“Thằng bé Lộ Nam đó vẫn không thể mở lòng với con bé được sao?” ông nội nói.
“Con cũng đã khuyên hết lời rồi nhưng nó vẫn không chịu nghe, nghĩ mà thương con bé Tô Bắc.
Trước đây đúng là con cũng không muốn ai thay thế Ngọc Linh làm con dâu mình
Nhưng nhìn thấy sự chân thành của Tô Bắc suốt bao năm nay khiến con đã suy nghĩ lại.” Điềm Hinh nói với ba chồng mình.
Nghe con dâu nói thế, ông cũng gật đầu tán thành.
Tô Bắc quả thật là một đứa cháu dâu tốt, con bé xứng đáng được hạnh phúc.
“Chủ nhật này, bảo chúng nó về đây.
Ba phải nói chuyện với chúng nó, nhất là Lộ Nam.” ông nói.
…
Đến tối, trong lúc dùng bữa.
Nhìn thấy tay cô có dán miếng băng cá nhân, sau khi đã lên phòng anh liền hỏi: “bị làm sao?”
“Em nấu ăn không cẩn thận cắt trúng tay.” cô đáp.
Nghe Tô Bắc nói thế, Lộ Nam liền quát: “rốt cuộc là cô làm được việc gì trong nhà này vậy? có nấu ăn cũng không cẩn thận để cắt vào tay.
Cô muốn chọc cho tôi bị mẹ mắng sao?”
“Em không có ý đó.” Tô Bắc giải thích nhưng dù cô có nói gì thì Lộ Nam cũng cho đó là lời ngụy biện.
…
Sáng hôm sau, trong lúc đang nấu ăn trong bếp.
Cô nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng của mình.
Ngay khi cô vừa nhấc máy, đầu dây bên kia giọng của bà gấp gáp nói trong điện thoại: [T…Tô Bắc à, con với Lộ Nam đến bệnh viện gấp.
Ông nội nhập viện rồi.]
“Con sẽ bảo anh ấy đến liền.” cô đáp.
Tô Bắc quên cả việc mình đang nấu ăn, cô nhanh chóng gọi cho Lộ Nam ở công ty nhưng không thể gọi được.
Có lẽ do anh đang có cuộc họp ở công ty, không nghĩ nhiều cô nhanh chóng lấy túi xách cùng chiếc áo khoác và chạy ra ngoài.
Tô Bắc đi đến bệnh viện theo địa chỉ mẹ chồng đưa, ông nội vẫn đang được các bác sĩ cấp cứu.
“Mẹ, mẹ ơi.
Ông sao rồi ạ?” cô hỏi.
“Ông nội đột nhiên cảm thấy mệt rồi ngất xỉu.
Có lẽ bệnh cũ tái phát con à…mà Lộ Nam không đến sao?” Điềm Hinh nhìn xung quanh không thấy con trai, bà liền hỏi.
“Dạ không, anh ấy có cuộc họp quan trọng ở công ty.”
Sau gần một tiếng tích cực cấp cứu thì cuối cùng ông nội cũng đã được đẩy về phòng hồi sức, bác sĩ nói cần phải tẩm bổ cho ông và tránh để ông suy nghĩ nhiều.
Cô không vội về nhà mà ở lại bệnh viện cùng mẹ để chăm sóc cho ông nội.
…
Lúc này ở nhà, nghe thấy mùi khét ở dưới bếp.
Uyển Nhi liền kêu Tô Bắc.
Dù cô ta kêu đến khan cả cổ vẫn không có ai đáp lại.
Uyển Nhi đành đi xuống bếp, cô ta vô cùng hốt hoảng khi chảo chiên cá đang bốc khói nghi ngúc.
Cô ta cũng nhanh chóng tắt bếp
“Trời ơi, cô ta đâu rồi mà lại để đồ ăn khét như vậy?” Uyển Nhi nói.
Lấy chiếc điện thoại nhanh chóng gọi cho Lộ Nam.
“Anh à, cái cô gái giúp việc đó bỏ đi đâu rồi.
Chị ấy còn quên tắt bếp, nếu em không phát hiện kịp thời đã cháy nhà mất rồi.” cô ta tức giận nói.
[Còn dì giúp việc kia vẫn chưa đến sao?] anh hỏi lại.
“Không thấy dì ấy, hình như hôm nay xin nghỉ phép rồi.”
Nghe cô ta nói thế, anh đáp lại: “anh biết rồi.” sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với Uyển Nhi để gọi cho cô.
Nhưng anh có gọi bao nhiêu đi nữa thì cô vẫn không nhấc máy, điều này khiến cho Lộ Nam vô cùng bực tức trong lòng.
Đến tối Tô Bắc mới trở về, cô đang bắt xe taxi thì gặp được bạn của anh.
Dưới sự nhiệt tình của anh ấy khiến cô không thể từ chối mà để anh ta đưa mình về nhà.
Lúc này Uyển Nhi cũng đã đi ngủ, còn Lộ Nam đứng trên phòng ngủ nhìn thấy hình ảnh bạn mình đưa cô về.
Anh ấy còn bước xuống xe trước để mở cửa cho cô, điều này làm Lộ Nam tức muốn nổ não.
Ngay khi cô vừa bước vào nhà, đã nhìn thấy anh đứng trên cầu thang.
Ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm lấy cô.
“Anh chưa ngủ sao?” cô cất lời.
“Sáng giờ cô đi đâu?” Lộ Nam gằng giọng hỏi.
“Mẹ bảo ông nội bị bệnh, em đã đến bệnh viện cùng mẹ chăm sóc ông nội.” Tô Bắc đáp lời.
Lộ Nam từ từ tiến đến chỗ cô, ép sát Tô Bắc vào tường bóp lấy cổ cô.
Anh quát lớn: “tôi không nghĩ cô lại nói dối trắng trợn như vậy.
Cô có biết vì cô mà nhà tôi đã xém cháy, bận đi câu dẫn đàn ông đến quên tắt bếp…người đó lại còn là bạn tôi, đúng là con đàn bà lăng loàn.”
“Lộ Nam…không phải như anh nghĩ, em thật sự không có nói dối…” cô khó khăn nói.
“Tận mắt tôi nhìn thấy cô bước ra từ xe của cậu ta, như vậy còn bảo không nói dối sao?”
Tô Bắc cô gắng để đẩy Lộ Nam ra: “anh ấy chỉ là tình cờ nhìn thấy em đứng đợi xe, chỉ là có lòng tốt đưa em về giùm…em không có lừa dối anh.”
“Lộ Nam” tiếng gọi lớn từ phía cửa đã thu hút sự chú ý của Lộ Nam, là bạn anh đang cầm lấy túi xách của Tô Bắc.
Vì cô ấy đã để quên nên anh ấy đem vào nhưng không ngờ lại thấy cảnh này.
Chu Thiên vội chạy đến kéo Lộ Nam ra.
“Cậu điên rồi hả? mau buông em ấy ra đi.”
“Không phải việc của cậu, mau tránh ra.” Lộ Nam quát.
Chu Thiên cố gắng kéo Lộ Nam ra, ngay khi Lộ Nam vừa ngã xuống sàn anh đã tặng cho cậu ấy một cú đấm thật mạnh.
Chu Thiên cất lời: “tôi đã gặp Tô Bắc ở trước cổng bệnh viện, những điều em ấy nói đều là sự thật.
Cậu có bị điên không mà lại làm vậy hả thằng khốn này? Nếu lúc nãy mà em ấy chết thì cậu sẽ ân hận suốt đời.