Sủng Thú Thành Hoàng Hậu
Chương 51: Ngoại truyện 3: Tân Phong và Khinh Thương Mạn (1)
“Mạn nhi, nàng đứng lại đó cho ta!”.
“Không cần, đứng lại cho chàng đánh mông ta à, lêu”.
Cảnh tưởng bây giờ đang là Khinh Thương Mạn chạy đằng trước, Tân Phong – hoàng đế đương triều Khinh quốc – đang đuổi theo đằng sau, Tân Phong không đổi thành hoàng triều Tân quốc mà vẫn giữ nguyên Khinh quốc, hắn thể hiện thái độ kính trọng đối với Khinh Duật Phàm và Nam Yên, người đã cưu mang hắn. (Vì đây là ngoại truyện Tân Phong và Khinh Thương Mạn nên t/g sẽ đổi ngôi cho hai người nha).
Tân Phong nhún chân dùng khinh công bay tới chỗ Khinh Thương Mạn, nhưng nàng cũng không vừa, dùng phép thuật bay lên trời cao, vì thế hắn đành nghiến răng nhìn nàng bay xa.
Mọi chuyện là thế này, hồi hắn còn nhỏ thì Nam Yên đã thì thầm to nhỏ với hắn rằng muốn hắn làm con rể, hắn vì tôn trọng Nam Yên như mẫu thân nên đồng ý. Nhưng không ngờ sau khi Nam Yên sinh Khinh Thương Mạn ra, đem đến hoàng cung để Thái hoàng Thái hậu bồng thì hắn cũng thấy được. Thời khắc ấy khi nhìn thấy nàng còn nhỏ xíu đáng yêu, hắn thầm quyết tâm sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Cái gọi là nhất kiến chung tình ấy đã xảy ra. Lúc ấy hắn hơn nàng 7 tuổi.
Nhưng trời xui đất khiến làm sao, nàng ấy lại sở hữu dòng máu di truyền của Nam Yên, không yên phận, thích nháo, đòi làm theo ý nàng thì làm sao nàng có thể đồng ý với hắn làm hoàng hậu được, vì vậy nàng trốn. Tân Phong không còn cách nào khác, hết lần này đến lần khác doạ dẫm nàng không được, nên đánh mông nàng, làm nàng sợ bỏ chạy. Lúc này nàng đã 16 tuổi, còn hắn 23.
Trong triều đã dâng lên rất nhiều tấu chương mong hắn lập hậu cung, ngày ngày lâm triều đều phải nghe khiến Tân Phong sắc mặt nghiêm trọng đập tay vào long ỷ một cái rồi xoay người bỏ đi, khiến nhiều người ngơ ngác nhìn hắn đi mà thở dài.
Nhưng hậu cung đúng là không có ai coi, Thái hoàng Thái hậu đã quy ẩn lên chùa tịnh tâm, bất đắc dĩ hắn phải lập con gái tể tướng đương triều làm Chiêu nghi. Tin tức này làm Khinh Thương Mạn một trận bị doạ, không ngờ hắn thế mà dám lập phi tần.
Nam Yên thở dài khi nhìn con gái ngốc ngồi đó.
“Mạn nhi, vì sao không chịu gả cho tiểu Phong, thằng bé rất được, tuấn tú uy nghiêm, hơn tất cả nó lại là người mẹ chấm cho con”.
Thấy mẫu thân tới nên nàng xoay người ôm Nam Yên, giọng nũng nịu nói.
“Mẫu thân, con không thích gò bó, đã làm hoàng hậu rồi không phải suốt ngày chỉ ở trong cung thôi sao. Mạn nhi thích tự do, như là cha và mẹ vậy”.
Nam Yên xoa đầu con gái, thở dài. Con gái nói cũng đúng, ban đầu quyết định truyền ngôi cho Tân Phong rốt cuộc là đúng hay sai?
“Nhưng con có yêu nó không?”.
Khinh Thương Mạn đỏ mặt gật đầu, “Có”, tuy rằng nói không thích làm hoàng hậu, nhưng nàng yêu chết cái khuôn mặt ấy, con người lạnh lùng ấy.
Nam Yên cười cười, lớn tiếng ra bên ngoài, “Còn không biết vào dỗ con bé?”.
Nàng nghi hoặc nhìn Nam Yên, thấy mẹ nàng tách tay nàng đang ôm ra, sau đó có một bóng đen lao tới ôm nàng, “Mạn nhi”.
Giọng nói này, thân hình ấm áp này, nàng làm sao quên được. Ngay lập tức lấy hai tay đánh vào ngực hắn, “Đánh chết chàng, dám cưới người khác, ta không thèm chàng nữa, huhu”.
“Đừng khóc, Mạn nhi”, Tân Phong lau nước mắt nàng, “Còn không phải do nàng không chịu làm hậu, ta cũng là bất đắc dĩ. Không thôi nàng quay lại hoàng cung gả cho ta đi?”.
“Không thèm, ta không muốn chung lão công với người khác”.
“Không chung, nàng trở về ta liền đuổi nàng ấy ra”.
“Không cần, chàng buông ta ra, ngô”.
Tân Phong hôn nàng khiến nàng bất ngờ nên quên cả thở, hắn cười phì một tiếng rồi nhắc nhở bên tai nàng, “Thở đi Mạn nhi”.
Nói rồi lại cúi xuống định tiếp tục một màn hôn ướt át nhưng nàng nhanh chóng tránh khỏi vòng tay của hắn, chạy ra ngoài. Tân Phong lắc đầu nhìn bóng dáng của nàng chạy đi, Mạn nhi thật bướng bỉnh.
Lúc nàng chạy ra ngoài, bỗng dưng nghe thấy tiếng của phụ thân nàng, “Bảo bảo ngoan, lại đây”.
Trong nhà người thương nàng nhất là Khinh Duật Phàm, vì vậy chỉ cần nghe được tiếng là nàng lập tức chạy tới bên cha nàng liền.
“Cha”.
“Ngoan, ai khi dễ con, sao lại phải khóc, hử?”, con gái bảo bối Khinh Duật Phàm nâng niu trong tay từ nhỏ, hắn chiều con gái đến nổi Nam Yên phải lên tiếng trách móc. Biết làm sao được, con gái giống hệt Nam Yên, mà hắn yêu Nam Yên đương nhiên cưng con gái hơn rồi.
“Là Tân Phong, hắn cưới người khác, huhu”, mọi bực bội trong lòng nàng đều khóc trong lòng cha, đó là nơi ấm áp nhất không gì sánh bằng, kể cả Tân Phong.
“Vậy để ta dạy dỗ nó một phen, dám làm con khóc, hừ”.
Khinh Thương Mạn kéo tay cha nàng lại, lắc đầu bĩu môi, “Là do con không chịu gả cho hắn, nên hắn bị buộc phải nạp phi”.
“Hừ, không có uy nghiêm của hoàng đế, bị mấy tên cáo già kia nói năng lung tung lộn xộn mà đã không chịu được rồi ư?”.
Khinh Duật Phàm quên lúc trước cũng bị lâm vào tình trạng này, đó chính là hội tú nữ tuyển phi tần nhưng may mắn cho hắn đó là đã bị Nam Yên phá tan, nếu không hắn cũng lâm vào tình trạng của Tân Phong bây giờ.
“Cha, người nói người khác cũng đừng quên mình chứ! Mẹ đã kể cho con nghe chuyện hồi xưa của hai người rồi, haha”.
Bị con gái vạch trần nên lúng túng ho khan, “Được rồi, vậy bây giờ con muốn thế nào?”.
“Con muốn trốn hắn”.
Đảo con mắt gian kế, Khinh Duật Phàm vỗ vỗ con gái đến gần nói nhỏ, sau đó mặt Khinh Thương Mạn liền bừng sáng, hôn chụt lên má hắn một cái rồi chạy đi đâu mất.
Mặt Tân Phong đen kịt bước ra ngoài bắt tiểu quỷ kia về, nhưng tìm thế nào cũng không thấy nàng, liền gõ phòng Nam Yên.
“Tỷ tỷ, tỷ có thấy Mạn nhi đâu không?”.
Nam Yên cả kinh, “Không phải ngươi nói chuyện với con bé à?”.
“Đúng là có, nhưng nàng ấy tức giận chạy đi đâu rồi, đệ tìm khắp Diêm phủ cũng không thấy”.
Diêm phủ không phải ai cũng tới được, đặc biệt là người còn sống như Tân Phong, nhưng Nam Yên đã cấp cho Tân Phong giấy thông hành đặc biệt, có thể tự do ra vào.
“Được rồi, ta sẽ tìm nó sau, đệ về đi. Nhưng còn chuyện Chiêu nghi kia, đệ làm sao thì làm, ta chỉ chấp nhận con rể gia thế trong sạch mà thôi”, giọng nói lạnh lùng toát ra từ Nam Yên khiến Tân Phong sợ hãi, luôn tin tưởng tỷ ấy nói sự thật liền gật đầu xử lý chuyện hoàng cung.
Nam Yên bước vào phòng ngủ, Khinh Duật Phàm đang nằm trên giường ngủ, vạt áo còn hơi bung ra lộ ngực quyến rũ. Nàng liền liếm môi đi tới.
Bị Nam Yên châm lửa nên tỉnh dậy, định sẽ ăn nàng dập lửa nào ngờ nàng chống ngực hắn mà ngồi dậy, thoắt cái ngồi cuối giường. Còn tưởng nàng chơi trò mèo vờn chuột với hắn nên hắn mỉm cười mà dịch qua, không ngờ Nam Yên lại tránh.
“Yên nhi, mau lại đây”.
“Hừ, không qua, chàng còn không mau khai ra”.
Bị lộ trong lòng nhưng vẫn giả vờ không biết, “Chuyện gì chứ, còn không mau qua đây”.
“Chàng giỏi lắm Khinh Duật Phàm, tối nay chàng mà không nói thì đừng hòng đụng vào ta”.
Khinh Duật Phàm thở dài, đành phải bán đứng con gái thôi, ai biểu hắn là thê nô đây.
Hắn kéo nàng ôm vào lòng, nàng vẫn giãy giụa, hắn hôn nàng rồi nói, “Ta nói là được, Mạn nhi tới hiện đại rồi”.
Nhận được câu trả lời của hắn, Nam Yên ngừng giãy giụa, sau đó chủ động hôn hắn, đẩy hắn xuống nệm rồi dùng tư thế nữ thượng.
“Thưởng cho chàng, nhưng nếu lần sau chàng dám giấu ta chuyện gì, ta sẽ đá chàng xuống giường”.
“Ừ, Yên nhi, nói xong chưa, mau một chút, tốc độ của nàng chậm quá”.
Nam Yên đánh lồng ngực của hắn một cái, “Chàng vô sỉ”.
“Ừ, ta vô sỉ, vì vậy Yên nhi, ta sẽ hành động vô sỉ cho nàng thấy”.
Nói xong hắn ôm eo nàng đẩy xuống dưới, người hắn dùng lực đẩy lên trên, tư thế kiểu này rất sâu, làm cho Nam Yên không thở nổi rên lên. Trong phòng vang lên tiếng “Ba Ba” nóng tai, còn cả tiếng kêu rên rỉ của hai người trong đó khiến xung quanh điện của hắn không ai dám đứng gần cả. Luôn là vậy, vì ngày nào Khinh Duật Phàm cũng đè Nam Yên ra ăn nên ra lệnh không ai được đứng đây cả.
Quả thật Nam Yên đã tự mình kiểm chứng độ biến thái vô sỉ của hắn, hôm nay hắn dùng mọi tư thế với nàng, trên giường, bàn, cửa sổ thậm chí là bay lơ lửng, đã vậy còn nghĩ thêm tư thế mới nữa, làm hại nàng hôm sau hai chân run rẩy không xuống giường nổi.
Nam Yên nhìn người bên cạnh ngủ cực kì ngon, liếc xuống vùng ngực và lưng hắn, là bị nàng cào và cắn nên nổi đỏ nhiều nơi, nhưng nàng cũng không kém.
Khinh Duật Phàm bỗng mở mắt, bắt lấy eo nàng ôm, giọng khàn khàn, “Yên nhi, thế nào, vi phu đã đủ vô sỉ chưa?”.
“Chàng còn nói, ta đánh chàng, cái tên bại hoại, bây giờ sao ta ra ngoài đây”.
“Vậy thì đừng ra, ở đây đấu thêm mấy hiệp nữa với ta, cũng may hôm nay không có việc gì cả”.
Nghe mấy lời hắn nói mà nàng run rẩy, “Không được, ta phải nói cho Tân Phong biết nơi trốn của Mạn nhi”.
Vốn dĩ Khinh Duật Phàm làm vậy là để Mạn nhi trốn thêm mấy ngày nữa nên lập tức đánh úp Nam Yên đại chiến mấy trăm hiệp tiếp.
“Đừng mà Phàm, người ta hết sức rồi, eo cũng mỏi muốn rời luôn rồi đây”.
Hắn vỗ mông nàng, “Đừng lo”, sau đó dùng miệng mớm cho Nam Yên một viên thuốc, nàng kinh ngạc nên nuốt xuống.
“Chàng cho ta uống cái gì?”.
“Còn phải hỏi, là thuốc tốt nàng mang về chứ đâu, Yên nhi, đã khoẻ chưa, ta tiếp tục nhé”.
Đúng là thuốc tốt, vừa uống xong cả người nhẹ hẳn ra, khiến cho con sói ăn không biết no bên cạnh đánh úp nàng, nàng khóc, sao toàn tự hại thân không vậy nè. Mạn nhi, con hại mẫu thân.
Lúc này tội nghiệp Tân Phong, trở về hoàng cung chờ tin tốt của Nam Yên, nhưng phải qua mấy ngày sau mới thấy nổi.
Nam Yên miễn cưỡng nở nụ cười, vỗ vai Tân Phong, “Nó ở thời không khác rồi, tỷ đưa đệ đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!