Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Triệu Khâm Thư ngồi chính giữa khán đài, trông lười biếng thôi rồi. Tay phải cậu ta gác trên lưng ghế, không những không đi chạy bộ, mà còn cảm thấy mình chẳng hề ăn bơ làm biếng, đang ngồi ở đây cùng một cô gái.
Cậu ta đang khai sáng giúp cô nàng, nói: “Có một giáo sư ở Mỹ, sau khi khảo sát y học đã rút ra một kết luận, sự tiết dopamine ở nam nữ kéo dài tối đa ba mươi tháng. Sau ba mươi tháng, tất cả mọi thứ sẽ trở lại như bình thường. Cậu và cậu ta yêu nhau từ lớp mười cho đến khi lên năm nhất đại học, đã quá hạn tiết dopamine, chia tay là lẽ đương nhiên.”
Cô gái đắn đo: “Nếu tớ…chia tay, lỡ như cậu ấy không đồng ý…”
Triệu Khâm Thư phì cười: “95% các cuộc chia tay đều đến từ một phía.”
Trên đường chạy, Nghê Yến Quy và thành viên câu lạc bộ quyền anh xích mích với nhau. Cô đỉnh thôi rồi, một chọi hai, sự oai phong bỏ xa hai người kia cả cây số.
Sau đó, Mao Thành Hồng đến hòa giải.
Ngay lập tức đã xảy ra một cảnh tượng kỳ diệu. Trần Nhung nắm cổ tay Nghê Yến Quy.
Triệu Khâm Thư đứng bật dậy, khi rụt tay về suýt nữa đập phải mặt cô gái kia.
Cô gái hoảng sợ, hỏi: “Cậu thấy cách này không được sao?”
Triệu Khâm Thư không để ý, cậu ta nói: “Nghe theo cảm xúc của cậu đi.”
Trong lòng cậu ta liên tục lặp đi lặp lại câu: Đậu má!
Cậu ta quay lại lớp chờ Trần Nhung về.
Trần Nhung và Nghê Yến Quy lần lượt bước vào lớp học.
Triệu Khâm Thư túm Trần Nhung lại, hỏi: “Hai cậu xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu ta giơ tay trái, rồi giơ tay phải lên, sau đó đan hai tay vào nhau.
Trần Nhung giải thích: ” Tôi chỉ lo buộc dây giày, không đứng chắn trước mặt Nghê Yến Quy ngay nên bị huấn luyện viên Mao dạy bảo.”
“Không phải.” Triệu Khâm Thư siết chặt hai tay.
Trần Nhung ngờ vực.
Triệu Khâm Thư thật sự muốn đá cậu một cái: “Hai người nắm tay nhau rồi.”
“À, là do huấn luyện viên Mao hiểu lầm. Lần đầu tiên không giải thích, sau này giải thích sẽ càng lằng nhằng hơn, tôi không biết phải bắt đầu nói từ đâu, nên đành nắm tay đối phó trước.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo là câu trả lời kiểu Trần Nhung tiêu chuẩn.
Triệu Khâm Thư nhếch môi: “Đừng giả vờ trước mặt tôi.”
Trần Nhung: “Huấn luyện viên Mao sắp dạy học rồi.”
Vừa dứt lời, Mao Thành Hồng đã hắng giọng, nói: “Lớp lý thuyết hôm nay, ta giảng về lịch sử sơ lược của tán thủ trước. Thật ra, bộ môn đối kháng bắt đầu có từ thời Thương Chu. Đến thời Xuân Thu – Chiến Quốc, việc chinh chiến diễn ra thường xuyên nên lấy chiến thuật làm trọng. Mãi cho đến thời Tần Hán, hệ thống thi đấu mới thật sự được hình thành, có trọng tài, luật thi đấu, bên cạnh đó cũng là những lối chơi đa dạng.”
Mao Thành Hồng làm vài động tác: “Ví dụ như đánh tạt sườn, đánh chính giữa, đấu kiếm,..v.v…”
Triệu Khâm Thư đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa Trần Nhung và Nghê Yến Quy. Còn nội dung bài học, cậu ta chỉ nhớ sau khi nhà Tần diệt sáu nước (*) thì mới xuất hiện tinh thần thi đấu.
(*) Nhà Tần diệt sáu nước hay còn gọi là Chiến tranh thống nhất Trung Hoa của Tần là một chuỗi những chiến dịch quân sự vào cuối thế kỷ thứ 3 TCN nhằm thống nhất lãnh thổ Trung Hoa do nước Tần thực hiện nhắm vào sáu nước chư hầu hùng mạnh còn sót lại trong thời kỳ Chiến Quốc là Hàn, Triệu, Nguỵ, Yên, Sở và Tề. Sáu nước này, cùng với Tần được gọi chung là Chiến Quốc Thất Hùng. Kết quả của cuộc chiến là việc sáu nước chư hầu lần lượt bị Tần thâu tóm, vào năm 221 TCN Tần đã hoàn toàn thống nhất các vùng đất bị phân chia từ hàng trăm năm về một thể thống nhất đặt dưới sự cai trị của nhà Tần và một vị Hoàng đế duy nhất thay vì rất nhiều các vị Vương Công quý tộc của từng nước chư hầu như trước. Trung Hoa lần đầu tiên trong lịch sử hoàn toàn thống nhất dưới quyền cai trị của vị Hoàng đế đầu tiên là Tần Thuỷ Hoàng. (Nguồn: Wikipedia)
Về ký túc xá, Trần Nhung tắm xong, Triệu Khâm Thư vẫn còn nhớ đến chuyện này, bèn hỏi: “Chị đại tin lời giải thích của cậu à?” Con trai nắm tay con gái thì chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là có tình cảm, hoặc là chòng ghẹo. Còn những thứ khác đều là lời bao biện.
“Cô ấy tin.” Dừng khoảng chừng ba giây, Trần Nhung bổ sung: “Chắc thế.”
Sau khi cậu buông cô ra, đã giải thích một lần. Lúc ấy, cô cười tươi rói: “Tớ biết mà, không trách cậu đâu.”
“Ánh mắt chị đại nhìn cậu chẳng khác gì yêu tinh trong Tây Du Ký nhìn thấy thịt Đường Tăng.” Triệu Khâm Thư truy hỏi: “Chị đại có tỏ tình với cậu không?”
“Không.”
Trần Nhung vỗ vào eo Trần Nhung, chạm vào phần bắp thịt rắn chắc. “Nhung Nhung à, cậu không thể thất thủ trước đâu đấy.”
Trần Nhung cầm khăn mặt treo trước giường lên. “Không phải cậu muốn tôi tìm cách giữ cô ấy lại câu lạc bộ sao?”
Bước quan trọng trong quan hệ hai người phải do cô ấy thực hiện.” Triệu Khâm Thư trượt ghế xoay qua. “Nếu cậu chủ động “câu” cô ấy, lỡ ngày nào đó không chịu được nữa, muốn lui bước. Với tính cách của chị đại, cô nàng sẽ nuốt sống cậu đấy.”
Trần Nhung lau mái tóc ước: “Cô ấy không đáng sợ như cậu nói đâu.”
“Nếu cậu không có kế hoạch lâu dài, thì chớ có mở lời trước. Cô ấy tỏ tình với cậu, cậu hãy nói thử cái đã, thử rồi thấy không hợp, lý do rút lui rất trọn vẹn. Nếu cậu thuộc bên chủ động, lỡ ngày nào đó chia tay, thì sẽ bị nghi là bạc tình bội nghĩa.”
Trần Nhung gỡ kính xuống: “Tôi có thể đoán ra cốt lõi trong câu chuyện trai hư của cậu là gì rồi.”
Triệu Khâm Thư cười ra tiếng: “Tôi có ý nhắc nhớ cậu, tránh tương lai không dứt được mối nợ phong lưu này. Nhân tiện, hoạt động lần này là suối nước nóng, không biết chị đại có mặc bikini không nhỉ?”
“Không đâu.” Trần Nhung lấy khăn giấy lau kính mắt, lau rất chậm, một bên kính mà lau tận mấy lần.
“Quần cô ấy ngắn không tưởng tượng nổi, mặc bikini cũng chẳng có gì lạ.”
“Cô ấy không để lộ thân trên.” Trần Nhung lau bên kính trái xong, bắt đầu lau bên phải.
Quả đúng như vậy, Nghê Yến Quy che thân trên kín mít. Nhưng hướng suy nghĩ của Triệu Khâm Thư lại chuyển sang Trần Nhung.
Trần Nhung và con gái chỉ giữ quan hệ bạn học, từ chối “quá” phép lịch sự. Dần dà, không có cô gái nào dám vây quanh. Gióng trống khua chiêng giống như Nghê Yến Quy, vẫn là lần đầu tiên.
Triệu Khâm Thư chỉ biết đôi chân Nghê Yến Quy vừa thon vừa dài, nào có bận tâm để ý đến quần áo của cô.
Có phải Trần Nhung rất để ý đến cô?
“Trần Nhung, cậu thích kiểu con gái thế nào? Lolita, chị đẹp? Thuần khiết, xinh đẹp?” Triệu Khâm Thư hỏi đùa, không mong câu trả lời.
Bất ngờ là, lần này Trần Nhung trả lời rất nhanh: “Tôi thích con gái hiền lành dễ thương.”
“Ồ…” Bốn chữ hiền lành dễ thương chẳng hề liên quan đến chị đại.
*
Trong ký túc xá, Kiều Na đang tắm.
Nghê Yến Quy kêu: “Tiếp theo đến lượt tớ lắm nhé.”
Cô châm một điếu thuốc, đứng ngoài ban công hút từ từ.
Nghê Yến Quy thay một chiếc áo phông màu đỏ vừa rộng vừa dài, cổ tròn rất rộng, sắp biến thành áo trễ vai. Vạt áo dài che đi chiếc quần sooc. Nếu không nhờ cặp chân thon dài của cô, thì trông chẳng khác nào tròng cái thùng nước vào người.
Kiều Na và Nghê Yến Quy là hai thái cực. Quần áo của Kiều Na dài đến mắt cá chân, còn quần áo của Nghê Yến Quy càng ngắn càng tốt.
Tóc Liễu Mộc Hi sấy đã khô được phân nửa, một nửa còn lại, cô nàng để gió tự nhiên thổi khô. “Việc bỏ thuốc của cậu cũng giống như việc giảm cân của tớ, lúc nào cũng vào “ngày mai”.”
Nghê Yến Quy ngậm điếu thuốc lá, tiện tay cột tóc củ tỏi, nói: “Tớ đang suy nghĩ.”
“Nói tớ nghe đi.”
Nghê Yến Quy giơ tay, lắc qua lắc lại: “Tối nay tớ và Trần Nhung đã nắm tay nhau. Cũng không khác nắm tay là bao.”
Liễu Mộc Hi trố mắt: “Cậu đã dùng thủ đoạn gì rồi?”
“Không phải do tớ, cậu ấy nắm tay tớ trước mà.” Nghê Yến Quy cong môi.
Liêu Mộc Hi càng kinh ngạc hơn: “Không thể tin được, cậu ấy chủ động như vậy?”
“Nửa chủ động, vì là hiểu lầm. Cậu ấy đã giải thích với tớ rồi. Nhưng…” Nghê Yến Quy dừng lại.
“Nhưng sao?”
“Tớ không tin lời cậu ấy.” Nghê Yến Quy nhả khói ra bên ngoài. “Tớ cảm thấy, tên mọt sách ngốc nghếch này có tình cảm với tớ, nếu không tại sao cậu ấy lại nắm tay tớ? Cậu ấy hoàn toàn có thể nói với huấn luyện viên cậu ấy không phải bạn trai tớ. Nhưng cậu ấy không nói.”
Liễu Mộc Hi đếm ngày, rồi nói: “Bây giờ mới là buổi sinh hoạt câu lạc bộ thứ hai, mà hai cậu đã hẹn hò rồi cơ à?”
“Không rõ nữa. Cậu ấy không thừa nhận, tớ không ép cậu ấy. Hai đứa tớ chỉ mới quen nhau, nền tảng tình cảm vẫn chưa bền chặt, có lẽ cậu ấy cảm mến tớ, nhưng không đến mức thích đâu. Cơ mà dần dần sẽ đến, tớ tin là vậy.” Nghê Yến Quy kẹp thuốc. “À quên, câu lạc bộ tụi tớ sắp đi tắm suối nước nóng. Cậu nghĩ tớ nên mặc kiểu gì đây?”
“Bikini.” Liễu Mộc Hi không cần ngẫm nghĩ, nói. “Con trai thấy chắc chắn hồn bay phách lạc. Trần Nhung là đàn ông con trai, thế nên – Trần Nhung hồn bay phách lạc. Vừa hay là điều cậu muốn. Con trai dẫu có lịch sự nhã nhặn, cũng vẫn là sinh vật giống đực, tớ không tin Trần Nhung không rung động khi nhìn thấy đôi chân nuột của cậu.”
Nghê Yến Quy lắc đầu: “Cậu ấy khác những kẻ phàm phu tục tử.”
“Khác chỗ nào? Đừng bảo là đàn ông con trai, một người con gái như tớ đây cũng thích ngắm chân dài của người đẹp.” Liễu Mộc Hi giơ tay sờ chân Nghê Yến Quy một lát: “Tụi mình là sinh viên mỹ thuật, giỏi nhất là tìm ra vẻ đẹp vạn vật. Mùa hè là mùa tốt nhất, bao nhiêu đôi chân đẹp trắng nõn nà, tớ ngắm chẳng xuể nữa là.”
Nghê Yến Quy liếc sang: “Trần Nhung không phải đồ mặt người dạ thú.”
“Cậu ấy không phải, cậu đúng là vậy.” Liễu Mộc Hi kéo tay Nghê Yến Quy, động viên cô: “Đi nào, bá vương ngạnh thượng cung (*).”
(*) Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”. (Nguồn: )
Cổ áo rộng của Nghê Yến Quy bị kéo rộng hơn, tuột xuống dưới, lộ ra hình xăm trên bả vai trái.
Liễu Mộc Hi từng thấy hình xăm này hai lần, nhưng chưa bao giờ thấy toàn bộ, cũng vì Nghê Yến Quy chưa bao giờ để lộ hình xăm hoàn chỉnh.
Gương mặt của một con hồ ly thò đầu ra khỏi cổ áo, không quyến rũ, mà còn dũng mãnh ngang ngược là đằng khác. Liễu Mộc Hi nói: “Con hồ ly này chả giống cậu tí nào.”
Nghê Yến Quy nhìn về sau: “Có lẽ nó là một con hồ ly đực.”
Dưới cự ly gần, Liễu Mộc Hi mới phát hiện da trên hình xăm hình như khác vùng da xung quanh. Cô nàng đang định xem kỹ…
Nghê Yến Quy kéo áo lên: “Ngày mai tụi mình đi dạo phố đi, tớ muốn mua vài bộ quần áo thục nữ.”
Liễu Mộc Hi hỏi: “Khi theo đuổi Trần Nhung, cậu có từng nghĩ sớm muộn gì hai người cũng lên giường không?”
“Hửm.” Có từng nghĩ? Đương nhiên là đã từng. Từ nhỏ, Nghê Yến Quy đã cả gan làm loạn. Nhưng mười tám năm trước, cô không ôm suy nghĩ như vậy với những tên con trai khác. Người con trai khiến cô vừa gặp cô đã muốn vồ lấy, chỉ có mỗi mình Trần Nhung.
Hiển nhiên chàng trai này đã nảy mầm bén rễ trong lòng cô.
“Vậy cái này phải làm sao?” Liễu Mộc Hi chỉ vai sau của Nghê Yên Quy. “Không thể che đi bằng kem nền phải không?”
Nghê Yến Quy kéo cổ áo cao lên chút nữa: “Một ngày nào đó khi cậu ấy yêu tớ say đắm, tớ sẽ nói với cậu ấy.”
“Nhưng, kiểu con trai ngây thơ không có kinh nghiệm giống như cậu ấy, không chịu đựng nổi sức hấp dẫn của cậu.”
Nghê Yến Quy mở cờ trong bụng: “Sự trong trắng của cậu ấy chỉ có thể chôn vùi trong tay tớ thôi.”
“Cậu chẳng khác gì giặc cướp ép người khác làm kỹ nữ. Tém tém lại đi.”
“Trước mặt Trần Nhung, tớ đã quá đoan trang và dè dặt rồi.”
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng Kiều Na: “Nghê Yến Quy, đến lượt cậu tắm.”
“Đây đây.” Nghê Yến Quy dập thuốc lá.
Vào trong phòng tắm, cô cởi áo ra rồi bỗng quay lưng về phía gương.
Hình xăm sau lưng cô được phản chiếu rõ ràng trong tấm gương bán thân.
Bắt đầu rất nhẹ nhàng, hồ ly nằm trong góc nhỏ. Kiêu ngạo ngang ngược là chín chiếc đuôi vươn dài ra ngoài, phủ khắp vai và lưng tựa như đốm pháo hoa. Ở giữa vẽ vài đường vân màu xanh lá, chóp đuôi điểm xuyết hoa văn màu trắng.
Vẫn nên bọc kín người đi tắm suối nước nóng thôi.
Nếu không con hồ ly chín đuôi này sẽ chẳng còn chỗ nấp.
– Hết chương 15 –