Beta: Anh Đào
“Cuối cùng cũng có máy giám sát rồi.” Nghê Yến Quy canh cánh trong lòng, chỗ cây hòe không có chứng cớ khiến cô trở thành người chịu tội thay cho “mười hai điếu thuốc”. Bây giờ mới thấy cô đúng là xui xẻo. Mười hai điếu thuốc, mặt nạ sơn dương, người này càng kỳ cục hơn người kia, tất cả đều bị cô đụng phải.
“Không phải ngoài phòng thí nghiệm mà là có một máy quay ở giữa hồ quảng trường vừa hay quay lại được cây đó.” Mao Thành Hồng lấy điện thoại ra: “Tôi giữ video giám sát.”
Bạn học đi lại trên hành lang càng nhiều, Mao Thành Hồng lùi vào gần tường mới ấn phát video.
“Khoảng cách khá xa.” Anh ta dùng ngón tay chỉ bên trên: “Tôi đoán rằng thứ trăng trắng này là mặt nạ.”
Nghê Yến Quy lại gần nhìn. Cái thứ trăng trắng này càng giống bóng ngược của mặt trăng lúc chiếu xuống hồ hơn.
Người này rất gần hồ, nửa người bị thân cây che khuất, thật sự không dễ nhận ra cái bóng này là người, vẫn giống thân cây hơn. Khi anh ta nhảy ra đánh Ngô Thiên Hâm mới biết rằng hóa ra có người bị che khuất dưới cây.
“Đáng tiếc quá, đây là góc ghi hình duy nhất nhưng cậu ta lại bị cây chắn rồi. Nếu như hơi đứng ra thì chắc chắn có thể quay được toàn thân. Trong quá trình tôi thảo luận với giáo viên thì đột nhiên có một phát hiện mới.” Mao Thành Hồng trượt sang một video trước–chính là nửa mặt sơn dương mà Ngô Thiên Hâm quay được.
Lần đầu tiên Nghê Yến Quy nhìn cảm thấy cực kỳ khác thường. Khi này quan sát lại lần nữa thì cô chú ý được rằng nét bút vẽ mặt dê khá ngây ngô nhưng phối màu rất phong phú.
Nói theo góc độ mỹ thuật thì đây là một bức tranh đẹp.
“Theo cách nói của Ngô Thiên Hâm, “mặt nạ sơn dương” đã sớm đứng ở đó đợi đánh lén. Lời cậu ta đúng một nửa. Khi “mặt nạ sơn sương” tới thì đúng là sớm hơn Ngô Thiên Hâm, nhưng cậu ta vẫn luôn đứng dưới cây. Tới tận khi Ngô Thiên Hâm xuất hiện cậu ta mới đi tới. Dạy dỗ người ta rồi rời đi. Nhưng lúc cậu ta rời đi, em vẫn chưa phát hiện ra Ngô Thiên Hâm.” Mao Thành Hồng suy ngẫm giây lát: “Cũng có thể nói rằng người này từ lúc cậu ta tới hồ tới khi rời đi cũng chưa từng đến gần em nửa bước.”
“Như vậy.” Nghê Yến Quy cong tay dùng ngón trỏ vuốt ve cằm của mình: “Có phải chứng minh rằng cậu ta không phải vì đánh lén không?”
Mao Thành Hồng búng tay: “Tôi thấy là vậy. Ôi trời, bạn Tiểu Nghê này, em đoán xem cậu ta tới hồ có mục đích gì?”
Nghê Yến Quy cau mày: “Thật ra hôm đó, hiệu trưởng Chu có nói tới người này, trực giác đầu tiên của em là cậu ta muốn nhảy hồ.”
“Hả?” Mao Thành Đông sững sờ.
“Đêm khuya, cạnh hồ, không máy giám sát. Chết thì cũng chẳng có ai biết.”
Mao Thành Đông im lặng khoảng ba giây: “Cách nghĩ khác thì sao?”
“Trường chúng ta có rất nhiều biến thái.”
“Có giả thuyết nào sáng sủa hơn không?”
Nghê Yến Quy lắc đầu: “Như vậy làm khó người khác quá.”
“Đúng là tôi có một phỏng đoán nho nhỏ.” Mao Thành Đông nói: “Đầu tiên phải chắc chắn rằng người này và Ngô Thiên Hâm không phải đồng phạm. Mục đích của cậu ta có thể là như em nói, tới nơi không có người, đầu xuôi đuôi lọt. Nhưng đổi một góc độ khác thì người này có lẽ biết vấn đề tấm rèm, cậu ta là vì bảo vệ.”
“Ha? Chiến thần thay đồ hay sao? Sao cậu ta không trực tiếp nói mấu chốt? Hơn nữa đeo một mặt nạ dọa người như thế là có ý gì?”
Mao Thành Hồng cất điện thoại đi: “Không nói thẳng, đeo mặt nạ để nói rõ rằng cậu ta muốn che giấu bản thân.”
“Huấn luyện viên Mao, có bao nhiêu con đường đi qua hồ?”
“Ngoài phòng thí nghiệm có thể đi, ngoài ra bên cạnh phòng thay đồ có một cửa là lối thoát an toàn.” Nói cách khác, cho dù là người của câu lạc bộ hay là người bên ngoài thì đều có thể đi lại thoải mái.
Nghê Yến Quy nói: “Huấn luyện viên Mao, em sắp phải vào học tiết tâm lý học rồi, tới lúc đó em sẽ làm một bản phân tích tội phạm, có lẽ có thể bắt được người.”
Mao Thành Hồng nhìn cô, không ôm hy vọng mà chỉ nói: “Hoạt động câu lạc bộ ngày hôm nay nhớ tới đúng giờ.”
*
Giáo viên của tiết nghệ thuật đại cương có quầng thâm mắt rất dày giống như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Vì thế, Nghê Yến Quy cũng cụp mí mắt. Sáng nay dậy sớm quá.
Chuông tan học vang lên, cô vươn vai. Giãn người xong xuôi, cô nhận được ký hiệu tag tên trong nhóm WeChat.
Tới từ Triệu Khâm Thư: “Có tới ăn đồ nướng không?”
Tay cô ấn trên bàn phím.
Triệu Khâm Thư lại nói: “Phiếu giảm giá sắp hết hạn rồi, đủ 300 giảm 99, đã có bốn người rồi.”
Chưa tới một giây lại thêm một tin: “Trần Nhung cũng ở đây.”
Trần Nhung tham gia nhóm WeChat, nghìn năm lặn trong nước.
Có rất nhiều lần, Nghê Yến Quy nhấn vào trang cá nhân của anh, chần chừ ở chỗ “thêm phương thức liên lạc.”
Có một lần còn gõ vài chữ: “Mình là Nghê Yến Quy.”
Nếu như thêm bạn bè, cô sợ mình ngày nào cũng tìm anh, anh sẽ cảm thấy phiền phức. Được rồi, cẩn thận thôi. Cô nhấn phím xóa, ấn sáu lần rồi rời đi.
Nói ra thì bạn bè khác sớm đã dùng hết phiếu giảm giá, Triệu Khâm Thư lại đợi tới ngày cuối cùng.
Sau khi ngồi xuống, anh ấy vung phiếu giảm giá ra nói: “Từ lúc nhận phiếu này lần trước, miệng mình bị nhiệt chưa từng khỏi. May mà huấn luyện viên Mao sắp xếp lịch tắm suối nước nóng, chữa nhiệt thì mình lại có thể chiến khắp nơi rồi.”
Nghê Yến Quy tới sau câu nói này.
Triệu Khâm Thư lặng lẽ hỏi Trần Nhung bên cạnh: “Có muốn bố trí cậu và chị đại ngồi cùng nhau không?” Hôm suối nước nóng kia, Triệu Khâm Thư hoàn thành nghiệm chứng của mình, Nghê Yến Quy giấu giếm thân trên. Trần Nhung đúng là hiểu cô.
Trần Nhung không trả lời, chỉ cười với Nghê Yến Quy đi vào.
Triệu Khâm Thư nhếch miệng hiểu ý, cố ý kéo mấy người đổi vị trí để Nghê Yến Quy ngồi cạnh Trần Nhung.
Triệu Khâm Thư vừa cười vừa bưng cốc coca lên: “Đây là lần đầu tiên câu lạc bộ tụ tập. Hôm ở suối nước nóng không tính nhé. Sau này mọi người đều là người kick boxing, một tập thể. Trưa ăn nhiều một chút, tối chạy hết 3km nhanh nhất có thể. Coca thay rượu, cạn ly.”
“Cạn ly!” Mấy người vui tươi hớn hở.
Phụ giúp nướng thịt thì phải có người không ngừng nướng thịt ở bên cạnh.
Mấy người con trai cứ mải nói chuyện chẳng động tới rồi.
Trần Nhung nhận thịt nướng, mỗi một miếng thịt đều hết lòng hết dạ lật qua lật lại phát ra tiếng xè xè. Hết miếng này tới miếng khác, lật xong một lượt lại lật lần nữa. Nướng chín thịt, anh lại chia từng miếng ra.
Triệu Khâm Thư nói cảm ơn mấy lần, tự mình ăn của mình.
Đĩa của Trần Nhung chỉ có vài lát rau xà lách.
Nghê Yến Quy ngồi ở góc của bàn chữ nhật, không với tới bếp, tất cả đều nhờ Trần Nhung chia thịt. Cô nhận ra anh luôn gắp hai phần cho cô, chất đầy đĩa của cô.
Thấy cô không động đũa, Trần Nhung nói: “Ăn lúc còn nóng đi.”
“Cậu cũng ăn đi.” Cô chia một ít vào đĩa của anh.
Anh cười cười: “Mình không đói.”
“Vậy thì cũng phải ăn.”
“Được.” Lúc này Trần Nhung cuối cùng cũng đặt kẹp nướng thịt xuống.
Nghê Yến Quy nhẹ nhàng cắn một miếng lưỡi bò vừa mềm lại vừa giòn: “Cậu nướng giỏi thật đấy.” Nếu như cô và Lâm Tu ra ngoài thì đều sẽ né tránh giúp nướng thịt, bởi vì sau khi hai người từng ăn một bữa cháy một nửa thì đúng là không dám tâng bốc kỹ thuật nướng của nhau nữa.
Trần Nhung đẩy đĩa nước tương tới: “Chấm cái này thử xem.”
“Cậu pha à?”
“Ừ.”
Cô nhẹ nhàng chấm miếng lưỡi bò dày vào nước tương, lúc cho vào miệng, vị càng đậm đà: “Sao cái gì cậu cũng biết thế?”
Trần Nhung đẩy gọng kính: “Ở nhà mình thường nấu cơm.”
“Đúng rồi.” Nghê Yến Quy ăn xong một miếng rồi hỏi: “Môn tự chọn của cậu chọn chưa? Mình chọn phê bình phim và tâm lý học.”
Trần Nhung không trả lời ngay mà chỉ nhìn cô.
Triệu Khâm Thư thính tai nghe được bèn thò đầu tới hỏi: “Cậu chọn tâm lý học á?”
“Đúng vậy.”
Triệu Khâm Thư vỗ vỗ Trần Nhung: “Lúc đầu Trần Nhung muốn chọn, mình cũng chọn theo nhưng không có số người. Sau đó cậu ấy hủy bỏ, mình cũng không cướp được luôn.”
Trần Nhung hủy rồi? Nghê Yến Quy ngây người: “Cậu không chọn tâm lý học ư?”
“Không.” Trần Nhung nói: “Mình từng tự học một ít lý thuyết, có lẽ học cũng hòm hòm rồi nên chọn cái khác.”
Rổ tre đựng nước cũng bằng không, cô thất vọng.
Triệu Khâm Thư miệng rộng lại tới: “Trần Nhung chọn nhiếp ảnh. Mình cũng thế, chuẩn bị tinh thần nghèo ba đời.”
Chụp hình? Chính là cái mà Liễu Mộc Hi xúi giục. Cuối cùng thì cô canh trước máy tính để tranh tiết đều uổng công vô ích rồi.
Lúc này Trần Nhung mới mở miệng: “Mình chọn phê bình phim.”
Mắt Nghê Yến Quy chốc lát lóe sáng: “Tuần sau có thể học cùng nhau rồi.”
“Đúng vậy.” Trần Nhung hình như xấu hổ: “Đúng rồi, tiết tự chọn thì có lẽ mình sẽ tới muộn, phiền cậu tranh giúp mình một chỗ nhé.”
“Không thành vấn đề.” Chiếm chỗ chắc chắn là ngồi bên cạnh cô rồi. Nhưng đã lỡ một tiết rồi. Sớm biết thì đáng lẽ nên thêm WeChat, trao đổi chương trình học một chút. Giả vờ cẩn thận gì chứ.
“Nếu như tiện…” m thanh của anh vang lên: “Thêm WeChat nhé?”
“Được!”
Cuối cùng cũng hiện lên trong khung trò chuyện của cô, nhưng cô lại quên trang trí cho vòng bạn bè của mình rồi.
Trần Nhung không xem vòng bạn bè mà lại tiếp tục phụ trách nướng thịt.
Cả người Nghê Yến Quy dựa vào ghế tựa, giơ cao điện thoại, điên cuồng xóa bỏ trạng thái.
“Hai mươi điếu thuốc đáng ghét, giết không tha!” Xóa.
“Ai có manh mối của hai mươi điếu thuốc, xứng đáng có thưởng.” Xóa.
“Sớm muộn gì cũng lột da mười hai điếu thuốc.” Xóa.
Xóa sạch cũng không phải cách.
Nghê Yến Quy vén tóc, để camera trước mặt mình, hơi hơi cong môi, tự sướng thành công. Thêm vài cái filter, rồi sửa khóe mắt hẹp dài thành mắt to tròn vô tội, cuối cùng chồng thêm một hình đáng yêu vào.
Vắt óc suy nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được một câu cảm tưởng văn học mới mẻ nào. Thế là chỉ đành lên mạng tìm.
Nghê Yến Quy đăng trạng thái, tự sướng kèm cảm nghĩ. Cô rất hài lòng, nhưng người đầu tiên bình luận lại là bố của cô ——
Nghê Cảnh Sơn: “Con gái, người trong hình là ai thế?”
