Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ) - Chương 35: Kịch bản sai lầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)


Chương 35: Kịch bản sai lầm


Một tiếng hét thảm.

Bá tước Roy bị đánh văng lên tường đối diện, gạch vỡ cùng với đồ trang trí ầm ầm rơi xuống.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn “Cướp biển Viking” chậm rãi trượt xuống, cùng với hố to hình người trên vách tường, nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng.

Vật kiến trúc của hành tình Dark Blue không phải dạng kém chất lượng, chẳng những hiệu quả cách âm tốt, mà còn cực kỳ rắn chắc, theo thế kỷ 21 mà nói, ít nhất có thể chống chọi với động đất cấp 8, đảm bảo phòng ở dù bị rung chấn mạnh nhất chỉ làm vỡ mỗi bình hoa.

Chỉ bằng lực tay ném người ra ngoài, khảm trong vách tường tới vài giây đồng hồ, tố chất cơ thể của kẻ bị đánh này thật sự —

Kỵ sĩ giáp bạc chắn trước mặt Ôn Loan, tay phải vẫn giơ lên, đôi mắt điện tử lóe sáng xanh nhắm ngay Bá tước Roy, số liệu và những đường kẻ phản chiếu trong đôi mắt. Nếu Ôn Loan nhìn thấy, nhất định sẽ nói đề thi phân tích vật lý lượng tử khó nhất của kỳ thi tốt nghiệp không khác gì với cái này —— nhưng trong mắt Seere, nó tự động hình thành.

“Công tác thống kê số liệu, lực bộc phát cố định của tay phải, 600 kg… Phán đoán mức độ tổn thương, rất nhỏ, không xuất hiện gãy xương… Xác nhận, số liệu phi nhân loại.”

Seere tiến lên trước một bước, biến quyền thành chưởng.

Các khối kim loại phân tán trong không trung hợp lại thành hình, ngọn giáo màu bạc dài đến bốn thước chậm rãi rơi xuống trong tay nó.

Cây giáo run lên, lóe ra tia năng lượng nguy hiểm, mũi giáo chỉ thẳng về phía Bá tước Roy: “Nói đi, lai lịch của ngươi.”

“…”

Từ lúc cảnh báo xa lạ vang lên, đến khi cướp biển Viking lộ ra bộ mặt ma cà rồng dữ tợn phát động tấn công, tổng cộng mới được ba phút, tập kích hỗn loạn kéo dài chưa đầy nửa phút, nhóm nhà ngoại giao còn đang căng thẳng tìm kiến vật an toàn để che chắn đều bị chững lại.

Ôn Loan như hóa đá.

Biết đặc điểm của ma cà rồng trong truyền thuyết, so với tận mắt nhìn thấy là hai việc hoàn toàn khác.

Giờ phút này, vết máu lốm đốm trên bức tường đổ sụp đang tự chảy về cơ thể Bá tước Roy, tiếng xương khớp lốp rốp sắp lại vị trí, Bá tước Roy mới vừa bị đánh thành bao cát, lảo đảo đứng dậy.

Nhóm nhà ngoại giao hoảng loạn giơ súng lên, Trương Sâm thì đầu đầy mồ hôi dùng tay trái mò mẫm nhặt lên vũ khí bị rớt do té ngã khi nãy.

“Ngươi… Ngươi là thứ gì…”

Mọi người kinh hoàng phát hiện đầu Bá tước Roy bị lệch.

Có lẽ bản thân hắn cũng cảm thấy, bèn vươn cánh tay đầy máu, hung hăng vặn một phát, đem đầu của mình cùng cổ khôi phục lại vị trí bình thường, hai mắt đỏ tươi hung ác nhìn Seere.

“Cơ giáp đâu ra thế này?” Bá tước Roy gào lên.

Giây tiếp theo cơ thể hắn hóa thành tàn ảnh, trong phòng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Một nhân viên ngoại giao đang hoảng loạn tìm cách bóp cò trở thành vật hy sinh trong vòng tập kích, động mạch cổ bị cắn một cách tàn bạo, ban đầu còn liều mạng giãy dụa, rất nhanh chỉ còn phát ra hơi th ở dốc đứt quãng như tiếng gió.

Bá tước Roy ném mạnh con mồi xuống đất, tựa như bản năng truy kích của động vật họ nhà mèo đối với những mục tiêu di động, đối với người liều mạng chạy trốn hoặc phản kích, càng có xu hướng muốn phá hủy.

Cyrus – vẫn đứng ở một góc không nhúc nhích, sẽ không bị tập kích.

Đôi mắt màu vàng dưới áo choàng, tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm Seere, và Bá tước Roy.

– – tật xấu của nhà khoa học điên, hắn vẫn có. Ví dụ như ngay khi nhìn thấy Seere tự khởi động, Cyrus không hề tức giận.

Hắn đang quan sát hình thái của Seere, còn có trình độ trí năng của nó.

Năm đó, viện nghiên cứu hành tình Dark Blue quá nghèo, hiện tại Vương quốc Dark Blue cũng không có năng lực cung ứng cho nhiều cơ giáp trí tuệ như vậy tiến hóa. Dẫn đến sau khi rất nhiều thành phẩm nghiên cứu được hoàn thành, vẫn chưa được khởi động thử nghiệm, đã bị khóa lại. Seere sở hữu “Đôi mắt chân thật” chính là một trong số đó, bản thiết kế phác thảo là một cơ giáp có thể tùy thời phá vỡ điểm yếu của không gian, tiến hành vượt không gian đến thời không khác một cách chính xác, theo lý thuyết, loại năng lực này sau khi Seere tiến hóa đến giai đoạn sau mới hoàn thiện, cho nên nhóm người chế tạo không cách nào thấy được thành quả đó.

Cyrus nhìn chằm chằm đôi mắt điện tử của Seere đang không ngừng tiến hành kết cấu phân tích, chậm rãi lắc đầu, cách mong đợi còn có một chút.

Sau đó hắn mới quay đầu nhìn Bá tước Roy đang hút máu, cái này… một kẻ kỳ lạ thuộc giống loài không rõ.

Còn Ôn Loan? Hắn không hề lo lắng chút nào, Seere trong tay Ôn Loan, chuyện này, sau khi hắn tiếp cận Ôn Loan trong cống thoát nước liền biết rõ.

Trong phòng chỉ còn tiếng van cầu của kẻ sắp chết, và thanh âm hai hàm răng chạm nhau lạch cạch khi mọi người run rẩy, Bá tước Roy lúc hút máu vẫn luôn cẩn trọng nhìn Seere chằm chằm, sau đó hắn bỏ con mồi sang một bên: “Ngươi không ngăn cản ta săn mồi! Bọn họ không phải đối tượng mà ngươi bảo vệ!” Bá tước Roy nhìn Seere đầy u ám.

Là một ma cà rồng yêu thích diễn xuất, dù là phim truyền hình flop cũng tự có kỹ năng gây xích mích chia rẽ.

Nhóm nhà ngoại giao nháo nhào nhìn Seere một cách hãi hùng, cùng với Ôn Loan sau lưng nó.

“Tức giận? Oán hận? Loài người đều như vậy, khi đối diện với cái chết. Tất cả đức tính mà bọn chúng ca tụng đều bị giẫm đạp dưới chân, không biết ơn khi được người khác giúp đỡ, chỉ biết oán hận vì sao sức mạnh siêu việt không thuộc về mình.” Bá tước Roy vuốt môi, nở nụ cười tàn nhẫn, “Nếu ngươi có năng lực, nhưng chưa kịp bảo vệ bọn họ, thì trong mắt chúng, ngươi cũng giống như ta, là hung thủ!”

Những người vừa định tức giận, bị những lời này chặn trở về:…

Còn Cyrus, trong lòng khinh bỉ: ngu xuẩn, không nói ra, mới có hiệu quả chứ!

Ôn Loan đờ đẫn nghĩ: giọng điệu này, sao giống Seere triết học quá vậy?

“Rầm!”

Bá tước Roy lần thứ hai bị Seere một quyền đưa lên trần nhà, tấm chắn tay trái đã hóa thành cánh tay hộ giáp khổng lồ.

“Gia tăng sức mạnh tay phải, 650 kg… Thật đáng tiếc, hành tình Dark Blue thậm chí toàn bộ hệ White Whale không hề có luật nào, có thể xét xử một cơ giáp là tội phạm giết người.”

Seere dùng ngọn giáo nâng Bá tước Roy đang giãy giụa lên, tiếp đó lại tung một quyền.

“680 kg!” Mắt điện tử đang không ngừng hiện lên trị số chịu lực của cơ thể Roy, Ôn Loan cùng mọi người đờ đẫn đứng lặng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bá tước Roy vừa kêu gào vừa bay né tránh, thân thể cao hai mét của kỵ sĩ giáp bạc không bị rơi chậm lại chút nào.

Cả căn phòng toàn là bóng mờ của bọn hắn.

Trong lúc Bá tước Roy lủi sang đây muốn tấn công Ôn Loan, lại đụng phải mặt ngoài áo giáp cứng rắn của Seere, điều này chứng minh Seere có tốc độ vượt xa tên quỷ hút máu kia.

Trương Sâm mặt mày tái nhợt, gần như run rẩy. Hắn từng tận mắt thấy sức mạnh của Seere, bất quá đó chỉ là hình thái chiến hạm cùng pháo đài vũ trụ, không nghĩ tới khi thu nhỏ, sức mạnh và độ linh hoạt có thể mạnh đến nỗi như vượt qua khi có người điều khiển.

Không sai, Bá tước Roy ngây ngô vẫn nghĩ rằng bên trong kỵ sĩ giáp bạc có người điều khiển, Trương Sâm lại biết chắc, bên trong vốn không có người!

“720 kg!” Seere rốt cục một quyền đấm bẹp vai phải của Bá tước Roy, “Xác nhận, số liệu bị thương gấp ba đến năm lần giới hạn của người bình thường.”

Ngọn giáo trong tay Seere vẫn chưa tiến hành công kích, hiển nhiên, nó đang thu thập số liệu của giống loài không biết tên này.

Chương trình trí năng đã thăng cấp hoàn toàn, năng lực tự chủ phán đoán chính xác — Cyrus nghiêm túc nhìn chăm chú vào Seere, hắn nhìn lại, phát hiện Ôn Loan giả bộ không rõ tình hình, nhất thời yên lặng nghĩ, có lẽ hắn thật sự sai, gián điệp bình thường dưới tình huống thành công bắt cóc Seere, hiện tại hẳn nên cực kỳ vui mùng về lực lượng mạnh mẽ của Seere, thậm chí còn thúc giục Seere sử dụng vũ khí, kiến thức càng mạnh hơn để chiến đấu, mà không phải ngơ ngác đứng bất động.

“Cơ giáp được định nghĩa là vũ khí chiến tranh trợ giúp loài người giết chóc, tựa như thời Địa Cầu cổ đại, không ai có thể phán một chiếc xe tăng tội tử hình, cho nên ta không có khả năng trở thành hung thủ! Triết lý mà ngươi nói là sai!” Seere hô lớn.

“…”

Được rồi, hướng nâng cấp trí năng của cơ giáp này, không quá bình thường. Cyrus rầu rĩ.

Lời Seere nói, khiến nhóm nhà ngoại giao còn sống nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây là cơ giáp?

Độ linh hoạt quỷ quái này là của cơ giáp sao? Tốc độ để lại tàn ảnh dưới ánh mắt loài người này là của cơ giáp sao? Loại cơ giáp… Sẽ tự hỏi bản thân, tự cãi lại, tự mình vờn kẻ địch là cơ giáp sao hả?

Nhất định là định nghĩa cơ giáp của bọn họ không ở cùng một vũ trụ!!

“Lui về sau.” Cyrus kéo Ôn Loan.

“Hả?” Ôn Loan nghi hoặc nhìn hướng cửa chính, ngoài Bá tước Roy, hắn không cảm giác được mối nguy nào khác, cho dù ma cà rồng khá thách thức tam quan, ngay khi hắn vẫn đang hoảng sợ chưa kịp phản ứng, ma cà rồng nào đó đã bị Seere đánh thành bao cát.

Cyrus trầm mặc đánh giá mỗi một chỗ trong phòng.

Hắn suy đoán khu tạm trú của dân lưu lạc này có bí mật, theo biểu hiện kia nhất định không phải một người làm, ít nhất là một tổ chức.

Ngay lúc Bá tước Roy thẹn quá thành giận, lê thân thể trọng thương chưa kịp lành chạy trốn thì, thanh âm u ám lúc trước phát ra mệnh lệnh kia lại vang lên: “A a — Roy Bruch! Chạy mau, mau rời khỏi đó!”

Mắt điện tử của Seere, lần thứ hai dừng lại trên chiếc đồng hồ của ma cà rồng nào đó.

Nơi đó tiếp tục dồn dập phát ra tiếng thét chói tai: hiển nhiên mấy phút trước Bá tước Roy bị đánh, hắn cũng xem đến ngây người.

Kỵ sĩ giáp bạc chuẩn xác một phát đánh bay đồng hồ.

“Roy chạy mau, nó là Cơ giáp hệ Lemegeton! Cha ngươi Hầu tước Joan còn chưa muốn cử hành lễ tang cho hậu duệ đâu… Những nhân loại đó ngươi cứ mặc kệ đừng đụng vào, chúng ta sẽ nghĩ cách!”

Mũi giáo của kỵ sĩ quấn quanh luồng sáng xanh như một con rắn, đồng hồ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Dừng tay!!”

Ôn Loan cuống quít ngăn cản, hắn có dự cảm, kẻ thông qua đồng hồ trộm quan sát khu tạm trú của dân lưu lạc, nhất định có cách an toàn thoát khỏi hành tình Dark Blue. Cho dù không có, ít nhất cũng phải làm rõ lai lịch. Hắn đã có một kẻ địch mạnh như vương quốc Dark Blue, chẳng lẽ còn muốn trêu chọc thêm một đám ma cà rồng trong truyền thuyết?

Sau khi Ôn Loan la lên, mới phát hiện còn có một người cùng hắn đồng thời lên tiếng.

Cyrus lập tức ngậm miệng, tựa như hắn chưa nói gì cả.

Hai người nắm giữ Lemegeton đồng thời ra lệnh, Seere lập tức nhích nhẹ ngọn giáo, nửa còn lại của đồng hồ đang bốc khói đen, nhưng vẫn còn ngoan cường làm việc (nghĩ đến, phía bên kia màn hình tràn đầy bông tuyết đang xem), phát ra giọng nói đứt quãng: “Loài người đê tiện, lũ chuột cống! Các ngươi sẽ phải trả giá đắt vì dám ăn trộm cơ giáp Lemegeton! Đó không phải là thứ mà ngươi có thể đụng vào, quốc gia của các ngươi sẽ không thể chịu nổi hậu quả của sự trả thù từ vương quốc Dark Blue, hãy chờ bị biến thành mảnh vỡ đi, bọn ngu xuẩn!”

Tiếp theo “đùng” một phát, tất cả đồng hồ đồng loạt nổ tanh bành.

“Năng lượng kỳ lạ dao động!” Seere nhìn chằm chằm vỏ xác, thông qua liên hệ sóng não nói với Ôn Loan, “Khá gióng với một vài vi mạch trong hệ thống của tôi, đó là công nghệ cao của vương quốc Dark Blue.”

Đương nhiên rồi, người viện nghiên cứu đã dùng khoa học để lý giải nguyên lý của ma pháp bóng tối, sau lại dùng thành quả đó để tạo ra Seere cùng với đồng bạn, nhưng chân tướng này, ngay cả Cyrus cũng không biết.

“Tên ma cà rồng đâu?” Ôn Loan truy hỏi.

“Khi đồng hồ phát nổ, nó biến thành một con dơi bay đi rồi.” Seere trả lời, không quên giải thích vì sao nó không đuổi theo, “Nơi này rất nguy hiểm, tôi không thể rời khỏi ngài quá xa được.”

“Dơi?!” Ôn Loan bật thốt thành tiếng.

Hắn choáng váng nghĩ, thôi được, là ma cà rồng đều có thể biến thành dơi, đây là bình thường — nhưng là! DƠI!! Tên kia thật sự là ma cà rồng… Chúa ơi! Chẳng lẽ tối nay hắn tham gia hội nghị ngoại giao, là đang gặp ác mộng ư?

Căn phòng nhẹ rung lắc.

Trước khi mất đi ý thức, Ôn Loan ngả nghiêng người, được Seere thuận lợi đỡ lấy. Mọi người nhìn Ôn Loan một cách kỳ dị, Lemegeton là công nghệ cao nhất của vương quốc Dark Blue, bọn họ từng nghe qua, nhưng mà…

Các loại ánh mắt hâm mộ ghen tỵ thay nhau gột rửa Ôn Loan.

Một ít sương mù màu trắng, lan tràn khắp căn phòng bị tàn phá, Trương Sâm lo lắng nói: “Chắc đường ống bị rò rỉ rồi, đi mau! Mặc kệ tên lúc trước là loài gì, nếu không muốn bị đồng loại của tên đó bao vây!”

Mọi người không nói hai lời, rối rít chạy theo đi ra ngoài, hãy còn tiếc nuối nhìn hai nhân viên ngoại giao nằm trên mặt đất bị Bá tước Roy tập kích. Da họ trắng bệch phím xanh, mắt tối đen, một đã tắt thở, còn lại bị mất máu quá nhiều, không thể đi được.

Sau khi Ôn Loan được Seere đưa đến trên hành lang, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Sương mù cũng theo đó mà biến mất, nhưng bọn Trương Sâm khổng để ý, cho rằng là do đã rời khỏi khu vực rò rỉ ống.

“Tên kia đâu?” Ôn Loan hoàn toàn không ký ức việc mình té xỉu, hắn nhìn xung quang, phát hiện trong đám người đang vội vàng chạy xuống cầu thang không có Cyrus.

“Vẫn còn trong căn phòng, không đi ra.” Seere trả lời.

Ôn Loan nghi hoặc quay đầu lại, chẳng lẽ tên đó khi nãy bị thương?

Do dự ba giây sau, Ôn Loan cắn răng một cái: “Qay lại xem sao!”

Một đêm tình cuối cùng vẫn là người xa lạ có mối quan hệ đặc biệt, có lẽ tên kia đang bị thương cần băng bó, tiếp tục ở tại chỗ này cực kỳ nguy hiểm, quả thực là chịu chết.

Seere nắm lấy Ôn Loan, lần nữa chạy về căn phòng kia.

Cyrus nghiêng người dựa vào góc tường, dưới áo choàng trượt xuống vài lọn tóc vàng, bị máu tươi hắn hộc ra nhiễm đỏ.

“Nội thương?” Ôn Loan há hốc mồm.

Hắn thử kéo Cyrus, phát hiện đối phương không chút phản ứng, Ôn Loan vươn tay muốn cởi áo choàng, bên ngoài đại sảnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thê lương.

“Bọn chúng đến!” Seere bình tĩnh nói.

Tựa như chứng thực lời này, vài người mặc lễ phục xa hoa, sắc mặt tái nhợt, màu mắt kỳ lạ, quỷ dị xuất hiện trong căn phòng tựa như đống hoang tàn này.

Trong tay bọn họ đang kéo Trương Sâm, cùng với mấy viên ngoại giao vừa mới chạy ra ngoài.

Lờ mờ vây Ôn Loan và Seere vào giữa, người đứng chính giữa búng tay một cái, tiếng kêu sợ hãi của đám viên ngoại giao bỗng ngừng bặt.

“Thật vinh hạnh được gặp ngươi, ngài gián điệp tài ba, ngài thế mà lại ăn trộm thành công cơ giáp Lemegeton!” Người trẻ tuổi tóc vàng, tỏa hương hoa hồng thoảng thoảng kia nói, “Xin cho phép ta đối với ngài cùng với thế lực sau lưng ngài, thể hiện niềm kính trọng nhất!”

Hắn vừa nhấc đầu, phút chốc lại u u ám ám nói: “Nhưng may mắn của ngài phải dừng ở đây rồi! Cởi bỏ áo choàng, gỡ mặt nạ xuống, làm ta xem xem, rốt cuộc là — “

“Mike.” Ôn Loan đờ đẫn nhìn mặt người tuổi trẻ kia.

“… Rốt cuộc là anh hùng nào có thể có được cơ giáp…” Người trẻ tuổi tóc vàng nọ còn đang say mê luyên thuyên.

Phía sau hắn, một huyết tộc ho khan, thọt hắn một cái: “Thân vương Mike, người này biết tên của ngài.”

“Tên? Đương nhiên rồi, nghệ thuật gia nổi tiếng như ta, Quốc Hội Hắc Ám có ai không biết? Từ từ, hắn biết ta?” Thân vương Mike thét chói tai, “Sao hắn biết ta được?! Bạn bè loài người cuối cùng mà ta biết, đã chết hai trăm năm rồi!”

“…” Toàn bộ lặng như tờ.

Ôn Loan thật sự rất muốn nói, chắc hắn nhận lầm người rồi, nhưng cái bộ dạng tự biên tự diễn này, thói quen luôn luôn xịt đầy nước hoa hồng trên người, rõ ràng là —

“Anh không phài Mike ca sĩ quán bar ở Thị trấn Aerolite à?” Ôn Loan hoảng hốt hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN