Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ - Chương 7: Hắn không biết cởi quần áo?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ


Chương 7: Hắn không biết cởi quần áo?


Edit: Mavis Clay

Cả đoạn đường Mộc Phỉ và Viêm Dục vừa đi vừa nghỉ, bởi vì sắc trời mờ mờ, trong tay lại không có đồ chiếu sáng,  nhận ra độ không cao, Mộc Phỉ nghĩ nghĩ vẫn là nên chờ thêm hai ngày, đợi khí trời nắng ráo sáng sủa rồi lại vào núi thì hơn.

Tay nhỏ bé vừa nhấc, quyết định trở về phủ.

Trên đường, Viêm Dục lấy sọt trúc nhỏ trên vai Mộc Phỉ xuống, Mộc Phỉ cũng không cự tuyệt, trong quan niệm của nàng, nam nhân chính là để sai sử,  tuy rằng ở hiện đại nàng vẫn chưa yêu đương lần nào mà nhanh chóng chết đi, nhưng tóm lại cũng là người từng trải, nam nhân nguyện ý dâng hiến thì cứ nhận. Hơn nữa, cha cũng không phải là kêu không lên tiếng.

Vừa đến nhà, bầu trời vang lên mấy tiếng sấm muộn, tia chớp chiếu rọi nửa bầu trời, Mộc Phỉ hô nhỏ một tiếng, chạy ra ngoài lều cỏ, lều cỏ mặc dù cũ rách, nhưng cũng có thể che mưa, ôm chút cỏ tranh ngăn ở bên ngoài, để lát nước mưa đỡ chảy vào. Sau khi làm xong, nàng lắc mình trở về nhà. Vừa mới bước một chân qua thềm cửa thì đã nghe thấy tiếng của những hạt mưa to như hạt đậu đáp xuống mặt đất, rào rào như những viên sắt đánh lên mặt đất, lại như tiếng chuông gió vang dội trong cuồng phong.

Gió lạnh xen lẫn hơi nước lùa vào trong căn phòng tan hoang, lúc này Mộc Phỉ mới nhớ lại, ban ngày cửa ra vào bị người áo đen tông hư mất, tối nay  phải qua đêm như thế nào đây?

Mộc Phỉ than thở, nàng thật là xui xẻo mà, xuyên qua không chỉ là nữ nhi cần an táng mẫu thân, còn phải nuôi một tên yêu nghiệt lớn  dễ thương. Không chỉ có như thế, chỗ ở cũng bị tàn phá chịu không nổi, ngay cả cánh cửa cũng không có, chưa nói tới bản thân có đảm bảo an toàn với vùng hoang dã không, chỉ với việc trong này thì đen như mực bên ngoài thì sấm chớp đì đùng cũng đã đủ dọa người, huống chi, ngoài lều cỏ còn nằm hai đoạn khí?

“Ngay cả cây dù cũng không có, làm sao đi ra ngoài viện nhặt gỗ làm cửa đây?” Nhỏ giọng lầm bầm một câu, Mộc Phỉ cầm nửa bó lộc hoắc(*) ném vào trong cối đá nghiền nát, lại dùng một cái sàng thu bột nghiền được cho vào một chiếc bình, nhìn bột phấn màu xanh biếc, trong chốc lát có chút xót của, tập tục ở đây rất đặc biệt, lúc trước còn tưởng lánh đời lắm mới lấy rau dại làm thức ăn, nếu hương trấn gì gì đó có tồn tại, sao không trồng lúa mì mà lại trồng lộc hoắc vậy?

(*): Rhynchosia volubilis là một loài thực vật có hoa trong họ Đậu. Loài này được Lour. miêu tả khoa học đầu tiên.

Tốt xấu gì đây cũng là thuốc Đông y đấy, ăn như vậy, đúng là có bổ dưỡng cho cơ thể, nhưng, bổ quá cũng sẽ có hại cho cơ thể nha.

Xem ra, hẳn là nên đổi sang ăn bột mì một chút mới tốt, hai ngày này phải bồi bổ trước cái đã, thân thể nhỏ bé này thiếu dinh dưỡng quá rồi, nhìn cái bắp chân người này còn không to bằng cái cổ tay người bên cạnh nữa.

Nàng vừa tới ngày đầu tiên, còn chưa hiểu rõ được mọi thứ về thế giới này, trong  loại phương pháp thăm dò, lấy y thuật phát dương quang đại, cứ như vậy qua ngày. Còn hiện tại, haiz, Mộc Phỉ lại lần nữa thở dài, nấu nước cháo rang uống đi.

“Phụ thân, người mau tới thổi lửa nấu cơm đi.” Tiếng phụ thân này gọi rất thuận miệng, nàng thấy có bao nhiêu thích thú.

Mộc Phỉ xoa xoa cái tay đau nhức, thuận tiện xoa bóp cái eo tê cứng, thực sự là mệt muốn chết, xem ra không chỉ có tu bổ thân thể, còn phải rèn luyện thêm nhiều, nếu không…, ở cái thâm sơn cùng cốc chỉ biết dựa vào hai bàn tay của mình này, sẽ vì thể lực tiêu hao mà sống không nổi.

Viêm Dục ngọt ngào lên tiếng, trong giọng nói trong suốt tinh khiết chứa ý cười, nữ nhi của hắn cuối cùng cũng mở miệng gọi mình là phụ thân, trong tâm như được rót mật, ngọt ngào, loại cảm giác này thật tốt.

Nhóm lửa lần nữa, Viêm Dục đã  mở lu ra, đổ nước sạch tồn trữ vào trong nồi, đánh đá lửa đốt cháy một cây củi rồi ném vào lòng bếp, sau đó thêm mấy cây củi nữa rồi đứng lên đậy nắp nồi lại, đợi nước sôi.

Mộc Phỉ đang khuấy bột trong bát, ngày hôm nay quá muộn, chỉ có thể uống chút cháo đặc cầm cự. Thấy một loạt các động tác như nước chảy mây trôi của Viêm Dục, gật đầu, âm thầm tán thưởng, người ta thường nói thời cổ đại thần đồng rất nhiều, nhìn lại, đây không phải là một vị sao? Vô sự tự thông, trí nhớ này, có khi lại hơn cả nàng!

Nàng hiển nhiên quên mất,  người ta chỉ là mất trí nhớ, không phải không biết gì.

Nước trong nồi vừa sôi, Viêm Dục nhận lấy bát bột Mộc Phỉ đã khuấy xong, đổ vào nồi nước sôi khuấy đều, chỉ chốc lát sau, mùi hương trong đó bay lên, Mộc Phỉ nhàm chán dùng chân đá cái sọt bên cạnh bếp lò lật úp, không ngờ từ bên trong lăn ra hai củ khoai hồng, nàng cúi xuống cầm cái sọt lên, lọt vào trong tầm mắt là ba củ khoai lang đỏ và ba quả ngô.

Khoai lang hai củ nhỏ một củ lớn, tất cả quả ngô đều to tròn hạt, xem ra là có người cố ý đưa tới.

Mộc Phỉ hưng phấn kêu lên: “Trời ơi, có khoai lang còn có cả ngô! Thiên sứ tới nhà! Nhanh, mau bỏ khoai lang vào nồi nấu, đêm nay có lộc ăn!” Nói xong sực nhớ Viêm Dục không biết làm mấy thứ này, nàng cũng không giận, cầm lấy củ khoai lang lớn, cẩn thận gọt vỏ, đặt trên một tấm thớt nhỏ cắt khoai lang thành từng khúc rồi thả vào nồi. Nhìn nồi lớn như vậy, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại lấy luôn cả hai củ khoai nhỏ bỏ vào nồi.

“Thêm chút lửa, được rồi, giờ chờ nước nóng thêm chút thôi.” Mộc Phỉ vừa lầm bầm vừa làm, chóp mũi ứa một tầng mồ hôi nhỏ, không quan tâm trên trán còn dính một chút khói đen, trong miệng mỉm cười vui sướng, cháo khoai lang lộc hoắc sắp ra lò rồi.

Mặc dù Viêm Dục không rõ ý của Mộc Phỉ, nhưng hắn có thể cảm nhận được Mộc Phỉ đang vui vẻ, vì vậy cũng vui vẻ theo.

Mùi thơm ngọt ngào từ nồi bốc ra, Mộc Phỉ nhắm mắt say mê hít một hơi, nàng thật sự rất lâu rồi chưa ăn lại cháo khoai lang.

Mộc Phỉ một hơi ăn hai bát lớn, Viêm Dục càng khí thế hơn, ba bát đã hết nhưng vẫn chưa đã nghiền, sau khi vét xong chén cuối cùng trong nồi chỉ có thể lau miệng, thả bát lại trên bàn, thỏa mãn ợ một cái.

Cái bụng được lấp đầy, Mộc Phỉ nằm lên ván giường hưởng thụ một chút yên tĩnh. Một tia sấm sét bổ xuống, mặt đất bằng phẳng bị nổ tung lên, Mộc Phỉ mở mắt thống khổ ôm đầu, trời ạ, cái bụng có thể được lấp đầy, nhưng buổi tối hôm nay thì sống sao đây!

Không có cửa thì còn có thể dựng cái bàn lên chống đỡ, nhưng chỉ có một cái giường lớn! Nàng và Viêm Dục hai người làm sao ngủ?

Gió lớn lung lay những hàng cây xào xạc, hạt mưa lớn như hạt đậu lại bị cuốn vào, vài hạt đánh lên mặt Mộc Phỉ, khiến nàng rùng mình run rẩy vài cái, vội vàng giục Viêm Dục: “Lấy cái bàn lật lại dựng ở cửa.”

Ngày mai nhất định phải làm cái cửa mới!

Mộc Phỉ lau mặt, cứ như vậy một hồi, lưu hải(*) đều bị nước mưa làm ướt, dính trên mặt rất khó chịu. Nàng theo bản năng nhìn về phía Viêm Dục bên cạnh, hoa phục màu tím trên người hắn ướt sũng, nhớ lại hồi nãy lúc ăn cơm hắn ngồi đưa lưng về phía cửa, chắc là thay mình ngăn cản gió mưa ở sau lưng.

(*): Kiểu tóc ngắn ngang trán

Trong tim cảm thấy nóng hổi, Mộc Phỉ cười rộ lên với Viêm Dục, mơ hồ, có một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt ở má phải: “Phụ thân, người cởi quần áo ra đi, con giúp người hong khô, ngày mai phụ thân đi với con ra chợ, kiếm hết tiền chúng ta mua quần áo mới.”

Viêm Dục lại lắc đầu, bĩu môi lấy ngón tay chỉ vào người mình, nhỏ giọng nói: “Nữ nhi, khó chịu…” Ngón tay thon dài trắng nõn lôi xé y phục trên người mình, chỉ hai ba cái đã chỉ hai ba cái đã khiến dải buộc lộn thành một nùi, y phục cũng bị hắn làm có chút thay đổi hình dạng.

Hắn, hắn đây là không biết cởi quần áo?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN