Bởi vì thâm tâm của mọi người trong nhà đều hiểu rõ chuyện kết thân sắp tới của hai nhà Mộ Mạnh nên các vị có vai vế trưởng bối Mộ gia đều mang theo lễ tặng đến đây. Đương nhiên Nghê thị cũng sẽ không thất lễ.
Trưởng nữ của Cố thị là Mộ Tình hào phóng nhất. Bà ấy thậm chí còn tháo chiếc vòng tay ngọc bích hệt như sóng nước trên cổ tay mình rồi tự tay đeo nó cho Mạnh Nguyên.
“Đứa trẻ ngoan này, dù đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhưng vừa gặp con ta đã thích rồi, sau này cần phải thường xuyên qua lại nhé…”
Ngoài mặt là mời Mạnh Nguyên đến nhà làm khách nhưng bà cũng ngầm ám chỉ rằng, sau khi nàng bước chân vào Mộ gia thì cánh cửa quyền quý của phủ Võ Hưng hầu cũng rộng mở với nàng.
Mạnh Nguyên thầm thấy may mắn. Kiếp này cuối cùng nàng không đắc tội gì với người cô mẫu ruột ghét ác như cừu này của Mộ Hoài rồi, cũng coi như là một khởi đầu không tồi cho cục diện sau này.
Nàng đang nghĩ thế, ngoài cửa chợt có tôi tớ vào báo lại: “Lão tổ tông, Hầu gia đã quay về phủ, có lẽ sắp sửa tới cửa rồi ạ. Ngài ấy còn mang theo một vật quý giá lắm, bảo là muốn mừng thọ thêm phúc cho người đấy ạ.”
Mọi người không khỏi bất ngờ, lại đổ dồn ánh mắt vào Mạnh Nguyên. Họ nghĩ thầm thời gian về thật là trùng hợp quá, người ta vừa mới tới hành lễ thì Mộ hầu gia đã về đến cửa chính rồi.
Đến nỗi Mộ Tình còn lắc đầu bật cười: “Đây không phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao?”
Mạnh Nguyên cũng cảm thấy mặt mình ửng hồng lên.
Từ lần trước bị Mộ Hoài nhìn thoáng qua trên lầu các, nàng không ngờ rằng lại có thể gặp nhau nhanh như thế. Nếu bảo trong lòng không hề dậy sóng thì đó là nói dối.
Nhưng hiện tại bị Mộ Tình trêu ghẹo ở trước mặt mọi người, nàng lại không tiện đáp lại được nên chỉ đành cụp mắt ra vẻ thẹn thùng. Thế nhưng, khóe mắt nàng lại không kìm được mà thoáng nhìn ra phía cửa.
*
Chưa thấy Mộ Hoài thì trước đó đã có bốn người hầu cường tráng khiêng món đồ có hình dáng kỳ lạ bước vào. Phía trên nó được phủ một tấm vải đỏ và có dán chữ thọ, khỏi hỏi cũng biết đây là lễ vật mừng thọ mà Mộ Hoài chuẩn bị cho tổ mẫu của mình.
Mộ Hoài phong trần mệt mỏi theo sát sau họ bước vào phòng. Cũng không chú ý rằng trong phòng khách đang có những ai, chàng vung áo bào lên quỳ xuống tấm bồ đoàn mà Mạnh Nguyên vừa dùng, rồi nói lời chúc thọ, song gương mặt vẫn hệt như Tu La, không mảy may nhìn thấy chút niềm vui nào.
Cố thị vội vàng gọi dậy, không vội mở lễ vật mừng thọ ra mà chỉ vào mọi người: “Còn chưa chịu chào hỏi các vị trưởng lão đi?”
Với chức quan của Mộ Hoài, không ai trong phòng khách này nhận nổi lễ lạy của chàng. Cố thị nói vậy, chàng bèn chắp tay thi lễ.
Đợi đến chỗ Nghê thị, Mộ Hoài mới phát hiện trong phòng này ngoài người nhà ra, còn có “hai vị khách không mời” nữa.
Nhác thấy Mạnh Nguyên, mặc một bộ bào phục được ép từ cành hải đường, đang đứng bên cạnh Nghê thị, dáng vẻ nàng yêu kiều và sợ sệt như một đóa hoa xuân đang chờ được hái, lòng Mộ Hoài run lên bần bật.
Y phục này, dường như Mộ Hoài từng nhìn thấy trong giấc mơ của mình. Thế nhưng, nữ tử trong mơ đó lại xách theo bọc đồ đến hiệu cầm đồ để đổi bạc.
Mộ Hoài đột nhiên cau mày lại, tại sao lần nào cũng đều có cảm giác quen thuộc như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô nương Mạnh gia này biết tà thuật gì sao?
*
Vì Nghê thị và Mạnh Nguyên là khách nên khi lạy lão thọ tinh (*) xong thì hiển nhiên phải ra ngoài ngồi. Còn Mộ Hoài cũng toan đến chính viện thay xiêm áo rồi lại đến chỗ khách nam để ứng thù.
(*) người được chúc thọ.
Điều này cơ hồ lại thành kẻ trước người sau như vừa nãy.
Mộ Hoài hiếm khi do dự, nên khi đang đi xuống hành lang thì chàng cất tiếng gọi người phía trước dừng lại.
Tiểu nha đầu dẫn đường thấy vậy, còn tưởng Mộ Hoài có gì cần căn dặn: “Nô tì kính mời Hầu gia chỉ bảo ạ.”
Song Mộ Hoài lại chắp tay với Nghê thị đang tỏ ra hơi đề phòng.
“Mỗ có một yêu cầu quá đáng, kính xin Nghê phu nhân bỏ quá cho.”
Nghê thị đứng chắn trước mặt Mạnh Nguyên: “Hầu gia có gì xin cứ nói thẳng.”
Mộ Hoài nhìn thấy thái độ này của Nghê thị nhưng cũng không từ bỏ, ngược lại còn chỉ về phía đình bát giác không xa phía sau bà: “Ta có việc muốn gặp riêng Bát cô nương của quý phủ ngài, mong Nghê phu nhân cho phép.”
Giọng điệu này như đang lùng bắt trộm vậy.
Nghê thị nào dám để nữ nhi gặp riêng khắc tinh này chứ. Tuy rằng hai nhà có kế hoạch nghị hôn nhưng lỡ như người này bất mãn với gia đình mình rồi mượn cớ giết con gái mình thì sao?
Bà mím môi không nói lời nào.
Mộ Hoài cũng không có ý định lùi bước, còn tỏ ra rất khiêu khích: “Nghê phu nhân đang không tin bổn Hầu đấy sao?”
Thấy hai bên giằng co không ổn, Mạnh Nguyên rất sợ bị làm lớn chuyện, bèn ho khan: “Con nghĩ Mộ Hoài có chuyện gấp muốn hỏi nữ nhi, mẫu thân đừng lo lắng ạ.”
Bấy giờ Nghê Thị không tiện ngăn cản nữa.
Mộ Hoài khẽ nhướn mày, càng cảm thấy Mạnh Nguyên khá bất thường.
Mạnh Nguyên đi theo Mộ Hoài thẳng vào trong đình. Còn Nghê thị và tiểu nha đầu dẫn đường vẫn đứng ngoài hành lang cách mươi bước. Dù không nghe thấy gì nhưng chỉ cần xảy ra chuyện, họ có thể chạy đến ngay.
Mạnh Nguyên không tỏ vẻ gì, song thật ra lúc này trong lòng nàng đang rất hồi hộp.
Ban ngày ban mặt Mộ Hoài chịu tìm nàng nói chuyện riêng, chẳng lẽ cũng giống nàng, cuối cùng chàng đã “tỉnh” rồi sao? Bằng không với tính cách của chàng, sao lại cố ý tìm nàng nói chuyện trước hôn nhân chứ.
Nghĩ đến đây, nàng ngước lên cẩn thận và tỉ mỉ quan sát thần sắc của Mộ Hoài, nhưng đúng là đã uổng công rồi, vì sự lạnh lẽo trong đôi mắt kia chỉ có tăng chứ không giảm, hệt như tuyết rơi ba mùa đông vậy.
Mộ Hoài quan sát vẻ mặt của Mạnh Nguyên, cảm thấy sự quen thuộc đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ở trong mơ, nữ nhân cũng muôn phần dựa dẫm mà ngước lên nhìn chàng, còn quở trách: “Sao muộn vậy chàng mới về? Món cá lát thiếp tự tay nấu cho chàng cũng đã nguội hết rồi…”
Mộ Hoài vội vàng ổn định lại tinh thần, chàng càng nghi ngờ mình bị người trước mắt hạ cái gì xuống đầu rồi.
Gạt tầng thân thiết kia sang một bên, chàng cố ý nghiêm mặt: “Mạnh cô nương thật can đảm, bình thường đâu có khuê tú nào dám nhìn thẳng bổn Hầu như vậy.”
Ở kiếp trước, Mộ Hoài chưa từng dùng giọng điệu nhếch mép truyền hơi này nói chuyện với Mạnh Nguyên, nên cuối cùng Mạnh Nguyên đành phải tiếp nhận. Hiện nay, người trước mắt vẫn chỉ coi nàng là một khuê tú của nhà bình thường, dù gì lục lễ chưa qua, vì vậy nàng không được để lộ tính khí chu đáo và gìn giữ ra được.
Mạnh Nguyên cúi đầu để che giấu đi nỗi thất vọng trong đôi mắt: “Dáng vẻ của Hầu gia như chi lan ngọc thụ, dù mang theo khí thế sát phạt nhưng không phải là người xấu. Do vậy, trong lòng ta không có gì sợ hãi.”
Mộ Hoài càng khẳng định Mạnh cô nương này không bình thường. Chàng nhếch khóe môi cười mỉa: “Thật sao? Ta lại thấy Mạnh cô nương đây thiên phú dị bẩm, khác hẳn với mọi người mới đúng đấy.”
Mạnh Nguyên vô thức run lên. Nàng không biết việc mình trùng sinh có được coi là “thiên phú dị bẩm” không. Nàng cắn chặt răng che giấu: “Ta là con gái út trong nhà, chưa từng trải qua sự đời nên không biết Mộ Hầu có ý gì.”
Tất nhiên Mộ Hoài không bỏ qua chi tiết Mạnh Nguyên đang co rúm lại, suy nghĩ lại xoay chuyển, đến nỗi chàng đã liên tưởng rằng phải chăng vị Mạnh cô nương này là tín đồ của dị giáo, đang luyện bí thuật mê hoặc lòng người nào đó, bởi vậy mới khiến chàng luôn có cảm giác đặc thù qua hai lần gặp mặt liên tiếp.
Cửa hôn sự Mạnh gia này, liệu có nên chấm dứt không?
Mộ Hoài phủ định ngay sau đó. Nếu nữ tử này thật sự nhắm vào chàng, vậy đợi một khoảng thời gian nữa hẳn sẽ bại lộ bí mật, tốt hơn hết là nên đặt dưới mắt mới có thể kiểm soát được.
Có kết luận, Mộ Hoài tức khắc kiêu ngạo cười xoà: “Mạnh cô nương đã hâm mộ tài mạo của ta, ta cũng ngưỡng mộ dung mạo của Mạnh cô nương lắm. Tại sao chúng ta không nhanh chóng mai mối để các quý nhân và trưởng bối yên tâm. Không biết cô nương thấy thế nào?”
Tiến thêm một bước thử thăm dò để xem rốt cuộc Mạnh Nguyên có đang nhắm vào chàng không.
Nếu nói với người khác thế này nhất định sẽ bị xem là hoang đường.
Tuy vậy, thái độ bất cần với đời này Mộ Hoài còn ít hay sao? Mạnh Nguyên hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Song nàng cũng không thể gật đầu đồng ý với chàng vậy được đúng không? Dù sao thì nàng là một nữ lang khuê nữ, tuy rằng kiếp trước hai người đã nên duyên liên lý nhưng lúc này Mộ Hoài chưa biết mà.
Nghĩ đến đây, Mạnh Nguyên cúi đầu không thấy rõ mặt: “Chuyện lớn như thế, ta chỉ là một nữ tử khuê trung nên không làm chủ được, kính xin Mộ hầu bàn bạc với trưởng bối trong nhà ta đi ạ.
Sau đó, Mạnh Nguyên khom người: “Mẫu thân vẫn đang đợi ta dưới hành lang, thứ lỗi cho ta vì không thể nán lại đây lâu.”
Mộ Hoài xua tay ý bảo nàng đi, song sau khi hai mẹ con nàng đi xa, chàng vẫn nhìn chằm chằm không chớp vào bóng dáng thướt tha ấy.
“Hàn Tinh, cử vài nhân thủ đi thăm dò một ít về Mạnh bát cô nương này cho ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Dám chất vấn vợ của mình à????
Đưa ra thẻ vàng cảnh cáo nam chính lần đầu nha~
Tích lũy đủ hai thẻ vàng sẽ được tự động đổi lấy một vé vào chỗ hoả táng!