Bà ta cho rằng vừa nãy mình đã bỏ hương liệu vào lư hương rất bí mật, đợi nhang cháy hết thì chứng cứ tự dưng sẽ bị hủy, lẽ ra bây giờ không thể bị người khác phát hiện nhanh vậy được.
Bà ta cố gắng giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng của mình, đoạn nhìn Mạnh Nguyên với đôi mắt đầy cảnh giác.
“Chẳng phải Hầu phu nhân chúng ta bị mưu hại đang khó ở à, sao lại gắng gượng ngồi dậy cãi lý vậy? Trải qua mấy chuyện mưa gió này, làm hài tử trong bụng hoảng sợ sẽ không tốt đâu.”
Mạnh Nguyên không tiếp lời bà ta, thay vào đó nghiêm túc bức bách: “Đến lúc này rồi, nhị thẩm nương đừng cố ý chuyển hướng chú ý của con nữa. Con chỉ hỏi một câu thôi, có phải ban nãy nhị thẩm nương thừa cơ người khác không đề phòng mà bỏ xạ hương vào trong lư hương của con, đúng chứ?”
Nghe vậy, mọi người trong viện đều kinh ngạc: “Xạ hương? Đó không phải là đồ chí hàn sao? Là đại kỵ trong lúc mang thai đấy.”
Đến giờ phút này, Sở thị vẫn cãi cùn cãi cố: “Ta không biết ngươi đang nói hương gì cả, không thể vu cáo cho ta chỉ vì ta ở trong phòng ngươi một chốc được đâu đấy.”
Giọng của Mạnh Nguyên càng lạnh lùng hơn: “Đến vậy rồi mà người còn không chịu thú nhận sao? Quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Con không ngại nói cho người biết, rằng vừa nãy những gì người làm ở phòng ngoài có thể bị nhìn thấy hết qua lỗ hương từ thính phòng. Người đã giấu độc bằng chuỗi hạt trên cổ tay thế nào, rắc vào tro hương của chúng con ra sao, trong lòng con biết tất. Bây giờ người thú nhận những tội người từng làm trước mặt người nhà, hay muốn Hầu gia đại nghĩa diệt thân, đích thân hộ tống người đến cổng nha môn?”
Sở thị nghe xong, theo bản năng kéo tay áo xuống, cố gắng che giấu chuỗi hạt trên cổ tay. Tuy vậy, bên cạnh có vú già đã bước lên từ sớm, chộp lấy chuỗi hạt gỗ trầm hương từ cổ tay bà.
Món đồ được dâng lên ngay cho lão tổ tông Cố thị. Cố thị thử thăm dò chà xát bề mặt nhẵn bóng của hạt châu, và gần như lập tức nhận thấy hạt châu lớn nhất kia dường như có hoa văn bất thường.
Bà thử vặn vài cái, hạt châu đó chợt vỡ ra, ngay sau đó một ít bột phấn không rõ thành phần rơi vãi xuống.
Cố thị cuống quít ném chuỗi hạt ra ngoài, đề phòng trong đó có lẫn độc dược nào khác.
“Bảo lang trung xem thử, rốt cuộc trong đó giấu thứ bẩn thỉu gì.”
Lang trung đưa ra đáp án rất rõ ràng và đơn giản: “Là xạ hương, mà là xạ hương có độ tinh khiết cực cao.”
Cố thị nhìn sang Sở thị: “Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi còn gì để nói không?”
Đến bây giờ, rốt cuộc Sở thị biết khó nói dối tiếp nữa, toan nhắm mắt chạy ra đâm đầu vào một băng đá ở bên ngoài.
Bà ta biết mình và con trai cõng nhân mạng của Mộ Tấn, hôm nay còn muốn hãm hại Mạnh Nguyên, cậy vào thủ đoạn hung ác thành tính của Mộ Hoài, đoan chắc sẽ cho bà ta sống không bằng chết. Bà ta định tự kết liễu, đỡ phải rơi vào tay người khác.
Tuy vậy, Mộ Hoài đã sớm phòng ngừa hành động lần này của bà ta, không biết chàng ném thứ gì ra, đánh thẳng vào khuỷu chân bà ta khiến bà ta đột nhiên khuỵu gối ngã xuống.
Hiện giờ, Cố thị đã nổi cơn thịnh nộ. Đoạn bà giơ quải trượng lên vung xuống mặt bà ta: “Rắn rết mà ngươi nuôi dưỡng đã làm hại Đông phủ ta thưa thớt như thế, nếu ta không róc xương róc thịt ngươi thì không xứng với tiếng lão tổ tông này.”
“Bây đâu, trước tiên lột tơ lụa trên người tội phụ này cho ta. Ả không xứng dùng sự cung phụng của Mộ gia ta, nhốt xuống nhà dưới cho ta trước. Đợi ta tấu tội của ả lên Thiên thính (*), sau đó sẽ rút gân lột da ả.”
(*) Cách gọi khác của Hoàng đế.
Mai thị bên cạnh chế giễu, xem kịch không ngại sân khấu cao: “Lão tổ tông đừng quên, chuyện này không chỉ riêng một mình bà ấy gây nên. Phùng bà tử (*) nói độc dược ban đầu tứ thúc dùng là do Nhị bá cho… Nói không chừng, kể cả nhị thúc phụ lão nhân gia cũng biết chút ít nội tình đấy ạ…”
(*) Ở đây tác giả để Cam bà tử, nhưng có lẽ chị ấy bị nhầm nên mình sửa lại luôn nha.
Câu này xem như đã nói đến điểm mấu chốt, nhưng Chu thị căm hận ban nãy Mai thị cắn mình nên không chịu bỏ qua: “Tam đệ muội nói rất đúng, chuyện bêu xấu trong nhà, đừng bao giờ nể quá hoá hỏng mà phải tranh thủ lần này nhổ tận gốc. Mới đây, chuyện xấu tam thái phu nhân xui khiến Cam bà tử giám thị Hầu phu nhân, có phải cũng nên xử luôn một thể?”
Mộ Hoài không muốn xem họ làm trò hề, bề ngoài ăn nói đĩnh đạc nhưng trên thực tế ai nấy đều không phải đèn cạn dầu.
“Được rồi, chuyện xảy ra ở Đông phủ chúng tôi, người chịu khổ cũng là Đông phủ chúng tôi. Các vị trưởng bối và tẩu tẩu không cần ở đây nói mát nữa, ta tự thấy mình còn có chuyện phải xử lý rõ ràng. Một lát nữa mới đến bữa cơm chiều đoàn viên, ta nghĩ các vị hãy về nghỉ ngơi trước đi và nói rõ với các thúc bá về vụ tai tiếng động trời mọi người nghe được hôm nay. Ta nghĩ sau này cửa nhỏ giữa hai phủ không cần thiết mở ra trong lúc nhàn rỗi nữa, đi lại bình thường và thân thích qua lại bằng cổng lớn mới là thích hợp hơn cả.”
Khi chàng thốt nên lời này, điều ấy đã khẳng định sự phân chia rạch ròi chuyện nhà. Song ở đây toàn là nữ quyến nên không ai dám đứng ra phản đối, đặc biệt là chuyện hãm hại Mộ Tấn bị vạch trần, có ai dám cam đoan mình sẽ không bị nghi ngờ chứ.
Cố thị chốt lại ý của Mộ Hoài: “Tất cả giải tán đi, mai này trừ ngày Tết, khi rảnh rang các ngươi không cần cố ý qua đây nữa. Ta biết ta không phải là mẫu thân ruột của các ngươi nên khó chiếm được lòng tin chân thành của các ngươi. Ta lần lượt mất một đứa trai và một đứa cháu rồi nên không chịu nổi sự giày vò thế nữa. Tóm lại, cuộc sống sau này, mỗi người tự yên ổn thôi…”
Mọi người tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, biết hôm nay nói gì cũng sai, bèn quyết định thoả mãn ý của Cố thị và Mộ Hoài, tạm rời khỏi Đông phủ.
Tất nhiên Sở thị không thể trở về, tạm thời bị trông coi tại phòng hạ nhân.
Tất thảy chi thứ hai, ngoài nhị lang Mộ Đào đã bị chỉ đích danh ra, những người khác đều bị giam tại viện của chính mình.
Họ thầm biết, bất kể có hiểu rõ sự việc không thì họ đã bị Mộ Hoài chặt đứt đường lui, e rằng sau này sẽ không còn nơi nào để cư ngụ nữa.
Cố thị trở về nhà khóc tức tưởi. Mạnh Nguyên thổi chung trà nóng, đoạn vào nhà khuyên: “Lão tổ tông phải giữ gìn sức khỏe, chuyện cũ ngày xưa đã có kết thúc rồi ạ, cũng xem như an ủi huynh trưởng trên trời có linh thiêng. Ở trên trời, huynh ấy đang nhìn chúng ta nên chúng ta phải sống thật hạnh phúc, thế mới không uổng công huynh ấy đã hi sinh thân mình ở sa trường.”
Cố thị lau nước mắt rồi kéo Mạnh Nguyên ngồi xuống: “Con nói đúng, mai này ngày tháng tốt đẹp còn đang chờ chúng ta nữa. Nhắc mới nhớ, dù con bày cục khá khéo léo nhưng thật nguy hiểm lắm, ngộ nhỡ làm tổn thương đến bào thai trong bụng thì phải làm sao đây?”
“Lão tổ tông đừng lo, Hầu gia đã sớm sắp xếp cả rồi. Thật ra cái ăn mỗi ngày của con đều do các nha đầu âm thầm chế biến. Về chuyện lư hương, con đã sớm để đó không dùng đến nữa, thậm chí xạ hương vừa nãy đã được lấy ra ngay sau khi Sở thị rời khỏi phòng rồi ạ. Thứ Bích Phù bưng lúc ấy chỉ để làm dáng đánh lừa mọi người thôi…”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi. Qua chuyện hôm nay, chúng ta và đằng Tây xem như hoàn toàn cạch mặt nhau, không cần phải cố ý giả vờ mẫu từ tử hiếu nữa.”
“Đúng vậy ạ, sau này chúng ta chỉ cần đóng cửa lại và sống những ngày an nhàn của mình là được. Với Tây phủ, ta cứ làm một họ hàng bình thường là ổn rồi.”
“Ừm, không nhắc đến họ nữa, chuyện này giao cho tướng công của con giải quyết hậu quả đi. Chúng ta chỉ cần chờ hài tử trong bụng con bình an chào đời thôi.”
“Vâng, đến lúc đó tổ mẫu có chắt, vậy đừng quên cháu dâu con nhé.”
“Con khỉ con này, con là bảo vật trong lòng ta, không ai đuổi kịp con đâu.”
Một trận tuyết lớn nghênh đón năm mới. Dù rằng vụ gièm pha của Mộ phủ được tâu lên Thiên thính nhưng đã bị Mộ Hoài dùng thủ đoạn lôi đình khống chế quá trình lên men và lan rộng. Dĩ nhiên, không thể thiếu người bí mật bàn tán, đến mức cả Thiên gia đã ra ám hiệu, con cháu bá phủ Mộ gia quá bất hiếu, vả lại tham lam không biết đủ, mai này không cần kéo dài tước vị nữa…
Thế nhưng, chiếu chỉ vừa ban ra, vào mồng năm tháng Giêng đó, Hoàng đế bất chợt đổ bệnh.
Bệnh này tới rất nhanh, có thể xem là điềm báo trước.
Hoàng đế nằm trên giường rồng, ánh mắt dần rời rạc.
Lúc đó, trong lòng ông ta luôn lo nghĩ về mảnh hốt hoàng kim còn đang bị thất lạc ở ngoài. Mộ Hoài bị ông ta gọi riêng đến trước giường rồi hỏi thăm trong hơi thở mong manh: “Tìm được chưa?”
Mộ Hoài luôn không dám xem thường, chỉ sợ cuối cùng Hoàng đế vẫn qua sông dỡ cầu nên chỉ quỳ xuống tạ tội: “Hạ thần bất tài, không thể tìm được tung tích của hốt ngà voi vàng đó.”
Hoàng đế có vẻ không cam lòng, vươn tay kéo cánh tay Mộ Hoài: “Nhất định, nhất định phải tìm được. Ta không muốn khi xuống đất rồi còn bị người ta nói, vị trí hoàng đế của ta là bất chính…”
“Vâng, mai này vi thần sẽ dốc hết khả năng tìm kiếm nó.”
Bấy giờ Hoàng đế mới chịu buông tay, nhưng ông ta đã không còn thừa sức nữa: “Ừ, ừ. Trẫm mệt quá, ngươi lui xuống đi.”
Mộ Hoài đứng ở cửa tẩm điện, ngắm tuyết trắng đang rơi, không rời đi ngay.
Nếu chàng đoán không sai, cơn bạo bệnh của Hoàng đế không phải là tình cờ.
Quả nhiên, chàng vừa đứng đó, Phúc Toàn – người vốn đang hầu hạ thân cận trong tẩm điện của Hoàng đế – đã đi theo ra ngoài.
“Hầu gia vất vả rồi, Tết nhất còn phải bỏ lại người nhà đến làm bạn giá.”
Mộ Hoài nhìn lão ta nhưng không nói tiếng nào, ý chờ lão nói tiếp.
“Ngự y nói không thuốc tốt nào còn tác dụng được nữa. Thánh thượng chỉ có thể nghỉ ngơi thôi… Không biết kế tiếp Hầu gia đã có tính toán gì chưa?”
Mộ Hoài cười như không: “Không quan trọng ta có tính toán gì, phải xem chủ tử sau lưng Phúc công công ngài có dự định gì không?”
Bị nói vậy làm vẻ mặt Phúc Toàn cứng đờ, ngay sau đó nó lại được thay thế bằng vẻ kính cẩn nghe theo nhiều năm qua không đổi: “Vương gia thưởng thức tài cán của Hầu gia đã lâu, muốn phong ngài làm người thừa kế Quốc công đã mất…”
Mộ Hoài kịp thời cắt lời: “Ta không muốn làm Công gia gì cả, chỉ cầu sau tân triều, có thể được từ quan về làm nông ở Nam Sơn.”
Phúc Toàn quan sát chàng một hồi lâu, cuối cùng bật cười: “Chắc hẳn Vương gia sẽ không từ chối tâm nguyện của Hầu gia đâu.”
Mồng sáu tháng Giêng, Thiên tử đèn hết dầu tắt đã lâu cuối cùng cũng băng hà. Anh vương và Tĩnh vương, người vừa bất thình lình quay về, nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Bởi Hoàng khảo (*) không để lại di chiếu nên chuyện lập tân đế trở thành câu hỏi chưa có lời giải lớn nhất.
(*) cách gọi kính trọng dành cho vị tổ tiên đã khuất thời cổ.
Theo lý, Anh vương lớn tuổi hơn nhưng còn có Tĩnh vương và Uy vương nên trong phút chốc triều thần không dám tuỳ ý nói bừa.
Đúng lúc này, đại thần duy nhất từng gặp riêng Hoàng đế khi còn sống, Bác Vọng hầu Mộ Hoài đã tự động đứng ra: “Hôm tiên hoàng triệu kiến riêng ta, thật ra từng để lại khẩu dụ rằng, ngài muốn truyền ngôi cho tứ hoàng tử Tĩnh vương điện hạ.”
Đương nhiên Anh vương không tin, thậm chí muốn làm thịt Mộ Hoài ngay tại trận, nhưng gã không ngờ đại tổng quản Phúc Toàn hầu hạ gần tiên hoàng nhất cũng phụ hoạ Mộ Hoài: “Mộ hầu nói không sai, hôm đó quả thật Thánh nhân đã nói muốn giao giang sơn lại cho Tĩnh vương điện hạ kế vị.”
Một người là xương cánh tay, một kẻ là nội thị thân cận, còn có thêm mục đích chung. Cuối cùng, Anh vương đành phải chấp nhận thôi, ai bảo giờ đây gã không có binh lính trong tay. Song Tĩnh vương đã sớm lung lạc năm phần người trong binh mã tư và Kim Ô vệ.
Ngày hai tháng hai, Tĩnh vương lên ngôi, trở thành tân hoàng được quốc dân kiễng chân mong ngóng.
Tuy nhiên, không ai thấy bóng dáng của hai người đã đưa hắn thượng vị đâu cả.
Trên triều khó tránh khỏi có người nghi ngờ, chẳng lẽ hai người đó đã bị thỏ tử cẩu phanh, không biết chết ở đâu rồi chăng.
Chỉ có Quan Y cục Tần Chính Phụng biết rõ mọi sự, ông vân vê chòm râu bạc phơ và chỉ cười không nói.
Gì mà qua cầu rút ván, thỏ tử cẩu phanh, toàn là đánh rắm. Bác Vọng hầu người ta sống tốt lắm, suốt ngày chỉ trông nom kiều thê đang mang thai của chàng một tấc không rời. Chờ hài nhi được sinh ra thì họ sẽ dời đến biệt uyển Tây Giao, dẫn theo cả nhà sống cuộc đời nông dân làm ruộng.
Tân hoàng đã từng khuyên cả hai quay về nhưng kết quả là ý của Mộ Hầu người ta đã quyết, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến lời kính xin của Hoàng đế, khiến một người đến thăm bệnh như ông phải hoảng hốt và hồi hộp.
Trong thiên hạ, thần tử khác họ dám từ chối tiếp nhận tước vị Quốc công do Hoàng đế thân phong, e là chỉ có vị này thôi nhỉ?
Mộ Hoài, người bị Tần Chính Phụng oán thầm, giờ này đang ôm lấy Mạnh Nguyên đã lộ rõ bụng bầu, đi bộ xung quanh. Mạnh Nguyên vừa ôm sát cổ chàng vừa quở trách: “Chàng nói thử xem, chờ thụ phong Quốc công xong rồi từ quan cũng được mà, dù gì tiền lương hơn một vạn lượng bạc lận đó.”
Mộ Hoài thầm thấy oan ức, nếu làm Quốc công, vậy không phải cũng bán mạng cho Hoàng đế giống lúc trước à, nhưng rốt cuộc chàng không dám bác bỏ: “Đâu phải nàng không biết, những người trước đây bị ta tịch biên gia sản, mười người trong đó hết tám ông là Quốc công rồi đấy. Ta vừa nghe cái danh này đã cảm thấy xúi quẩy quá trời. Tuy rằng Hầu gia ta đây không kiếm được nhiều tiền lắm nhưng nuôi sống cả nhà chúng ta chỉ là chuyện cỏn con.”
Mạnh Nguyên nhớ đến mấy món kim ngọc châu báu trong kho phủ của Mộ Hoài, chợt không càu cạu nữa: “Vậy được rồi, nhưng ta nói này, mai sau con gái của chàng được sinh ra thì chàng không được trọng nam khinh nữ đâu đấy. Cái kho trong phủ đó phải có một nửa dành cho khuê nữ.”
Mộ Hoài không phản đối: “Nương tử nói phải, chỉ cần khuê nữ thích, cho con bé mang hết kho của cả phủ đi luôn.”
Chẳng hiểu sao, Mạnh Nguyên luôn tin thai này chắc hẳn là con gái, nghe vậy mới thoáng yên tâm.
Thế nhưng, đợi đến hôm lâm bồn, nàng choáng váng: “Mộ Hoài, nữ nhi của thiếp đâu?”
Mộ Hoài ôm cậu con trai nặng tám cân tám lượng đứng ở mép giường phòng sinh, đoạn cười đáp: “Thai này đơm hoa kết trái rồi, đứa sau chắc chắn là con gái mà.”
Bị ruồng bỏ, đứa bé đột nhiên khóc oa oa thành tiếng. Mạnh Nguyên không nhịn được xua tay: “Ồn quá đi mất, quả nhiên chỉ có con gái mới ngoan.”
Mộ Hoài dỗ dành đứa con trong lòng, rồi hôn nhẹ lên trán Mạnh Nguyên: “Nương tử nói đúng, quả là chỉ có con gái mới ngoan. Chúng ta tranh thủ năm nay, à không, sang năm sinh thêm đi!”
Mạnh Nguyên chẳng nói chẳng rằng, đứa bé được Mộ Hoài ẵm dường như nghe hiểu lời cha mẹ nên cu cậu khóc lớn tiếng hơn.
Mạnh Nguyên cũng cảm thấy có lỗi với con trai, đành phải cố gắng dỗ bé đôi câu: “Con trai ngoan, đừng khóc, sau này nhớ chăm sóc muội muội nha, cha mẹ sẽ luôn thương con mà…”
Lần này, tiếng khóc trẻ con to hơn nữa.
Mạnh Nguyên ôm bé con vào lòng rồi hôn lên gương mặt trắng trẻo của bé: “Khó dỗ vậy luôn à, không biết giống ai đây. Sau này có muội muội cũng được, không có muội muội cũng không sao, con mãi là bảo vật trong lòng cha mẹ.”
– — Hoàn toàn văn —