Sủng Thú Thành Hoàng Hậu
Chương 33
Trên thiên đình
“Mẹ, sao con lại có thai được chứ, vốn dĩ không thể mang thai với người phàm mà?”.
“Con gái, thiên cơ bất khả lộ, mẹ chỉ nói với con một điều: hắn không phải người bình thường. Tới lúc cần biết thì con sẽ biết thôi!”.
Năn nỉ nửa ngày khô cả họng mà mẫu thân đại nhân chỉ hé ra được một câu Phàm không phải người thường! Vậy là yêu, hay tiên?? Aaaa, không biết đâu, việc cần làm bây giờ của nàng không phải là ngồi suy nghĩ thân phận của hắn mà là đi chỉnh hắn. Nam Yên cười cười, nàng bất giác xoa xoa bụng nhỏ, bảo bối, con nói xem cha con có hư không, biết cưới mẹ kế cho con rồi đó.
Tại biên giới giữa Tây quốc và Khinh quốc, đoàn người hộ tống công chúa Tây quốc vào thành nghỉ ngơi. Theo lễ nghĩa mà nói, sau một tháng nữa cô công chúa này mới được diện kiến long nhan, nhưng mọi người không hiểu sao hoàng thượng cao cao tại thượng lại có mặt tại đây nữa, bọn họ đoán có lẽ công chúa này rất quan trọng vì vậy rất cung phụng.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người đều về cung tẩm nghỉ ngơi. Công chúa Tây quốc Tây Ngọc sau khi gặp Khinh Duật Phàm thì đem lòng yêu thương, thề nhất định sẽ quyến rũ hắn, vì vậy ả ta liền sai bảo thị nữ tắm rửa, chọn bộ y phục đẹp nhất, sai bảo đầu bếp nấu chén trà sâm bổ.
Khinh Duật Phàm nằm dài trên giường thở dài, miệng lẩm bẩm đọc tên Nam Yên, sau đó nhăn mặt lăn qua lăn lại rồi mới vào giấc ngủ. Bên ngoài tẩm cung của hắn ồn ào đánh thức hắn nhưng hắn vẫn nằm yên xem thử ai to gan như vậy
“Công chúa, thực sự không được, hoàng thượng đã ngủ rồi ạ!”
“Bổn công chúa mặc kệ, ta sớm muộn gì cũng là quý phi của ngươi, ngươi lại dám to gan cản đường?”
Tên thái giám không dám hó hé cãi lại nhưng vẫn một mực chặn lại, thường thì Từ công công mới là người ở chỗ này sẽ dễ đàng đuổi ả đi nhưng Từ công công lại đại tổng quản nên phải ở lại trong cung, chỉ còn lại mình hắn.
“Chuyện gì ở ngoài đó?”, giọng nói này là của Khinh Duật Phàm truyền ra.
Tây Ngọc mừng rỡ kêu vọng vô, “Hoàng thượng, là thiếp, thiếp muốn vào dâng trà cho người nhưng tên thái giám này lại ngăn không cho thiếp vào”.
À, thì ra là nàng ta, được thôi, ta cũng đang chán, chơi với cô ta cũng tốt.
“Cho vào đi!”.
Tên thái giám vâng dạ rồi mở cửa cung cho ả ta nghênh ngang bước vào.
Ả ta vào được mà mừng hết lớn, thấy hắn còn đang nằm trên giường, một màn như vậy làm ả thích không thôi. Không phải ngài ấy muốn cùng ta chứ?
“Hoàng thượng, thiếp có pha trà sâm đặc sản Tây quốc, mời người dùng thử “.
Ả ta to gan đến gần bên hắn dâng trà, hắn mặt lạnh không nói gì những cũng nhận trà rồi để bên cạnh, bản thân thì cũng ngồi dậy.
“Ngồi ở đó đi”, hắn lấy tay chỉ vào cái ghế đằng xa.
Ả không cam lòng nhìn hắn, dù gì ả cũng là đệ nhất công chúa Tây quốc tới đây mà hắn liếc một cái cũng không nhìn. Vì vậy ả đành liều nhào vào lòng của hắn mà khóc
“Hoàng thượng, thiếp là quý phi của người mà, người có thể thân thiết hơn không?”.
Quả nhiên sắc mặt của hắn lạnh đi trông thấy, định đẩy ả ta ra thì không ngờ một luồng gió đã đẩy ả ra văng mạnh vào tường, khiến ả hét toáng lên
“Cứu thiếp, hoàng thượng”, ả ta khóc lóc làm dung nhan kiều mỵ nhưng hắn vẫn không để tâm bởi vì người hắn nhìn là một cô nương ở trước mặt.
“Yên nhi”, Khinh Duật Phàm kích động kêu lên, muốn ôm nàng vào lòng nhưng không ngờ nàng lại cho hắn một cái nhìn đáng sợ khiến da đầu hắn tê rần lên.
Nam Yên thấy một màn ôm ấp thì điên tiết lôi ả ra, tức giận mắng hắn
“Chàng đang làm cái gì? Diễn một màn ôm ấp kinh tởm cho ai coi!”
“Còn không phải nàng kêu ta đi cưới phi còn gì, người đã có rồi bây giờ nàng còn trách ta!”.
Thật tức chết hắn mà, là ai ban đầu chủ động kêu hắn làm vậy mà bây giờ tức giận với hắn.
“Chàng, chàng được lắm, ta nhất định giết chết cô ta”.
Tây Ngọc bị điểm danh liền hét toáng, “Cứu với, người đâu, mau cứu ta”.
Thị vệ bên ngoài nghe có tiếng động lập tức chạy vào, thấy một màn kinh diễm: Hoàng hậu diễm lệ mặc y phục màu đỏ, ánh mắt giết người phóng về phía quý phi tương lai, còn hoàng thượng thì lại ung dung nhìn hoàng hậu làm bậy. A, thì ra là hậu cung đánh ghen, họ lúng túng không biết làm thế nào vì Tây Ngọc kêu cứu khổ sở vùng vẫy nhưng vẫn cứ dính chặt ở trên tường.
“Các người còn đứng đó làm gì, mau ngăn cản yêu nữ này đi, ả muốn giết ta. Hoàng thượng, cứu thiếp với”.
Thị vệ toàn bộ đều hành lễ, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, việc này là…”
Nam Yên nhếch môi cười, chúng thị vệ đều bị hấp dẫn ngây người ra, “Ra ngoài đi, bổn cung đang dạy chồng”.
Toàn bộ thị vệ chảy đầy mồ hôi thay cho hoàng thượng, ngài ấy đúng thật đáng dạy, hoàng hậu nương nương anh minh.
“Vâng”, sau đó rút ra ngoài hết, còn khép cửa dùm họ.
Lúc Tây Ngọc nghe đến hoàng hậu nương nương thì hoảng sợ, nhìn nàng đánh giá: quả thật rất xinh đẹp, ả luôn luôn tự tin rằng ả là người đẹp nhất nhưng khi nhìn đến Nam Yên thì cũng phải cẳn răng thừa nhận nàng đẹp hơn, nhưng như vậy thì sao chứ, quan trọng là hoàng thượng yêu ai.
“Hoàng thượng, người xem hoàng hậu đang làm gì, phép tắc đối xử với công chúa là ta như vậy ư?”.
Đáp lại ả là giọng nói của Nam Yên, “Đúng vậy, đều do ta làm chủ, ngươi có gì không cam lòng?”
“Tỷ tỷ, đều là người một nhà, tỷ sao có thể làm như vậy”.
Hai từ “tỷ tỷ” này phát ra càng làm cho mắt nàng đỏ lên, giơ tay lên bóp cổ ả ta, “Ngươi còn dám gọi ta là tỷ tỷ, ta nói cho ngươi biết, hắn chỉ có một mình ta là hoàng hậu, không cần thứ như ngươi”.
“Khụ, khụ, ặc, tha mạng, ta không dám nói nữa, cứu với”, ả đã dần dần mất không khí rồi.
Khinh Duật Phàm lắc đầu ngao ngán, mỉm cười ôm éo từ đằng sau của Nam Yên, bên môi thở ra làm nàng ngứa ngáy, “Yên nhi, vậy được rồi, tha cho cô ta đi, nàng không thể sát sinh”.
Ghen tuông của Nam Yên tạm lắng buông ả xuống, nhưng đánh ngất ả rồi bấm tay một cái ả đã biến mất. Nàng chán ghét buông hắn ra rồi làm mặt dỗi ngồi xuống.
Khinh Duật Phàm cười sủng nịnh, ngồi bên cạnh ôm nàng vào lòng, “Nàng biết ta vui thế nào khi nàng xuất hiện không, cô bé hay dỗi?”.
Nàng cố tránh cái ôm của hắn nhưng sức hắn quá mạnh, không thể làm gì hơn là để cho hắn ôm, “Không biết, ta thì lại thấy chàng đang ôm ấp nhớ nhung quý phi của chàng thì có”.
“Ta không ôm nàng ta, là tự nàng ta nhào vào, ta định đẩy rồi nhưng mà nàng tới trước một bước, đừng giận mà”, hắn chôn đầu vào gáy nàng vừa hôn vừa làm nũng, thật không giống hình tượng hoàng đế cao cao tại thượng hằng ngày.
Nam Yên thấy nhột liền cười khúc khích, sau đó đánh cái tay đang làm loạn trên người nàng, “Chàng nghiêm túc một chút đi, ta kêu chàng đi cưới thêm không có nghĩa là chàng ngay lập tức làm liền, có phải chàng luôn muốn lắp đầy hậu cung phải không?”, nàng nheo nheo mắt hỏi.
“Oan uổng quá, ta không phải mà. Tất cả là vì nàng chọc ta giận, thêm nữa là Tây quốc muốn phá hiệp ước xâm lược nước ta, nên ta ra kế sách này”.
Thì ra là vậy, “Khinh Duật Phàm chàng giỏi lắm, dám gạt ta dùng mỹ nam kế, không nói nhiều nữa, mau mau ném ả, ta trông thật bẩn mắt”.
“Được, mới có người báo cáo rằng quân ta đã trấn áp được bên đó, ném được rồi”.
Đến lúc này Nam Yên mới yên tĩnh một chút, sau đó thở dài trong ngực hắn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng hiện tại có thai, lại bay đến nơi xa tít này có chút mệt mỏi. Khinh Duật Phàm biết nàng mệt nên chỉnh lại tư thế thoải mái cho nàng nằm trong ngực hắn.
“Xem nàng đi, ta chỉ mới thông báo nạp thêm phi, mà nàng đã chịu không nổi đòi ném người, vậy còn dám kêu ta nạp phi nữa không?”.
Nam Yên mở mắt đầy yêu mị, nghĩ nghĩ phải để cho hắn chịu chút đau khổ mới công bằng chứ.
Nàng nâng tay xoa xoa cái bụng nhỏ, mở giọng nói đầy trách móc, “Ai da, bảo bối, cha con là đang khi dễ mẹ, bảo bối không cần cha nữa nhé?”.
Quả nhiên có hiệu quả, thân hình hắn bỗng cứng ngắc, bàn tay vuốt ve má nàng cũng dừng lại.
Ba giây không phản ứng, năm giây, mười giây…
Khinh Duật Phàm dùng tay nâng cằm của nàng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nâu của nàng với vẻ vui mừng, “Thật không Yên nhi? Nàng nói bảo bối là có thai ư?”.
Thấy mặt hắn như một ngốc tử làm nàng bật cười ha hả, sau đó lấy tay hắn đạt lên bụng nàng, khinh thường cười, “Bảo bối, có người không tin kìa, chi bằng con làm cái gì đó cho cha tin đi”.
Nàng xin thề là nàng chỉ đang nói giỡn chọc ai đó thôi, nhưng không ngờ nàng lại cảm nhận được một cái đạp từ trong bụng ra. Cả Nam Yên cùng Khinh Duật Phàm đều kinh ngạc nhìn nhau với vẻ không thể tin được.
“Yên nhi, nó nó đang đạp phải không, ta có thể cảm nhận được”.
“Uh, ta cũng vậy, Phàm, ta thề ta chỉ nói giỡn thôi, nhưng bảo bối lại có thể đạp được. Ta có thai chỉ mới mấy tuần thôi mà, sao có thể?”
Khinh Duật Phàm lại đặt tay lên bụng nàng, mắt nhìn nàng. Nam Yên hiểu nên nói lại lần nữa, “Bảo bối, có thể đạp lại lần nữa không?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!