Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Chương 17


Lúc này Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy đầu ngón tay giống như cũng sắp bị thiêu cháy, nóng kinh khủng, mà trái tim của cô, từng nhịp từng nhịp, đập nhanh dữ dội.

Trời ơi, cô bị làm sao thế này?
Cô chợt rút tay về, đỏ mặt nói: “Được…!Được rồi, ăn cơm đi, còn không ăn thì thức ăn sẽ nguội đi mất.” Nói xong, cô lập tức vùi đầu xuống nhanh chóng bắt đầu ăn.

Anh mỉm cười, nhìn thấy bộ dạng cả khuôn mặt của cô gần như muốn chôn luôn ở trong bát, ý cười trong mắt giống như càng đậm hơn: “Vậy chị có thích tôi không?”
“Thích” Cô gần như trả lời không chút do dự.

“Tôi cũng thích chị, vô cùng thích” Khóe môi của anh cong lên nói, giống như rất lâu rồi không có xuất hiện người nào khiến cho anh cảm thấy hứng thú như vậy.

Sau khi Cục quản lý đô thị bên kia kết thúc đợt kiểm tra, Miếu Bảo Ngọc nói với Lăng Y Mộc: “Y Mộc, cuối tuần này các bạn học chung lớp với chúng ta ở trường cấp ba chuẩn bị tổ chức một buổi họp lớp, cậu cũng tham gia đi”.

Họp lớp? Lăng Y Mộc bật cười, trong tình huống này của cô bây giờ, đi tham gia họp lớp, chỉ có nước bị người ta cười nhạo mà thôi: “Không, tôi có việc, không đi đâu.” Cô nói.

“Ây, các bạn học chung trường cấp ba khó khăn lắm mới tụ họp lại với nhau, cô có thể có công việc gì được chứ, cùng tham gia đi.” Miêu Bảo Ngọc khuyên, rõ ràng cho thấy cô ta rất muốn để cho Lăng Y Mộc đến dự họp lớp.

Nếu như bây giờ để cho hoa khôi học sinh giỏi trong lớp trước đây đi tham gia họp lớp trong cái bộ dạng này, chỉ sợ là sẽ khiến cho người ta được mở mang tầm mắt.

Miếu Bảo Ngọc thật sự không thể chờ đợi được mà nghĩ đến chuyện để cho các bạn học trường cấp ba cũng được nhìn thấy cái bộ dạng này của Lăng Y Mộc.

“Cuối tuần tôi còn phải đi làm, không phải cô cho rằng công việc bây giờ của tôi, bình thường vào ngày cuối tuần sẽ được nghỉ ngơi đấy chứ.” Lăng Y Mộc nói.

Miêu Bảo Ngọc nhất thời nghẹn lời, cô ta thật đúng là đã quên.

“Nhưng mà…”

“Tôi muốn đi quét dọn rác rưởi, có chuyện gì lần sau lại nói tiếp.” Không đợi Miêu Bảo Ngọc nói xong, Lăng Y Mộc đã quay người rời đi.

Cô không phải là người ngu ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được ý đồ của Miêu Bảo Ngọc.

Chỉ là cô không ngờ được, cho dù cô có tận lực muốn tránh đi thế nào chăng nữa, nhưng vào ngày chủ nhật, phó sở trường chỉ định muốn cô đưa một phần văn bản tài liệu cho người của cục quản lý đô thị…!trong một hội sở xa hoa ở Thành phố Thanh Thủy.

Trong một hội sở xa hoa như vậy, vốn dĩ công nhân vệ sinh môi trường bình thường không thể nào vào được.

Nhưng vào lúc cô đi đến cửa của hội sở, có nhân viên công tác chuyên biệt như là đã sớm biết rõ, chờ cô ở cửa ra vào, sau đó đưa cô vào trong hội sở từ cửa bên.

Nhân viên công tác đẩy cửa của một phòng riêng trong số đó ra, trong phòng riêng lớn như vậy, đã có không ít người tụ tập.

Lăng Y Mộc đi vào, đã lập tức nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên: “Nhìn xem, là ai đến thể này!”
Lăng Y Mộc nhìn thấy Miêu Bảo Ngọc, Triệu Cúc Hoa, còn có một số bạn học ở trường cấp ba, người mới vừa nói xong đúng là Miêu Bảo Ngọc.

Chỉ trong giây lát, cô đã hiểu rõ, đây chẳng qua là cái bẫy mà Miêu Bảo Ngọc thiết kế cho cô mà thôi, Miêu Bảo Ngọc là người của cục quản lý đô thị, bên lãnh đạo của sở bảo vệ môi trường đương nhiên là muốn xây dựng nên một mối quan hệ tốt.

Chỉ cần Miếu Bảo Ngọc nói vài câu râu ria như có văn bản tài liệu muốn xem, chỉ định muốn ai đưa đến, phó sở trương đương nhiên sẽ đồng ý ngay.

“Nhìn đi, lời tôi nói không hề sai chứ, hoa khôi của lớp chúng ta, bây giờ lại đang làm công nhân vệ sinh môi trường đấy!” Triệu Cúc Hoa đứng ở bên cạnh cười hì hì nói, một bộ dáng dương dương đắc ý.

Giờ phút này, bộ đồng phục ở trên người Lăng Y Mộc chính là của công nhân vệ sinh môi trường, ở trong phòng riêng, rõ ràng càng thêm bắt mắt.

“Đây không phải là mỹ nữ học sinh giỏi trong lớp của chúng ta năm đó sao, đã ngồi tù ba năm, thiếu chút nữa tôi cũng không nhận ra cô, trước kia không phải Tiêu Thiên Định rất thương cô sao, sao bây giờ để cho cô làm công nhân vệ sinh môi trường, không quan tâm đến cô nữa rồi?”
Cơ thể của Lăng Y Mộc có chút cứng ngắc, cái tên Tiêu Thiên Định này, mỗi một lần nghe được, đối với cô, chính là một lần đau đớn.

Người nói chuyện đi tới trước mặt Lăng Y Mộc, cô nhận ra người này tên là Thẩm Công Quốc.

Trong nhà coi như là gia tộc có tên tuổi ở Thành phố Thanh Thủy, trước đây đã từng theo đuổi cô.

Sau này khi cô và Tiêu Thiên Định hẹn hò, anh ta còn đã từng muốn quấy rối cô, sau đó bị Tiểu Thiên Định đánh cho một trận mới bắt đầu thu tay lại, không dám đến gây chuyện với cô nữa.

Lăng Y Mộc không có để ý tới Thẩm Công Quốc, đi thẳng tới trước mặt Miêu Bảo Ngọc, lấy văn bản tài liệu đang cầm trong tay đưa cho đối phương: “Đây chính là văn bản tài liệu mà cô cần.”
Miêu Bảo Ngọc nở nụ cười giả tạo, nhận lấy văn bản tài liệu: “Y Mộc, thật sự ngại quá, làm phiền cô phải đi một chuyển rồi.”
Ngay lúc Lăng Y Mộc quay người muốn đi ra khỏi phòng riêng, đột nhiên Thẩm Công Quốc ở đằng sau giữ cánh tay cô lại: “Cô cần gì phải rời đi vội vàng như vậy chứ? Dù sao cũng là họp lớp, mọi người ôn lại chút chuyện cũ đi.”
Nói xong, anh ta lập tức cầm lấy một ly rượu đỏ, trực tiếp đưa đến bên môi Lăng Y Mộc: “Nào, uống hết ly rượu này cho ông đây, năm đó cô ngồi tù với tội danh lái xe trong khi uống say nhỉ, đừng nói với tôi cô không biết uống rượu!”
Lăng Y Mộc mím chặt môi, quay đầu qua chỗ khác, hai tay dùng sức đẩy đối phương ra.

Cơ thể Thẩm Công Quốc mất thăng bằng, rượu đỏ ở trong tay anh ta đổ lên khắp người anh ta.

Lập tức, cả người anh ta thẹn quá hoả giận, trực tiếp trở tay vung tay lên tát một cái lên mặt Lăng Y Mộc: “Mẹ kiếp, cô cho rằng bây giờ cô vẫn là bạn gái của Tiêu Thiên Định à? Bây giờ cô chẳng qua chỉ là một người quét đường mà thôi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không?”
Anh ta vừa mắng, vừa trực tiếp cầm cả bình rượu đỏ ở bên cạnh lên, cứ như vậy để thẳng từ trên đầu Lăng Y Mộc xuống.

Rượu lạnh như băng đổ lên trên người của cô, khiến cho cô chật vật không chịu nổi.

Miêu Bảo Ngọc càng mỉm cười nói: “Lăng Y Mộc, cô mau xin lỗi với Thẩm Công Quốc đi, có khi như vậy người ta còn có thể tha thứ cho cô.”
Xin lỗi? Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng là cô đang bị người khác làm nhục, nhưng ngược lại còn muốn cô phải đến xin lỗi?
Lăng Y Mộc nhếch môi, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia là một tia sắc lạnh, thật giống như giờ phút này, coi như có chật vật hơn nữa, cũng không thể nào làm cho cô thuyết phục.

Nhưng dáng vẻ này của cô, lại làm cho Thẩm Công Quốc càng thêm tức giận: “Mẹ kiếp, Lăng Y Mộc, cô còn tưởng rằng cô là bạn gái của Tiêu Thiên Định à? Ông đây cho cô nhận tội là còn nể mặt cô, cho dù bây giờ ông đây có ở ngay tại chỗ muốn làm thịt cô, cũng không có ai dám ra mặt cho cô đâu!”
Thẩm Công Quốc trực tiếp đè Lăng Y Mộc trên mặt đất, chỉ nghe được một tiếng “roẹt”, quần áo ở trên người Lăng Y Mộc đã bị xé toạc ra, lộ ra làn da ở bên trong.

“Không được!” Cô hoảng loạn kêu lên.

Nhưng mà những con người gọi là bạn học đứng ở xung quanh đấy, không có một ai sẵn sàng nói đỡ cho cô, chứ đừng nói đến việc đứng ra giúp cô.

Ba năm sống ở trong tù, hầu như không có ánh nắng mặt trời chiếu vào, làm cho làn da trên người cô trắng hơn so với người bình thường một chút, nhưng mà cũng hiện lên không ít vết thương.

Có một số vết sẹo vẫn còn chưa mất đi, nhìn qua vừa dữ tợn mà lại khủng bố.

Những vết sẹo này đều là vào lúc cô bị tống vào trong tù trước đây.

Cô giãy giụa muốn che lại cơ thể, muốn đứng dậy, đột nhiên, một bên tay của cô truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, cô khẽ giật mình quay đầu nhìn lại, lại là Triệu Cúc Hoa, lúc này cô ta đang dùng giày cao gót giẫm lên mu bàn tay phải của cô.

“Ây, tôi nói này Y Mộc, cô gấp gáp cái gì, cô còn chưa nói xin lỗi đàng hoàng với cậu cả Thẩm nữa đó.” Triệu Cúc Hoa ác độc nói, ánh mắt kia như thể ước gì Lăng Y Mộc có thể thảm hại hơn một chút nữa, mà sức lực trên chân cô ta, cũng càng tăng lên vài phần.

Cơn đau đớn xuyên thấu trên mu bàn tay, mơ hồ khiến cho Lăng Y Mộc quay trở về lúc đang còn ở trong tù, bị người ta bẻ gãy từng khúc xương trên tay.

Cô của khi đó, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không thể, chỉ có thể chấp nhận chịu đựng như một con sâu con kiến nhỏ bé.

Nhưng mà bây giờ…!Lăng Y Mộc gần như là dùng hết toàn bộ sức lực, chợt rút bàn tay trái ra khỏi sự trói buộc của Thẩm Công Quốc, dùng sức đẩy Triệu Cúc Hoa đang giẫm lên mu bàn tay phải của mình ra, sau đó dùng hết sức chạy ra khỏi phòng riêng.

Phải chạy trốn khỏi nơi này, nhất định phải chạy ra khỏi nơi này!
Lăng Y Mộc nắm chặt lấy bộ quần áo đã bị xé rách, chạy thục mạng về phía trước, chỉ là đột nhiên, ở sau lưng có một lực lớn, làm cho cả người cô nằm sấp xuống đất, dùng một chân, nặng nề giẫm nát chân của cô cô.

Đau…!Đau quá!
Phần lưng, nóng rát như là bị lửa đốt.

Giọng nói của Thẩm Công Quốc truyền đến bên tại của cô: “Làm sao, cô còn muốn chạy ra khỏi đây à? Cô cũng không hỏi thăm một chút, cái hội sở này, nhà của ông đây cũng là một trong số cổ đông…?”
Câu nói của Thẩm Công Quốc, vừa nói đến về sau, đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, Lăng Y Mộc đã nghe được một giọng nói đã từng vô cùng quen thuộc vang lên: “Thẩm Công Quốc, anh đang làm cái gì vậy?”
Cơ thể Lăng Y Mộc lập tức cứng đờ, đó là…!giọng nói của Tiêu Thiên Định, Cô đã từng cho rằng đó là người sẽ vì cô mà che nắng che mưa, nhưng mà cuối cùng, cũng chỉ là một người đàn ông tiện tay vứt bỏ cô.

Cơ thể Lăng Y Mộc không nhịn được run rẩy, làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi ra khỏi tù, lần nữa gặp lại đối phương sẽ là trong bộ dạng chật vật như ngày hôm nay.

“Thế nào, hôm nay mày đưa vợ chưa cưới của mày tới đây dùng cơm à? Nói đến thì đúng thật là trùng hợp đấy, hôm nay cô bạn gái cũ này của mày cũng đang ăn cơm với tạo đấy, có điều, cô bạn gái cũ này của mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, điều này làm bổn thiếu gia không vui, mày có muốn ra mặt bảo vệ cho bạn gái cũ của mày không?”
Thẩm Công Quốc vừa nói, vừa túm tóc Lăng Y Mộc, bắt buộc cô phải ngẩng đầu lên, đối mặt với Tiêu Thiên Định.

Lập tức, khuôn mặt quen thuộc đó của Tiêu Thiên Định, khắc sâu vào trong mắt Lăng Y Mộc.

Người đàn ông đã từng chỉ vì thấy cô đau đớn một chút, cũng sẽ đau lòng không thôi, nhưng lúc này chỉ có chút kinh ngạc nhíu mày mà thôi, trong ánh mắt kia, chỉ còn lại sự thờ ơ lạnh lùng.

Cũng giống như năm đó, anh ta cũng lạnh lùng như vậy, đồng ý để cho người khác chặt đứt tay của cô.

Mà người đang đứng bên cạnh Tiêu Thiên Định, chính là Hách Dĩ Mạt.

Nhìn khuôn mặt với nhan sắc tinh.

xảo diễm lệ này, đồng tử trong mắt Lăng Y Mộc đột nhiên co rút lại, trước mắt mơ hồ hiện lên hình ảnh Hách Dĩ Mạt mỉm cười nhìn một đám người nhổ móng tay của cô, chặt đứt từng khúc xương trên ngón tay cô.

Đau đớn…!Quá đau đớn! Cơ thể của Lăng Y Mộc càng run rẩy đến lợi hại hơn.

Tiêu Thiên Định, Hách Dĩ Mạt, hai người này giống như một cơn ác mộng trong cuộc đời của cô, khiến cho cô vô số lần tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nhưng mà bây giờ, bọn họ lại đang ở ngay trước mắt cô.

“Thẩm Công Quốc, anh muốn làm cái gì đó là chuyện của anh, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta cả.” Tiêu Thiên Định chán ghét nhíu mày một cái nói.

Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy trái tim của mình lại đau đớn co thắt thêm một lần nữa, tuy cô cũng đã sớm.

không còn hy vọng gì với Tiêu Thiên Định, nhưng thì ra khi thật sự nghe thấy những lời này một lần nữa, vẫn sẽ cảm thấy đau đớn, vì cô đã từng bị tổn thương trong cuộc tình đầy sai lầm này.

Lăng Y Mộc, cô vẫn còn trông mong cái gì vậy? Chẳng lẽ thật sự hy vọng có người có thể cứu cô sao? Cô ở trong lòng tự giễu nói.

Bây giờ, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi!
“Thật sao? Vậy tạo đối xử như thế này với cô ta, cũng không có liên quan gì rồi?” Thẩm Công Quốc đột nhiên kéo Lăng Y Mộc, đến đài phun nước ở bên cạnh, ấn mạnh đầu của cô vào trong nước.

Lập tức, nước chảy lạnh như băng không ngừng tràn vào trong miệng và trong mũi Lăng Y Mộc, một cảm giác gần như hít thở không thông lan ra khắp toàn thân cô.

Thẩm Công Quốc giống như đang trút hết mọi cơn tức giận còn đè nén trong chuyện năm đó bởi vì Lăng Y Mộc mà bị Tiêu Thiên Định đánh, giờ phút này anh ta ấn đầu Lăng Y Mộc vào trong nước hết lần này đến lần khác, còn đắc ý hét lên: “Lăng Y Mộc, tôi ngược lại là muốn xem thử, bây giờ còn có ai tới cứu cô không.”
“Thiên Định, Dịch Quân Phi vẫn đang chờ chúng ta đấy, để cho anh ấy chờ lâu cũng không tốt.” Giọng nói của Hách Dĩ Mạt hốt hoảng truyền đến tai Lăng Y Mộc.

“Được.” Tiêu Thiên Định thản nhiên nói.

Lại là một tiếng “được” này, giống như năm đó, lúc Hách Dĩ Mạt nói muốn chặt đứt tay cô, anh ta cũng nói một tiếng “được” này.

Nhẹ nhàng như thế thôi, cũng có thể ném người ta vào trong địa ngục.

Cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mãnh liệt, bây giờ cô thậm chí không có sức lực để mà giãy giụa phản kháng.

Cô sẽ chết sao? Không chết ở trong tù, mà lại phải chết ở nơi này! Mà có ai, sẽ đến cứu có chứ? Sẽ không…!có ai đâu nhỉ…!
Một lần, hai lần, nước lạnh như băng lần lượt tràn lên đỉnh đầu của cô, âm thanh “bộp bộp” của người bị ấn vào trong nước, không ngừng vang lên, chỉ là không có ai tiến lên ngăn cản.

Hách Dĩ Mạt kéo Tiêu Thiên Định chậm rãi đi đến cầu thang phía bên kia, khóe mắt nhìn lướt qua Lăng Y.

Mộc như một vật chết bị người khác tùy ý chà đạp, khóe môi đỏ tươi nở ra một nụ cười vui vẻ.

Nơi này cũng không có ai đến cứu Lăng Y Mộc, cho dù đến lúc đó Lăng Y Mộc không chết, chỉ sợ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

“Đủ rồi! Đưa người phụ nữ này lên cho tôi.” Đột nhiên, từ trên tầng hai kia vang lên một tiếng quát lớn.

Giọng nói này là…!Hách Dĩ Mạt không dám tin nhìn về phía tầng hai, một bóng hình cao to đang đứng ở bên cạnh tầng hai, khuôn mặt vô cùng tinh xảo đến nỗi làm cho người khác phải ngưỡng mộ, giờ phút này trên mặt anh lại có một sự tức giận hiếm thấy.

Đó là…!Dịch Quân Phi, mà lúc này phương hướng Dịch Quân Phi đang nhìn…!anh là đang nhìn Lăng Y Mộc!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN