờ trong lòng Nghê Yến Quy đã ngọt như mật. Sao Trần Nhung không có bạn gái nhỉ? Chẳng nhẽ, những cô gái bên cạnh cậu đều mù cả, chỉ mỗi mình cô vừa ý với vỉên ngọc chưa mài như cậu?
Tiệm đồ ngọt đã chuyển đi, trên cửa có dán địa chỉ mới.
Nghê Yến Quy nói. “Chúng ta sang quán khác đi.”
“Cậu thích tiệm này mà?”
“Chỉ là đồ ngọt thôi, hương vị chẳng khác là bao.”
Trần Nhung nhìn tờ giấy đó: “Địa chỉ mới ở gần đây thôi. Chúng ta đến đó đi. Nếu đã là món cậu thích ăn, chắc chắn hương vị rất đặc biệt.”
Hai người sánh vai bên nhau. Nghê Yến Quy nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính cửa hàng, cậu và cô đi bên nhau, trông cũng rất xứng đôi. Chẳng kém cậu và Lý Quân là bao.
Đến tiệm đồ ngọt.
Ngoại hình xuất sắc của hai người thu hút sự chú ý của khách hàng.
Trần Nhung chọn vị trí trong góc, gọi một cốc chè mè đen và một thùng tào phớ.
Nghê Yến Quy hỏi: “À này, nhà cậu ở đâu?”
“Thành phố S, nửa tháng về một lần.”
“Ồ, tớ ở thành phố này, nhưng không về nhà thường xuyên, bố mẹ tớ thường hay vắng nhà.” Trước tiên, tiết lộ một tin tức cho cậu hay, cuối tuần cô rảnh rỗi, đặt nền tảng cho cuộc hẹn hò tương lai của cô và cậu.
Đa phần những người bên này đều là sinh viên, vài người đã gặp Nghê Yến Quy.
Lạ thật, Nghê Yến Quy và Trần Nhung đều là người phát biểu ở Hội nghị Toàn trường, nhưng tiếng tăm của Trần Nhung không bì được Nghê Yến Quy. Mỗi khi nhắc đến Hội nghị Toàn trường, mọi người luôn nhớ đến Nghê Yến Quy.
Chàng trai A: “Này, Nghê Yến Quy à?”
Nghê Yến Quy cúi đầu. Ai đấy? Phản ứng thái quá, như kiểu chưa từng trải đời ấy.
Cuối cùng, đã có người nhận ra Trần Nhung.
Cô gái B: “Trần Nhung, Trần Nhung đấy phải không? Điểm đầu vào đứng nhất.”
Cậu trai C: “Cậu ấy và cô ấy…Chà, đôi này độc đáo phết.”
Nghê Yến Quy đặt tay lên đùi, cuộn chặt tay. Cô hít thở sâu, tự nói với bản thân phải làm một cô nàng ngoan ngoãn.
Trần Nhung hỏi. “Cậu đã phát biểu trong Hội nghị Toàn trường?”
Ý của câu nói này… “Cậu không nhớ tớ?”
Cậu ngượng ngùng: “Xin lỗi. Hôm ấy tớ cũng phải lên sân khấu, rất hồi hộp, nên cứ tập trung đọc thuộc bài phát biểu đã soạn, sợ mình sẽ nói sai, nên không để ý đến những thứ khác.”
Trời cũng giúp mình! “Không sao, không sao đâu.”
“Tớ đã quên hết những bạn học phát biểu ở Hội nghị Toàn trường rồi.”
Cô cười tươi. “Hôm nay chúng ta quen nhau là được rồi.”
Cậu trai A: “Tiếc quá, cô nàng nổi loạn!”
Nghê Yến Quy khẽ liếc nhìn. Cô muốn tẩn bọn họ một trận, đánh cho bọn họ phải gào khóc thảm thiết.
Trần Nhung lại nói: “Được phát biểu trong Hội nghị Toàn trường thì chắc chắn cậu là bạn học rất xuất sắc.”
“…” Cô chỉ đành im lặng.
“Đây đây.” Bà chủ quán hô to: “Chè mè đen của bạn gái, tào phớ cho bạn trai.”
Trần Nhung sững sờ: “Không phải, không phải ạ.” Có lẽ do ngại ngùng, mãi mà cậu cũng không nói ra nửa sau của câu “Không phải”.
Bà chủ rất bận, không có thời gian nghe câu “Không phải” của cậu, quay lưng đi mất.
Cậu đưa chè mè đen cho cô, nói: “Ngại quá, bà chủ hiểu lầm rồi…”
Nghê Yến Quy cười thầm.
Miệng bà chủ ngọt thật.
-Hết chương 10-