Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ) - Chương 21: Lời Nói Dối Chân Thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)


Chương 21: Lời Nói Dối Chân Thật


Trương Sâm bị bịt miệng, cổ ngay cả cử động cũng không được, muốn phản bác cũng chỉ có thể nhấp nháy mắt, dốc sức trợn mắt, nhưng mà kỵ sĩ giáp bạc coi như khong thấy, sàn nhà trực tiếp mở ra, mang Trương Sâm ra ngoài tách biệt với phòng giam giữ những tù nhân khác.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, ngay khi hắn sắp mê mang, thân mình bỗng nhiên lại bị chuyển động, mấy cánh tay robot mạnh mẽ xách hắn đứng dậy, vách tường căn phòng tự do biến hóa mở ra, trước mặt Trương Sâm, một con tàu vũ trụ chắp vá xuất hiện.

Thiếu tá há hốc mồm:…!
Này là công nghệ cao của quốc gia nào đây?
Không có dây chuyền lắp ráp sản xuất, không có công nhân kỹ thuật, thậm chí robot kỹ thuật cũng không có, một đám linh kiện lung tung beng ngay trước mắt mình, bay lượn tự động hợp thành một con tàu?
Cánh tay robot bừa bãi ném hắn lên tàu, còn hung hăng đóng cửa lại.

Trong khoang cách ly nhảy vọt không gian của con tàu mới vừa được lắp ráp này, nằm một người.

Trương Sâm nhận ra đây là tù nhân lúc trước bị trói nằm chình ình giữa phòng, không biết sống chết kia.

Tóc đen, mắt đen, nhìn bộ dạng chắc hẳn cùng huyết thống phương Đông.

Đây là chuyện hiếm.

Hoa kiều phương Tây thời cổ Địa Cầu cũng không thưa thớt như vậy, nhưng khi chiến tranh hạt nhân bùng nổ, sau đó một bộ phận người phương Tây không hiểu ra sao đi tới hệ hành tinh White Whale, trải qua hai ngàn năm kết hôn sinh sản, người có bề ngoài 100% bộ dáng người phương Đông cực kỳ ít, chuyện đó cũng tương tự như những chủng tộc ít người thời Cổ Địa Cầu vậy, gì mà Germanic, Anglo-Saxon…!Những đặc thù chủng tộc rõ ràng này, cũng không thuần chủng, đó là tình trạng bình thường của sự phát triển và hòa nhập xã hội loài người.

Giống như Trương Sâm vậy, hốc mắt sâu cùng mũi cao thẳng nếu ở thế kỷ 21 Địa Cầu, hoàn toàn chính là con lai, nhưng ở thời đại này lại chính là bộ dáng bình thường của người phương Đông, chỉ cần có tóc đen mắt đen da vàng, thân cao trung bình, không cường tráng như một bức tường, cũng không ốm yếu giống một con khỉ, vậy là phù hợp tiêu chuẩn.

Mà Ôn Loan lại hoàn toàn giẫm nát những tiêu chuẩn bên ngoài của người phương Đông này dưới chân, đời này Trương Sâm còn chưa thấy bao giờ.

Chuyện này quá kỳ lạ, không thích hợp, giống như là —– đến từ thời gian bị đánh mất nào đó.

Sống lưng Trương Sâm lạnh toát, hắn không phải sợ Ôn Loan, mà là sợ hãi đối với tình cảnh hiện giờ.

Toàn bộ chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Giấy tờ chứng nhận của hắn, chip, thư ngoại giao của nước Cộng hòa Moorvia, đều được xếp chồng ngay ngắn đặt trên bàn điều khiển.

Màn hình chỉ thị đã bị hỏng, căn bản không thấy được gì, từ đèn chỉ thị của con tàu đang sáng lên kia, lộ trình đường bay đã được thiết lập xong.

Trương Sâm đột nhiên tông người lên cửa khoang tàu, nhưng tàu đã khởi động.

“Một chuyến phiêu lưu vĩ đại.”
Thiếu tá Trương Sâm trong chớp mắt cứng ngắc tại chỗ, từng chút một quay đầu lại.

Kỵ sĩ giáp bạc đứng trước bàn điều khiển, cầm ngọn giáo trong tay, người cao hai mét, giống một pho tượng kim loại hoàn hảo.

– —–Không thể trách năng lực thừa nhận của trái tim thiếu tá được, thử nghĩ nếu bản thân nhìn thấy một chiếc hàng không mẫu hạm bỗng nhiên thu nhỏ N lần xuất hiện trước mặt mình thì sẽ ra sao.

“Anh, anh là?” Trương Sâm cảm thấy kinh hoàng cả đời hắn, trong một ngày đã dùng sạch rồi.

Seere ken két hai tiếng chuyển động cổ, cúi đầu nhìn bản thân một chút, sau đó thân thể trong nháy mắt phân giải thành nhiều mảnh màu bạc, tựa như xếp gỗ lung tung chắp vá thành một thân trụ xấu xí cao nửa mét, phía sau còn tao nhã kéo theo cái máy hút bụi với một cái thùng.

“Rất rõ ràng, tôi là một robot vệ sinh.” Seere nghiêm túc nói.

“…”
Tận mắt nhìn cái máy hút bụi kia là do cây giáo của kỵ sĩ biến hình, thiếu tá đáng thương chỉ đành lấy tay đỡ cằm, tránh cho vì khiếp sợ quá mức mà trật khớp, hắn dùng giọng gần như trống rỗng hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Quá trình phân giải vừa rồi, khiến hắn hoàn toàn hiểu rằng, đầy không phải một cơ giáp có người điều khiển bên trong.

Mà là một cỗ máy có sinh mệnh với trí thông minh cao đến không tưởng đang nói chuyện với hắn, chẳng lẽ tận thế loài người sắp tới rồi? (Sai quá sai)
“Tôi đã ném tất cả tù nhân đến một tinh cầu thuộc hệ hành tinh xa xôi khác.

Ta tìm thấy nó trên bản đồ của bọn cướp, công nghệ cao nhất của hành tinh đó là thuốc nổ đen, cho nên trong một thời gian dài, bọn họ sẽ không thể xuất hiện lại.”
Seere thô lỗ giơ máy hút bụi lên, tia sáng xanh như rắn bắn ra, nó cứ thế dùng máy hút bụi nhắm thẳng Trương Sâm, lạnh lùng nói: “Chúng ta không xen vào chuyện của nhau, công việc của anh tôi không hứng thú biết, chuyện của tôi, anh cũng không cần bận tâm.”
Dưới tình huống không có vũ khí, mà đối kháng cùng một robot trí năng (?) pháo đài mini (?) tay cầm vũ khí, chính là muốn chết.

Vì thế Seere vừa lòng nói: “Rất tốt! Chúng ta bàn bạc một chút về kịch bản đi!”
– ——
Lúc Ôn Loan tỉnh lại, cảm thấy đầu rất nặng.

Hắn lung lay đứng dậy: “Caesar, hôm nay có việc cần làm —- không?”

Ôn Loan trợn tròn mắt, không dám tin nhìn xung quanh, đây là bên trong khoang một con tàu rách rưới, lớp kim loại trên tường cấu thành không đồng nhất, còn nát hơn cả tàu của Jimmy.

Vốn hắn đang nằm trong khoang cách ly nhảy vọt không gian, cuối hành lang hẹp dài là khoang điều khiển, một người đàn ông mặc quân trăng nhàu nhĩ, đang cầm dụng cụ sửa chữa bàn điều khiển bốc khói.

“Anh là ai? Đây là đâu?” Ôn Loan xém chút cho rằng mình lại vượt thời gian, hắn nhớ rõ mới vừa rồi mình còn đang ngủ trong kho hàng lâm thời của bọn cướp, như thế nào lúc tỉnh dậy thì địa điểm thay đổi rồi?
“Chủ nhân, ngài tỉnh rồi.”
Âm thanh máy móc quen thuộc của Seere vang lên, giọng nói sử dụng ngôn ngữ thông dụng hệ hành tinh White Whale, nhưng đã khổ học một thời gian dài, trên cơ bản Ôn Loan có thể nghe hiểu ngôn ngữ này, chỉ có điều chưa thể sử dụng những câu phức tạp.

Ôn Loan theo bản năng thở phào, còn chưa kịp tìm xem Seere đang ở đâu, chợt nghe ầm một tiếng, người đàn ông đang sửa chữa kia đầu đã nện thẳng xuống bàn kim loại.

Ôn Loan không khỏi nhíu mày, làm người đứng xem, hắn nhìn còn thấy đau.

Nhưng giây tiếp theo, hắn cũng đứng không vững, bùm một tiếng ngã quỵ xuống nền: “Mày, mày là Seere?”
Chúa ơi! Cái thứ hình trụ dưới chân còn có bánh xe, đằng sau kéo lê máy hút bụi cùng với cái sọt rác kim loại là thứ quỷ gì đây? Lúc trước trong bão tuyết trên băng nguyên, kỵ sĩ giáp bạc cưỡi ngựa bay trắng muốt từ trời giáng xuống không lẽ là ảo giác sao!
“Robot vệ sinh Seere, vì ngài phục vụ.”
Cây trụ nhanh chóng lăn bánh lại gần, còn giơ máy hút bụi gõ nhẹ vào sọt rác —– một lễ nghi cầm giáo gõ khiên chuẩn mực, dành cho kỵ sĩ khi không tiện xuống ngựa hành lễ.

“…”
Ôn Loan mắt giật giật, khóe miệng giật giât.

Cho dù hắn là dân lưu lạc, nhưng hiện giờ hắn cũng biết một thường thức —— robot vệ sinh sao mà nói chuyện được chứ?
Nhanh chóng quăng sơ hở này ra sau! Ôn Loan nhìn người xa lạ đang trong khoang tàu kia, mơ hồ ám chỉ: “Sao mày lại biến thành như vậy, mày là máy tính quang trí năng dân dụng tân tiến nhất hành tinh Dark Blue đó!”
“À! Một quản gia trí năng đủ tư cách, đương nhiên phải đảm đương được nhiệm vụ quét dọn phòng ốc, tôi cảm thấy hình thái như vậy càng thích hợp.”
Tốt lắm, Ôn Loan vừa lòng cảm thấy lời giải thích này rất xuất sắc.

Kỳ thật —– đoạn đối thoại này khiến người nào đó đang hãi hũng quá mức vì xưng hô “Chủ nhân” kinh khủng kia, hiểu ra được, thì ra là thế, người phương Đông này cũng bị tên robot trí năng xảo quyệt kia lừa gạt!
Thì ra hai người họ đều là quỷ xui xẻo đáng thương!
Ôn Loan bị đối phương với ánh mắt vừa nghiêm túc lại ẩn chứa sự đồng cảm, nhìn tới nỗi trong lòng sợ hãi, hắn lặng lẽ thông qua liên hệ sóng não hỏi Seere xảy ra chuyện gì.

Seere: bọn cướp vũ trụ kia bị tập kích, toàn quân bị diệt!

Cơ giáp không thể nói dối chủ nhân của mình, nhưng Seere có thể dùng giọng điệu khiến người khác hiểu lầm để trình bày sự thật.

Sự dũng mãnh của bọn cướp Ôn Loan đã được mở mang tầm mắt, quân đội quốc gia bình thường trong hệ hành tinh White Whale mà xuất binh, cũng đánh không lại đám người này.

Toàn quân bị diệt?
Ôn Loan cực kỳ kinh ngạc: ai làm?
Seere trả lời một cách khéo léo: một kẻ địch mà họ không thể tưởng được.

Ôn Loan: là cái gì?
Seere: quốc gia mạnh nhất hệ hành tinh White Whale, vũ khí công nghệ cao.

Không chờ Ôn Loan tiếp tục thông qua liên hệ tinh thần đặt câu hỏi, Seere đã quyết đoán xoay người, máy hút bụi chỉ hướng bên cạnh, lớn tiếng nói: “Đến từ nước Cộng hòa đứng đầu hệ hành tinh White Whale, Moorvia, thiếu tá Trương Sâm.”
“Ồ? Xin chào!”
Ôn Loan vốn đã cảm thấy đối phương rất giống con lai có dòng máu phương Đông, hiện nghe tên, càng thêm khẳng định, điều này làm mức độ thiện cảm đối với hắn hơi gia tăng đôi chút.

Đối với Ôn Loan mà nói, cùng màu da, có nghĩa giữa bọn họ không tồn tại kỳ thị chủng tộc.

Còn có, theo như Seere ám chỉ, tiêu diệt bọn cướp chính là quốc gia đứng đầu hệ hành tinh White Whale?
Mặt Trương Sâm cứng ngắc, dưới sự giám sát của Seere, cứng rắn nói: “Xin chào! Tôi là nhân viên ngoại giao nước Cộng hòa, trên đường đi không may gặp phải bọn cướp Đầu Lâu Máu, bởi vì con tàu trục trặc, cho nên tôi cùng với tàu đều bị bắt giữ.

Sau, quân đội nước tôi rất nhanh tới, chiến đấu kịch liệt nổ ra, Hải đăng của bọn cướp bị tàu chiến nước tôi đánh bại, khối năng lượng trong kho hàng của cướp vũ trụ nổ mạnh.

Tôi thừa cơ cướp lấy một con tàu trốn thoát, xin hỏi anh là người nước nào, cũng là tù nhân của bọn cướp sao?”
Ôn Loan yên lặng nghiêng đầu, Seere lập tức dựa vào liên hệ tinh thần nói: “Hắn không biết ngài là cướp.” Hoàn toàn là lời nói thật.

Ai là cướp?
Ôn Loan phản bác theo bản năng, nhưng lập tức phản ứng lại, quả thật hắn cũng xem như là, hơn nữa hành động thông minh ngay lúc này chính là không cần bại lộ thân phận, nếu không bị quốc gia đứng đầu hệ hành tinh White Whale treo thưởng sẽ chẳng vui vẻ gì!
“Ờm! Hình như là vậy.” Ôn Loan hàm hồ trả lời Trương Sâm, đồng thời hắn cũng âm thầm hỏi Seere, tung tích của cướp Bạch tuộc cùng Jimmy.

Seere đơn giản nói với hắn, yên tâm, những tên kia rất an toàn, đang ở tinh cầu của một hệ hành tinh xa xôi khác.

“Là tôi kéo ngài lên con tàu này, sau đó thiếu tá Trương Sâm mới lên tàu.” Seere giải thích, Ôn Loan đã não bổ ra tình cảnh kho hàng lâm thời sụp đổ, trong lúc hỗn loạn bị thất lạc với Caesar, cơ giáp chuẩn bị mang chính mình chạy thoát, kết quả lầm lạc trùng hợp gặp phải thiếu tá Trương Sâm bị bọn cướp bắt giữ cũng đang chạy trốn.

Còn bọn cướp không lương tâm kia, khẳng định đã tự thoát thân, trốn lên được tinh cầu của hệ hành tinh hoang dã sát biên giới.

Vấn đề là ——
“Tại sao tao không hề nhớ gì hết vậy?”

“Chuyện này tôi không rõ.” Seere thành khẩn nói.

Seere quả thật không biết Ôn Loan vì sao lại không hề nhớ gì về chuyện ăn mộng cảnh, rõ ràng nó bắt cóc nhiều tù nhân như vậy, sớm cho Ôn Loan ăn no căng rồi mà.

Tại sao lại khôi phục thành nhân loại bình thường như vậy.

Ngay khi dao động tinh thần từ từ biến chậm lại, Seere đã đoán được Ôn Loan có thể không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau khi ngủ.

Ầy, chân tướng rất khó đào móc.

Hệ thống tư duy của Seere khởi động, tự mình suy ngẫm tính đúng đắn hành vi bản thân —– đối với chủ nhân có trung thành không? Ừm, đương nhiên.

Nguyên tắc cơ giáp, điều một, bảo vệ an toàn của chủ nhân, điều hai, dưới tình huống không trái với điều một, trợ giúp chủ nhân nắm rõ tình trạng cơ thể của mình tốt nhất có thể, giúp chủ nhân gia tăng sức chiến đấu.

Kết luận: quyết định bằng mọi cách quay lại hành tinh Dark Blue không sai! Yêu cầu đào móc chân tướng! Bởi vì chỉ có ở trạng thái kia Ôn Loan mới có thể điều khiển hình thái hoàn chỉnh của nó! Khả năng chân tướng nằm ở Dark Blue cao đến 99%.

Seere nhanh chóng lăn bánh, bắt đầu quét dọn.

“….”
Bên kia Ôn Loan lại chỉ có thể lắp ba lắp bắp dùng ngôn ngữ thông dụng của hệ hành tinh White Whale nói với thiếu tá Trương Sâm, có lẽ khi xảy ra vụ nổ xung kích quá lớn, hắn giống như bị mất trí nhớ tạm thời, chỉ nhớ được tên mình, và Seere.

Khi nhìn đên ánh mắt ngờ vực của thiếu tá, Ôn Loan chỉ đành dốc sức nghĩ cách nói sang chuyện khác: “Tàu vũ trụ xảy ra vấn đề sao? Tôi thấy bàn điều hiển luôn bốc khói.”
“À!”
Trương Sâm lần nữa gõ gõ dụng cụ sửa chữa bước đi, trong lòng hắn bất đắc dĩ thở dài, có trong nháy mắt hắn hy vọng bản thân sửa xong bàn điều hiển, thay đổi thiết lập tuyến đường bay, không thèm làm nhân viên ngoại giao chết tiệt gì nữa, nhưng hắn là quân nhân, dù bất mãn chính phủ bất mãn quan quân cấp cao, hắn vẫn có nguyên tắc của mình, hắn không muốn phản bội quốc gia làm một kẻ đào binh.

Coi như xong, dù sao bị tên robot vệ sinh này giám thị, trước khi tới hành tinh Dark Blue, cũng không có biện pháp nào khác.

“Màn hình bị hỏng, không thể sửa chữa hướng bay, chúng ta không biết điểm đến là nơi nào.” Trương Sâm cứng ngắc đọc lời kịch mà Seere đã biên cho hắn.

“Vậy đúng là không xong rồi!” Ôn Loan vuốt cằm nói, “Có điều, chờ đến điểm nhảy vọt không gian, lúc nộp phí chúng ta xác định phương hướng rồi hãy bay.”
“Thật đáng tiếc, con tàu này là tài sản nước Cộng hòa bị cướp vũ trụ cướp được, ừm, ý tôi là, cho dù đã bị bọn cướp tháo ra rồi lắp ráp lại, nhưng xác ngoài của tàu vẫn cực ỳ đầy đủ, có mã số và huy hiệu quân đội, chuyên dùng cho việc đi ngoại giao, không cần nộp phí.” Trương Sâm cúi đầu nói, “Cần điều khiển hạ cánh trên không cũng bị hư hại, chỉ có thể đáp xuống mặt đất trên hành tinh.”
– ——- hơn nữa con tàu này, ngay cả cái cửa sổ còn không có!
Seere hớn hở kéo theo máy hút bụi cùng với sọt rác lăn đi.

Suy nghĩ tác giả: Không nghi ngờ gì nữa, từ N bộ kịch bản về dân lưu lạc mà bọn ma cà rồng biên soạn, kỹ năng sáng tác của Seere đã nâng cấp full score…!Vỗ tay “Ác quỷ, chính là có khả năng biểu đạt một sự thật như lời nói dối” (*^__^*).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN