“Trì Nghiên, Trì trong hồ nước, Nghiên là nghiên mực.”
“À à, là Trì không phải Thời, không cần giải thích, lần này còn đẹp trai hơn nhiều.”
Trì Nghiên lôi kéo tôi vào nhà. Tinh thần hắn không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt đầy bệnh hoạn. Tôi giúp hắn đo nhiệt độ cơ thể, thấy có chút cao. Tôi lấy thuốc hạ sốt cho hắn uống, sau đó vào phòng ngủ ôm chăn của chính mình ra để hắn đắp.
Hắn ngủ rất nhanh. Tôi xuống bếp nấu nồi cháo, xào vài món rau thanh đạm, lúc bưng ra thì vừa hay Trì Nghiên đã tỉnh.
“Ăn chút đi.”
“Đổ mồ hôi cả người, tôi tắm rửa trước đã.”
Chờ đến khi hắn vào phòng tắm rồi tôi mới phản ứng lại được, trong nhà đâu có quần áo cho hắn thay. Không thì để hắn mặc đồ nữ?
Chuông cửa đột ngột vang lên, tôi tưởng chị gái hàng xóm qua tìm, mở cửa ra lại phát hiện đó là Thời Lẫm.
“Anh tới đây làm gì?”
“Chúng ta nói chuyện.”
“Không có gì để nói cả.”
Tôi đóng cửa, hắn nhanh hơn một bước chèn tay vào chặn lại: “Trình Ninh, anh hối hận.”
“Anh cho rằng Khương Dĩ Nhu rất quan trọng, nhưng sau khi em gặp chuyện, anh nhận ra cô ấy chỉ là chấp niệm thời niên thiếu muốn yêu mà không được. Anh vì chấp niệm đó làm sai quá nhiều việc, còn em đã sớm trở thành một phần sinh mệnh anh.”
“Anh càng ngày càng hối hận, cái hôm anh bỏ mặc để một mình em lại trên núi là chuyện hối hận nhất anh từng làm. Em vì vậy mà hận thì anh cũng cam lòng. Nhưng Ninh Ninh à, không ai có thể yêu em bằng anh đâu. Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
“Cho anh một cơ hội chuộc lỗi, quay lại bên cạnh anh, để anh đền bù cho em.”
Hốc mắt tôi ửng đỏ nhưng không phải vì cảm động. Trước kia Thời Lẫm chưa từng ăn nói nhỏ nhẹ, thương yêu tôi như bây giờ. Hắn luôn thiên vị dâng hiến tất cả cho Khương Dĩ Nhu. Tôi tưởng rằng ngày nào đó sẽ chờ được hắn quay đầu, bây giờ có được rồi thì không còn cảm xúc như xưa nữa.
“Đã quá muộn, tôi từ bỏ anh rồi.”
“Anh không tin em không yêu anh. Em làm nhiều chuyện cho anh như vậy…”
“Ninh Ninh, ai vậy?” Trì Nghiên đi tới, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo.
Bọt nước chảy dọc cơ bụng hắn, dần dần trượt vào chỗ sâu hơn.
“Là mày à, Ninh Ninh mới nấu cơm xong, muốn vào ăn không?”
Hắn nói xong thì ôm tôi, giọng điệu mờ ám: “Rửa sạch sẽ rồi, để em muốn làm gì tôi thì làm được không?”
Lời lẽ mơ tưởng viển vông làm mặt tôi đỏ lựng. Ánh sáng nơi đáy mắt Thời Lẫm trở nên ảm đạm, cánh tay chống lên cửa cũng vô lực rũ xuống.
Khi có ai đó hỏi đối phương là có còn yêu hay không, đối phương lại tỏ thái độ thản nhiên thì càng làm người ta khổ sở.
Tôi nhân cơ hội đóng cửa lại. Lúc đưa Trì Nghiên rời đi sau đó, tôi phát hiện ngoài cửa rải đầy tàn thuốc.
Đêm cùng ngày, điện thoại tôi cứ vang mãi không ngừng. Tôi cho số Thời Lẫm vào danh sách đen thì hắn lại mượn điện thoại bạn bè gửi tin nhắn tới.
Không biết hắn có được số điện thoại mới của tôi từ ai mà gọi hoài gọi mãi.
Tôi tắt nguồn thì hắn đặt cơm hộp tới chỗ tôi. Bảy, tám đơn cơm hộp, trên mỗi hộp cơm đều có ghi chú như nhau: [Ninh Ninh, anh không ngại làm người thứ ba, chỉ cần em đồng ý, ba người chúng ta ở bên nhau đi.]
Ánh mắt anh shipper nhìn tôi đầy quái đản.
Tôi nhịn không nổi nữa, gọi điện thoại cho hắn.
Anh em tốt của hắn tiếp điện thoại: “Trình Ninh, mấy năm nay em và A Lẫm yêu đương như thế nào bọn này biết hết. Hắn thật sự thích em, hắn cứ cho rằng em xảy ra chuyện rồi. Mấy ngày nay hắn tự hành hạ bản thân không ra hình người, em thật sự không thể cho hắn một cơ hội nào sao?”
“Lúc trước chính miệng các người nói tôi không xứng với hắn. Bây giờ chính các người lại bảo tôi cho hắn cơ hội, các người đúng là kiểu gì cũng nói được.”
“Ninh Ninh.”
Giọng Khi Lẫm vang lên, nghe như đang đau đớn tột cùng, hèn mọn nói rằng: “Quay lại nhìn anh thêm một lần được không em?”
“Thời Lẫm, đừng dây dưa nữa, hèn lắm.”
Bên kia đầu dây im lặng trong thoáng chốc: “Em thật sự thích Trì Nghiên? Nếu thích hắn, vậy anh phẫu thuật lại cho giống hắn rồi em quay về bên cạnh anh được không?”
“Tôi không yêu anh, Thời Lẫm, tôi nói thật đấy, tôi chẳng yêu anh một chút nào cả.”
Từ ngày đó về sau, Thời Lẫm không dây dưa nữa thành ra cuộc sống tôi thanh tịnh hơn nhiều.
Khi tôi xem bản kế hoạch, phát hiện Trì Nghiên đã giúp tôi chỉnh sửa qua rồi. Hắn đưa ra ý kiến hữu dụng, đúng trọng tâm. Vấn đề khó khăn vẫn luôn quấy nhiễu tôi đều được giải quyết hết.
Tôi gọi điện cho hắn thì được bắt máy ngay lập tức: “Trì Nghiên, cảm ơn anh nhiều nhé, tôi mời anh ăn bữa cơm.”
“Hôm nay?” Giọng hắn đè ép xuống hơi nhỏ.
“Sao cũng được, tùy anh rảnh lúc nào thôi, à đúng rồi.” Lỗ tai tôi ửng hồng: “Lần trước anh tắm xong… quần lót giặt sạch rồi anh có muốn lấy lại không? Nếu muốn thì tôi mang trả lại cho anh.”
Tôi nhìn lại nhãn hiệu trên đó, có vẻ quý giá lắm.
Đầu giây bỗng dưng im bặt.
“Trì Nghiên?”
“Xin lỗi.”
“?”
Hắn khụ nhẹ một tiếng: “Tạm dừng hội nghị.”
!!!
Hắn đang mở cuộc họp!
Tôi lập tức treo máy. Hắn không gọi lại, chỉ gửi một bản ghi âm: “Nếu em thật sự muốn cảm ơn, thứ bảy này về nhà với tôi đi.”
Tôi không biết nhiều về tình hình gia đình Trì Nghiên. Tôi chỉ biết là cha mẹ hắn qua đời lúc hắn học cấp hai, trong nhà chỉ còn lại ông nội.
Cẩn thận suy nghĩ lại, tôi gọi điện cho Đường Xuyên.
“Chị dâu hỏi ông Trì à? Chị tự mang bản thân chị qua đó là được, chị không biết đâu, ông ấy sợ anh Nghiên độc thân suốt đời, đã ngóng trông anh ấy quen bạn gái lâu rồi.”
“Sao lại nói thế?”
“Hồi cấp ba anh Nghiên yêu thầm một cô gái, thích muốn chớt luôn, thậm chí còn đăng ký đại học chung một trường với cô ấy. Kết quả là cô gái đó quen bạn trai. Chị đoán xem anh Nghiên ăn nói thế nào với ông Trì, hắn nói là hẹn hò thì có thể chia tay, kết hôn cũng có thể ly hôn. Sau đó hình như tình cảm dành cho cô gái đó dần phai nhạt, nhưng anh Nghiên không có tâm tư tìm bạn gái nữa.”
“Cả nhà họ Trì chỉ có một đứa con trai, ông Trì cuống lắm, liều mạng tìm đối tượng xem mắt cho anh ấy, chỉ cần là phái nữ là đạt yêu cầu.”
Chắc là cô gái trong bức tranh kia, bỗng dưng tôi có chút hâm mộ cô ấy, cũng thấy hơi chua xót trong lòng. Đâu có mấy người được ai đó kiên định lựa chọn, một lòng không thay đổi.
Chớp mắt đã đến cuối tuần. Tôi và Trì Nghiên cùng nhau đến vịnh biển. Trì Nghiên đi đậu xe, lúc tôi chờ hắn thì thấy mẹ tôi đang trên đường mua đồ ăn về.
Ba nhà Khương, Thời, Trì đều ngụ tại khu dân cư nhỏ xa hoa này.
Mắt thấy bà sắp tới gần, tôi nhanh chóng đi tới, túm bà đến chỗ không người.
“Cuối cùng mày cũng quay về. Nghe nói mày chia tay với Thời Lẫm, vừa hay, mày đi thề trước mặt cô Khương, thề là sau này mày sẽ không dây dưa, không quay lại với Thời Lẫm nữa. Sẵn tiện cầu xin cô ấy tha thứ đi.”
“Lời này mẹ đợi con đào mả nhà cô ta lên rồi nói sau.”
“Được, mày không đi đúng không? Tao biết ngay mà, thứ dụ dỗ đàn ông như mày…”
“Hà Liên!”
Bà bị dọa giật mình, sau lại nói: “Nghe nói mày lập công ty mới, ngày mai tao đi quậy thử xem còn ai dám vào công ty mày làm.”
Tôi tức đến mất lý trí, chỉ muốn kích thích bà, để bà rời khỏi cuộc sống của tôi: “Bất chấp tất cả đúng không? Chỉ mình mẹ biết quậy thôi hả? Hôm nay con nói cho mẹ nghe, con muốn dây dưa với Thời Lẫm đấy thì sao. Con vẫn muốn ở cạnh hắn, con yêu hắn lâu như vậy thì làm sao có thể chắp tay nhường cho Khương Dĩ Nhu?”
“Bước ra khỏi nơi này, con lập tức quay lại với hắn, nếu mẹ còn ép con nữa thì ngày mai con đi đăng ký kết hôn với hắn luôn!”
Nói xong tôi lập tức xoay người, nhìn thấy Trì Nghiên đứng cách đó không xa. Mặt mày hắn bình thản, trong mắt hắn có thứ cảm xúc tôi không sao hiểu được.
Giây tiếp theo, hắn bỏ tôi mà đi.