Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi? - 18+ - Chương 4: Hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
278


Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi? - 18+


Chương 4: Hận


Hai ngày trôi qua Thiên Tuyết chỉ có thể nằm sấp khi ngủ, tấm lưng ê ẩm, đau rát nhưng có lẽ đã quen rồi nên cô không còn quan tâm đến nữa. Dương Hạ Vũ vẫn vậy, hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra đặt cô trong lòng, hắn tựa người vào thành giường thiêm thiếp ngủ. Cả ngày nay phải đi theo lão cha của hắn khiến cả người mệt nhừ, chỉ có những lúc bên mèo nhỏ hắn mới thấy thảnh thơi, thoải mái, cô nằm úp trên lồng ngực hắn, hơi thở nhịp nhàng ấm nóng, đôi mắt lãnh đạm như mặt hồ xuân không gợn sóng chăm chú về một điểm.

Những chiếc lá khẽ bay lên cao theo từng đợt sóng gió, chúng va chạm vào nhau tạo nên những âm thanh xào xạc vui tai, tia sáng ấm áp buổi sáng chiếu rọi qua kẽ lá xuyên thẳng vào đôi má cô, óng ánh vàng nhạt tô đậm vẻ nhợt nhạt nơi khóe môi Tuyết. Vươn bàn tay thon dài, Hoa Thiên Tuyết nhẹ nhàng chặn lại cái tia sáng ấy, cô khẽ mỉm cười tinh nghịch đùa cùng nắng.

Bỗng giật thót người, đôi mắt mở to nhìn vào lòng bàn tay nhỏ bé được bao bọc bởi bàn tay to lớn ấm áp của Hạ Vũ, Thiên Tuyết chớp nhẹ hàng mi cong vuốt, ngước khuôn mặt thiếu sức sống nhìn hắn.

Khóe môi hắn nâng nhẹ tạo nên đường cong tuyệt hảo trong như một vị thượng tiên cao cao tại thượng, nhưng trong lòng Hoa Thiên Tuyết biết rằng hắn không phải tiên mà là hiện thân của ác quỷ, một con quỷ dạ xoa mang khuôn mặt tuấn lãng, lãnh khốc.

– Muốn đi chơi không? – Dương Hạ Vũ cất giọng thanh thản:

Đáp lại hắn là sự nhạt nhòa trong giọng nói của Tuyết, ảm đạm hỏi:

– Tôi nói không muốn thì anh sẽ không đi?

Hắn ngước mặt cười to, sóng mũi cao thanh thoát của hắn khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi cô, vuốt từng lọn tóc mượt mà bị gió cuốn bay tán loạn nơi gò má, hắn nghiêng đầu dịu dàng nâng cô đứng dậy. Hoa Thiên Tuyết cũng biết điều, thấy hắn có vẻ ngọt ngào như thế cũng chẳng muốn làm mất đi cái lòng tốt chó đẻ hắn cất công tạo nên, nhu hòa thuận theo hắn vậy.

Sau khi mặc quần áo, chải tóc tươm tất, cô nắm lấy góc áo hắn nâng bước chân đi ra ngoài, những ánh mắt khinh khỉnh, ganh tỵ cứ dán theo bóng của cô đến ngột ngạt, cũng đúng thôi cả bọn hầu gái đó toàn là loại gái rẻ tiền. Mục đích dâng hiến cũng chỉ muốn cuộc sống sau này được hắn để mắt tới để leo lên chức Dương phu nhân nha, nhưng mà bọn họ quá ngây thơ đối với sự xảo trá, đểu cáng của hắn rồi. Thôi thì trách ai ngoài bản thân đã ngu dốt làm gì.

Khỏi nói Thiên Tuyết cũng biết hắn mang cô đi đâu, lại là những buổi tụ tập đua xe, đánh nhau hay giết người của bọn Vũ – Phương – Thái. Cúi gằm mặt, hai tay bấu chặt vào góc áo hắn, cô sợ hãi khi bước vào căn phòng quen thuộc, nơi mà bọn hắn thường hành hạ người khác cũng chỉ để thỏa mãn thú tính của mình, tâm cô cứ như chong chóng quay tròn mãi đến khi chóng mặt mà ngã sà vào lòng hắn, thấp thỏm từng đoạn hơi thở nặng nhọc, giọng cô nhỏ đến mức như cầu xin:

– Em…em… có…th…ể… v…ề…khô…n…ggg?

– Ồ, đây đâu phải lần đầu có gì mà sợ, vào thôi!

Khuôn mặt Hoa Thiên Tuyết tái mét, bị hắn nắm chặt bàn tay run rẩy, trắng toát, tê dại của cô lôi vào. Dương Hạ Vũ bước vào lập tức có hai đến ba cô ả ỏng ẹo, người uyển chuyển như chẳng có xương sống dán chặt bên hắn, Đỗ Phương “Hey” một tiếng thì đôi mắt hau háu nhìn thẳng vào người Thiên Tuyết, khẽ liếm môi khiến cô mặt cắt không còn giọt máu. Lưu Ngọc Thái phá lên cười to đầy trào phúng, trong đầu hắn không ngừng tuôn ra cái ý nghĩ đưa tay ôm chặt lấy Tuyết vào lòng, cánh môi ma quái không ngừng làm loạn nơi chiếc cổ trắng ngần, thon dài của cô.

Dường như lỡ chạm vào đáy mắt ấy, Hoa Thiên Tuyết bất chợt rùng mình, nhắm tịt hai mắt, bặm chặt đôi môi nhưng một chốc cô vội buông ra:

Không được cắn.

Mặc Lưu Ngọc Thái đang có cái viễn cảnh làm nhục mình, cô chỉ biết cất giấu nỗi nhơ nhuốc này vào lòng và tự nhủ chính mình một ngày đó cô sẽ trả hết, không phải, đúng hơn là khuyến mãi nhiều hơn cơ. Hạ Vũ chơi đùa cùng hai cô ả bên cạnh một chút mới quay người choàng tay ôm chặt hông Hoa Thiên Tuyết. Đôi mắt cô chợt mở to hoảng hốt, như con mèo nhỏ bị thương. Hắn khẽ xoa tấm lưng non mịn như lụa của cô, Vũ lên tiếng đậm chất quỷ dữ:

– Lôi hắn vào đây!

Hoa Thiên Tuyết không dám xem, chẳng muốn xem và thật sự rất chán ghét nó, cô úp mặt vào lòng Dương Hạ Vũ, tự nhủ với lòng sẽ không nghe, không biết gì cả, thế nhưng…

– Không nhìn thử hắn sao, rất giống tên Kiệt ấy nhỉ? – Giọng nói của hắn mang theo sự châm chọc lẫn hăm dọa:

Cô khẽ rùng mình, bất ngờ ngước mặt quay lại nhìn, ánh mắt cô dao động, thoảng thốt cùng hơi thở đau đớn, nước mắt trực chờ dâng khỏi khóe mi lăn vòng vào môi cô. Mặn đắng!

Lắc đầu lia lịa, đây không phải là thật, không đúng người dưới đó chắc chắn không phải Tuấn Kiệt vì cậu ấy đã chết rất lâu rồi mà, đưa đôi mắt long lanh mang theo màn sương dày đặc, hốc mắt đã đỏ hoe, sống mũi cay xòe cùng những cảm xúc khó tả. Hoa Thiên Tuyết đối mặt với cái nhìn hiểm độc của hắn. Và cô muốn hiểu Dương Hạ Vũ đang nghĩ gì, hắn định làm gì?

– Chết tiệt, Thiên Tuyết em đang muốn tôi tức giận à?

Hắn quát, tay bóp chặt chiếc cằm thon gọn của cô lôi lên cao ngang bằng với khuôn mặt của mình, Hạ Vũ hắn ghét nhất vật cưng của hắn dám khóc vì tên khác trước mặt hắn, một con vật không ngoan. Đôi môi cô đang bặm chặt lại, rơm rớm máu tươi, mắt hắn hằn lên từng tia máu đỏ, hạ cánh môi bạc thần hắn ngấu nghiến đôi môi nhợt nhạt của cô. Thiên Tuyết hoảng loạn, xô hắn ra, bây giờ cô đã quên mất mình không có quyền chống cự chỉ còn thể chấp nhận, có lẽ người phía dưới lại quá giống với Tuấn Kiệt nên cô cảm thấy có lỗi.

Dương Hạ Vũ đưa tay quẹt nhẹ khóe môi, hắn nâng cánh môi cười khinh Thiên Tuyết, mâu quang ảm đạm, tâm tình như rơi vào vực sâu không đáy, xung quanh lạnh buốt:

– Tốt lắm Thiên Tuyết, em dám chống cự tôi!?

Hất mặt, Đỗ Phương, Ngọc Thái gật đầu cười khinh khỉnh, đôi mắt lộ rõ vẻ hăng máu tiến lại gần chàng trai kia.

Bốp Bốp Bốp

Hoa Thiên Tuyết đưa mắt nhìn theo, cô chết lặng, đôi môi mấp máy từng tiếng nhỏ như mèo kêu, nước mắt lã chã chan hòa khắp khuôn mặt xanh xao, dù cậu ta có phải là Kiệt hay không thì vẫn là một người vô tội, một người có vẻ ngoài quá giống.

– Là…m…ơ..n d…ừng lại…!!!

Lết thân mình đau nhức, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, cô khẩn thiết cầu xin, đôi tai ù òa đi bởi tiếng la hét của cậu ta, không cần quay mặt lại cô cũng biết cậu đang sống dở chết dở rồi, ác ma đang nơi đây, liệu cậu còn nguyên để thấy ánh sáng ban ngày nữa chăng?

– Tôi không thích em van xin cho kẻ khác Thiên Tuyết à, nhưng nếu em làm tôi thỏa mãn thì có thể đấy!

Nhướng mày, sự dâm đãng hiện lên trong điệu cười bỉ ổi, kinh tởm đáng chết, tim cô chùng lại một nhịp rồi nó co thắt chặt trong cơn đau, không cần suy nghĩ quá lâu mạng người rất quan trọng.

Cô bật người dậy thoát sạch đồ mình ra, điệu bộ rất nhuần nhuyễn, bất quá lúc tháo đi chiếc quần của hắn bàn tay cô không ngừng run rẩy, chậm nhịp. Cô cũng chẳng biết mình đã gỡ bỏ quần hắn ra sao chỉ biết lúc cậu nhỏ cương cứng chạm vào tay Tuyết thì cô mới bừng tỉnh, do dự một chút cô tự an nói với chính mình.

Mày còn gì để phải chần chừ, mạng người kia cần được cứu và việc này mày đã làm bao nhiêu lần rồi, đừng tự cho mình thuần khiết nữa.

Ngậm chặt cậu bé trong miệng mà nước mắt cô chảy dài cùng những uất ức, lý trí lẫn lương tâm đều chết sạch, cô chỉ còn lại cái xác làm những việc này theo một cách máy móc nhất, leo lên người hắn, tự mình lấy cậu bé đưa vào trong. Thiên Tuyết đặt tay lên bả vai hắn không ngừng nhấp lên xuống, hắn vẫn như thế đôi mắt mở to đầy thích thú ngắm nhìn mèo nhỏ chiếm lấy hắn.

Dương Hạ Vũ sung sướng nắm chặt eo cô không ngừng dùng lực đưa lên đẩy xuống, lực một lúc càng mạnh càng tăng nhanh, đến lúc cao trào hắn gồng mình lấp đầy bên trong, ôm chặt lấy thân người nhỏ nhắn vào lòng, hắn huýt gió lập tức Phương – Thái dừng tay lại. Thiên Tuyết không dám nhìn người phía dưới kia, cô không dám đối mặt dù biết người đó không là Kiệt, nước mắt khô lạnh bên má cũng như trái tim của cô bây giờ, hắn đã không ngừng lấy dao đâm vào rồi lại xát muối bằng những cử chỉ ngọt ngào bẩn thỉu đầy toan tính..

Tấm lưng cô lạnh toát bởi điều hòa nơi đây, những dòng huyết đỏ tươi nơi vết thương bị động không ngừng chảy dài, mùi tanh hôi xộc lên mũi Thiên Tuyết làm cô buồn nôn mà ôm chặt hắn hơn nữa, bụng dưới râm ran cảm giác đau nhói. Đôi tay cấu chặt vào vạt áo hắn không ngừng nấc lên từng cơn.

Hắn lau đi những dòng lệ của cô, cười nhu hòa cùng hai tên bạn, hai người ấy liền hiểu mà thả chàng trai bên dưới nhưng cũng phải hăm dọa nếu một lời nói ra những việc hôm nay thì kết quả chỉ có chữ chết. Cậu ta gật đầu liền lịm đi, không quên trao cho bóng hình nhỏ đầy thương tích kia một tia bất đắc dĩ.

Việc sau đó khiến Thiên Tuyết chết lặng đi, bởi lẽ mãi mãi, vĩnh viễn cô chỉ là món đồ chơi của Dương Hạ Vũ. Gọi hai cô gái lúc nãy vào, Dương Hạ Vũ lại tiếp tục vùi vào trong mật ngọt đầy khiêu gợi.

Thân thể cô đong đưa trên người hắn hết lần này đến lần khác, cười, một nụ cười lạnh thấu xương đầy oán hận. Tại sao cô lại yếu mềm như thế? Không, cô không yếu đuối chỉ là cô phải sống và chịu đựng vì ba mẹ của mình. Cũng có lẽ cô đang mang ba mẹ mình ra để làm lý do về việc mình vẫn muốn tiếp tục?

Dương Hạ Vũ tôi hận chính mình tại sao đến bây giờ vẫn cứ yêu anh, kẻ tồi tệ. Ngốc nghếch!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN