Sương Mù (Sương Mù Vây Thành) - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)


Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh dường như rất là mệt mỏi, thần sắc lạnh nhạt hẳn, phất phất tay, nói rằng: “Các ngươi đi đi.”

Dịch Liên Khải bởi vì là con út, cho nên từ trước đến nay đều ở thượng phòng trong khuôn viên phía Tây. Từ hành lang đi tới, quanh co khúc khuỷu chỉ có một đường để đi. Anh bởi vì đang bị thương do đó bước đi rất khó khăn, cho nên Dịch Liên Di liền sai người dùng hoạt can (cái này là cái kiệu) khiêng anh đi, đi thẳng một mạch đưa bọn họ về phòng.

Tuy ở Phù Châu đang lúc ấm áp, nhưng bởi vì mấy ngày liền trời đều có nhiều mây, cho nên vài cành hoa mai trong đình viện, tuy mới chỉ nở thưa thớt, thế nhưng khi bị gió bấc thổi qua, lại có vẻ cô đơn và mỏng như cốt lập  (bộ xương)

Tần Tang đỡ tay vịn hoạt can, đi thẳng một đường, trong đầu đang lặng lẽ nghĩ ngợi, đợi đến lúc bọn họ đi đến phía trước tiểu viện, mới ngẩng đầu lên.

Nơi đây vốn là nơi Dịch Liên Khải trước khi cưới đã từng ở, sau khi hai người kết hôn xong, lại được quét thêm một lớp vôi bên ngoài, thế nhưng bọn họ sau khi đám cưới xong liền ở lại luôn Xương Nghiệp, cho nên nhà ở nơi này  quanh năm suốt tháng, phần lớn đều không có ai ở. Nhưng Dịch Liên Di cũng đã sai người cho vẩy nước quét dọn lại, vậy nên căn phòng này cực kỳ sạch sẽ.

Trong viện lúc đầu có trồng vài cây hoa quế, nhưng do khí trời lại đang rất lạnh, dưới bậc thềm có trồng cỏ huyên nhưng tất cả đều bị khô héo cả lại, gió thổi lạnh thấu khẽ rung động.

Tần Tang nhìn qua cửa sổ thấy cây hoa quế cô đơn ở trong viện, lại thấy Dịch Liên Khải sắc mặt tái nhợt, vì vậy hỏi: “Có phải vết thương còn đau hay không?”

Dịch Liên Khải lắc đầu. Lúc này người do Dịch Liên Di sai tới cũng vừa mới đến, nên hai người lâp tức im lặng không nói gì.

Nhà bếp biết khẩu vị của hai người bọn họ, cho nên có một người đưa đến nồi lẩu cá bạc cực lớn, ngoài ra còn có thêm một chút rau ăn nhẹ.

*Cá bạc

220_64205_1469850305126

Đặc biệt là có một đĩa rau trộn có một chút tấc kim qua (thật ra kim qua là quả bí đỏ, nhưng ở đây lại miêu tả giống dưa chuột), được Dịch Liên Khải từ xưa đến nay rất yêu thích. Tấc kim qua này thực ra được nuôi trồng trong nhà kính đến khi thành trái dưa chuột nhỏ, liền dùng hố lửa vây quanh, cho nên khi đó chúng chậm rãi mọc ra dưa mầm, hằng năm cứ theo mùa đều mọc ra những quả dưa chuột nhỏ, nhỏ như nhâm sâm, vào những dịp đầu năm trời lạnh lại mọc lên như cây kim, cho nên mới được gọi là tấc kim qua.

Phòng bếp cho người bố trí xong chén đũa, thì liền lui ra ngoài, Dịch Liên Khải thấy Tần Tang ngồi ở chỗ kia đang ngơ ngẩn nhìn đến xuất thần, lại nói: “Cứ ăn cơm trước đã, trời cũng sắp tối rồi, cứ ăn cơm đã rồi giải quyêt sau.”

Tần Tang thấy anh thoải mái như vậy, vì vậy cũng tạm thời vứt bỏ hết  vẻ u sầu đi, ngồi xuống trước thay anh múc một chén canh.

Hai người  hướng về phía nồi lẩu nóng hổi, nhưng do Dịch Liên Khải sau khi bị thương phải kiêng ăn rất nhiều thứ, nên tự nhiên cũng không có bao nhiêu là hứng thú ăn uống, mà Tần Tang cũng chẳng ăn được cái gì, nồi lẩu hơi bốc lên trắng xóa, hai người chỉ biết cầm đũa bắt chéo.

Một lúc lâu sau, vẫn là Dịch Liên Khải mở miệng nói trước, nói: “Em yên tâm đi, tôi đã đồng ý chuyện gì với em, thì nhất định sẽ làm được.”

Tần Tang đang thoáng có chút thất thần, nghe được những lời này của anh, ngược lại nửa ngày sau vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngơ ngác hỏi: “Anh đáp ứng với tôi chuyện gì?”

Dịch Liên Khải lại cười cười, nhưng cũng không trả lời. Ngược lại lại gắp tấc kim qua lên, nói rằng: “Ngày xưa thấy thứ này, lại cảm thấy không hề yêu thích gì nó. Khi còn bé trong nhà tôi có rất nhiều điền trang, đều trồng cây trong nhà kính cả. Tôi còn nhớ rõ hàng năm cứ đến lúc tuyết rơi dày, trên điền trang đều phái người đưa tới nhà trong. Giống như loại tấc kim qua này vậy, đều được bọc trong sợi bông, đặt vào trong tất hạp tử* đưa vào trong nhà, có lẽ vì sợ trên đường đi sẽ bị hỏng do sương lạnh. Cả tấc kim qua, cả hoàng nha thái (Cải thảo), hàng năm vào ngày tết, đều không thể thiếu cả hai thứ này được. Mấy năm nay dùng sang loại oa lô (nồi hơi) kiểu mới, không còn dùng lò lửa nữa, cho nên loại cây này trồng ở trong nhà kính cũng không còn trồng nhiều nữa.”

*Tất hạp tử:

730e0cf3d7ca7bcb54a913bfbd096b63f724a854

Tần Tang thấy anh lúc này còn có thể rủ rỉ nói về những thứ vớ vẩn này, không khỏi hơi ngạc nhiên.

Cứ như vậy mà qua loa cũng ăn xong bữa cơ, ánh sáng ngoài trời đang dần tắt, trong chốc lát trời liền tối hẳn đi, một lúc lâu sau, lại nghe thấy tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ, thì ra là trời đang mưa.

Gian phòng này của bọn họ,  ở phía Bắc gian phòng vốn có trồng thêm cây ngô đồng cùng chuối tây, nhưng lúc này cây ngô đồng lại không hề có lá, mà cây chuối tây năm ngoái bị khô héo nên cũng đã sớm bị cắt bỏ đi.

Cho nên hạt mưa liền đập thẳng vào cửa sổ thủy tinh, trong chốc lát, trời như mưa lớn hơn, mà trong phòng tuy là ánh đèn điện vẫn còn sáng, thế nhưng ánh sáng từ ngọn đèn lại có bóng vàng,  cùng với bên ngoài cửa sổ cách đó không xa, có tiếng cây cối bị mưa gió thổi bay, trái lại làm cho nơi này giống như một cổ miếu bên trong chỉ có một ngọn đèn duy nhất vậy, truyền đến tai, đặc biệt lại có một một chút thê lương.

Tần Tang ngược lại lại nhớ tới lúc động phòng đêm tân hôn, trời cũng giống như thế này buổi tối mưa lạnh rả rích. Khi đó tâm tình của cô cũng tàn lụi giống như vậy.

Dịch gia là một gia đình văn minh, nhưng hôn lễ vẫn là theo tập tục thời xưa, có điều là cô cùng Dịch Liên Khải trước khi kết hôn với nhau, cũng đã từng gặp nhau mấy lần. Chẳng qua mỗi lần gặp nhau, thì lại luôn có cả những người khác ở đó.

Vì theo tập tục lúc trước khi cử hành hôn lễ phu thê mà muốn gặp mặt nhau, thì nhất định phải dẫn theo bằng hữu của riêng mình đến mới được gặp mặt.

Nhưng mà lúc này biệt ly, nếu như không nói những thứ vớ vẩn này, thì còn có cái gì khác để nói hay sao?

Cho nên cô cũng liền cười cười, nói rằng: “Chờ lúc anh quay trở lại, nói không chừng dưa chuột ở phía Nam đều có thể bán rồi cũng nên.” Bởi vì Phù Châu có tuyến đường sắt cùng đường thủy thông đến Giám Châu, mà Giám Châu lại ở phía Đông Nam, so với khí hậu ở Phù Viễn thì lại càng thêm ấm áp ẩm ướt hơn, cho nên mới có một số loại rau dưa tới sớm hơn thời vụ, nên đa số rau dưa đều là từ Giám Châu vận chuyển đến Phù Viễn mà tới.

Dịch Liên Khải cắn đũa, nói rằng: “Cũng không chắc là việc này có thể làm xong nhanh được, có thể mười ngày hoặc nửa tháng nữa tôi sẽ trở về, em cũng đừng quá lo lắng.”

Bên dưới ánh đèn điện chiếu xuống  cùng với hơi nước trong nồi lẩu hòa quyện lại, lộ ra hơi nóng bốc lên, khiến Tần Tang lại thấy sắc mặt anh dường như lại càng trắng hơn vài phần.

Rõ ràng đây là lời nói trấn an, nhưng trong lòng lại  nặng nghìn cân tựa như có một tảng đá lớn vậy, dường như đè nặng lên.

Đầu tiên là có phần không khỏi xấu hổ, tiếp đến tuy đây là thời kỳ phương Tây đang thịnh hành, thời đại trâm anh đại hộ nhân gia, nhưng vẫn ít nhiều vẫn mang theo chút điệu bộ bảo thủ, nên không cho phép thiên kim tiểu thư xuất môn một mình.

Cho nên mỗi lần cùng Dịch Liên Khải ở cùng một chỗ, đều là nơi rực rỡ gấm hoa, một phòng đầy người. Tình cờ đi tiệm ăn Tây ăn đồ Tây, cũng tránh không được mà gặp rất nhiều bằng hữu ở đó.

Vậy nên sau hôn lễ, đây là lần đầu tiên Tần Tang ở một mình mà được gặp mặt Dịch Liên Khải.

Khi đó ngoại trừ lúc mới gả vẫn còn thẹn thùng bên ngoài ra, thì đổi lại lại có một cảm giác sợ hãi cùng mù mờ.

Cuộc sống tương lai ra làm sao, cô không có lấy nửa phần nắm chắc.

Nếu như gả cho người khác, mặc dù không đến mức cử án tề mi*, nhưng cô cũng sẽ không cảm thấy không có thực như thế này.

*Cử án tề milà từ điển tích Đời Đông Hán, bà “Mạnh Quang” dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): “tương kính như tân”

Dịch gia mặc dù là một gia đình mới phất lên, thế nhưng trong thời đại loạn lạc như thế này, lại có thể một tay cầm binh quyền phong cương đại lại (Tướng soái), mà mình được  gả tới một gia đình như vậy, cho nên lúc đó trong lòng, đều là vô cùng lo lắng bất an.

May mắn thay ngày đó Dịch gia khách khứa đến rất đông, tuy lễ tiết có hơi phiền phức, nhưng trong nhà vì đang có hôn sự, nên tự nhiên cũng cực kỳ náo nhiệt. Hơn nữa cảnh tượng lại rất huyên náo, mãi cho đến nửa đêm vẫn còn chưa hết.

Khi đó trong lòng Tần Tang, luôn cảm thấy thất thượng bát hạ (Ý chỉ bất ổn). Tuy là tân nương tử chỉ có thể ngồi im ở chỗ kia, mà cô từ nhà mẹ đẻ tới cũng mang theo mấy người nữ hầu, bọn họ đều đang vây quanh lấy phòng tân hôn giữ đám nữ nhân lại, miễn cưỡng cũng cho là tạm ổn.

Nhưng đến lúc nửa đêm, sân khấu đằng trước đang hát hí, từ xa cứ một tiếng rồi lại nửa tiếng, truyền từ phía sau tới. Ngược lại lại giống như từ rất lâu về trước khi cô cùng phụ mẫu đi Danh viên xem hí vậy.

Danh viên hí đài được dựng ở trên sông rạch, nửa còn lại là Hồ, chiêng trống vang trời cùng với giọng hát uyển chuyển của con hát, tựa như cách một tầng lụa mỏng vậy, vừa mở ảo lại vừa lạnh lẽo, lại có tiếng hí náo nhiệt khi truyền đến tai, lại cảm thấy có một tầng xa cách.

Cô ngồi ở chỗ kia, nghe thấy phía trước có tiếng hát lúc có lúc không, một câu nửa câu cứ ngắt quãng truyền tới, bên trong đáy lòng chỉ cảm thấy mù mịt, như là bị đạp vào trong một khoảng không vậy, cuối cùng không biết trông cậy vào đâu.

Mãi cho đến lúc đêm khuya đã vắng người hơn, tiếng mưa gió dần lớn, nhưng đằng trước vẫn có tiếng hoan hô, rất rõ rang rành mạch.

Khi đó cô đang suy nghĩ cái gì?

Đại khái hình như cũng không có nghĩ cái gì cả, chỉ là ngồi ở chỗ kia, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim*, cô còn nhớ rõ ngày đó nghe được phía trước hát toàn bộ đều là <<Hoa Điền Thác>> **, rõ ràng lúc đầu là vở kịch hài hước, lời hát hát ra vô cùng náo nhiệt, nhưng có thể là bởi vì ở xa, tiếng trống tùng tùng, thương thương, tùng tùng, thương thương… Truyền vào tai, lại hoàn toàn giống như tiếng mưa rơi nghe đến mức thê lương.

*mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim là dáng vẻ xấu hổ hay cảm thấy xấu hổ

*Vở kịch <<Hoa Điền Thác>>đây là một vở kịch hài hước vui vẻ, cốt truyện dựa theo <<Thủy Hử truyện>> (Tóm tắt nd thêm bên dưới)

Mưa càng lúc càng lớn, trong phòng tân hôn tuy là có dùng đèn điện, thế nhưng vẫn dựa theo tập quán cũ, cho nên còn có thêm một đôi nến đỏ long phượng nữa. Dịch Liên Khải khi đó say mèm được người ta đỡ tiến vào, cô khi đó chắc là trong lòng cũng đã thở dài một cái.

Dù sao hai người cũng coi như là người xa lạ với nhau,với tình hình như vậy mà gặp mặt nhau, dù sao cũng tốt hơn lúc vẫn còn tỉnh táo.

Khi đó cô cảm thấy, đời người tỉnh táo, còn không bằng cứ say như trước đi.

Dịch Liên Khải nói với cô câu nói đầu tiên, thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.

Bọn họ khi đó cùng đến thượng phòng đi thỉnh an Dịch Kế Bối, sau đó lại trở về viện tử của mình. Trong phòng đúng lúc không có khách, nhà bếp lại đưa điểm tâm tới. Má Chu lúc đó cũng không có ở đấy, nên cô liền cầm muỗng lên thuận tiện ăn một muôi cháo.

Chợt nghe Dịch Liên Khải nói: “Muội muội, hôm qua ta đã say đến hồ đồ rồi, thật lòng xin lỗi muội.”

Khi đó không biết cô đang nghĩ cái gì nhỉ? Chỉ nhớ chính mình lúc đó có hơi bối rối buông cái muôi xuống, thậm chí hai bên lỗ tai cũng đỏ bừng cả lên, cũng không hề ngẩng đầu nhìn anh.

Đêm động phòng, làm trượng phu mà lại uống say như chết, đem tân nương để ở một bên, hiển nhiên là rất thất lễ rồi. Anh nói những lời này, cũng đại khái là có ý muốn nói xin lỗi, nhưng khi cô nghe tới, lại cảm thấy đặc biệt chối tai.

Kỳ thật cô căn bản không muốn cùng cái loại người này sống hết đời cho đến khi kết hôn cũng như lúc vào động phòng, chỉ biết mình căn bản là không tình nguyện.

Ngày đó cô trả lời cái gì nhỉ? Có thể cũng không nói lời nào chăng. Dù sao cô vẫn là một tân nương tử, mặc dù không  nói thêm lời nào cũng rất là bình thường thôi, nên có lẽ anh cũng chỉ nghĩ khi ấy cô là đang xấu hổ mà thôi.

Bất quá đó là lần đầu tiên anh gọi cô là “muội muội”, mặc dù là biệt danh, nhưng cũng có ý tương kính tương thân.

Thế nhưng từ đó về sau, anh cũng không gọi cô như vậy nữa rồi. Lúc tình nồng như lửa, anh cũng chỉ nhiều lắm gọi cô một tiếng “Tiểu Tang”. Nhưng về sau hai người lại dần dần xảy ra hiềm khích, nên không còn có cuộc sống ôn hòa nhã nhặn như vậy nữa.

Cô cũng không biết vì sao lúc này lại bắt đầu nhớ lại tình hình mấy năm về trước, có lẽ là do khi đó trời đều có mưa gió vào đêm giống vậy, cho nên cô mới nảy sinh cảm xúc như vậy.

Có lẽ là vì bây giờ nơi ở đã đổi khác, mà hai người cũng sắp biệt ly.

Cũng có lẽ nửa năm qua, rối ren bất ổn, đã làm cho cô cuối cùng cũng cảm thấy dần yếu đuối đi.

Cô còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, chính mình còn một thân một mình ngồi bên cạnh bàn, nhìn ánh nến đỏ, có mang theo một chút u ám.

Trong phòng tân hôn lúc đầu được bố trí rất là tráng lệ, nhưng lúc này cô lại một mình ngồi ở chỗ kia, nghe tiếng mưa lạnh đập vào cửa sổ, gió bắt đầu thổi có tiếng cây cối xào xạt.

Mà trên giường ở phía sau lưng, Dịch Liên Khải để nguyên quần áo như vậy mà nằm,  say rượu ngủ say sưa.

Ở chỗ này nửa năm trước, cô nằm mơ cũng không có nghĩ tới, mình vào đêm dộng phòng hoa chúc, lại rơi vào cái tình cảnh như vậy.

Chính khi đó cô liền cảm thấy cả đời này của mình như kết thúc rồi, cửa sổ lẻ loi kèm với tiếng mưa, như đem chính mình chôn vùi lại ở tình cảnh này vậy.

Bất quá buối tối hôm nay vẫn như trước cũng là mưa gió lúc đêm, chẳng qua lại là một … tầng tâm tình khác cùng với thê lương.

Lúc này mặc dù lờ mờ không ngủ, nhưng hình như Dịch Liên Khải cũng chưa có ngủ, một lúc lâu sau, rốt cuộc nhịn không được hỏi cô: “Em còn chưa ngủ?”

Tần Tang không biết vì sao, lại không muốn nói.

Dịch Liên Khải cũng giống như cô vậy không muốn nói, vươn tay ra, chậm rãi vỗ vỗ lưng áo của cô. Chăn gấm lạnh như băng, ngăn cách lòng bàn tay ấm của anh, ngược lại giống như đang vuốt ve an ủi.

Tần Tang lúc đầu cũng không dễ chìm vào giấc ngủ ngay được, nhưng đêm ở đây lạnh lẽo như vậy, có một người bồi ở bên cạnh như vậy, lại không khỏi cảm thấy vài phần an tâm, bất tri bất giác cuối cùng lờ mờ ngủ.

Ngủ một giấc cái đến tận khi phía Đông sáng trưng, chấn song cửa sổ phía trên lộ ra ánh sáng, Tần Tang chậm rãi tỉnh lại, trong nhất thời lại không biết trong người cảm thấy gì. Nhắm hai mắt dưỡng thần một chút, một lần nữa mở mắt ra, mới nhớ ra là đang ở lão trạch tử.

Dịch Liên Khải lại tỉnh dậy trước cô.

Tần Tang thấy anh ngồi bên giường, không khỏi hỏi: “Anh làm gì mà thức dậy sớm như vậy?”

Dịch Liên Khải lại nói: “Tôi có một vật muốn giao cho em.”

Anh lúc này đang nắm tay lại, liền mở bàn tay ra cho cô xem.

Thì ra chỉ là một chiếc thìa bạc nho nhỏ, tuy là bạc đã biến thành màu đen, nhưng lại được chạm trổ quá mức đẹp đẽ như vậy thật khác với những cái thìa khác mà Tần Tang đã từng thấy qua, biết cái này không hề giống các đồ bạc khác đều phải có đủ bộ gì đó, đây vốn dĩ là cái thìa của đại hộ nhân gia hay cho tiểu hài tử dùng để ăn cơm.

Chỉ là cái này ở trong tay anh, lại càng đặc biệt tinh xảo hơn.

Mặc dù là vật cũ, nhưng mà chi tiết lại khá phức tạp, thân thìa được làm như hình lá chuối tây, cán thìa khắc thành hình lá cây trúc, điêu khắc quá mức đẹp đẽ, hình dạng lại lịch sự tao nhã, sau cùng đầu cán có một như ý vân đẩu nho nhỏ.

Tần Tang tuy tuổi còn trẻ, cũng coi như có kiến thức, biết vật như vậy trong nhà người bình thường cũng rất ít thấy, đoán là vị mẹ chồng bạc mệnh chưa từng gặp gỡ kia của mình, mang vật này từ Vân gia sang làm đồ cưới.

Quả nhiên Dịch Liên Khải nói rằng: “Cái này là đồ khi còn bé hay dùng, mẹ tôi sau khi chết đi, không còn lưu lại cái gì cả. Một đôi vòng tay trước đây đã cho em rồi. Cái chuôi thìa này, là nhũ mẫu tôi thay tôi giữ lại làm kỷ niệm, khi còn bé không hiểu chuyện, tiện tay đặt trong bình hoa, kết quả kẹt ở bên trong, ngược lại không làm sao lấy ra được. Một thời gian sau, cũng đã quên mất. Sáng sớm hôm nay chợt nhớ tới, lắc lắc, thì ra nó vẫn ở trong bình hoa, vừa vặn lắc lắc, lập tức liền rơi ra, chỉ có điều là hơi đen thôi.”

Gian nhà này của bọn họ có một tấm bình phong bằng lim, còn đặt thêm một đôi bình Liên Châu nữa hiện tại lại có một bình bị nghiêng đổ để ở một bên, cũng không biết thế nào anh lại chợt có ý nghĩ, đột nhiên nghĩ tới bên trong bình hoa này từng cất giấu một chiếc thìa bạc, liền lắc lắc nó liền rơi ra ngoài.

Tần Tang hiểu được ý tứ của anh, nhưng sáng sớm lại nói như vậy, tự nhiên lại là điềm vô cùng xấu.

Cô trong lòng không khỏi đau xót, không tự chủ được nói: “Thế thì tôi thay anh giữ lấy trước đã, quay về cọ rửa sạch sẽ, vốn bạc này độ tinh khiết rất tốt, nói không chừng rửa một cái màu sắc sẽ tốt lên thôi.”

Dịch Liên Khải không nói thêm gì, nghe cô trả lời như vậy, cũng chỉ gật đầu.

Lúc này gian ngoài người nữ hầu nghe thấy giọng của bọn họ, liền gõ cửa tiến đến, hầu hạ rửa mặt.

Trong chốc lát Dịch Liên Di liền sai người tới mời.

Theo quy củ Dịch gia, buổi sáng có trà hạt sen, Dịch Liên Khải mới ăn hai hạt táo đỏ trong trà hạt sen, liền nghe người hầu nói “Đại gia cho mời”, chậm rãi gác cái muôi xuống, nói rằng: “Gấp cái gì, đại soái đã thức dậy sớm, hắn thức dậy còn sớm hơn. Từ trước đến giờ đều là giờ mão mới gọi, giờ này,  còn chưa đến giờ mão nữa.”

Người hầu trong nhà đều biết vị tam thiếu gia này tính tình không được tốt, cho nên cũng chỉ cười trừ mà thôi.

Dịch Liên khải ăn xong chè hạt sen, lại súc miệng lần nữa, nhìn Tần Tang thay y phục, một lúc sau, mới nói: “Tôi bây giờ phải đi rồi.”

Tần Tang biết anh đi chuyến này là lành ít dữ nhiều, tuy trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.

Dịch Liên Khải cũng không có bao nhiêu ý niệm lưu luyến khi chia tay, lúc đi, cũng không quay đầu lại. Vẫn như trước là có mấy tên người hầu dùng hoạt can khiêng đi, hướng thượng phòng mà đi.

Tần Tang ngồi bên cạnh bàn, cũng không biết ngồi bao lâu, mới chậm rãi mà đứng lên.

Trong tay cô lúc đầu đang nắm chặt chuôi thìa bạc nhỏ, lúc này mới từ từ buông ra, hoa văn trên thìa bạc đã sớm in lên lòng bàn tay, cô có chút sợ run lên nhìn cây chuối tây đã chết, trong lòng trống rỗng.

Lão trạch tử ở Phù Viễn này, lần trước cô bị Dịch Liên Thận giữ ở chỗ này, bây giờ lại bị Dịch Liên Di giữ lại ở chỗ này, mỗi lần … lại

là một loại tư vị khác.

Có điều Dịch Liên Di cũng rất khách khí với cô, bởi vì nơi này không có nữ hầu nào hầu hạ, cho nên liền đem nữ hầu ở thượng phòng, phái hai người tới.

Chẳng được bao lâu sau, Đại thiếu phu nhân cũng đích thân tới.

Tần Tang bởi vì buổi tối ngủ không ngon giấc, cho nên nằm nghiêng nghỉ trong chốc lát, nghe người ta nói là Đại thiếu phu nhân tới, không thể không sửa sang lại rồi lập tức đứng lên, kéo vạt áo lại, hướng tới chỗ gương liếc mắt soi, lúc đó đại thiếu phu nhân đã đi tới cửa.

Đại thiếu phu nhân cũng không hề tay không mà tới, cô còn mang theo măng tươi mùa đông tới, nói là điền trang ở quê đưa tới, cho Tần Tang nếm thử món mới.

Bởi vì đối với chuyện bên ngoài không biết gì hết, cho nên vị đại thiếu phu nhân này, chỉ coi như là Tần Tang trở về đây ở mà thôi, nên cô vẫn giữ thái độ như trước.

Chỉ là vừa rồi thấy Tần Tang, đột nhiên lấy làm kinh ngạc, nói rằng: “Ngày hôm qua hai người trở về muộn, ta không hề biết. Sáng sớm hôm nay mới nghe nói tam đệ cùng muội đã trở về, ta liền tới nhìn một chút – thời gian này không gặp, sao muội làm gầy thành như vậy rồi?”

Tần Tang sờ sờ mặt, miễn cưỡng gượng cười nói: “Đại khái là mấy ngày nay muội ngủ không ngon, cho nên mới gầy một chút.”

Đại thiếu phu nhân nói rằng: “Nghe nói tam đệ lại xuất môn đi làm việc, phải ta mà nói, làm sao phải khổ như thế chứ, đệ ấy bị thương đi đứng không linh hoạt, ai… Mấy việc gia môn này, dù sao đệ ấy cũng không chịu nghe người bên cạnh khuyên lấy một câu.”

Cô ngồi ở chỗ này, nói chuyện với Tần Tang vài câu chuyện phiếm, Tần Tang liền cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút.

Đêm qua tuy suốt đêm trời mưa, nhưng lúc trời sáng, trời rốt cuộc cũng trong rồi.

Dù sao cũng đã là tháng hai rồi, sắc trời trong ấm áp hẳn lên, trong phòng vốn là có ống dẫn khí thủy, hơn nữa lại có chậu than nữa, Đại thiếu phu nhân nói: “Nơi này ngột ngạt quá, không nên ngồi một chỗ như vậy. Muội cũng đừng ở hoài trong phòng nữa, chúng ta đi ra ngoài tản bộ. Hôm nay với khí trời thế này, hoa mai trong sân chắc cũng đã nở rồi, muội đi ngắm một chút cũng khá thú vị.”

Tần Tang làm gì có tâm tư mà đi thưởng mai, chẳng qua lúc trước khi Phù Viễn bị vây thành, cô cùng vị đại tẩu này cũng coi như là cùng vượt qua hoạn nạn.

Bây giờ tuy xảy ra chuyện của Dịch Liên Di, nhưng cô đối với vị đại tẩu này, lại không có ý oán hận gì cả.

Không chịu được vị đại tẩu này nhiều lần khuyên bảo, cô liền thay đổi xiêm y, cùng vị này đi đến hoa viên tản bộ.

Hoa viên này của Dịch gia, cô từ rất lâu rồi cũng chưa hề tới đây.

Lần trước là Dịch Liên Thận đưa cô đến lúc cô bị giữ trong phủ, ở hoa viên liên tục thiết yến. Hiện tại khí trời xuân se lạnh, mà lúc đó lại là lúc tàn thu, tự nhiên lại có một phong cảnh rất đỗi khác biệt.

Đại thiếu phu nhân tuy cũng hiểu biết, thế nhưng năm đó có học cũng là học tứ thư ngũ kinh, cũng cùng với năm mà Tần Tang từ trường Tây đi ra, nên cũng không dễ nói chuyện với nhau.

Hai người đi dạo ở trong vườn hoa, xa xa thấy một góc bên ngoài tường phi lâu, có thấp thoáng vài cây thanh tùng phía sau, khiến Tần Tang đột nhiên  nghĩ ngợi nhiều chuyện.

Đại thiếu phu nhân thấy cô nhìn tiểu lâu đằng kia, không khỏi thở dài, nói rằng: “Phu nhân của lão nhị đúng là tính khí thật là dễ kích động, nói thật lão nhị cũng rất có lỗi với cô ấy. Huynh đệ nhà mình cãi nhau thôi mà, cũng không phải sự tình gì to tát, vậy mà lại đem cô ấy để lại một mình ở trong phủ này, rồi đi thẳng một mạch. Tính nết nhị thiếu phu nhân, ai…”

Tần Tang nhớ tới trước đây lúc nhị thiếu phu nhân tìm đến cái chết, bản thân mình cũng từng cho rằng hành động của Dịch Liên Khải  thật không đúng.

Nhưng hiện tại chính mình lại ở trong tình cảnh này, với nhị tẩu trước kia có gì khác nhau đâu?

Chỉ sợ Dịch Liên Khải đã đi thì khó có thể trở về, mà bản thân mình ở nơi này, sợ cũng không chịu nổi.

Đại thiếu phu nhân đâu biết được tâm tư của cô, chỉ cho là cô đang thương cảm nghĩ tới tình nghĩa chị em dâu với nhau thôi, cho nên lôi lôi kéo kéo tay cô, nói với cô: “Hiện tại linh đường của nhị thiếu phu nhân vẫn còn ở nơi đó, không thì muội đi bái lễ một chút, cũng coi như không uống phí tình cảm chị em trước đây.”

Tần Tang nói rằng: “Đó cũng là ý hay, đại tẩu đi cùng muội đi.”

Đại thiếu phu nhân gật đầu, nói rằng: “Mấy ngày nay bên ngoài đều là binh hoang mã loạn, ta cũng muốn đến chỗ nhị muội đốt lấy nén hương.”

Hai người bọn họ liền dọc theo đường mòn cỏ xanh từ vườn đi tới, đi vòng qua phía trước tiểu lâu của nhị thiếu phu nhân trước đây, chỉ thấy cửa viện đang khép hờ, trong viện còn có đầy rẫy cây tùng bách xanh tươi, giống như phủ kín lấy áp chế cả không gian trong viện lại không để ánh mặt trời lọt qua.

Trong viện có đá xanh đi bộ khắp nơi, có một chút lá tùng màu vàng nhạt rơi xuống sân, còn có hai ba quả tùng nữa.

Phía bên trên thềm đá đã mọc rêu xanh, tối hôm qua trời có mưa, cho nên trên tấm đá hãy còn chút nước mưa, vô cùng yên  tĩnh, gân như ngay cả một âm thanh cũng đều không nghe thấy được, chỉ có chiếc chuông đồng chỗ đầu mái hiên, bị gió thổi qua, kêu leng keng, leng keng…

Tần Tang chứng kiến tình cảnh như thế, trái lại lại giống như đang đi vào một ngôi chùa cổ vậy. Đại thiếu phu nhân nói rằng: “Vài ngày qua không đến đây được, bọn hạ nhân đều lười biếng quá, trong viện này không có lấy ai quét tước qua.”

Tần Tang nói rằng: “Không quét tước cũng rất tốt, dù sao lá tùng cùng là vật thanh khiết.”

Đại thiếu phu nhân rất tín Phật, nghe vậy liền không khỏi gật đầu. Cô dù sao cũng là dâu trưởng, cho nên tiến lên phía trước Tần Tang, đẩy cửa lâu ra.

Bên trong phòng trái lại vẫn rất sạch sẽ, vây quanh thành một đám màn che trắng như tuyết, một tia nắng từ cửa sổ hướng Nam chiếu tới, vô số hạt bụt bay trên không trung. Linh vị phía trước ngoại trừ có một ít hoa quả, thì còn đốt một chiếc đèn trường minh*

*Trường minh đăng hay còn gọi là đèn dong

04photo2

Hai người đẩy cửa vào, khiến ngọn đèn dầu có hơi hơi lay động, giống như ngay lập tức muốn tắt luôn vậy.

Đại thiếu phu nhân nói rằng: “Đám người này thật là, sân không quét dọn thì cũng cho qua đi, vậy mà ngay cả linh đường cũng không có ai lo liệu cả.” sau đó liền đi, tự mình cho thêm dầu vào trong đèn.

Sau đó mới cầm lấy một nén nhang, đốt rồi cắm vào trong lư hương trước linh cữu.

Tần Tang cũng cầm lấy một nén nhang, sau đó lặng lẽ khom người hành lễ.

Xem thêm về vở kịch

a1ec08fa513d26971aa6d22155fbb2fb4316d851*Hội hoa điền, náo nhiệt không dứt, nha đầu tinh quái Xuân Lan, đi cùng Lưu gia tiểu thư Nguyệt Anh con của phú hộ Lưu Đức ở trên đường phố, dự định sẽ theo phong tục bản địa, khiến cho tiểu thư trên đường chọn được rể hiền. Nguyệt Anh nhìn trúng bạch diện thư sinh Tương Dương  Biện Cơ trên đường lên kinh đi thi túng quẫn bày gian vẽ tranh, chủ tớ hai người quyết định về nhà hướng phụ mẫu kể lại câu chuyện, trước mắt sắp sửa hạnh phúc mĩ mãn, ai ngờ quản gia trên đường đi mời rể lại hồ đồ, ngẫu nhiên lại đi mờ tiểu bá vương Chu Thông. Chu Thông lệnh trong vòng 3 ngày phải đưa Lưu tiểu thư tới thành thân. Xuân Lan bày ra một kế, bảo Biện Cơ giả gái cùng tiểu thư nhà mình gặp gỡ, đính ước với nhau, thì Chu Thông lại đột nhiên tới cướp vợ, nhưng lại cướp nhầm Biện Cơ. Nói chung là …. cuối cùng Biện Cơ đỗ trạng nguyên, cùng Lưu tiểu thư kết nhân duyên..

 – Chu Thông là 108 vị anh hùng Lương Sơn, biệt hiệu tiểu bá vương

220_64205_1469850305126

730e0cf3d7ca7bcb54a913bfbd096b63f724a854

04photo2

a1ec08fa513d26971aa6d22155fbb2fb4316d851

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN