Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ) - Chương 31: Cầu Sinh Không Đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)


Chương 31: Cầu Sinh Không Đổi


Khói mù trên không, trời lặng gió, áp lực khiến người ta không thở nổi.

Đại sứ quán Moorvia yên lặng tựa như một tòa nhà hoang.

Thủ tục thông báo người bị nạn của vụ nổ kết thúc, thi thể được Đại sứ quán các nước tiếp nhận, giữ trong khoang đông lạnh đặc biệt, để người nhà bọn họ có thể đến hành tinh Dark Blue nhận về.

Về việc bồi thường, vương quốc Dark Blue cực kỳ hào phóng chi ra không ít tiền, nhưng đối với người thân nạn nhân đang bi thương, này đó còn xa mới đủ.

Bởi cho đến hiện tại vẫn chưa có thông báo về kẻ phải chịu trách nhiệm cho vụ nổ lần này.

“Nghe đây, tôi có dự cảm, sắp tới sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.” Người canh cổng Đại sứ quán, tay run rẩy nâng ly rượu to gồ ghề lên, há miệng uống ừng ực bia lúa mạch rẻ tiền bên trong, trợn mắt càu nhàu, “Trước kia, nước tôi xảy ra chính biến cũng giống thế này!”
Người canh cổng không nói tiếp được nữa, vì miệng hắn, bị người khác bịt kín.

Trong Đại sứ quán, thư kí, nhân viên cố sức giữ bình tĩnh, nhưng mặt mày vẫn hoảng sợ.

Cả quảng trường bị giới nghiêm, không cần ra khỏi cửa, đứng cửa sổ có thể nhìn thấy quân đội và đặc vụ mang vũ khí đi tuần tra giám sát mỗi một con đường, nòng súng không ngừng lóe tia sáng xanh, toàn bộ người đi lại trên đường, đều bị tra hỏi cặn kẽ.

Kinh khủng nhất là, những cảnh sát mang súng tuần tra đó, thậm chí cả đặc vụ, thỉnh thoảng sẽ bị một nhóm người mặc đồng phục khác bỗng xông tới tóm lấy, cưỡng chế tháo bỏ vũ khí rồi mang đi.

Trong làn sương dày đặc, cách một phúc chốc sẽ mơ hồ phát ra tiếng súng.

– —- Thủ tướng Dark Blue bệnh nguy kịch! Đảng cầm quyền muốn dọn sạch bọn phần tử khủng bố, và kẻ phản chính phủ muốn đảo chính.

Đó là suy nghĩ của mỗi người trong khu Đại sứ quán, bọn họ miễn cưỡng ăn uống, như chim sợ cành cong mà rúc mình trong phòng, ngay cả chào hỏi cũng không dám, chỉ có thể lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Đầu bếp không còn tâm trạng nấu ăn, người hầu trợ lý không dám thường xuyên ra cửa mua đồ, còn dân buôn bán mỗi ngày đến giao rau dưa tươi mới vì giới nghiệm mà căn bản không thể vào được.

Đã ba ngày Ôn Loan phải ăn thực vật và uống nước ngọt dạng nén.

Không khí tệ hại này hắn đương nhiên cảm giác được, mỗi ngày ba bữa cơm, Ôn Loan chỉ ăn một phần ba, còn dư thì lén lút giấu đi.

“Mày xem, có lẽ trong lúc hỗn loạn tao có thể cướp được phi thuyền…”
“Tôi chính là phi thuyền, chủ nhân à.” Robot vệ sinh Seere nói.

“Được rồi, trong bụng mày có thức ăn không?” Ôn Loan hỏi lại.

Seere dùng máy hút bụi chọc chọc bụng mình, lắc đầu.

“Chính vì như vậy, nên tao mới muốn thu thập chuẩn bị thêm thức ăn, tao không muốn phải chết đói trong vũ trụ.” Khiến Ôn Loan sầu não không phải đồ ăn, mà là viên nguồn năng lượng của phi thuyền, ở Đại sứ quán muốn lấy đến thứ này thì cực kỳ khó.

“Nguồn năng lượng của tôi rất dồi dào.” Seere lần nữa đảm bảo, “Từ chỗ bọn cướp cướp được một ít.”
Vấn đề là Ôn Loan không tin nó, thời điểm quan trọng vẫn là bản thân đáng tin cậy nhất, Ôn Loan vừa nghiêm túc lật xem một quyển hướng dẫn điều khiển phi thuyền sơ cấp, vừa bảo: “Vì sợ bị phát hiện, tao sẽ mang mày theo ngồi phi thuyền phổ thông để trốn thoát.”
Chết tiệt, thời gian hoàn toàn không đủ, còn quá nhiều thứ cần chuẩn bị.

Nhờ Seere hack mấy camera giám sát trong Đại sứ quán, Ôn Loan trộm được mấy quyển sách hữu dụng tử thư viện trong Đại sứ quán để nghiên cứu.

Học đến mất ăn mất ngủ, còn thời gian đâu mà nghĩ đến người một đêm tình nào đó.

“Cốc cốc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khàng, chừng hơi rối loạn.

Ôn Loan nhanh tay nhét sách dưới đống lộn xộn, Seere nhìn lướt qua tấm cửa, sau đó giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục lăn đi vệ sinh thảm trải sàn.

Ôn Loan mở cửa, thượng tá Trương Sâm đứng bên ngoài cứng ngắc nhìn hắn.

Seere khẽ gõ thùng rác một cái, Trương Sâm lúc này mới bỗng nhiên kịp phản ứng, nhanh chóng lách người vào phòng, đóng chặt cửa lại, sau đó đồng tay đồng chân mà lướt qua Ôn Loan, cứng đờ lên tiếng: “Tôi mong đạt được một hợp tác.”
“Đồng thời chạy trốn?” Ôn Loan không thèm suy nghĩ, lập tức từ chối, “Hai người mục tiêu quá lớn, hơn nữa anh là sĩ quan của Đại sứ quán, tôi rất xin lỗi phải nói, nhưng thực tế anh bị theo dõi chặt chẽ hơn tôi rất nhiều.”
“Bỏ những lời dối trá này đi!” Mặt Trương Sâm trắng xanh lẫn lộn, cố không nhìn về phía Seere đang làm việc trong góc phòng.

Trạng thái tinh thần của hắn hỏng bét, đôi mắt thâm quần, ánh mắt đăm đăm, nhưng tư thế đứng vẫn thẳng tắp, quân trang Moorvia phẳng phiu nép trên người, quân hàm và huân chương được lau chùi sáng loáng.

Điều đó khiến Ôn Loan bất giác chìa tay hướng ghế dựa —– đối với người đáng được tôn trọng, Ôn Loan luôn bằng lòng kiên nhẫn.

Trương Sâm cứng ngắc gật đầu, nhưng không ngồi: “Tôi nghĩ ở trong này sẽ an toàn, đúng chứ?” Không đợi Ôn Loan trả lời, hắn nói ngay, “Tôi biết robot vệ sinh kia không tầm thường, nó không phải máy tính quang…!”
Seere im lặng nghiêng đầu sang nơi khác, đôi mắt xanh lấp lóe ánh điện.

Trương Sâm gánh áp lực áp đỉnh, kiên trì nói hết câu: “Ai cũng biết nhân viên ngoại giao Dark Blue là một công việc tự tìm đường chết, tất nhiên, thứ được yêu cầu mang về, hiểm nguy hơn nhiều so chức nhân viên ngoại giao này.”
Ôn Loan:…Hắn thế nào lại cho ra kết luận này?

Seere: Xin lỗi, chủ nhân, xem ra cho dù đã giả dạng thành một robot vệ sinh, cũng không thể che lấp hào quang của tôi, là tôi khiến ngại bại lộ.

Ôn Loan:…!
“Vương quốc Dark Blue nhanh thôi sẽ lâm vào nội loạn do chính biến, tôi muốn vì đất nước của mình, trong lúc hỗn loạn lấy vài thứ.

Tôi nghĩ, chúng ta có thể hợp tác.” Trương Sâm cố gắng không nghĩ đến nỗi hoài nghi về thực đơn của Ôn Loan mấy bữa trước, “Vương quốc sở hữu công nghệ tân tiến nhất hệ hành tinh White Whale, chỉ cần chúng ta trộm được một chút…!”
Đã đủ gia tăng sức mạnh cho cái trí tuệ nhân tạo quỷ dị này rồi.

Trương Sâm cho rằng đã nắm chắc phần hợp tác này, Ôn Loan nhưng lại dở khóc dở cười, trong lúc vô tình hắn đã bắt cóc một cơ giáp công nghệ cao vương quốc Dark Blue, phỏng tay lắm rồi, hắn thật sự không muốn lại kích thích chính phủ hành tinh Dark Blue —- giỡn chắc, không chọc nổi nhân viên nghiên cứu quốc gia này đâu!
Bất quá, người này đã dám mạo hiểm làm việc này, khẳng định có kế hoạch an toàn trốn thoát!
Tệ nhất thì đầy đủ đồ ăn và nước uống, nguồn năng lượng, cùng với vật tư cần thiết của tàu vũ trụ cũng dễ dàng lấy đến.

Nghĩ đến đây, Ôn Loan liền mỉm cười: “Anh nói đúng, khoa học kỹ thuật vương quốc Dark Blue nhiều như vậy, cho dù —- khụ, cho dù là bar club ở thành phố lòng đất, cũng có kỹ thuật ngăn trở thính giác thị giác vô cùng kỳ diệu, lấy đi bất cứ thứ gì, cũng là kiếm lời lớn.”
Trương Sâm không phải chính trị gia, hắn là quỷ xui xẻo lâm thời bị không trâu bắt chó đi cày, Ôn Loan ba xạo chẳng hề cao siêu, nếu bình thường Thượng tá Trương Sâm nhất định có thể nhìn thấu rồi vạch trần, đáng tiếc Thượng tá đã bị sức mạnh của Seere ám ảnh, còn chưa đàm phán thì tiềm thức đã đem bản thân đặt ở thế yếu, chỗ nào còn đường sống trở mình?
Vì vậy Ôn Loan nghĩ một đằng nói một nẻo, quanh co lòng vòng đồng ý sẽ tiến hành phối hợp, ra sức trợ giúp, sau khi thành công sẽ cùng nhau chạy trốn.

Sau đó hắn nhận được lời mời, Trương Sâm giải thích bảo rằng người ở Đại sứ quán các nước muốn thừa dịp hỗn loạn hoàn thành nhiệm vụ hoặc chạy trốn không ít, tối nay thông qua đường hầm, mời đến buổi họp bí mật, chủ yếu là trao đổi tình báo cùng nhu yếu phẩm.

Tiễn người đi xong, Ôn Loan nghi hoặc lầm bầm: “Người này chỉ mới đến vài ngày, làm sao ngay cả buổi họp mặt bí ẩn như vậy cũng biết? Hắn cả ngày ngồi ỳ trong Đại sứ quán có ra ngoài đâu…!Quả nhiên đây chính là điệp viên chuyên nghiệp ư?”
Seere kéo thùng rác lăn tới, yên lặng nhìn Ôn Loan hoàn toàn không hề có thường thức về việc này.

“Nè, ánh mắt đó của mày là sao?” Ôn Loan vừa dứt lời liền đen mặt, cơ giáp có ánh mắt cơ à?
“Phải biết, Moorvia là nước Cộng hòa đứng đầu hệ hành tinh White Whale.” Seere bắt đầu bổ túc cho Ôn Loan, “Tuy Trương Sâm bị Hải tặc đánh cướp, nhưng hắn biết tình hình bên ngoài Dark Blue! Hành tinh Dark Blue đối với những nhân viên ngoại giao đó quả thật là một nhà tù cực lớn, vì để thoát khỏi đây, bọn họ nhất định phải nghĩ cách! Khi thuyền sắp chìm, dù cho nhiều thêm một nhánh cây cũng tốt, Thượng tá Trương Sâm, miễn cưỡng xem như một nhánh cây!”
Chạng vạng cùng ngày, Ôn Loan đã được chiêm ngưỡng cái gọi là đường hầm “do các thế hệ cựu viên ngoại giao vất vả đào ra”, nó nằm trong căn phòng rửa mặt hẻo lánh cuối đại sảnh, dời thiết bị hong khô quần áo tự động nơi góc tường ra, xuất hiện một hang sâu cực kỳ nhỏ hẹp.

Chẳng những cửa động nhỏ, đường bên trong còn ngột ngạt hơn, chỉ có thể dùng tay và chân bò trườn tới.

“Đại sứ Moorvia chắc không biết bí mật này!” Ôn Loan khẳng định nói.

“Đúng, bằng thân hình của ông ấy không thể vào được, cũng không ai lại tự phiền hà mà nói ông ấy biết.”
“…”
Thì ra tham gia đêm hội bí mật quan ngoại giao phải đạt yêu cầu lùn hoặc gầy! Mũm mĩm sẽ bị gạt ra a!

Trương Sâm lần nữa đóng của động lại, bọn họ gian nan xê dịch một lúc lâu, rốt cuộc cũng nghe được phía trước có âm thanh.

“Mang áo choàng với mặt nạ tới chứ? Mặc vào đi.” Trương Sâm nhỏ giọng nói.

Ôn Loan chẳng những đem theo áo choàng, còn đội trên đầu máy tính quang do Seere biến thành, hắn thuận miệng lẩm bẩm: “Cần thiết không? Mấy người cũng biết thân phận lẫn nhau cả rồi, còn làm như tà giáo tụ hội vậy?”
Trương Sâm thoáng giật mình, lần thứ hai hắn lại phát hiện Ôn Loan không biết thường thức.

“Chẳng lẽ anh không biết khoa học kỹ thuật rất nhiều nước, có thể từ võng mạc người chết phục hồi lại hình ảnh trước khi chết mà người đó nhìn thấy? Nếu địa điểm tụ hội bị phát hiện, một người bị đánh chết trước mặt mọi người, những người trốn thoát, cũng sẽ không có chứng cứ bại lộ do thị giác người chết.”
“…”
Làm gián điệp trong thời đại công nghệ cao thật sự khổ quá mà.

Ôn Loan thắt xong áo choàng trong đường hầm, sau đó cùng Trương Sâm chầm chậm chui ra khỏi cửa hang.

Bên ngoài cửa hang là hệ thống thoát nước hành tinh Dark Blue, khắp nơi đầy ống dẫn to nhỏ, chẳng những trên đầu giăng đầy ống nước, còn có nước cống thải ra từ thành phố dưới lòng đất, chằng chịt, cực kỳ giống screensaver máy tính nhà Ôn Loan ở Aerolite —– như một mê cung ống.

Bọn họ khó khăn luồn lách giữa mê cung ống dẫn.

Cảm ơn công nghệ cao Dark Blue, mấy ống dẫn trên cơ bản không rỉ nước, chỉ là hơi có mùi khác thường, trong bóng đêm tình cờ xuất hiện một loạt ánh mắt hồng âm u, còn có tiếng chuột kêu chít chít.

“Đi bên này!” Trương Sâm căng mặt, “Nếu không may ở trong này lạc đường, nhất định sẽ chết.”
Hắn lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, bên trong là nước, mấy con tôm nhỏ trong đấy sáng lập lóe.

“Thành phố lòng đất bán, quý tộc cùng thương gia vương quốc Dark Blue thích dùng chúng làm đèn treo, một đèn treo thủy tinh rót đầy nước cần hàng vạn con tôm huỳnh quang, nhưng rất dễ nuôi, tuy vòng đời ngắn nhưng sức sinh sản nhanh.” Trương Sâm giải thích, “Nếu lần sau anh lại đi chơi, có thể mua mấy đồ vật hữu dụng như này.

Nghe nói có một sổ tay bí mật của quan ngoại giao tên Làm thế nào sử dụng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày hành tinh Dark Blue”, nói về cách mua đồ lưu niệm và đồ dùng mà không bị nghi ngờ, sau đó biến chúng thành vật phẩm khẩn cấp mà một gián điệp xứng chức sẽ sử dụng, còn những thứ khác như là kỹ thuật làm thế nào để tháo rời máy súc miệng tự động (bàn chải đánh răng thời đại này) thành súng lazer loại nhỏ.

Rất nhiều quan ngoại giao không muốn làm gián điệp, nhưng bọn họ muốn sóng sót.”
“…”
Ôn Loan quyết định rút lại lời khi nãy, nhóm quan ngoại giao trên hành tinh Dark Blue này, thật sự rất không dễ dàng gì, nghịch cảnh sinh người tài!
Trương Sâm nghiêm túc nói: “Đó đều là người đảm nhiệm trước tôi, còn những người đảm nhiệm trước của các đại sứ quán nước khác cũng tổng hợp kiến thức, sáng tạo, tương lai sẽ truyền lại cho người kế nhiệm, hy vọng bọn họ hiểu được, chỉ cần bản thân không từ bỏ, cuộc sống vĩnh viễn sẽ có ánh rạng đông, dù bất kỳ nơi nào.”
“Quá tuyệt vời, tôi sẽ nhớ kỹ những lời này!” Seere thán phục không nghỉ trong ý thức Ôn Loan, còn dùng giai điệu ca kịch hát lại câu kia một lần, khiến lòng kính phục vừa nổi lên của Ôn Loan tan biến gần sạch.

“Yên lặng.” Ôn Loan không thể không uy hiếp Seere, “Nếu hôm nay mày lại rớt mạng…!Tao nghĩ tao cũng phải đem mày ra tháo lắp lại.”
“Không thành vấn đề, ngài muốn xem tôi tách rời thành năm trăm bảy mươi hai mảnh, hay là bảy ngàn một trăm mảnh?” Seere vui vẻ trả lời.

“…”
Phía trước mê cung ống dẫn xuất hiện ánh sáng, hiển nhiên đã đến địa điểm tụ hội.

Đó là một đường ống hẹp màu vàng, bởi vì vị trí vắng vẻ, lại ẩn sau ba ống lớn, lâu năm thiếu sửa chữa nên đã bắt đầu rỉ nước, mùi rất khó ngửi, nhưng chất lỏng này không cháy.

Chính giữa ống dẫn có khoảng trống hình giếng, một số người tới sớm đã bày quầy bán nơi đó.

Ôn Loan vì cái địa điểm mời họp quỷ dị này mà đen mặt.

Đường ống thành giá để đồ tự nhiên, người bán bọc trong áo choàng đeo mặt nạ đứng tựa nơi đó, họ bán là các loại đồ vật nhỏ đã cải tạo, Ôn Loan căn bản không hiểu đó là cái gì.

Trương Sâm đang cùng một người phụ nữ không rõ mặt mũi trao đổi tin tình báo.

Ôn Loan đang suy nghĩ thứ giống chiếc thìa kia không biết dùng làm gì, bỗng nhiên máy tính quang trên trán hắn rung một cái.

“Seere?”
Ôn Loan vừa dứt câu hỏi, lập tức cảm thấy sau lưng châm chích lạnh run.

Nguy hiểm!!
Ôn Loan theo bản năng lủi về trước, nhưng ống dẫn chằng chịt đã bịt kín lối, căn bản không tránh kịp, thắt lưng Ôn Loan bị một bàn tay ôm chặt.

Cảm giác khẽ tê dại, khiến động tác theo bản năng giãy ra hoàn toàn mất hiệu lực.

“Là anh?” Loại công nghệ cao quái đản này…!Còn hơi thở quen thuộc này nữa…!
Ôn Loan cắn răng quay đầu lại, kết quả vai bị người nọ nhấn một cái, Ôn Loan lần nữa mất thăng bằng, xem chút ngã vào lòng đối phương.

“Quả là niềm vui bất ngờ.” Chênh lệch chiều cao khiến Cyrus vừa tầm cúi người dán bên tai Ôn Loan, thanh âm mang cười thì thầm, làm Ôn Loan từ cổ đến lưng, toàn bộ mềm nhũn tê dại, nổi cả da gà.

“Nói chuyện cho đàng hoàng!” Ôn Loan nhấc chân đá.

Cyrus buông tay lùi về sau, tránh đi công kích.

Dưới áo choàng, khóe môi cong lên, nụ cười này khiến Ôn Loan xem mà thần hồn hoảng hốt trong giây lát.

“Chúng ta đã dùng thân thể làm quen với nhau, lại chưa biết tên và thân phận đối phương.” Thanh âm như ác ma nói khẽ như thế Ôn Loan nghe được mà hàm răng càng ngứa, yên lặng siết chặt nắm tay.

Đối phương lại dường như không nhận thấy, nói tiếp, “Có thể gặp cậu ở đây, tôi rất vui.

Thì ra chúng ta cùng ngành…”
Ôn Loan lặng lẽ phản bác, ai là gián điệp? Ai là quan ngoại giao xui xẻo kia?
Ha ha, thì ra người này cũng là người Đại sứ quán, khó trách ngày đó vội vàng rời đi hiện trường vụ nổ như thế.

Suy nghĩ tác giả: Mục thăm dò thứ nhất của Cyrus đã hoàn thành —– Ôn Loan không biết thân phận thật sự của hắn, nếu không lúc này chắc đã hãi hùng kêu la rồi, bởi vì đây là nơi mà Thủ tướng không thể nào xuất hiện được..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN