Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã - Chương 93: Phiên ngoại 3: Tuần trăng mật nguy hiểm (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
298


Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã


Chương 93: Phiên ngoại 3: Tuần trăng mật nguy hiểm (6)


“Ưm…” Ánh sáng chói rọi chiếu vào mắt khiến cô bất giác nhắm chặt đôi mắt lại, cô muốn lấy tay che mắt nhưng lại phát hiện tay không thể cử động được, bởi vì không thể mở mắt cô chỉ đành dùng ngón tay mò mẫn xung quanh, phát hiện đôi tay của cô đã bị dây trói chặt, không chỉ là tay cô mà chân cô cũng vậy, đều bị trói không thể nhúc nhích được, giãy giụa không được cô đành yên tĩnh lại, dùng đầu óc để phân tích vấn đề.

Đôi mắt tuy đã nhắm lại nhưng cô vẫn nhìn thấy một chút ánh sáng đỏ, Mạc Tử Yên nghiêng đầu về phía bên phải, da mặt chạm vào mặt phẳng lạnh lẽo, cách một lớp vải cô vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh từ dưới lưng truyền đến, cứng rắn, lạnh như băng, rõ ràng lúc này cô không có nằm trên là một chiếc giường lớn mềm mại mà đang nằm trên một thứ gì đó vừa nhỏ hẹp chỉ vừa với thân hình của cô lại vừa lạnh lẽo. Không chỉ dưới lưng lạnh lẽo mà nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu giảm dần, cô ngửi thấy hơi lạnh của máy điều hòa, có vẻ như cô đang ở trong một căn phòng lạnh, không gian yên tĩnh cùng với khí lạnh khiến thân thể cô không tự giác run rẩy, đợi một lúc lâu sau khi thích ứng được ánh sáng, cô mới mở mắt ra, phát hiện trên đầu mình là một bóng đèn phát sáng, cô nằm ở trên một cái bàn, hai tay hai chân bị trói chặt, không thể di chuyển.

Đây là đâu?

Mạc Tử Yên nheo mắt, tránh đi ánh sáng chói lọi của đèn mà nhìn xung quanh, bởi vì đang nằm nên tầm nhìn của cô có chút hạn hẹp nhưng cô biết bản thân đang ở một nơi xa lạ, cô lờ mờ thấy được trên những chiếc kệ đặt ở xung quanh chứa đầy những dụng cụ y tế, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, nhạt đến mức nếu không ngửi kĩ sẽ không thể nào phát hiện ra, có vẻ như đây không phải là bệnh viện hay phòng y tế, bởi vì trong bệnh viện sẽ sử dụng rất nhiều thuốc sát trùng, phòng y tế cũng vậy, nhưng ở nơi này có vẻ gì đó không bình thường, tuy có mùi thuốc sát trùng nhưng lại không quá nồng nạc, có vẻ như trong phòng này đã từng dùng nó, bởi vì đang mở máy điều hòa cho nên mùi của nó mới lưu giữ lại một ít.

Mùi thuốc sát trùng lan tỏa trong không khí, nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống, trên những chiếc kệ bày đầy những dụng cụ y tế, cô lại bị trói trên một cái bàn, điều này khiến Mạc Tử Yên vẫn bất giác sinh ra sự rùng mình, đặc biệt sự lạnh lẽo dưới lưng càng khiến thân thể cô run rẩy nhiều hơn, cô không phải muốn nghĩ đến vấn đề này nhưng rõ ràng nơi này mang cô cảm giác như vậy, cô cảm thấy bản thân đang ở trong phòng giải phẫu, chiếc bàn mà cô đang nằm lên là bàn để giải phẫu người chết, chưa thể xác định được thực hư thế nào nhưng chỉ nghĩ thôi mà cũng rợn cả người.

Không được, cô phải bình tĩnh lại để tìm cách thoát khỏi đây!

Lúc nãy cô đang ở trung tâm mua sắm, sau đó có một người tự xưng là thư kí của Henry tiên sinh đã gọi đến cho cô, bảo là Henry tiên sinh và Ám Dạ Duật đang đợi cô dùng bữa trưa ở chỗ bọn họ, bởi vì đối phương có số điện thoại của mình, lại biết đến Henry tiên sinh nên cô không có nghi ngờ mà đi đến điểm hẹn – bãi đỗ xe trong trung tâm mua sắm. Cô đến bãi đỗ xe, không giống như những gì cô nghe thấy qua điện thoại ồn ào náo nhiệt mà nơi này lại vắng lặng không bóng ngươi, Mạc Tử Yên hơi nghi hoặc, trong lòng có chút bất an nhưng vẫn đi theo chỉ dẫn của cô gái kia mà đến gần một chiếc xe Ferarri màu đỏ, từ xa cô nhìn thấy có một bóng người đang nằm gục bên vô lăng, tóc dài che đi gương mặt, Mạc Tử Yên hơi sửng sốt nhưng rất nhanh phản ứng lại, cô chạy nhanh về phía đó, sợ có án mạng xảy ra nên cô đập cửa kính xe nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, lúc cô định mở cửa xe để kêu người nọ thì bỗng người có người ở phía sau tấn công cô, chụp thuốc mê vào miệng cô khiến cô ngất xỉu, chuyện sau đó… sau đó cô không biết nữa.

Đầu cô có chút đau, cô định đưa tay xoa đầu nhưng nghĩ lại hai tay đều đang bị trói khiến cô buông tha cho suy nghĩ này, nghiêng đầu sang bên cạnh đánh giá cách trang trí của căn phòng, căn phòng này chìm trongà một màu đen tăm tối, ngoại trừ vị trí của cô ra thì xung quanh đều không có ánh sáng, cô chỉ có thể nhờ vào ánh sáng trên đầu mình mà tìm kiếm cửa ra nhưng bởi vì đang nằm nên tầm nhìn của cô chỉ giới hạn trong ba phía, cả ba đều là bức tường sơn trắng khiến cô hiểu rõ có lẽ cửa ra là đang nằm ở phía sau đầu mình.

Căn phòng trang trí đơn giản, ngoài trừ những vật dụng y tế ra thì còn lại đều là những thiết bị cần có trong một phòng trong bệnh viện, Mạc Tử Yên hơi nghi hoặc, không rõ bản thân có phải đã phán đoán sai rồi không, có lẽ cô cũng đang nằm ở đó trong phòng của một bệnh viện?

Không đúng!

Chắc chắn là không phải đang ở bệnh viện, nếu là ở bệnh viện thì ít nhất cũng phải nghe được âm thanh gì đó, bệnh viện một ngày nhiều người ra vào như vậy, cho dù phòng cách âm tốt đến mấy cũng sẽ nghe thấy một vài âm thanh nhỏ nhưng ở nơi này cô hoàn toàn không nghe thấy được gì cả, giống như cả thế giới đang chìm vào trong tĩnh lặng vậy.

Rốt cuộc là ai đã bắt cô đến đây?

Ở nước Pháp xa lạ này, cô đâu có kết thù với ai?

Mạc Tử Yên có chút buồn bực, muốn thoát khỏi nơi này nhưng sợi dây trói chặt tay chân cô, giãy giụa cũng không có kết quả, ở gần cô không hề có vật dụng gì bén nhọn để cắt đứt dây cả, cũng phải thôi, tốn công tốn sức bắt cô đến đây, tất nhiên sẽ không dễ dàng để cô chạy thoát, nếu không tất cả không phải là tốn công vô ích sao?

“Cạch.” Tiếng động vang lên khiến Mạc Tử Yên giật mình, bởi vì căn phòng vốn yên ắng nên động tĩnh nhẹ như vậy cũng đặc biệt chói tai, động tác đang cựa quậy dừng lại một chút, dựa vào phán đoán cô nghĩ bản thân hẳn là đang quay đầu về phía cửa, cho nên không thể thấy được là ai mở cửa nhưng nghe thấy tiếng động, thân thể cô không khỏi căng thẳng một chút.

Có gì đáng sợ hơn chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy người?

Đặc biệt là trong tình cảnh thế này, đổi lại là người khác sớm đã bổ vào đầu 101 câu chuyện kinh dị về nơi này rồi.

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói nam trầm thấp vang lên, mang theo sự vui vẻ không dễ phát hiện.

Giọng nói này…

“Mi… Michael? Sao lại là anh?” Mạc Tử Yên nhìn người đàn ông đang từ từ xuất hiện trước mặt cô, đầu tiên là chiếc quần tây đen, rồi đến áo sơ mi trắng, áo khoác blouse, rồi lại gương mặt tuấn mỹ quen thuộc khiến đôi mắt cô không khỏi trừng lớn, đáy lòng bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà nảy sinh sự bất an.

“Mạc tiểu thư, lại gặp mặt rồi.” Michael mỉm cười, nụ cười vẫn mê người như cũ nhưng lúc này đây cô lại cảm thấy nụ cười này có chút rùng rợn, khiến lòng người nhịn không được mà sinh ra sự sợ hãi vô hình.

Có một số người, cười lên đặc biệt đáng sợ, hẳn là đang nói hắn.

“Anh… anh bắt tôi đến đây?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí là khẳng định.

“Chẳng phải cô đã đoán được hay sao?” Michael nhếch môi cười lạnh, đối với vẻ mặt kinh nghi của cô cảm thấy có chút buồn cười, hắn đi đến bên kệ, lấy một cặp bao tay y tế ra, bởi vì bao tay y tế có độ co dãn nhất định nên để lộ những ngón tay thon dài tinh tế.

Mạc Tử Yên trầm mặc, không có phản bác lại lời của Michael nói, bởi vì lời của hắn cũng không sai, khi cô phát hiện mình bị bắt cóc, cô cũng khá là kinh ngạc nhưng nhiều hơn lại là nghi hoặc, chuyến trăng mật lần này giữa cô và anh chỉ diễn ra trong một tuần ngắn ngủi, anh chọn đến nước Pháp là bởi vì mối quan hệ giữa cô và Olivia, tuy nói nơi này cũng xem như là một phần quê hương của bà cô thế nhưng Mạc Tử Yên lại không có người thân ở nơi này, ngoại trừ Vân Mặc, chỉ là trong chuyến trăng mật này lại có rất nhiều người xen vào thế giới của hai người bọn họ, tỷ như vợ chồng Vân Mặc, vợ chồng Henry tiên sinh, lại tỷ như người đàn ông mà cô mới chỉ gặp qua vài lần… Michael. Gặp gỡ Michael vốn là ngoài ý muốn, nhưng xem đó chỉ có bản thân cô cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi, còn Michael và Ám Dạ Duật đều cảm thấy đây không phải là điều ngoài ý muốn, người đan ông này có hứng thú với cô, cho nên mới tìm cách tiếp cận cô, sau khi biết được chuyện này cô đã tìm cách tránh xa hắn, vốn dĩ nghĩ rằng là bình thủy tương phùng, không ngờ bọn họ lại gặp nhau ba ngày liên tục, ngay cả khi cô đi thăm lâu đài Annatoria cũng thấy hắn, từ khi đó đã khiến cho cô nảy sinh cảnh giác với người đàn ông này.

Cô không hề cảm thấy kinh ngạc khi biết Michael là người bắt mình đến đây, bởi vì trong lòng cô đã lờ mờ đoán được, khi gặp hắn ở khu mua sắm, cô hơi nghi hoặc nhưng cũng không thể vì vậy mà kết tội hắn theo dõi cô được, trung tâm này không chỉ mở cho một mình cô, cô cũng không thể vì nghi ngờ của mình mà gọi người đuổi hắn ra ngoài được cho nên mặc dù chưa mua được bao nhiêu thứ nhưng Mạc Tử Yên vẫn muốn đi trở về, chỉ là khó khăn lắm mới tìm cơ hội chạm mặt với cô, Michael làm sao để cô đi dễ dàng như vậy? Hắn ngõ lời muốn đưa cô về khách sạn nhưng cô từ chối, hắn rất thân sĩ mà làm như không có việc gì rồi rời đi, khi đó Mạc Tử Yên cũng chưa nghĩ đến người đàn ông này lại có âm mưu bắt cóc coi, cô chỉ nghĩ rằng thái độ của cô hẳn là rõ ràng để cự tuyệt phần hứng thú của hắn, nhưng khi tỉnh lại ở nơi này, cô đã đoán được kẻ bắt cô đến đây là ai, vừa mới gặp mặt Michael xong ra ngoài liền bị bắt cóc, sự trùng hợp như vậy… chủ động suy nghĩ một chút cũng có thể đoán được ai là kẻ chủ mưu sau chuyện này.

Chỉ là cô không có nghĩ đến bản thân cô lại bị bắt cóc lần hai, hơn nữa còn ở một quốc gia xa lạ này.

Trước kia làm người kế thừa của Mạc gia cũng không thấy ai bén mãng đến bắt cô, hiện tại gả cho anh thành vợ của anh, người đến tìm đúng là không ít, mà mục đích của bọn họ…

“Cô gái kia là thế nào?” Vì sao lại cô ta lại có số điện thoại của cô, hơn nữa còn biết chuyện của Henry tiên sinh?

“Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tôi.”

“Anh đã lập kế hoạch ngay từ đầu?” Mày liễu nhíu chặt: “Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt?” Nếu thật sự là như vậy thì người đàn ông này đúng là đang sợ, vừa gặp lần đầu hắn đã nảy sinh ý định muốn bắt cóc cô, còn lên sẵn kế hoạch tỉ mỉ như vậy, chẳng hiểu sao nơi này nhiều người như vậy sao cô lại trở thành mục tiêu của hắn?

“Cô rất thông minh, tôi rất thích người thông minh.” Michael không tiếc lời khen, ngữ khí có phần tiếc nuối: “Đáng tiếc người thông minh thì không được sống lâu lắm.”

Bị một tên bắt cóc cảnh cáo về cuộc sống ngắn ngủi trước mắt, đây có được xem như là tiên tri về tương lai hay không?

“Cô muốn biết như vậy, tôi cũng sẵn lòng trả lời, tôi… là một quý ông lịch lãm cơ mà?” Michael quay đầu nhìn về phía cô, khóe nôi nhếch lên một độ cong nhẹ, trong bóng tối càng thêm bí ẩn và nguy hiểm.

Quý ông lịch lãm?

Đáy lòng Mạc Tử Yên nhịn không được có chút khinh thường với lời nói này của Michael, một quý ông lịch lãm sẽ không bao giờ làm ra hành động bắt cóc người như vậy đâu.

“Ngày hôm qua có người tự nhận là nhân viên khách sạn đến tìm cô, cô…”

“Là cô ta?” Nói đến đây Mạc Tử Yên cũng đã rõ ràng vì sao cô gái tự xưng là thư kí của Henry tiên sinh lại có số điện thoại của cô, bởi vì ngày hôm qua cô ta nói chuyện với cô bằng tiếng Pháp, hôm nay lại nói bằng tiếng Trung, cô tuy cảm thấy quen thuộc nhưng nhất thời không có nhận ra.

“Đúng vậy, tôi đã bỏ tiền ra thuê cô ta viện lý do để có được số điện thoại của cô.” Michael cũng không tức giận vì cô đột nhiên nhảy vào họng của hắn, hắn là một quý ông ưu nhã, tất nhiên sẽ không chấp nhất đối với một người phụ nữ, chỉ là hành động này của cô không phù hợp với lễ nghi của một quý cô, không phải thứ mà một quý cô nên có.

“Nhờ có được số điện thoại của cô mà tôi có thể dễ dàng lừa cô đi, dù sao ở nơi đất khách quê người thế này, cô hẳn là sẽ… không đi cùng với một người mà mình không nhận thức đâu nhỉ?” Trong giọng nói của hắn không hề che giấu sự đắc ý của mình, Mạc Tử Yên thấy thế có chút buồn bực, chính là hiện tại đang ở dưới mái hiên nhà người khác, cô cũng không thể nói những lời chọc giận hắn được, lỡ như hắn điên lên làm gì cô, hiện tại cô… quả thật là không có sức phản kháng.

“Về phần vì sao tôi biết Henry tiên sinh thì tối đó tôi cũng có mặt tại nhà hàng, không cẩn thận nên đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa các người.”

Ha!

Không cẩn thận nghe hết cuộc trò chuyện giữa bọn họ?

Lời như vậy mà hắn cũng có thể nói ra, trong lòng cô không khỏi âm thầm phỉ nhổ nhân cách của tên Michael này vài lần.

Sao không thừa nhận rằng hắn theo dõi cô luôn đi?

“Nhờ có sự xuất hiện của Henry tiên sinh nên tôi mới có thể nhanh chóng thực hiện kế hoạch này của mình, mà không có hắn cũng không sao, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ ra tay với cô.”

“Làm sao anh biết hôm nay tôi sẽ đến trung tâm mua sắm?” Trong lòng cô đã có kết quả, chỉ là cô vẫn nghe lời nói từ miệng của hắn.

“Tôi ở tòa nhà đối diện khách sạn của tôi, vừa hay lại cùng một tầng.”

Cùng một tầng?

Cho nên hắn sớm đã biết được mọi hành tung của cô?

“Ngay từ đầu anh đã theo dõi chúng tôi?” Khóe môi Mạc Tử Yên nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện không hề mang theo cảm xúc.

Người đàn ông này, rốt cuộc mục đích của hắn…

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi… đã muốn cô rồi.” Lúc này Michael đang quay lưng về phía cô, Mạc Tử Yên chỉ có thể bóng lưng cao lớn của hắn mà không thấy rõ cảm xúc trên gương mặt tuấn mỹ đó, chỉ là trong giọng nói của hắn cô có thể nghe ra sự phấn khích rất lớn, mang theo một tia run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ như rất kích động.

“Đừng nói chuyện mập mờ như vậy được không?” Nếu là trước kia cô nhất định sẽ hiểu lầm ý của câu nói này, dù sao một người đàn ông nói với một người phụ nữ nhưng lời này khá là mập mờ và ái muội, chỉ là hiện tại cô đã bắt đầu hiểu hơn về hàm ý trong câu nói này, có lẽ không phải đơn giản là “muốn” mà mọi người suy nghĩ, đặc biệt là khi đang ở trong căn phòng này, chỉ cần nhìn cách hắn mang bao tay, cô liền cảm thấy hắn thật sự không hề có ý nghĩ ái muội gì với cô cả, điều hắn thật sự muốn ở cô là…

Michael sau khi đeo bao tay xong liền đi đến bên cạnh bàn, ánh mắt thoáng qua tia hàn quang khi nhìn đến Mạc Tử Yên đang nằm nơi đó, bàn tay của hắn chạm vào da mặt cô, cách một lớp bao tay, Mạc Tử Yên nhịn không được mà rùng mình, chỉ có thể nghiêng đầu né tránh động tác của hắn.

“Gương mặt này của cô… thật là đẹp.”

Mạc Vũ Hiên và Vân Hinh Như đều là người gốc Trung, thế nhưng sinh ra Mạc Tử Yên lại là hỗn huyết, do di truyền từ bà ngoại của mình là Olivia mà trên gương mặt của cô hiện lên một chút nét tây lai, mặc đu nhìn không rõ nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, trong đôi mắt đen láy của cô hiện lên vài phần ánh xanh, ngũ quan tinh tế kết hợp tại một chỗ càng khiến cho cô mang một vẻ đẹp pha trộn giữa phương Đông và phương Tây.

“Ngay từ lần đầu tiên gặp cô tôi đã muốn chiếm lấy gương mặt này của cô làm của riêng rồi.” Đối với sự lảng tránh của Mạc Tử Yên, Michael đưa tay bóp lấy cằm cô, giữ yên một chỗ khiến cô không thề động đậy.

Quả nhiên, thứ hắn muốn là gương mặt này của cô!

Bị một người đàn ông muốn chiếm lấy gương mặt của mình, cô nên có biểu cảm thế nào đây?

“Anh muốn làm gì với gương mặt của tôi?” Đối mặt với kẻ muốn cướp lấy gương mặt của mình, Mạc Tử Yên ngoài mặt duy trì bình tĩnh nhưng lòng sớm đã dậy sóng, những lời Michael nói, những điều mà Michael làm khiến cô không khỏi nhớ đến ngày đó mình hẹn gặp Tạ Cẩm Y để hỏi về quá khứ của anh, cô ta nói anh bị một đám tội phạm biến thái bắt cóc và tra tấn một cách dã man, sau khi nghe lời kể của Tạ Cẩm Y cô cũng đã lên mạng tra một chút thông tin về điều này, khi đó thuận tiện xem một chút những kẻ tội phạm biến thái này có suy nghĩ thế nào nên đã tìm xem một vài tài liệu về tâm lí tội phạm, hiện tại nhìn đến những biểu hiện này của Michael, cô cảm thấy hoàn toàn giống như những gì cô đọc được trong tài liệu, cho nên người đàn ông này, người đàn ông gọi Michael, kẻ bắt cóc cô… chính là một tên tội phạm biến thái có tâm lí vặn vẹo muốn có gương mặt này của cô!

“Gương mặt này, gương mặt xinh đẹp này…” Một tay hắn giữ lấy cằm cô, tay còn lại đang xoa một bên má của cô, cách một lớp cao su mỏng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi từ làn da truyền đến khiến hắn yêu thích không buông tay, trong giọng nói không che giấu được sự say mê: “Gương mặt thật hoàn mỹ, nếu tôi có được nó, tôi sẽ… tôi sẽ… nó sẽ là kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ nhất dành cho tôi.”

Nói như vậy…

Mạc Tử Yên đột nhiên trừng lớn mắt, đối với những tên tội phạm có tâm lí vặn vẹo thế này cô tất nhiên sẽ không dùng đầu óc của người bình thường để nghĩ xem hắn đang nghĩ gì, mà phải dùng tư duy khác thường để đọc hiểu suy nghĩ của hắn.

“Anh muốn có nó, có phải vì muốn mang nó lên mặt mình hay không?”

“Quả nhiên, cô vẫn là hiểu ý tôi.”

Cho nên cô đoán đúng rồi?

Nếu nói như vậy thì chẳng phải gương mặt hiện tại hắn đang mang không phải là của hắn hay sao?

Tựa hồ như nhìn ra sự nghi hoặc trong đôi mắt cô, hắn câu môi, tà mị cười: “Gương mặt này của tôi lấy từ một người đàn ông đang đi du lịch đến Scootland đấy, có phải rất đẹp không?”

“Anh là đàn ông, vì sao lại muốn có gương mặt của tôi?” Tuy Michael nói hắn cướp lấy gương mặt này từ một người khác nhưng nhìn qua vẻ ngoài của hắn thì cô có thể khẳng định hắn là đàn ông, đã là đàn ông thì cần gì gương mặt của phụ nữ?

“Đàn ông hay phụ nữ đâu có quan trọng? Chỉ cần xinh đẹp là được.” Michael buông tay, thả tự do cho cằm của cô, sức lực hắn không nhẹ, cho nên cô có thể cảm giác được cằm mình hơi đau nhức.

Không quan trọng sao?

Một người đàn ông lại mang gương mặt của phụ nữ, hắn không cảm thấy bản thân mình quá kì dị hay sao?

“Cô cũng kì lạ quá nhỉ?” Michael nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười không rõ.

“Cái… cái gì?” Mạc Tử Yên mờ mịt.

“Cô… không sợ hãi sao?” Từ khi bước vào căn phòng này hắn đã luôn quan sát sắc mặt của cô, cảm xúc của cô thay đổi không ngừng nhưng duy chỉ sợ hãi là hắn không thể nhìn thấy trên gương mặt cô, điều này khiến hắn càng thêm hứng thú muốn nhìn thấy gương mặt sợ hãi của cô sẽ như thế nào.

“Đổi lại là người khác sớm đã sợ muốn khóc rồi, vậy mà cô vẫn còn trấn tỉnh được.”

Sợ hãi?

Ai nói cô không sợ hãi?

Cô đang sợ muốn chết đây này!

Bất quá cô không thể để hắn nhìn thấy sự sợ hãi của cô được, tên này nhìn cô chẳng khác nào thợ săn nhìn con mồi, nếu con mồi để lộ sự sợ hãi thì thợ săn sẽ càng thêm hưng phấn, cô không muốn bộc lộ sự yếu đuối của bản thân trước mặt hắn, bởi vì cô không có ai để dựa vào, nên cô chỉ có thể dựa vào bản thân, đã là dựa vào bản thân thì không được phép yếu đuối trước kẻ thù.

Duật…

Anh mau tìm ra em đi.

“Được rồi, hết thời gian để tán gẫu rồi, nói nữa không chừng chồng cô sẽ nhanh chóng đến đây, đến líc đó lại phiền phức.” Giọng nói của hắn không chút che giấu sự chán nản, tựa hồ như đối với việc có người sắp đến cứu cô cũng không có tạo sư uy hiếp cho hắn.

“Duật? Ý anh là sao?” Mạc Tử Yên trừng mắt.

“Dựa vào bản chất đó của hắn sẽ nhanh chóng tìm đến đây thôi.” Michael câu môi, nhìn đôi mắt mờ mịt của cô không khỏi bí hiểm cười: “Cô không biết gì đúng không?”

Bản chất?

Đôi mắt Mạc Tử Yên hiện rõ tia mơ hồ, không rõ lời này của Michael là có ý gì, vì sao Duật sẽ nhanh chóng tìm đến đây, còn có bản chất mà Michael nói đến… đó rốt cuộc là gì?

“Trước tiên để lột da mặt này của cô ra trước đã, sau đó tôi sẽ cho cô một đáp án hoàn mỹ.” Micahel quay người đi đến bên kệ, xem xét từng con dao một, không đến một phút hắn đã cầm lên một con dao, đó là một con dao giải phẫu, dưới ánh đèn hiện lên sự sắc bén khiến lòng người không khỏi lạnh đi.

Mạc Tử Yên nhìn con dao đang tới gần gương mặt mình, đáy lòng cô nhịn không được mà sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh Michael cầm lấy con dao để sát vào mặt cô, con dao lạnh lẽo chạm vào da mặt khiến người cô run lên, người đàn ông nở nụ cười, giơ dao lên nhắm về phái gương mặt của cô, trên con dao lóe lên tia hàn quang khiến cô theo phản xạ mà nhắm mắt lại.

“Goodbye, Angel.” Michael vừa dứt lời thì cánh cửa cũng “Rầm” lên một tiếng, cánh cửa bị văng ra, bóng dáng người đàn ông cao lớn xuất hiện khiến động tác trên tay Michael không khỏi dừng lại.

“Ồ đến rồi sao?” Đối với sự xuất hiện của người đàn ông Michael không hề kinh ngạc, tựa hồ như đã sớm đoán được, hắn thu hồi dao, nói chuyện với người đàn ông như nói chuyện với bạn bè, ngữ khí thản nhiên, giống như bộ dạng cầm dao định lột da người của hắn bị bắt gặp không hề xảy ra vậy.

“Anh đến nhanh hơn tôi nghĩ đó.”

“Michael.”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai khiến cô không khỏi mở đôi mắt ra.

Duật!

“Không đúng, tôi nên gọi anh là Simon nhỉ?” Đôi mắt Ám Dạ Duật lúc này đã nhiễm đầy sương tuyết, anh liếc nhìn Michael, thần thái thản nhiên không chút sợ hãi.

“Á chà, mới đó mà đã điều tra được tôi rồi sao?” Đối với lời nói của Ám Dạ Duật, Michael không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

Một tiếng trước sau khi họp xong với Henry tiên sinh, Ám Dạ Duật mở điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn Mạc Tử Yên gửi đến, chính là lúc sau khi cô nhận được cuộc gọi từ người phụ nữ tự nhận là thư kí của Henry tiên sinh, trên đường đi đến bãi đỗ xe, cô đã gửi tin thông báo cho anh, hiện tại đã âu giờ ăn trưa, cũng đã ba tiếng kể từ khi cô gửi tin nhắn đến, nếu Henry tiên sinh thật sự cho người đến đón cô thì lẽ ra cô sớm đã xuất hiện ở trước mặt anh rồi. Anh gọi điện cho cô phát hiện điện thoại không liên lạc được, sau đó anh mở GPS toàn cầu tìm kiếm phát hiện điện thoại cô đang hiển thị ở trong một cái thùng rác gần trung tâm mua sắm, anh bèn đem tin nhắn cho Henry tiên sinh xác thực, Henry tiên sinh lên tiếng phủ nhận chuyện này thì anh liền biết cô đã có chuyện, nhờ có sự giúp đỡ của Henry tiên sinh mà anh đã có được xem camera trong trung tâm nua sắm, nhìn thấy cô đang ở quầy nước hoa nói chuyện cùng một người đàn ông, ngoại hình của hắn khiến anh nhanh chóng nhận ra đó là Michael, vì vậy anh đã tìm đã nhà hắn – tòa nhà đối diện khách sạn Camalon, căn nhà hắn ở cùng tầng với phòng của bọn họ ở bên khách sạn Camalon, trong phòng cón có chiếc kính viễn vọng đặt nơi cửa sổ, anh nhìn mới biết kính viễn vọng đang chiếu vào đối diện phòng của họ, theo như chủ nhà thì Michael vừa mới thuê căn nhà này được mấy ngày, hắn sớm đã theo dõi bọn họ và lên kế hoạch bắt cóc cô, Ám Dạ Duật dựa vào một số ít thông tin còn sót lại trong nhà của hắn để tìm ra vị trí của cô, khá mất thời gian bởi vì nhà của Michael vô cùng sạch sẽ, không hề dư thừa một chút manh mối nào.

“Simon – tội phạm nghìn gương mặt mà FBI đang truy nã.” Trong lúc điều tra nhà của Michael, anh đã phát hiện vài tờ báo cũ trong một chiếc thùng giấy ở dưới gầm giường, trên đó toàn là tin tức về vụ mất tích, có khoảng hơn 10 vụ mất tích đã xảy ra trong năm năm nay, vị trí của các vụ mất tích đều ở những ngươi khác nhau, chỉ là khi mọi người tìm kiếm được người thì người đó đã không còn gương mặt nữa, FBI cũng đang truy nã sát nhân với hàng nhìn gương mặt – Simon, bởi vì hắn có khả năng sẽ đổi bất kì gương mặt nào, bất kể đàn ông hay phụ nữ cho nên khó mà bắt được hắn, mục tiêu lọt vào tầm mắt của hắn chính là người sở hữu gương mặt xinh đẹp, lúc này anh cũng đã biết Michael chính là Simon, hắn sở dĩ có hứng thú với cô là bởi vì gương mặt đó của cô, dựa vào những tin tức trên báo, Ám Dạ Duật cố gắng tìm kiếm vị trí của cô, sau cùng vẫn là mò được đến đây.

Nơi này là một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô thành phố, trước kia từng xảy ra nên đã bị đập phá, sau cùng lại là nơi để Michael lên kế hoạch bắt cóc cô.

“Tôi thích cái biệt danh đó.” Đáy mắt Michael, không… hiện tại phải gọi hắn là Simon hiện lên tia hài hước: “Bất quá tôi không thích hai chữ tội phạm đó lắm.”

“Thả cô ấy ra.”

“Anh thật là xấu quá đi, món đồ đẹp như vậy lại muốn chiếm làm của riêng, bạn bè phải biết chia sẻ với nhau chứ?”

“Tôi không phải là bạn của anh.” Giọng nói của anh lạnh hẳn đi, cả người như bao phủ một tầng băng sương vậy, lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.

“Cô ấy là của tôi, cút đi.”

“Chúng ta là đồng loại, anh không nên đối xử với tuyệt tình với đồng loại của mình như vậy chứ?”

Đồng loại?

Gương mặt Mạc Tử Yên hiện lên tia khó hiểu, từ “đồng loại” này có rất nhiều nghĩa nhưng mà làm đồng loại với tên tội phạm biến thái này thì…

“Cô vợ nhỏ của anh có vẻ tò mò với lời nói của tôi.”

Gương mặt bình tĩnh ngày thường của Ám Dạ Duật nay đã nhíu này, đôi mắt lóe lên ánh sáng không rõ.

“Cô có muốn biết không? Nếu cô muốn tôi sẽ cho cô một đáp án, bất quá khi nghe xong, có lẽ cô sẽ không thể tin được vào tai mình đâu.”

Bàn tay Ám Dạ Duật siết chặt, ánh mắt anh rơi vào người cô đang nằm nơi đó, bởi vì cô đang nằm nên anh chỉ có thể thấy mắt thấy được mái tóc dài của cô, còn biểu cảm trên gương mặt không thể thấy rõ.

“Vậy thì đừng nói.”

Simon sửng sốt, bàn tay đang siết chặt của Ám Dạ Duật cũng buông lỏng ra.

“Nếu anh đã nói tôi không tin thì đừng nói, dù sao tôi cũng sẽ không tin lời anh nói.” Cô không biết sự lựa chọn này của mình là đúng hay không nhưng cô vẫn muốn tin tưởng anh.

Có thể lời Michael nói là sự thật, cũng có thể anh có nhiều điều giấu cô… chỉ là bản thân ngay từ đầu lựa chọn yêu anh thì nên tin tưởng vào anh, tin tưởng là điều cơ bản trong tình cảm, nếu đã yêu anh thì cho dù anh là thần hay quỷ cô đều lựa chọn ở bên cạnh, nguyện cùng anh trầm luân.

“Chậc, cô đúng là mộ người phụ nữ hoàn mỹ, thảo nào hắn lại muốn chiếm cô làm của riêng…” Ngoại trừ lúc đầu hơi sửng sốt một chút, sau đó Simon liền nhanh chóng khôi phục vẻ mặt mị hoặc như thường.

“Nghe nói mấy năm trước anh từng gặp nạn, rơi vào tay bọn tội phạm giết người có tâm lí biến thái.” Ánh mắt hắn rơi vào người anh, không che giấu tia đắc ý.

Ám Dạ Duật thần sắc như thường nhưng Mạc Tử Yên đã kinh ngạc, không rõ lý do vì sao Simon lại biết được quá khứ của anh.

“Cô có muốn biết, vì sao hắn có thể thoát khỏi tay bọn chúng không?”

Mạc Tử Yên trầm mặc, lựa chọn không nghe những lời Simon nói, bất quá trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết là bản thân mình muốn biết đáp án đến cỡ nào, chuyện của Ám Dạ Duật cô chỉ được nghe qua lời kể của Tạ Cẩm Y, Tạ Cẩm Y chỉ nói mấy tháng sua mất tích anh đã trở về, chỉ là về việc anh thoát khỏi tay bọn tội phạm thế nào không ai biết, chỉ có người trong cuộc trải qua mới biết được.

“Hắn giết bọn chúng.” Dứt lời, Simon liền hướng về phía trời cười ha hả, một bộ vô cùng khoái chí, cười xong cũng không quên nhìn xem phản ứng của Mạc Tử Yên.

“Thì sao?” Mạc Tử Yên lạnh lùng lên tiếng, trong lòng đã sớm đoán được kết quả này, cô cũng nghe nói sau khi bọn họ đưa Ám Dạ Duật vào bệnh viện tịnh dưỡng, trong khi điều tra thì phát hiện thi thể của đám sát nhân biến thái đã bắt cóc anh, ở nơi đó có không ít người đã chết vì sự tra tấn dã man của đám người đó, mọi người điều tra về nguyên nhân cái chết của bọn chúng, phát hiện bọn chúng chết đều do bị bắn trúng vào đầu, sau đó lấy lời khai của Ám Dạ Duật thì đưa ra kết luận bọn chúng bị lục đục nội bộ và tự tàn sát lẫn nhau, không ai nghi ngờ anh cả.

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời anh sao?” Mạc Tử Yên nhếch môi cười lạnh, ánh mắt nhìn Simon lộ ra vài phần châm chọc.

“Sự tin tưởng của tôi dành cho anh ấy, không thể vì lời nói của một người ngoài mà phá vỡ được.”

“Cho dù lời anh nói là thật thì đã thế nào? Nếu anh ấy đã bị ác quỷ chiếm lấy thì tôi cũng nguyện vì anh ấy mà trầm luân.”

Simon không tin được nhìn Mạc Tử Yên, nhìn gương mặt lạnh lẽo và đôi mắt đầy kiên định kia, đáy mắt hắn không khỏi hiện lên tia hưng phấn, quả nhiên hắn không có nhìn lầm người.

Trong lúc hắn chỉ lo chú ý đến cô thì Ám Dạ Duật đã hành động, nắm đấm hướng về phái mặt hắn thẳng tiến, từ nhỏ anh đã huấn luyện trong quân đội, tuy hiện tại đã từ bỏ quân ngũ nhưng thân thủ của anh vẫn rất tốt, Simon không để ý đã bị đánh vào mặt, cơn đau khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh mà cùng với anh phân cao thấp, Simon rõ ràng không phải đối thủ của anh, nhưng bởi vì trên tay hắn có dao nên việc chế ngự hắn có chút khó khăn, anh đá chân về phía tay cầm dao của Simon, hắn ăn đao nên đã buông dao ra, cùng lúc này anh đá một cú vào bụng hắn, hắn bị đá văng vào kệ, chiếc kệ bị đụng mạnh, các chai lọ ở trên đó cũng thi nhau rơi xuống, nhìn nắm đấm chuẩn bị vung về phía mình, Simon đã chợp lấy một chai lọ ném về phía anh, chai lọ bay lượn một vòng trên không trung, Mạc Tử Yên vô tình nhìn thấy dòng chữ được in trên đó, không khỏi trừng lớn mắt, hét to.

“Đừng mà!”

~~~

“Duật… Duật… a…” Mạc Tử Yên giật mình choàng tỉnh, phát hiện cả không gian đều bao phủ một màu trắng tinh khiết, mùi thuốc sát trùng lượn lờ quanh mũi khiến coi nhanh chóng nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện. Ám Dạ Duật đang ngồi bên cạnh, bàn tay to lớn của anh siết chặt tay cô, nhìn thấy cô tỉnh lại liền ôm cô vào lòng, không ngừng vỗ nhẹ lưng cô an ủi.

“Anh ở đây, đừng sợ.” Rơi vào cái ôm ấm áp khiến cô tỉnh táo hơn vài phần, cô vòng tay ra sau ôm lấy anh, đụng đến lưng anh thì anh theo phản xạ hơi rụt lại một chút, bất quá gương mặt vẫn thản nhiên như thường, lúc này cô vẫn chưa chú ý đến hành động nhỏ nhặt này của anh.

“Duật, anh không sao… thật tốt quá…” Lúc nãy cô mơ thấy cảnh bản thân bị Simon bắt cóc, trong lúc đánh nhau hắn đã ném một chiếc lọ về phía anh, đó là hợp chất hóa học, chỉ cần có phản ứng với không khí thì sẽ phát nổ, Simon ném chiếc lọ thủy tinh đó về phía anh, nếu rơi vào đất vỡ ra thì ở nơi đó sẽ xảy ra một vụ nổ, anh sẽ… anh sẽ… Mạc Tử Yên chứng kiến lọ thủy tinh bay về phía anh, thần kinh căng thẳng khiến cô chịu kích thích, rồi hôn mê bất tỉnh.

“Không có việc gì, đừng khóc.” Cảm nhận được áo sơ mi ở trước ngực bị ướt một mảnh, Ám Dạ Duật liền biết cô đang khóc, không khỏi đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng an ủi.

Khi Simon ném chiếc lọ thủy tinh về phía anh, anh đã muốn né tránh, dựa vào thân thủ của anh, né một chiếc lọ không là gì, đối với vật thể không có tính công kích thế này, anh cũng không rõ ràng vì sao Simon lại ném nó về phía anh, hơn nữa ánh mắt còn lộ rõ sự đắc ý đến vậy, sau đó nghe thấy tiếng hét của cô, trong lòng thoáng xuất hiện tia bất an, vì vậy anh đã chụp lấy chiếc lọ thủy tinh, không để nó rơi xuống mặt đất, sau khi đặt chiếc lọ lên bàn anh liền tiếp tục đánh về phía Simon, giá trị vũ lực của hắn không cao cho nên bị anh đánh đến mức không thể phản kháng. Anh nhân cơ hội này cứu cô ra, lúc này Simon đã cướp lại được chiếc lọ thủy tinh, nhầm về hướng cửa mà ném, bùm một tiếng cánh cửa nổ tung, Ám Dạ Duật đã nhanh chóng ôm lấy cô chạy về phía xa ẩn náu nhưng phần lưng vẫn bị vụ nổ làm ảnh hưởng mà bị bỏng nặng, Simon cũng không khá hơn bao nhiêu, sau đó cả ba người đều được đưa vào bệnh viện, Simon vẫn đang điều trị và có FBI ở đó canh giữ.

“Ưm…” Mạc Tử Yên buông anh ra, đưa tay lau nước mắt, nhìn thấy anh có thể bình yên như vậy trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Em… không có gì muốn hỏi sao?”

Mạc Tử Yên lắc đầu, đôi mắt anh thoáng qua tia bất đắc dĩ, bất quá đáy lòng không khỏi mềm đi vài phần, bởi vì sự tin tưởng vô điều kiện của cô mà khiến anh… không muốn buông cô ra.

“Lời của hắn cũng không sai, anh chính là…” Lời còn chưa nói xong một nụ hôn đã rơi xuống, che lấp đi môi anh, nụ hôn như sóng dờn bão táp, càn quét môi anh, giống như tâm trạng của cô lúc bấy giờ.

“Cho dù anh đã từng làm chuyện gì thì em cũng… sẽ ở bên cạnh anh.”

Cô đã nghĩ kĩ rồi, yêu một người chính là phải bao dung, cho dù anh có làm ra chuyện tội ác tày trời thế nào cô cũng nguyện ở bên cạnh anh, mãi mãi.

Nếu anh đã bị ác quỷ kéo xuống địa ngục thì em nguyện đắm mình xuống địa ngục cùng anh.

Mọi người năm mới vui vẻ, lì xì đầu năm (tuần sau mình sẽ không đăng chương mới đâu nên mọi người không cần phải đợi nhé)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN