Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Chương 30


“Hách Dĩ Mạt cũng cau mày, nhìn về phía Tiêu Thiên Định.

Dù sao biển quảng cáo cũng là do Tiêu Thiên Định tung ra.
Tiêu Thiên Định nói: “Anh đi hỏi xem tình hình chút…”
Chỉ là anh ta còn chưa nói hết câu, điện thoại đã đột ngột reo lên.

Mà khi Tiêu Thiên Định nghe điện thoại, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên khó coi: “Gì cơ? Gỡ xuống rồi? Tất cả đều gỡ xuống rồi? Lẽ nào bọn họ không sợ phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng à?”
“Phía bên đó nói là kể cả có phải bỏ hết tiền ra bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng phải gỡ hết quảng cáo xuống.” Quản lý phụ trách chuyện này phàn nàn báo cáo qua điện thoại.

“Hơn nữa, giám đốc Tiêu, chúng tôi đã liên hệ khẩn cấp với những công ty khác nhưng không một công ty nào nhận màn hình quảng cáo này.”
Nói cách khác là màn hình quảng cáo này chắc hẳn ngoại trừ doanh nghiệp của nhà họ Hách Và nhà họ Tiêu treo màn hình quảng cáo này thì không có công ty nào khác có thể đặt màn hình quảng cáo nữa.
“Rốt cuộc là kẻ nào muốn gây khó dễ cho nhà họ Tiêu đây?” Sắc mặt của Tiêu Thiên Định tái xanh.
“Là Dịch Nguyên.” Quản lý nói: “Chuyện này là do thư ký của tập đoàn Dịch Nguyên – Cao Kiến Vĩ đích thân đi xử lý.”
Lúc này Tiêu Thiên Định khẽ giật mình, Cao Kiến Vĩ… Đó là thư ký cá nhân của Dịch Quân Phi! Lẽ nào đây là ý của Dịch Quân Phi? Là Dịch Quân Phi muốn gỡ bỏ những màn hình quảng quảng cáo đó?
Chuyện đó nói lên cái gì? Dịch Quân Phi phản đối lần liên hôn này của hai nhà Hách – Tiêu sao? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng bàn tay của Tiêu Thiên Định đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chín mươi chín màn hình led quảng cáo của nhà họ Tiêu ở cả thành phố, trong một đêm, tất cả đều bị gỡ xuống dẫn đến một trận bàn tán trong thành phố.

Trên mạng cũng có không ít người bàn tán liệu có phải là tình cảm của Tiêu Thiên Định và Hách Dĩ Mạt có vấn đề rồi không.
Đêm đó Tiêu Thiên Định và Hách Dĩ Mạt cùng nhau lên tiếng, khẳng định tình cảm song phương bền vững, màn hình led quảng cáo gỡ xuống chỉ là bởi vì đã hết thời gian, nhưng tình cảm của hai người vĩnh viễn là vô hạn.
Phát ngôn này cũng khiến không ít fans của Hách Dĩ Mạt ca ngợi.
Ở trong căn phòng thuê, Lăng Y Mộc đang ngồi lướt web, vừa hay lướt đến tin tức mới này, không khỏi có chút giật mình.

Hôm qua cô còn cùng với Bình Quân nhắc đến chuyện màn hình led quảng cáo, không ngờ rằng hôm nay tất cả đều bị gỡ xuống rồi.
“Quảng cáo kia bị gỡ xuống rồi, chị vui không?” Giọng nói của Dịch Quân Phi đột nhiên vang lên trong căn phòng.
Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy anh không biết đã bước đến bên cạnh cô từ lúc nào, giống như liếc thấy nội dung trên điện thoại di động của cô, khóe miệng cười cười nhìn cô.

Trong nháy mắt cô lại có một loại ảo giác giống như thể chuyện này có liên quan đến anh, là anh cho gỡ bỏ tất cả quảng cáo vậy.
Cô lại lập tức bật cười, chuyện này sao có thể chứ.

Coi như lúc trước anh từng nói câu đó nhưng cũng chỉ là nhất thời nói đùa.

Chuyện này cùng lắm cũng coi như là trùng hợp mà thôi.
“Thật ra cũng chẳng có gì mà vui với không vui cả, chuyện của tôi với Tiêu Thiên Định đã là quá khứ rồi.

Trong lòng tôi đã không còn tình cảm gì với anh ta rồi, vậy nên anh ta muốn cưới ai, anh ta yêu ai đều đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.” Lăng Y Mộc nói.
“Chị đã hoàn toàn không còn quan tâm tới anh ta rồi sao?” Ánh mắt của anh sáng rực nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt xinh đẹp kia tựa như muốn nhìn thấu cô vậy.
“Cậu sẽ để tâm đến một người đã từng vứt bỏ cậu sao?” Cô hỏi ngược lại.
Bỗng nhiên trong đầu anh xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ khác.

Cái người phụ nữ mà anh nên gọi là mẹ ấy không phải cũng vứt bỏ anh rồi sao?

Cứ như thế hoàn toàn vứt bỏ anh, kể cả anh có quỳ xuống cầu xin bà ta, bà ta cũng không hề ngoái đầu nhìn lại.
Từ đấy về sau, anh đã thề, cả đời này đều sẽ không quỳ xuống trước một ai, cũng sẽ không cầu xin níu giữ ai lại.
Ý cười ở khóe môi anh càng sâu thêm: “Đúng vậy, rõ là tôi hỏi câu hỏi ngu ngốc.

Có ai mà lại đi để tâm đến người đã từng vứt bỏ mình cơ chứ.”
Cô hơi kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng anh đang ở trước mắt cô, nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút không nhìn rõ được.

Giống như thể trên khuôn mặt anh còn che một lớp vải mỏng.
Giống như bên dưới nụ cười yếu ớt kia của anh còn ẩn giấu một vùng đất cấm không ai được phép động đến vậy.
Cô nghĩ lại anh đã từng nói, anh không có người thân.
Vậy thì… anh cũng đã từng bị người ta vứt bỏ ư? Nghĩ đến đây, cô giơ tay lên ôm lấy cổ của anh, kéo về phía mình.

“.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN