Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu


Chương 25


Sáng thứ Ba khi cô nàng Trix ầm ĩ khua đôi bốt đế cao của mình vào văn phòng, đi kèm với cô ta là mùi cá tuy phảng phất nhưng không lẫn vào đâu được. Ashling nhận ngay ra khi cô đến văn phòng, để rồi tất cả những người đến sau đó đều bắt đầu khịt mũi một cách đáng ngại ngay khi họ bước qua cánh cửa. Tuy nhiên, nói toẹt chuyện đó ra với Trix thì kể cũng hơi khó xử, và vấn đề vẫn không được giải quyết cho đến khi Kelvin đến. Dù sao, Kelvin cũng chỉ là một gã trai ngoài hai mươi và sóng sượng là sở trường của anh ta.

“Trix, người cô có cái mùi mà tôi chỉ có thể hy vọng là cá.”

“Thì là cá mà.”

“Bọn tôi có thể hỏi tại sao không?”

“Tại tôi muốn một anh chàng có xe hơi,” Trix sưng sỉa nói.

Kelvin tự vả lên mặt mình vài cái. “Không!” Anh ta xí xớn nói. “Tôi đang tỉnh đây mà vẫn không hiểu ra làm sao cả.”

“Tôi muốn một anh chàng có xe hơi,” Trix tức giận nói. “Thế rôi tôi gặp Paul và anh ta làm nghề đưa cá, và anh ta được phép sử dụng chiếc xe thùng sau giờ làm.”

Không có gì đáng ngạc nhiên, ý nghĩ Trix trong bộ dạng diêm dúa bóng bẩy và hạnh phúc ngồi cạnh một đống cá khiến cả văn phòng cười nghiêng ngả.

“Tôi ngồi phía trên với người lái,” cô nàng phản đối, nhưng không ăn thua. “Không phải là ở phía sau với lũ cá đâu.”

“Vậy còn những ngưòi bạn trai khác của cô thì sao?” Kelvin hỏi.

“Tôi đá họ sang vệ đường rồi.”

Ô, phải mạnh mẽ như cô ấy chứ; Ashling vừa nghĩ, vừa điên tiết gõ. Cô đang nhập bài báo về salsa của mình vào máy tính. Ngay khi nó được đánh máy xong hết, cô chuyển nó cho Gerry, anh ta quét những bức phác họa của Joy cùng mấy bức ảnh vào.

“Tôi sẽ thử nghiệm với các kiểu phông chữ và màu sắc khác nhau,” anh ta nói. “Cho tôi chút thời gian, sau đó chúng ta sẽ đưa nó cho Lisa. Cứ tin tôi đi, tôi sẽ làm nó thật long lanh.”

“Tôi tin anh,” Ashling hứa. Gerry là một ốc đảo của sự an lòng lặng lẽ và thanh bình, người dưòng như không bao giờ hốt hoảng, bất kể lời yêu cầu có khó khăn hay mờ mịt đến đâu đi nữa.

Trong lúc chờ đợi, cô gọi điện cho Clodagh. “Cậu bảo cậu muốn nói với tớ về chuyện gì đó,” cô hồi hộp nói. Vẫn là màn tạp âm chói tai vọng vào như như mọi khi. “Craig thì nghỉ ốm, còn Molly lại bị cấm đến vườn trẻ.”

“Lần này con bé gây ra chuyện gì vậy?”

“Hình như là nó định phóng hỏa cả chỗ đó thì phải. Nhưng nó mới chỉ là một đứa bé, đang khám phá thế giới, tìm hiểu xem diêm để làm gì. Bọn họ chờ đợi gì chứ?” Lại một tràng quát tháo khác vọt ra sau đó. “Ít nhất thì con bé cũng có nét tò mò. Nhưng tớ đang đánh mất lý trí của mình đây, Ashling.”

Đó là điều tớ lo sợ.

“Đó là chuyện mà tớ muốn nói với cậu… MOLLY, BỎ CON DAO ĐỐ XUỐNG. BỎ!!! NGAY LẬP TỨC!!! Craig, nếu như Molly đánh con, trời ơi, sao con không ĐÁNH LẠI NÓ!!. Đồ mít ướt to xác,” Clodagh thở phù, tỏ vẻ khinh miệt. “Tớ phải đi đây, Ashling, tớ sẽ gọi sau.”

Và Clodagh biến mất. Vậy là Dylan nói đúng, có chuyện gì đó rồi. Ashling nuốt khan. Dù thế nào thì cũng chết tiệt thật.

Cô tìm cách tự khuây khỏa, cô nhấn vài phím trên máy tính, ngón tay cô hăm hở khi cô nhận ra mình vừa có e-mail. Đó là một câu chuyện vui do Joy gửi đến. Có điều gì khác nhau giữa một con nhím và một chiếc BMW?

“Tôi có một chuyện cười cho mọi người đây,” Ashling nói to lên với cả văn phòng. Trong tích tắc mọi công việc bị bỏ đấy. Không cần gì nhiều nhặn. “Có điều gì khác nhau giữa

“Nghe rồi,” Jack Devine vừa nạt nộ, vừa sải bước về phía phòng làm việc của mình.

“Thậm chí anh còn không biết tôi đang định nói gì,” Ashling phản đối.

“Với một con nhím thì cái để đâm[Nguyên văn là “prick” – đây là một cách chơi chữ. “Prick” vừa có nghĩa là “lông nhọn” (của nhím) vừa có nghĩa lóng rất tục, ám chi “cái đó” của nam giới] nằm ở bên ngoài.” Jack đóng rầm cửa lại.

Ashling ngỡ ngàng. “Sao anh ta lại biết nhỉ?”

“Lại cái chuyện cười chiếc BMW và con nhím chứ gì?” Kelvin hỏi.

Khi Ashling gật đầu, Kelvin ân cần giải thích, “Nó được lưu truyền từ mấy ngày nay rồi. Và vì Jack lái một chiếc Beemer, anh ta được nghe kể khá nhiều rồi.”

“Àaaahh. Tôi lại cứ tưởng anh ta vừa mới có thêm vụ cãi cọ nữa với cô bồ nữa chứ.”

“Các người có chút ý niệm nào về những áp lực mà ông Devine đáng thương phải chịu đựng không?” Sau bàn làm việc của mình, bà Morley đã đứng thẳng dậy (mặc dù trông bà ta cũng không cao hơn tí nào.) Giọng bà the thé với vẻ tức giận đầy che chở. “Ông ấy vừa phải đàm phán với công đoàn những kỹ thuật viên đến tận mười giờ tối thứ Bảy. Còn sáng nay ông ấy phải tiếp ba thành viên ban quản trị từ London sang, gồm cả kế toán trưởng của tập đoàn, để thảo luận về những vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vậy mà không ai trong các người quan tâm cả. Mặc dù các người nên thế,” bà ta kết thúc với về đe dọa.

Mặc dù về cơ bản bà ta bị coi là mụ khọm già ám quẻ, những lời của bà ta vẫn có tác dụng cảnh tỉnh mọi người. Nhất là đối với Lisa. vẫn chưa có tín hiệu gì về nguồn thu quảng cáo. Thần kinh cô đúc bằng thép, nhưng ngay cả cô cũng đang thấy chuyện này thật mệt mỏi.

Jack ra khỏi phòng làm việc của mình.

“Họ vừa mới gọi điện,” bà Morley nói. “Họ sẽ tới đây trong vòng mười phút nữa.”

“Cám ơn,” Jack thở dài, lơ đãng lùa tay qua mái tóc rối tung của mình. Trông anh có vẻ mệt mỏi và lo lắng làm bỗng nhiên Ashling thấy thương hại thay cho anh.

“Anh có muốn một tách cà phê trước cuộc họp không?” Cô đề nghị với vẻ thông cảm.

Anh hướng đôi mắt đen thẫm của mình vào cô. “Không,” anh cáu kỉnh nói. “Nó có thể khiến tôi tỉnh mất.”

Hừ, nếu thế thì mặc xác anh, Ashling thầm nhủ, tất cả lòng thông cảm vụt biến mất.

“Ashling, nhìn xem này,” Gerry mời gọi. Ashling vội chạy lại bên màn hình của anh ta và ngập tràn lòng khâm phục vì cách anh ta trình bày bài báo. Một khuôn bốn trang, trông rất rực rỡ, vui nhộn, hấp dẫn và thú vị. Phần viết được cất nhỏ ra thành những đoạn nhỏ và cột bổ sung, và nổi bật trong toàn bộ bài báo là bức ảnh đầy gợi tình của cặp đôi đang nhảy, mái tóc dài của người con gái quét trên mặt sàn.

Anh ta in tất cả ra và Ashling chuyển nó cho Lisa, như thể nó là một cống vật thiêng liêng. Không nói năng gì, Lisa săm soi các trang giấy. Thậm chí cả vẻ mặt của cô cũng không tiết lộ điều gì. Sự im lặng kéo dài lê thê đến nỗi cảm giác phấn khích của Ashling bất đầu nhạt dần và chuyển thành nỗi lo lắng. Chẳng lẽ cô làm sai hết tất cả? Có khi đây hoàn toàn không phải những gì Lisa muốn.

“Lỗi chính tả ở đây này.” Giọng Lisa nghe vô cảm. “Lỗi in ở đây. Cả đây. Và đây nữa.” Khi đã đọc xong cô đầy những tờ giấy ra và nói, “Được rồi.”

“Được?” Ashling hỏi, vẫn còn chờ đợi sự ghi nhận về việc không biết bao nhiêu công sức và tâm trí đã được dồn vào trong đó.

“ừ, được,” Lisa sốt ruột nói. “Sửa lại đi, rồi cho đăng.”

Ashling trừng trừng giận dữ. Cô thất vọng đến nỗi không thể nào kiềm chế nổi. Cô không biết rằng như thế đã là lời khen ngợi tốt lắm từ phía Lisa. Khi những nhân viên ở Femme phải chịu đựng nghe cô gào lên “Đưa ngay cái thứ chết tiệt này ra khỏi bàn tôi và viết lại hoàn toàn,” thì họ thường xem đó là một lời khen ngợi.

Rồi Lisa chuyển ngoắt chủ đề khi cô chợt nhớ ra điều gì đó. Quá đỗi tình cờ, cô hỏi, “Này, người đàn ông cô đi cùng hôm qua là ai thế?”

“Người đàn ông nào?” Ashling biết đích xác cô ta đang nói về ai, nhưng cô đang chơi trò trả thù nhỏ nhen, tủn mủn.

“Anh chàng tóc vàng, cô về cùng anh ta ấy.”

“À, Dylan.” Rồi Ashling không nói gì thêm nữa. Cô đang thích thú với trò này.

“Vậy anh ta là ai?” Cuối cùng Lisa đành phải hỏi.

“Một người bạn cũ.”

“Độc thân à?”

“Anh ấy kết hôn với người bạn thân nhất của tôi. Vậy cô thích bài viết của tôi chứ?” Ashling bướng bỉnh nói.

“Tôi đã nói là được mà.” Lisa cáu kỉnh. Rồi những lời tiếp sau của cô xát thêm muối vào vết thương. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ biến nó thành một chuyên mục thường xuyên. Chuẩn bị một bài khác về chủ đề gặp gỡ đàn ông cho số tháng Mưòi. Cô đề xuất gì trong cuộc họp đầu tiên của chúng ta nhỉ? Đến một trung tâm mai mối à? Đi cưỡi ngựa? Lướt web?”

Cô ta nhớ mọi chuyên, Ashling thầm nghĩ, oằn mình khổ sở với ý nghĩ tháng sau lại phải nỗ lực kinh khủng nhường ấy và tất cả những tháng sau nữa. Mà lại không bao giờ nhận được lời khen khốn kiếp nào cho việc đó cả!

“Hoặc cô có thể viết cái gì đó về cơ hội gặp gỡ đàn ông ở một biểu diễn hài,” Lisa nói, với nụ cười ranh mãnh.

Ashling bối rối nhún vai.

“Anh ta đã gọi cho cô chưa?” Lisa chợt hỏi.

Ashling lắc đầu, xấu hổ vì cô thật là một kẻ thất bại biết bao. Anh ta gọi cho Lisa chưa nhỉ? Có lẽ rồi, đồ bò cái hau háu. Sau vài giây không nói năng gì sự tò mò trở nên quá sức chịu đựng. “Anh ta gọi cho cô chưa?”

Trước sự ngạc nhiên của cô, Lisa cũng lắc đầu.

“Chết tiệt!” Ashling hồ hởi nói, lâng lâng vì nhẹ nhõm.

“Chết tiệt!” Lisa đồng tình, với tiếng cười khúc khích thật bất ngờ.

Đột nhiên kể cũng thật buồn cười là anh ta chưa hề gọi cho cả hai người.

“Đàn ông!” Cảm giác chờ đợi nặng nề mà Ashling đeo đẳng suốt từ thứ Bảy bỗng tan thành tiếng cười nghiêng ngả.

“Đàn ông!” Lisa đồng tình, tươi cười vì thích thú.

Đúng lúc đó, cả hai người đều quay ra nhìn Kelvin, người đang đứng giữa phòng, lơ đãng gãi “bi” và nhìn đăm đăm vào hư không. Anh ta trông giống một người đàn ông đến nỗi khi mắt của họ quay lại nhìn nhau, cả hai cùng gập bụng cười lăn lộn.

Những tràng cưòi trào ra từ đáy lòng Lisa. Chúng khiến cô thấy sảng khoái và thoải mái đến nỗi cô nhận ra đã lâu lắm rồi cô mới cười thực sự. Tiếng cười sặc sụa đúng nghĩa khi không còn điều gì đáng bận tâm.

“Gì thế?” Kelvin bực bội gắt. “Chuyện gì mà buồn cười thế?”

Ngần ấy cũng đủ để họ lại phá lên cười. Mối nghị kỵ lẫn nhau đã bị rửa sạch trơn bằng cơn sóng triều vui vẻ, và họ cảm thấy – ít nhất ngay lúc này – ấm lòng vì đồng cảm.

Miệng còn toe toét với nỗi hân hoan còn sót lại, trong cơn bốc đồng Lisa chợt bảo với Ashling, “Tôi có một giấy mời tới buổi biểu diễn trang điểm chiều nay. Cô có muốn đi không?”

“Sao lại không?” Ashling nhẹ nhàng nói. Cảm kích, nhưng không đến mức đáng thương hại nữa.

***

Buổi trình diễn trang điểm được thực hiện bởi Source, hiện đang là mốt thời thượng, được các siêu mẫu và những cô nàng sành điệu ưa chuộng. Đắt tiền đủ làm cho người ta yên lòng, tất cả những sản phẩm của họ đều là hữu cơ, bao bì có thể tự phân hủy sinh học, tái chế hoặc tái sử dụng, và lúc nào cũng tự vỗ ngực rêu rao vì họ họ đã tái đầu tư một phần lợi nhuận của mình cho việc trồng lại cây cối, vá tầng ozon vân vân. (Con số thực sự là 0,003% của lợi nhuận sau thuế, sau khi các cổ đông đã nhận được cổ tức của minh. Trên thực tế số tiền đó chỉ vào khoảng vài trăm bảng, nhưng ngay cả nếu như người ta có biết chăng nữa, họ cũng không quan tâm. Họ vẫn mua cả đống với niềm tin rằng “Source – vẻ đẹp đầy tinh thần trách nhiệm”.)

Khách sạn Morrison là nơi diễn ra buổi trình diễn, chỉ cách văn phòng vừa đủ xa để Lisa khăng khăng đòi bắt một chiếc taxi. Lẽ ra đã nhanh hơn nhiều nếu họ đi bộ vì giao thông quá tồi tệ, nhưng cô không thèm quan tâm. Hồi ở London cô không bao giờ đi bộ đến bất kỳ chỗ nào, và cô coi đó là một điều ô nhục đối với cương vị của mình nếu ở đây người ta hy vọng cô đi bộ.

Một trong những phòng khánh tiết của khách sạn đã được chuyển thành một cửa hàng dược phẩm kiểu ngày xưa cho ngày hôm đó. Những cô gái của Source mặc áo choàng trắng của bác sĩ và được bố trí sau những chiếc bàn bào chế thuốc thu nhỏ (đóng bằng gỗ ván ép, được tút tát thêm để trông giống như gỗ tếch lâu năm). Khắp xung quanh là chai đóng nút thủy tinh, ống nhỏ thuốc và lọ kê đơn thuốc.

“Trò phô trương dở hơi,” Lisa cười khinh miệt vào tai Ashling. “Lúc họ nói về những sản phẩm của mùa mới, họ làm như thể mình vừa phát minh ra cách chữa ung thư. Nhưng trước hết phải uống cái đã! Nước mầm lúa mì!” Lisa thốt lên, khi người phục vụ bày những thứ có trong khay của anh ta ra cho cô xem. “Vứt đi! Các anh có gì khác không?”

Cô ra hiệu cho một người phục vụ khác, trên khay của anh ta chất đầy những chiếc bình bằng bạc, mỗi bình có một cái ống giống như ống hút uốn cong trong suốt. “Ôxy à?” Lisa nói với về kinh tởm. “Đừng có dở hơi thế. Lấy cho tôi một ly champagne.”

“Lấy hai đi.” Ashling rụt rè nói. Chỉ nhìn thấy thứ nước mầm lúa mì màu xanh, lầy nhầy cũng đủ khiến cô thấy buồn nôn rồi, và theo như tất cả những gì cô biết, cô có thể có ôxy bất kỳ lúc nào mình muốn. Mỗi người uống ba ly champagne, trước sự ghen tị của những kề ăn rình khác, vốn đang phải sợ sệt nhấm nháp thứ nước mầm lúa mì miễn phí của mình và cố không nôn thốc nôn tháo. Chỉ có Dan Heigel “Tôi sẽ thử bất kỳ thứ gì một lần” của tờ Sunday Independent là dùng thử ôxy và bị chếnh choáng đến nỗi phải nằm xuống trong hành lang, nơi các khách du lịch đang bước qua người anh ta và mỉm cười đầy bao dung, đinh ninh anh là ví dụ tinh túy nhất của một tay bợm nhậu Ireland bê tha.

“Đi thôi,” cuối cùng Lisa nói với Ashling. “Mình phải đi nghe bài thuyết trình rồi mới có thể đòi quà được.”

Lisa nói đúng, Ashling thừa nhận. Caro, người trình bày các món mĩ phẩm cho họ, cực kỳ nghiêm túc và không có chút gì là hài hước khi nói về các sản phẩm.

“Phong cách của mùa năm nay là vẻ long lanh,” cô ta nói, và âu yếm phết một chút nền mắt lên mu bàn tay của minh.

“Đó cũng là phong cách của mùa trước nữa,” Lisa phản đối.

“Ô, không. Mùa trước là lung linh chứ.” Câu này được nói ra hoàn toàn không có vẻ gì là châm biếm.

Lisa huých khuỷu tay nhọn vào Ashling và cả hai cùng thầm cười rung lên thích thú. Kể cũng hay khi có ai đó để cười vào những chuyện như thế này, Lisa nhận ra.

“Mùa này chúng tôi đã đi tiên phong với việc sản xuất một loại son bóng dành cho xương mày, chúng tôi rất hào hứng về nó… bất kỳ sự không đồng đều nào về độ mịn là bởi vì, không giống như các nhà mỹ phẩm khác, chúng tôi kiên quyết không làm bẩn sản phẩm của minh bằng mỡ động vật. Một cái giá khá nhỏ…”

Cuối cùng, màn trình diễn bõ công cũng kết thúc, và Caro lách cách thu gom lại một bộ mỹ phẩm cho mùa mới. Tất cả các sản phẩm đều được đựng trong lọ thủy tinh dày màu nâu, giống như những chai thuốc thời xưa, và được gói vào trong một mô hình hộp dụng cụ của bác sĩ.

Cô ta đưa nó cho Lisa, người rõ ràng là phụ trách. Nhưng khi Ashling và Lisa không hề nhúc nhích, Caro lo lắng nói, “Mỗi tờ báo chỉ được một hộp quà. Triết lý của chúng tôi tại Source là không khuyến khích sự thừa mứa.”

Lisa và Ashling trao cho nhau một khoảnh khắc kèn cựa kinh hoàng.

“Tôi biết rồi,” Lisa thản nhiên nổi, hờ hững lượn ra khỏi căn phòng, tay nắm chặt khư khư chiếc túi quà. Xin xỏ cho lắm không bằng nắm chắc trong tay[Nguyên văn là “Possession is nine-tenths of the law” – Ý nói đã là chủ sở hữu thì muốn làm gì cũng được.], ít nhất thì lần trước cô kiểm tra vẫn là thế. Cô bước ra ngoài sảnh chính, và đi ngang qua hành lang, không ngừng sải bước khi cô bước qua người Dan Heigel vẫn đang nằm sống soài.

“Quần lót đẹp đấy,” anh ta làu bàu.

“Tại sao cô lại phải mặc quần nhỉ?” Anh ta hỏi khi, một giây sau, đến lượt Ashling nhảy qua người anh ta.

Khi Lisa áng chừng họ đã rời khỏi khách sạn đủ xa rồi, cô đi chậm lại. Ashling đuổi kịp và hướng vào gói quà tặng một cái nhìn hồi hộp.

“Còn tùy vào trong đó có những gì,” Lisa nói, môi mím chặt. Cô vừa mới nhớ ra tại sao cô lại thích làm việc một mình. Nếu không thế, có thể bạn sẽ phải chia bớt – đồ trang điểm, công lao, đủ mọi thứ. Vừa mở chiếc hộp dụng cụ bác sĩ, cô vừa nói, “Cô có thể lấy hộp nền mắt. Chậc, long lanh cơ đấy!”

Nhưng nó có cái màu cặn bùn rất quái đản mà không ai trong hai người muốn dùng.

“Và cô cũng có thể lấy lọ son bóng cho xương mày nữa. Tôi sẽ giữ kem thoa cổ và bút kẻ mắt.”

“Thế còn thỏi son?” Ashling hỏi, nỗi thèm muốn trào lên trong bụng. Thỏi son môi là chiến lợi phẩm thực sự, một màu nâu trầm tuyệt vời, với lớp bóng mờ hoàn hảo.

“Tôi lấy thỏi son,” Lisa nói. “Dù sao tôi cũng là sếp.”

Có ai không biết chắc? Ashling uất ức nghĩ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN