Sương Trên Nghiên Mực - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Sương Trên Nghiên Mực


Chương 8


Rất nhanh sau đó tôi và Trì Nghiên không còn thời gian để chim chuột nhau nữa. Hắn bận công tác, phòng làm việc của tôi cũng nhận được bản thảo, deadline công trình gấp gáp, tôi vẽ ngày vẽ đêm để hoàn thành bản thiết kế.

Hoàn thành dự án xong đã là nửa tháng sau. Tôi duỗi người, chợt thấy Khương Dĩ Nhu đến thăm. Chúng tôi đi đến quán cà phê cách vách.

“Trình Ninh, cô vẫn đáng ghét như xưa. Mẹ cô không yêu cô, Thời Lẫm không cần cô. Làm ơn ngoan ngoãn rời khỏi Giang Thành, đừng ở đây làm chướng mắt mọi người nữa được không?”

“Tôi làm cô chướng mắt à? Thế thì tốt quá, cô không vui thì tui thấy sướng hết cả người.”

“Cô…” Khương Dĩ Nhu sững sờ, sau đó cười đắc ý: “Cô thật sự cho rằng chỉ cần ở cạnh Trì Nghiên thì cô sẽ đạt được hạnh phúc sao? Cô và mẹ cô chỉ là con chó nhà họ Khương nuôi thôi, làm gì có ai yêu nổi loài súc vật chứ.”

“Để tôi nói cho cô biết một chuyện. Lúc học cấp ba, Trì Nghiên từng yêu một người đến khắc cốt ghi tâm. Sớm muộn gì cô cũng bị vứt bỏ mà thôi. Giống như cái đêm cô bị Thời Lẫm vứt bỏ vậy đó.”

“Thế à, vậy sau khi Thời Lẫm vứt bỏ tôi rồi thì hắn có thèm đoái hoài gì tới cô không?”

Sắc mặt Khương Dĩ Nhu thay đổi, tức hộc máu nói: “Nói thật cho cô hay, buổi tối hôm đó là tôi cố ý đấy. Tôi không muốn Thời Lẫm ở cạnh cô, tôi còn làm nhiều chuyện lắm. Tôi để mẹ cô khắt khe với cô, vậy mà mẹ cô lại nghe lời nhà tôi, cô có thấy thần kỳ không?”

“Tôi còn muốn nói cho cô biết, tôi thậm chí còn không mắc bệnh trầm cảm, cô có biết hay không cũng không sao, cô cứ việc rêu rao khắp nơi đi, để xem có người nào dám tin cô hay không.”

Khương Dĩ Nhu nói xong thì đứng dậy rời đi. Lúc tới đây tôi không mang theo điện thoại. Cô ta biết rõ nên mới nói mấy lời đó.

Tôi liếc nhìn bạn thân ngồi ở bàn bên cạnh, cô ấy giơ tay ra hiệu ok với tôi.

Cuối tuần, tôi theo Trì Nghiên về nhà hắn. Giống như lời Đường Xuyên từng kể, ông Trì thật sự rất dễ ở chung, đối xử với mọi người cũng hiền lành lắm.

Chỉ là mọi chuyện thuận lợi quá, trơn tru tới mức làm lòng tôi nôn nao.

Trì Nghiên nhìn thấu tâm tư tôi. Hắn nắm tay tôi nói: “Trình Ninh, tin anh, đừng lo lắng chuyện gì hết, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cho dù có xảy ra cũng còn anh ở đây mà.”

Muốn an ủi hay còn mang ý tứ khác cũng tốt, tâm trạng tôi khá hơn nhiều.

Đến ngày hôm sau, tôi đang ngồi vẽ bản thiết kế ở phòng làm việc như thường lệ.

Bạn thân chợt la lên: “Ninh Ninh, cậu lên hot search rồi, mau xem đi.”

<<Con gái bảo mẫu quá ghê tởm>>

Có người chụp ảnh tôi và Trì Nghiên tay trong tay về nhà họ Trì vào ngày hôm qua. Còn có ảnh chụp tôi thân mật với Thời Lẫm lúc trước. Bên dưới có rất nhiều bình luận.

[Còn tưởng là tiểu thư tập đoàn nào đó, hóa ra chỉ là con gái bảo mẫu thôi, lợi hại thật.]

[Có gì nói đó, thủ đoạn cô gái này tuyệt thật, người thường làm sao tán đổ Nam Thời Bắc Nghiên được.]

[Không phải Nam Thời Bắc Nghiên thân nhau lắm sao, cô ta không thấy khó xử hả?]

[Nghĩ kỹ đi, người ta chỉ muốn chơi qua đường thôi.]

[Nói không chừng người ta làm nghề bằng vốn tự có đó.]

[Tôi có quen cô gái đó, chúng tôi học chung khóa, lúc đi học cô ta đã theo đuổi Thời Lẫm rồi, đúng là không biết xấu hổ.]

Bạn bè của tôi thậm chí còn tiết lộ thông tin của tôi ra ngoài. Đi học trường nào, từng làm việc ở đâu, địa chỉ nhà cửa đều bị công khai hết.

“Ninh Ninh, cậu đừng nghe bọn họ nói bừa. Đám anh hùng bàn phím này không cần biết tình huống thế nào đã chửi đổng.”

Dứt lời, ngoài cửa vang lên âm thanh chói tai. Tôi và bạn thân đi ra xem thì phát hiện cửa phòng làm việc bị phun sơn, cây chiêu tài để bên ngoài còn bị chặt thành hai khúc, lá cây rơi rụng đầy đất. Bên trên đó có một ít chất lỏng tỏa ra mùi hôi tanh không rõ là gì.

“Không phải chứ, ban ngày ban mặt mà bọn họ quá đáng vậy, mình báo nguy thôi.”

“Đóng cửa trước đi.”

Tôi định đóng cửa phòng làm việc xong là gọi cho Trì Nghiên ngay. Gần như là cùng lúc đó hắn gọi điện ngược lại cho tôi.

“Em ổn không?”

“Chuyện hot search có ảnh hưởng tới công ty anh không?”

Chúng tôi trăm miệng một lời, tôi trả lời trước: “Em ổn lắm.”

“Công ty anh bình thường…”

“Giám đốc Trì, có điện thoại…”

“Giám đốc Trì, bên giám đốc Giang tới hỏi…”

Trì Nghiên để điện thoại ra xa, tôi không nghe được đoạn sau họ nói gì nhưng vẫn đoán ra được. Chuyện lớn như vậy nhất định có ảnh hưởng đến hắn.

“Anh làm việc trước đi, em thật sự không sao hết.”

“Đừng đi lung tung, anh cho người đưa em về nhà, có việc thì lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”

“Được.”

Công việc dở dang, tôi có báo cảnh sát nhưng bọn họ khó lòng can thiệp vào những chuyện thế này. Tôi điền đơn từ xong xuôi thì về nhà. Đến chiều tôi lên mạng xem thử thì thấy hướng gió hơi đổi chiều nhưng càng nghiêm trọng hơn.

[Mọi người không biết đâu, Trình Ninh là kẻ thứ ba đó. Biết nhà họ Khương không, cũng chính là chỗ mẹ cô ta làm việc. Cô Khương và Thời Lẫm vốn là một đôi, Trình Ninh vô liêm sỉ cướp đoạt bạn trai cô ấy, làm cô ấy phát bệnh trầm cảm, nhiều lần suýt không sống nổi nữa.]

Khương Dĩ Nhu cũng ra mặt nói chuyện: [Đều đã qua hết rồi, nhờ ơn người nhà vẫn luôn bên cạnh, tôi đã thông suốt hết.]

Một ngọn gió thổi bùng lên lửa giận của cư dân mạng. Bọn họ cho rằng tôi không biết an phận, tham tiền tài danh vọng, nhân phẩm thấp kém.

Tôi dùng tài khoản mạng xã hội bình luận: [Hai nhà Khương, Thời có thù oán, cha mẹ hai bên không muốn con cái họ có liên hệ gì với nhau. Hơn nữa Thời Lẫm chưa từng thật sự hẹn hò với cô Khương. Tôi không phải người thứ ba, cũng chưa từng cướp bạn trai cô ấy.]

Đáng tiếc, không ai nghe lời tôi nói.

[Nói láo, mẹ tôi cũng làm việc ở nhà họ Khương, mẹ Trình Ninh xác nhận rồi, cô ta làm rất nhiều chuyện tổn thương cô Khương.]

[Làm hại một bệnh nhân tâm thần thì có còn là người nữa không, loại người này sao còn sống trên đời được hay vậy.]

[Trình Ninh đi chết đi.]

Tôi nhớ lại vài việc.

Lúc tôi vừa đến nhà họ Khương, bởi vì ngoan ngoãn hiểu chuyện nên rất được chú Khương yêu mến. Rồi một ngày nọ Khương Dĩ Nhu bóp chết con cún cô ta nuôi đã lâu, giá họa cho tôi. Sau đó cô ta còn tự ném chuột chết lên giường mình rồi bảo là tôi làm. Ngày mùa đông, cô ta sẽ cố ý chạy ra ngoài để bị cảm lạnh, nói dối là tôi lừa gạt cô ta ra ngoài.

Mẹ tôi, Hà Liên sẽ giúp đỡ cô ta chứng minh tôi “làm ác”.

Vừa hay kết quả giám định ADN được gửi đến, tôi sửa sang lại tư liệu rồi phát lên mạng.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

[Đậu phộng, tôi đoán mò là sẽ có quay xe mà.]

Cùng lúc đó, có người thả ra tin tức mẹ tôi và mẹ Khương Dĩ Nhu sinh con ở cùng một bệnh viện. Cư dân mạng lập tức biến thành thám tử lừng danh.

[Theo kịch bản drama tôi xem nhiều năm, không lẽ Trình Ninh mới thật sự là con gái nhà họ Khương.]

[Tổng hợp lại nhé, mẹ Trình Ninh luôn che chở cho Khương Dĩ Nhu, chửi bới con gái của chính mình. Tôi thấy có vẻ đúng rồi đấy.]

[Tôi kiến nghị Khương Dĩ Nhu đi làm xét nghiệm ADN luôn đi, nếu không thì cư dân mạng không tin cô ấy nữa đâu.”

Mọi người điên cuồng tag Khương Dĩ Nhu, bảo cô ta móc ra giấy xét nghiệm nhưng cô ta không hề phản ứng lại. Còn mẹ tôi thì liên tục gọi điện tới, tôi để bà đợi một lát mới nhận.

“Trình Ninh, rốt cuộc mày muốn gì? Mày đi làm xét nghiệm ADN từ lúc nào hả, bây giờ lập tức lên mạng nói là mày làm giả ngay đi.”

“Mẹ sợ cái gì chứ? Sợ thân phận Khương Dĩ Nhu bị phát hiện sao? Cô ta đâu rồi, bảo cô ta nghe máy đi.”

“Dĩ Nhu sẽ không nghe điện thoại của mày, nếu cô Khương xảy ra chuyện gì thì tao không tha cho…”

Tôi ngắt cuộc gọi, giao diện màn hình thể hiện đoạn ghi âm dài một phút mười tám giây. Tôi trực tiếp phát lên mạng luôn.

[Đậu xanh, chấn động thiệt chứ, còn dám uy hiếp kìa… tôi không nói giỡn đâu nhá, kiến nghị điều tra người đàn bà này đi.]

Ngay cả bạn thân tôi cũng khiếp sợ không nói nên lời.

[Trình Ninh phải xui tận tám kiếp mới gặp phải đôi mẹ con này.]

[Có gì nói đó, nhân phẩm Trình Ninh vẫn có vấn đề mà. Mới chia tay thiếu gia nhà họ Thời không bao lâu đã leo lên người thiếu gia nhà họ Trì…]

Tôi không ngờ tới là Trì Nghiên sẽ dùng tài khoản bản thân bình luận trực tiếp ngay bên dưới: [Thời Đại Thanh qua lâu lắm rồi mà mấy người còn muốn thủ tiết cho bạn trai cũ à, sao không xin chính phủ một cái đền thờ trinh tiết luôn đi?]

[ID này, đậu đỏ, là Trì Nghiên đó.]

[Ha ha ha ha, vcl đền thờ trinh tiết, sếp Trì đúng là biết chọc tức người khác.]

[Sếp Trì đã phát công văn luật sư tới mấy người mắng mỏ Trình Ninh rồi, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, nhiều công văn luật sư như vậy là bán sỉ hả?]

Sau hai ngày, chuyện Hà Liên giết chồng, lừa đảo được phơi bày. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN