Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 41
Editor: Masha
Cố Cư Kính đang chờ ở cửa tướng phủ thấy xe ngựa chạy tới, vội vàng tiến lên hai bước, đỡ Tần La bước xuống. Tần La nói với hắn: “Nhị gia, Hạ muội muội đã về Thiệu Hưng. Trong phòng không có ai, chỉ để lại năm quan tiền, còn có một phong thư.”
Cố Cư Kính sửng sốt một chút nhận thư từ Tần La, phía trên viết đơn giản hai câu cảm tạ và cáo biệt bọn họ. Hắn ngàn tính vạn tính, không tính đến nha đầu này cưnhiên chạy mất? Tể tướng chi vị của đệ đệ dọa người như thế sao?
Hắn quay đầu lại nhìn cửa phủ ba gian sừng sững, bậc thềm cao hơn mặt đất rất nhiều, có vẻ cao cao tại thượng. Thiên tử ban cho phủ đệ thường không đồng nhất, khu vực tấc đất tấc vàng ở hoàng thành không cần đề cập đến, chỉ bên ngoài thôi cũng đủ khiến người khác kinh sợ.
“Trước vào nhìn xem y quan trong cung nói thế nào, nương còn ở nhà chờ chúng ta mang tin tức trở về đâý.” Cố Cư Kính thở dài, kéo Tần La vào phủ.
Qua cửa là đình viện, có hai cây đại thụ cao hơn cả mái hiên, một bức tường phù điêu chắn ở giữa. Sau bức tường phù điêu là một gian đại đường, sau đại đường là hành lang, trái phải hành lang là hai gian sương phòng. Hành lang dài thông về phía sau viện, trong ao hoa sen trắng đang nở, giữa ao có đình nghỉ mát, sau ao có núi giả. Đình đài lầu tạ, không chỗ nào không tham chiếu quy chế vườn ngự uyển, có thể thấy thánh sủng của thiên tử.
Trong phủ có tôi tớ lui tới bận rộn, còn có người làm vườn tưới hoa dọn cỏ, nhìn thấy Cố Cư Kính cùng Tần La đều sôi nổi hành lễ. Tần la trộm nói với Cố Cư Kính: “Nhị gia, nơi này của Ngũ thúc quả nhiên một người thị nữ vú già cũng không có.”
“Có một người. Ta tìm cho hắn một đầu bếp nữ.” Cố Cư Kính vỗ vỗ mu bàn tay Tần La, cười đến có chút đắc ý. Với hắn xem ra có thể nhét vào bên người em trai một hầu nữ, đã là một sự kiện có chút thành tựu trong đời hắn.
Bọn họ đi vào một cái cổng vòm, bên trong đường hẻm trồng trúc che lấp mặt trời. Bên cạnh nhà chính có một đầm nước, dòng nước róc rách, nhà ở ba gian, bốn phía đều treo màn trúc. Có mấy tiểu hoàng môn trong cung đứng ở phía trước nhà chính, Tần La chưa từng gặp qua người trong cung, theo bản năng ôm lấy cánh tay Cố Cư Kính.
Ngày hôm trước ngựa của Cố Hành Giản bị kinh hoảng, đâm vào sạp hàng ven đường. Hắn vốn dĩ có thể nhảy xuống ngựa, nhưng vì điều khiển ngựa tránh đi một đám hài tử ngốc lăng ven đường, hắn mạnh mẽ thít chặt cương ngựa, cả người lẫn ngựa cùng nhau ngã xuống đất, hắn bị quăng ngã ra ngoài thật xa, lúc ấy liền bất tỉnh nhân sự.
Cao Tông thập phần coi trọng, hôm qua phái hai y quan lại đây kiểm tra nội thương, hôm nay người đã tỉnh, lại phái Vi y quan đắc lực nhất tới xử lý ngoại thương.
Nam bá cùng Sùng Minh đều đứng ở trong phòng, Cố Hành Giản ngồi trên trên giường. Tay phải bị băng gạc quấn quanh, treo ở trên cổ, Vi Từ đang quấn băng gạc quanh cổ tay trái của hắn: “Tướng gia, tay trái tuy rằng không bị thương nặng như tay phải, nhưng tạm thời cũng không thể nhấc vật nặng. Hạ quan lưu lại dược, hai ngày thay mới một lần, qua mấy ngày lại đến xem xét tình trạng khôi phục.”
“Làm phiền Vi y quan. Nam bá, thay ta đưa y quan ra phủ.” Cố Hành Giản phân phó.
Vi Từ hành lễ, vác hòm dược lên, đi theo Nam bá ra ngoài.
Cố Cư Kính tiến lên nhìn một chút, nhíu mày nói: “Đang êm đẹp, ngựa sao lại chấn kinh đâu? Có cần tìm người tra qua không?”
Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Không cần, ngựa kinh hoảng chỉ là ngoài ý muốn. Về nhà không cần nói bậy.”
Cố Cư Kính lên tiếng, châm chước nói: “Ta vốn dĩ muốn gọi Hạ gia nha đầu đến xem ngươi, nhưng nàng đã về Thiệu Hưng ……”
Cố Hành Giản ngước mắt, nhìn về phía Cố Cư Kính. Cố Cư Kính bị hắn nhìn đến cả người rùng mình, như kỳ đại thử, sau lưng từng trận lạnh cả người.
“Nếu không, ta truy nàng trở về?” Cố Cư Kính hỏi.
Cố Hành Giản nhìn về nơi khác, trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Không cần, như vậy cũng tốt.”
Ngay cả hắn cũng không biết chuyện ngoài ý muốn khi nào sẽ phát sinh, hà tất liên lụy nhiều người lo lắng. Huống chi thân ở địa vị cao, cũng như đi trên băng mỏng, hắn sợ mình hứa hẹn rồi không làm được.
Cố Cư Kính nhíu mày, người này thật là nói một đằng nghĩ một nẻo. Thật vất vả mới cười, mới lo lắng, mới vướng bận, giống như người bình thường. Nhưng nha đầu kia vừa đi, lại lộ ra loại biểu tình cô đơn lãnh đạm này. Cả người hắn đều bực bội lên.
Tần La thật có chút sợ Cố Hành Giản, tránh ở sau Cố Cư Kính, không dám nói lời nào, tay nhỏ vẫn luôn nắm xiêm y sau lưng Cố Cư Kính. Nàng cùng Cố Hành Giản tiếp xúc không nhiều lắm, thời điểm ở trước mặt Hạ Sơ Lam, khí tràng cả người hắn hoàn toàn khác hiện tại. Làm nàng thiếu chút nữa quên mất, Ngũ thúc ôn tồn lễ độ, một thân áo xanh, kỳ thật là Tể tướng quyền khuynh triều dã.
Cố Cư Kính đi qua, Cố Hành Giản khó hiểu mà ngẩng đầu, cảm giác được một bàn tay to ấn trên đỉnh đầu: “Nói cho một người đệ thích nàng, khó như vậy sao? Đệ cũng già đầu rồi, tình cảm không phải là chuyện chính sự, đừng suy đi nghĩ lại. Thích thì ở bên nhau, người chẳng có bao nhiêu thời gian để hoang phế. Bỏ lỡ liền không còn, nhìn nàng gả cho người khác, đệ cam tâm sao?”
Cố Hành Giản ngẩn người, Cố Cư Kính thu hồi tay, ho nhẹ một tiếng, lập tức xoay sang chuyện khác “Nếu không để A La tìm cho đệ một thị nữ? Nam bá tuổi lớn, ánh mắt không tốt. Sùng Minh lại là người tập võ, chuyện nấu thuốc này, vẫn là cô nương gia thận trọng hơn.”
Cố Hành Giản nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Không cần.”
Tần La thầm giật mình, vừa rồi Nhị gia xoa đầu Ngũ thúc? Hình ảnh đó giống như lúc Nhị gia xoa đầu Thụy Nhi, Ngũ thúc vậy mà không sinh khí? Nàng hơi muốn cười lại không dám, Cố gia hai huynh đệ này, thật sự không giống như huynh đệ nhà khác.
Sau khi Cố Cư Kính cùng Tần la đi rồi, Cố Hành Giản gọi Sùng Minh vào bên người, hơi hạ hai mắt, trong mắt có một đạo tàn khốc: “Đi nói cho Đổng Xương, đem nội thị của chuồng ngựa trong cung ngày ấy toàn bộ bắt lại, giao cho Hoàng Thành tư thẩm tra. Thẩm tra toàn bộ, tra đến khi ai chịu thú nhận mới thôi.”
Hoàng thành tư thẩm người không giống như Hình Bộ và Đại Lý Tự, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, được xưng là chưa ai bị bọn họ cạy mà không ra miệng. Sùng Minh không rét mà run, lĩnh mệnh rời đi.
***
Xe ngựa đi đường hai ngày, liền trở lại Thiệu Hưng.
Dọc đường đi Hạ Sơ Lam cũng không nói gì, chỉ nhìn phía ngoài cửa sổ. Tuy rằng nàng vốn không hay nói nhiều, nhưng Tư An vẫn nhìn ra được nàng mất hồn mất vía. Lục Bình chơi đùa, Hạ Diễn nói chuyện, nàng đều không nóng không lạnh phản ứng.
Hạ Sơ Lam cho rằng rời đi Lâm An sẽ dễ chịu hơn chút, nhưng tâm lại bị đào rỗng, đối với bất kỳ chuyện gì đều không nhấc nổi hứng thú. Trong đầu chỉ có những chuyện về người kia một lần lại một lần hiện ra, lại bị mạnh mẽ xóa đi. Chỉ là trong lúc lơ đãng, bên tai lại sẽ vang lên thanh âm hắn nói chuyện, hoặc là trước mắt xuất hiện bộ dáng của hắn.
Rõ ràng đã cách trở sơn khê, phải buông xuống thôi.
Ngoài cửa thành ngoại có rất nhiều người, nhất thời xe ngựa không vào được. Hạ Sơ Lam phục hồi tinh thần lại, bảo Lục Bình trước đi tìm hiểu tin tức.
Thực mau Lục Bình đã trở lại, dưới trời nóng chạy đến đầy đầu là mồ hôi: “Cô nương, đã hỏi thăm rõ ràng, gần đây giá lương thực tăng cao, trong thành có mấy hộ thương gia lại đi đầu nâng giá quá cao, bá tánh đang kháng nghị. Tri phủ đại nhân tân nhiệm đang trấn an cảm xúc bọn họ. Vị tân tri phủ kia nhìn cũng thật trẻ a, nhìn bộ dáng nhiều nhất hai mươi mấy tuổi.”
Hạ Sơ Lam không nghiêm túc nghe chuyện phía sau, chỉ suy nghĩ sự tình giá lươngthực. Hiện tại Lâm An bởi vì chiến sự lương thực tăng cao, thậm chí tri phủ Lâm An đã ra mặt can thiệp, điều điều lương thực từ địa phương khác tới bình ổn giá cả, không nghĩ đến Thiệu Hưng phủ cũng bị liên lụy. Thương hộ đi đầu nâng giá lương thực, hẳn cũng có phần Hạ gia … Nàng nhíu mày, nói với Lục Bình: “Đi đường vòng, từ cửa phía đông môn vào.”
Cửa phía đông vòng tương đối xa. Trở lại Hạ gia, Hạ Sơ Lam trước mang Hạ Diễn đi Bắc viện của lão phu nhân thỉnh an. Lão phu nhân nhìn hai tỷ đệ, gật đầu: “Lục Lang lần này vất vả, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Bà cũng không trông cậy Hạ Diễn có thể thi đậu, bởi vậy im bặt không nhắc tới chuyện khảo thí, chỉ hỏi Lâm An như thế nào.
Hạ Diễn mặt mày hớn hở nói chuyện cùng lão phu nhân.
Thường ma ma bưng điểm tâm tới, thuận miệng nói: “Tam cô nương, mấy ngày nay nay ngài không ở nhà, Nhị lão gia cũng làm sinh ý được thực tốt. Hôm qua nghe phòng thu chi bên kia nói, so với tháng trước doanh thu nhiều hơn không ít đâu.”
Hạ Sơ Lam không lên tiếng. Chỉ sợ công lao này là do nâng giá lương thực.
Lão phu nhân vừa uống trà vừa nói: “Tam nha đầu, năm đó thời điểm cha con xảy ra chuyện, người trong nhà đều có chút hoảng, cảm thấy trụ cột sụp đổ. Nhị thúc con tuy rằng khi đó không dùng được, nhưng mấy năm nay cũng có tiến bộ, mấy ngày này, hắn không phải làm được khá tốt? Sinh ý về sau, con có thể cấp cho hắn nhiều một chút, không cần một người bận rộn trong ngoài. Con cũng không còn nhỏ, hảo hảo suy xét chuyện của mình đi.”
Ngoài dự đoán, lần này Hạ Sơ Lam không phản bác, chỉ đáp một tiếng.
Thường ma ma thừa cơ nói: “Cô nương đại khái chưa biết đi? Tân nhiệm tri phủ Thiệu Hưng phủ, là con riêng của đại nương tử ở Thục trung, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Lần trước đại nương tử gởi thư, nói hắn chưa hôn phối, muốn lão phu nhân hỗ trợ xem xét. Lão phu nhân nghĩ, hắn cùng cô nương thật ra rất xứng đôi.”
Hạ Diễn muốn nói chuyện, Hạ Sơ Lam đè lại cánh tay hắn, nói: “Tri phủ Thiệu Hưng là quan ngũ phẩm, sẽ không ghét bỏ nhà của chúng ta xuất thân thương hộ sao?” Bùi Vĩnh Chiêu bất quá là một tiểu lại cửu phẩm, cũng đã khinh thường bọn họ như vậy. Đối phương là quan ngũ phẩm, chọn nữ nhi nhà quan xứng đôi một chút cũng không khó, hà tất chọn một nữ nhi nhà thương hộ.
Thường ma ma vội vàng cười nói: “Phượng đại nhân đến thăm nhà một chuyến, tướng mạo thật tốt, người đọc sách lại hào hoa phong nhã, Đại phu nhân cũng thực thích. Phượng đại nhân nghe nói cô nương lần trước quyên mười bạc triệu quân lương, liền khen cô nương đại nghĩa. Nói chờ cô nương trở lại, hắn lại đến bái phỏng.”
“Ta đã biết.” Hạ Sơ Lam không nói rõ lời cự tuyệt, so với trước kia, thái độ đã mềm đi không ít.
Thường ma ma vui mừng mà nhìn lão phu nhân một cái, lão phu nhân cũng vui mừng gật gật đầu. Cô nương gia lúc nào cũng phải lập gia đình, trước mắt có một mối nhân duyên tốt như vậy, không có đạo lý miễn cưỡng đẩy ra ngoài. Hơn nữa Phượng Tử Minh kia tuấn tú lịch sự, lại là quan phụ mẫu Thiệu Hưng, nhìn qua cùng tam nha đầu thập phần xứng đôi. Nếu hôn sự này thành, bà cũng có thể đối lão đại dưới chín suối có công đạo thỏa đáng.
Hạ Sơ Lam cùng Hạ Diễn từ Bắc viện ra, Hạ Diễn khó hiểu hỏi: “Tỷ tỷ vì sao đáp ứng tổ mẫu đi gặp Phượng đại nhân? Tỷ tỷ không phải thích Cố tướng sao?”
“Diễn Nhi, chuyện ở Lâm An, không cần nói cho nương.” Hạ Sơ Lam không trả lời mà dặn dò Hạ Diễn.
Hạ Diễn gật đầu, vẫn cảm thấy có chút khổ sở: “Ta cảm thấy trên đời này, không có người xứng đôi với tỷ tỷ hơn Cố tướng.”
Hạ Sơ Lam cười dùng ngón tay chọc chọc mặt tròn của cậu: “Nhỏ mà lanh. Có lẽ Phượng đại nhân thực tốt, hắn là tri phủ nhưng không ghét bỏ chúng ta xuất thân thương hộ.”
Hạ Diễn nghiêm túc nói: “Cố tướng chức quan còn lớn hơn nữa cũng chưa bao giờ ghét bỏ chúng ta, còn dạy đệ rất nhiều. Trên đời này ai tốt hơn Cố tướng.”
Chuyện trên quan trường, Hạ Diễn cũng không rõ ràng. Cậu tuổi tác nhỏ, càng không hiểu lòng người phức tạp. Hạ Sơ Lam vỗ vỗ bờ vai của cậu, không muốn tiếp tục đề tài này: “Tỷ đi chỗ nhị thúc một chuyến, đệ trở về nói với nương, tối nay tỷ đến thăm người.”
Hạ Diễn đáp một tiếng, cúi gằm đầu đi xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!