Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 12: Nai con
Đợi Chân Bảo Lộ đi ra, Chân Bảo Quỳnh mới vội vàng chạy tới gần: “Muội muội.”
Chân Bảo Lộ thấy đôi mi thanh tú của tỷ tỷ nhíu chặt, bộ dáng này, hiển nhiên là vì quá lo lắng rồi. Chân Bảo Lộ mỉm cười nói: “Tỷ tỷ yên tâm, ta không sao.” Không chỉ không có việc gì, mà còn làm nàng một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu. Chân Bảo Lộ tươi cười sáng lạn, tiếp tục nói, “Tỷ tỷ, lão tổ tông chỉ hỏi bài học của muội, cuộc thi khảo nghiệm lần tới muội phải chuẩn bị cẩn thận mới được.”
Chân Bảo Quỳnh biết xưa nay thường ngày lão thái thái đối với muội muội cũng chỉ hỏi qua loa bài tập, lúc này nếu cùng muội muội nói chuyện, đó chính là có chú ý hơn chút.
Đây là chuyện tốt.
Chân Bảo Quỳnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy muội muội tươi cười long lanh, hai má phúng phính vô cùng đáng yêu. Lúc trước Chân Bảo Quỳnh đối với vị muội muội này rất cẩn thận, sợ trêu đến nàng không vui, cho dù cảm thấy nàng dễ thương, cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, nay lại tự nhiên giơ tay nhéo nhéo mặt muội muội, nói: “Nếu lão tổ tông đã nói như vậy, nhiều ngày tới tỷ sẽ nhìn chằm chằm muội thật tốt, lại không được nhàn hạ rồi.”
Sờ vào, thì có thể cảm giác được, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà của muội muội, so với nàng tưởng tượng còn trơn mềm hơn nhiều. Tuy rất vui, Chân Bảo Quỳnh vẫn nhìn xem sắc mặt của muội muội.
Lo nàng sẽ mất hứng.
Chân Bảo Lộ xác thực không quen người khác chạm vào mình như vậy, nàng dừng lại, nhìn vào mắt tỷ tỷ, biết được lúc này nàng không yên, liền cười càng sáng lạn, gật đầu nhu thuận nói: “Dạ, muội biết rồi.”
Nghe thanh âm mềm mại của muội muội, Chân Bảo Quỳnh cũng cười theo.
.
Bên này Trình Thị đã trở về Sơ Lan Viện của mình, nghĩ đến lời của lão thái thái hôm nay, ngồi trên ghế gỗ lê tức giận, sắc mặt âm trầm gay gắt.
Lúc này một người mặc bối tử màu vàng nhạt thêu hoa mai tiến vào, tiểu cô nương chải búi tóc song loa, thanh lệ tú nhã, ước chừng mười một mười hai, tuổi còn trẻ mà đã có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các. Đây chính là Nhị nữ nhi của Trình Thị, cũng chính là Tam tiểu thư phủ Tề Quốc Công, Chân Bảo Chương.
Dung mạo của Chân Bảo Chương không khoa trương giống Trình Thị, nhưng thật ra cực kỳ giống Nhị gia Chân Như Bách.
Trình Thị đang tức giận, nhìn đã biết con gái đến, cảm thấy thư thản hơn. Xưa nay Chân Bảo Chương rất xuất sắc, trời lại cho tính chăm chỉ, rất được lão thái thái yêu thích, tất nhiên Trình Thị cảm thấy kiêu ngạo vì nữ nhi này, trong ngày thường đối với nàng cũng thương yêu hơn.
Chân Bảo Chương tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn là người thông minh, chuyện mới vừa rồi đã xảy ra, nàng cũng có nghe thấy, tiến lên nhu thuận kêu một tiếng “Nương”, sau mới nói: “Nữ nhi nghe nói đã nhiều ngày Lục muội như biến thành người khác vậy, cùng Tứ muội như hình với bóng, rất là thân thiết.”
Trình Thị nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cháu gái nhỏ, cũng hiểu được với ngày thường có chút không giống.
Trình Thị thản nhiên nói: “Nha đầu kia chỉ đang giở trò, không đáng sợ. Chương nhi, tháng sau lại có thi khảo nghiệm, lần này con đừng để bại bởi Tứ nha đầu đó.”
Chân Bảo Chương và Chân Bảo Quỳnh là cô nương ưu tú nhất trong phủ Tề Quốc Công, bài học cũng phân giống nhau, mỗi lần hạng nhất tất nhiên đều ỏ giữa hai người.
Nhưng đến khi thi khảo nghiệm, Chân Bảo Chương đành phải xếp thứ hai.
Chân Bảo Chương xuất sắc, nên khó tránh khỏi có chút tự phụ và thái độ kiêu ngạo, nhưng về phần làm người, cũng là một tiểu cô nương tự tin, không phải chuyện gì xấu. Trước mắt nhắc tới Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Chương lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tức giận nhăn nhó. Chân Bảo Chương trề môi nói khẽ: “Nương yên tâm, cho dù người không nói, con cũng sẽ cố gắng thật tốt.”
Trình Thị nhìn con gái không chịu thua kém như thế, lúc này mới vui mừng gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
.
Trận đấu phóng tên vào bình rượu tuy là trò chơi nhỏ của đám công tử trẻ tuổi, nhưng thanh danh là như vậy dần dần tích lũy lên.
Trang thị đang bị lời nói của lão thái thái dọa cho phát sợ, lo lão thái thái nhất thời hồ đồ thật khiến cho nhi tử của nàng cưới Chân Bảo Lộ, cũng may tiểu cô tử này coi như tự mình hiểu lấy, hiểu được con gái nuông chiều từ bé không có giáo dục không xứng với nhi tử của nàng.
Vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe được trận đấu phóng tên vào bình rượu, nhi tử bại bởi Đại công tử phủ An Quốc Công, lúc này Trang thị lại có chút không dễ chịu, nhìn nhi tử lịch sự nhã nhặn trước mặt hỏi: “Không phải sở trường của con là phóng tên vào bình rượu sao? Như thế nào hôm nay lại thất thủ rồi hả?”
Nhi tử của nàng không phải người phập phồng thấp thỏm, há có thể thất thủ? Vì vậy Trang thị lại nói: “Không đúng, bản lĩnh của con nương rõ ràng nhất, nhất định Đại công tử phủ An Quốc Công gian dối mới thắng được…” Bên người không có trưởng bối và người bên ngoài, Trang thị nói chuyện cũng không có cố kỵ
Từ Thừa Lãng có chút bất mãn, nhìn mẫu thân của mình, còn thật sự nói: “Tiết Đại công tử xác thực lợi hại hơn nhi tử, là nhi tử học nghệ không tinh, nương đừng nói như vậy.”
Từ Thừa Lãng là chính nhân quân tử, thua trận đấu tất nhiên hắn có chút không thoải mái, nhưng hắn thua tâm phục khẩu phục. Tiết Nhượng thật sự có bản lĩnh, mà bản lĩnh này còn chưa hoàn toàn xuất ra hết.
Bất quá…
Đây là lần đầu tiên Từ Thừa Lãng có cảm giác như vậy. Dĩ vãng đều là hắn cố ý giữ lại, có thể dễ dàng thắng người khác, lúc này lại liên tục ở vào thế bị động.
Nghe nhi tử nói như vậy, Trang thị cũng không tiện nói gì tiếp. Vẫn là Từ Tú Tâm tiến đến bên cạnh Trang thị, giương lên khuôn mặt tươi cười an ủi: “Nương yên tâm, đại ca lợi hại như vậy, có đi kiếm toàn Hoàng thành cũng tìm không ra nam tử nào xuất sắc hơn đại ca đâu. Lúc này bất quá họ Tiết là vận khí tốt thôi, lần tới ca ca nhất định thắng trở về.”
Tất nhiên Từ Tú Tâm cậy được sủng ái sinh kiêu, nhưng cái miệng nhỏ cũng là được người ta yêu thích, Trang thị nghe xong liền thấy vui vẻ, mỉm cười dịu dàng nói: “Con nha, hãy học theo đại ca con một chút đi, đừng hấp ta hấp tấp, náo động với Lộ biểu muội ngang tàng kia của con có cái gì tốt.”
Nhắc tới Chân Bảo Lộ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Tú Tâm rầu rĩ cúi đầu “Ồ” một tiếng. Những lời tương tự, không phải Trang thị lần đầu tiên nói, nhưng mỗi lần Từ Tú Tâm đều xem như nước đổ đầu vịt.
.
Đợi tiệc tàn đi, Chân Bảo Lộ theo tỷ tỷ tiển đưa Tiết lão thái thái phủ An Quốc Công. Hơn nữa xưa nay Tiết Nghi Phương kết giao bằng hữu đều thích bộ dáng xinh đẹp, hôm nay cùng với Chân Bảo Lộ rất là hợp ý, nên la hét: “Mấy ngày nữa chính là sinh thần (sinh nhật) của ta, Lộ biểu muội nhất định phải tới nha.”
Nói xong nắm bàn tay nhỏ bé múp míp của Chân Bảo Lộ, điệu bộ này, giống như Chân Bảo Lộ mà không đáp ứng, nàng sẽ không buông tay ra.
Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn tay hai người nắm vào nhau.
Đời trước Chân Bảo Lộ không có nhiều bằng hữu lắm, sau khi phụ mẫu qua đời, một số bạn khuê phòng cũng không cùng nàng lui tới nữa. Tính tình nàng lại cao ngạo, đương nhiên sẽ không chủ động liên lạc với các nàng. Nhưng vị Tiết Nghi Phương này, nàng thực sự rất thích, lúc này liền nể tình nói: “Ta nhất định sẽ theo tỷ tỷ cùng nhau đến.”
Tiết Nghi Phương mỉm cười, thế này mới vừa lòng, lại lôi kéo nói chuyện với Chân Bảo Quỳnh một hồi.
Tiết lão thái thái cứ như vậy nhìn, chỉ cảm thấy ba vị tiểu cô nương đứng chung một chỗ, cảm thấy rất là thoải mái. Sau lại nghiêng đầu, nhìn hai cháu trai cùng theo tới hôm nay. Tiết lão thái thái nhìn Tiết Nhượng, nghĩ tới điều gì, thích thú hỏi: “Nghe nói hôm nay ngươi phóng tên vào bình rượu được hạng nhất?”
Tiết lão thái thái hiểu được, trưởng tôn này của bà mất mẹ từ nhỏ, dần dà lâu ngày, đã dưỡng thành tính tình nội liễm an tĩnh. Thiếu niên tuổi còn trẻ, nên hoạt bát cởi mở chút mới tốt. Mà bà làm tổ mẫu, nào có chuyện không thương yêu cháu trai? Tất cả cháu trai bà đều thương yêu.
Tiết Nhượng còn chưa nói, Tiết Đàm bên cạnh lại lên tiếng, hắn nói: “Đại ca thật là bỗng nhiên nổi tiếng, ngay cả Từ công tử phủ Trường Trữ Hầu cũng không bằng đại ca.”
Từ Thừa Lãng tuy còn tuổi nhỏ nhưng thanh danh trong giới quý tộc Hoàng thành lại vô cùng tốt, hơn nữa gia thế và tu dưỡng của hắn, ngày sau nhất định có tiền đồ. Bất quá Từ Thừa Lãng mới mười ba tuổi, mà nhiều phụ mẫu trong Hoàng thành đã suy nghĩ muốn đem con gái gả cho hắn rồi. Tất nhiên Tiết lão thái thái cũng từng gặp qua Từ Thừa Lãng, công nhận đứa bé kia có lễ phép có khí độ, ngày thường lịch sự, là một đứa nhỏ được người ta yêu thích. Nhưng Tiết lão thái thái biết hai đứa cháu trai của mình cũng không kém chút nào.
Tiết lão thái thái lẳng lặng đánh giá đứa cháu trai trưởng, cũng không biết có phải lâu lắm rồi bà không chú ý, cảm giác phong thái của đứa nhỏ này kiêu ngạo, cùng với bình thường có chút không giống.
Tiết Nhượng khiêm tốn nói: “Hôm nay cháu chỉ may mắn thôi, Từ công tử xác thực danh bất hư truyền.”
Tiết lão thái thái gật đầu. Thiếu niên ổn trọng biết khiêm tốn, về sau là nhân tài có chí hướng.
Nghe Tiết lão thái thái và Tiết Nhượng đang bàn luận Từ Thừa Lãng, Chân Bảo Lộ đứng ở một bên, nhịn không được giương mắt xem xét. Mà vị Tiết Đại Biểu Ca này giống như sau lưng có mắt vậy, thoáng nghiêng đầu liền nhìn về phía nàng.
Chân Bảo Lộ mím mím môi, không nói chuyện.
Sau khi Tiết lão thái thái và Tiết Nghi Phương lên xe ngựa, Chân Bảo Quỳnh đi phía cuối nói lời từ biệt với hai vị biểu ca: “Đại Biểu Ca, Nhị biểu ca, đi thong thả.”
Tiết Đàm nhìn hai vị biểu muội cười cười, nói với Tiết Nhượng: “Đại ca, chúng ta đi thôi.” Nói xong thì tiến đến con ngựa của mình.
Lúc này Chân Bảo Lộ mới phản ứng được, do dự trong chốc lát, chống lại nam tử trước mặt, ngoan ngoãn khéo léo nói: “… Đại Biểu Ca đi thong thả.”
Bất quá chỉ là một câu cực kỳ khách khí và tầm thường.
Nhưng Chân Bảo Lộ cảm thấy vị nam tử có biểu tình lạnh nhạt, sau khi nghe xong lời nói của nàng, cặp mắt cũng trở nên nhu hòa hơn, vốn là giữa hai lông mày có vẻ trong trẻo lạnh lùng, bây giờ giống như tuyết đầu mùa tan ra lộ ý cười ôn hòa.
Hắn mỉm cười gật đầu nói: “… Tốt.”
Chân Bảo Lộ nao nao, cái miệng nhỏ nhắn thoáng hé ra, thầm nghĩ vị Tiết Đại Biểu Ca này cười rộ lên cũng quá sức thật. Chân Bảo Lộ âm thầm rũ mắt, xưa nay nàng thích sự vật tốt đẹp, trong lòng chắc chắc đời trước chưa từng nghe nói tới Tiết Nhượng, đoán chừng là bởi vì sau khi lớn lên hắn tăng trưởng đến bị tổn hại, nhất thời cảm thấy hơi xúc động. Nam tử tuấn tú như vậy, nếu là trưởng thành tốt, đó rõ ràng chính là tai họa, chỉ là vừa đứng ở đó, nhìn xem phỏng chừng ăn cơm cũng có thể ăn nhiều hơn một chén.
Chân Bảo Lộ lại thấy Đại Biểu Ca xoay người lên ngựa, động tác lưu loát tiêu sái, trong lòng lại càng thầm than một tiếng.
Đời trước bên ngoài nàng tỏ ra thưởng thức Từ Thừa Lãng học cao hiểu rộng, kỳ thật càng yêu thích phong độ của hắn lúc đá cầu cưỡi ngựa, mà nay nếu nàng lấy Từ Thừa Lãng và vị Đại Biểu Ca mới quen không lâu này so sánh với nhau, Từ Thừa Lãng liền có vẻ hơi nho nhã yếu đuối rồi.
Chân Bảo Quỳnh thấy Đại Biểu Ca và muội muội quan hệ không tệ, nhân tiện nói: “Tỷ đã nói Đại Biểu Ca là người rất tốt, đúng hay không?”
Chân Bảo Lộ nghe xong lời của tỷ tỷ, lại cười cười nói: “Hoàn toàn đúng.” Bất quá đơn giản là thưởng thức thôi, Chân Bảo Lộ cũng không để ở trong lòng, dù sao hiện nay nàng cần phải học bài thật tốt mới là chuyện đứng đắn.
Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy nắm bột nhỏ tươi cười lúm đồng tiền như hoa đứng bên cạnh tỷ tỷ, cặp mắt to ngập nước cực kỳ giống một chú nai con.
Chỉ liếc mắt nhìn, Tiết Nhượng liền ngẩng đầu hướng về phía trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!