Lúc này Trần Nhung bật điện thoại lên giống như vào vòng bạn bè.
Tạo mới lại chính là khuôn mặt tròn xoe chỉnh sửa quá đà của cô.
Anh giương mắt nhẹ nhàng nói: “Người thật đẹp hơn nhiều.”
Nghê Yến Quy không kìm được mím môi cười.
Lén lút sắp xếp vị trí anh lên đầu.
*
Phòng thay đồ của câu lạc bộ Tán đả sáng bừng hẳn lên. Tất cả hỏng hóc đều được sửa chữa xong, tủ cũng được đổi mới.
Nghê Yến Quy tới trước cửa sổ, bỗng dưng kéo mở rèm ra.
Bên phải rèm là một cây to, bóng râm xum xuê.
Cô ra khỏi phòng thay đồ đi thẳng ra lối thoát an toàn.
Vặn khóa, khóa mở ra nhưng cửa lại chẳng động đậy. Cô mới nhận ra bên trên có nút cắm. Rút bao cắm ra, đẩy cửa ra chính là hồ nước. Ánh sáng rất u ám chỉ có ánh đèn trong nhà cùng với ánh trăng. Mặc dù dưới chân là thảm cỏ nhưng cô không nỡ giẫm. Cô thấy nửa rễ cây cắm vào trong đất, một nửa còn lại ngâm trong nước. Mặt nạ sơn dương chỉ cần thò một chân ra ngoài thì sẽ rơi xuống nước.
Đây là không phải là một lòng tìm cái chết sao?
Cô dừng bước quay về hành lang. Vừa mới đóng dây rút lại thì đột nhiên vang lên một tiếng nói: “Nghê Yến Quy.”
Cô ngạc nhiên quay đầu: “Trần Nhung.”
Anh ngờ vực nhìn cánh cửa: “Cậu ra ngoài làm gì?”
Nghê Yến Quy thấp giọng nói: “Mình đang điều tra.”
Trần Nhung càng khó hiểu: “Điều tra cái gì?”
“Chuyện của Ngô Thiên Hâm vẫn chưa kết thúc.”
“Thế mà vẫn chưa kết thúc á?”
“Đêm đó, bên ngoài không chỉ có một mình Ngô Thiên Hâm, còn có một người nữa.” Nghê Yến Quy đè thấp giọng nói.
“Ngô Thiên Hâm nói có người đánh cậu ta, là người đó à?”
“Đúng.” Cô gật đầu: “Ngô Thiên Hâm chụp được cậu ta.”
Trần Nhung hỏi với vẻ quan tâm: “Bắt được chưa?”
Nghê Yến Quy ngẩng đầu nói: “Chuyện này, mình chỉ nói với cậu, cậu đừng nói ra ngoài nhé.”
“Mình không nói đâu.” Anh làm tư thế thề.
“Người đó, có lẽ là người mắc bệnh về tâm lý.”
Trần Nhung sững người: “Sao lại nói thế?”
“Cậu ta đeo một cái mặt nạ, vẽ một con sơn dương.”
“Sơn dương?”
“Huấn luyện viên Mao nói từng thấy con sơn dương này ở đâu rồi.”
Trần Nhung giống như một người cày phim tò mò: “Từng gặp ở chỗ nào?”
“Huấn luyện viên Mao chưa nhớ ra. Có máy giám sát quay được người này, kết hợp với video của Ngô Thiên Hâm nữa, mình có ý tưởng rồi.”
“Ý tưởng đi gì?”
“Người này.” Nghê Yến Quy dừng lại một lúc, để Trần Nhung hồi hộp một lúc mới nói: “Muốn nửa đêm nhảy hồ.”
Trần Nhung: “…”
Nghê Yến Quy thở dài: “Có thể là chán đời đấy, thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác. Mặt nạ ám chỉ rằng cậu ta muốn đổi thân phận. Vốn dĩ thần không biết quỷ không hay, sự xuất hiện của Ngô Thiên Hâm lại làm rối loạn kế hoạch của cậu ta. Có lẽ cậu ta muốn làm một chuyện tốt trước khi chết nên hung hăng đánh Ngô Thiên Hâm. Nhưng lại sợ hố sâu của mình bị phát hiện, gây ra phiền phức cho thầy cô bạn bè nên nhanh chóng chuồn đi.”
“Ồ, hóa ra là vậy à.” Trần Nhung bỗng nhiên hiểu ra.
“Đây chỉ là suy luận ban đầu thôi.” Nghê Yến Quy bật cười: “Sau khi có manh mối mình lại tiếp tục.”
“Nói có sách mách có chứng.” Trần Nhung liên tục gật đầu: “Có thể so sánh với Sherlock Holmes.”