Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu
Chương 47
Đống quần áo bị loại ra trên giường Clodagh mỗi lúc một cao hơn. Chiếc váy bó sát màu đen chăng? Quá khêu gợi. Chiếc quần ống loe và áo tunic? Quá diêm dúa. Chiếc váy trong suốt? Quá trong suốt. Còn chiếc quần trắng thì sao nhỉ? Nhưng anh ta đã nhìn thấy chúng rồi. Chiếc quần túi hộp và giày thể thao? Không, cô chỉ cảm thấy thật ngớ ngẩn khi mặc chúng. Trong tất cả các loại quần áo thời trang mà cô đã mua trong hơn hai tháng vừa qua, chúng là sai lầm lớn nhất của cô đến lúc này.
Trong một thoáng đám mây đen của nỗi lo lắng về quần áo chợt tan đi và một cái nhìn tổng quan bất ngờ, không hề dễ chịu, vồ ập lấy cô. Mình đang làm gì thế này?
Không gì hết, cô nghĩ với vẻ đề phòng. Cô chẳng đang làm gì hết. Cô sẽ chỉ gặp một người để uống cốc cà phê thôi mà. Một người bạn. Một người bạn ngẫu nhiên lại là đàn ông. Như thế thì có vấn đề gì chứ? Đầy đâu phải là một nước Hồi giáo nơi cô sẽ bị ném đá chỉ vì bị nhìn thấy ở chỗ đông người với một người đàn ông không phải là chồng hay anh em trai của minh. Với lại, anh ta không phải là mẫu của cô. Cô chỉ đang vui vẻ thôi mà. Sự vui vẻ vô hại.
Nhưng cô vẫn lắc về phía sau mái tóc óng ả của minh, cảm thấy thật háo hức, phấn khích, lâng lâng.
Chiếc quần đen và một cái áo thun màu hồng kẹo ôm sát là những gì cuối cùng cô quyết định chọn. Cô nhìn vào trong gương và ngắm nghía chính mình qua đôi mắt của anh ta. Tình cảm của anh ta đối với cô lộ liễu một cách đáng yêu khiến cô cảm thấy mình thật xinh đẹp và uy quyền.
Cà phê, cô kiên quyết tự nhắc nhở mình, khi lượn ra phố. Chỉ thế thôi. Như thế đâu có hại gì? Và cô gạt sang một bên cảm giác cắn rứt và nỗi bồn chồn khiến cô thấy nôn nao trong bụng.
***
Ashling lao thẳng vào trong quán. Cô đến muộn. Lần nữa.
“Marcus,” cô thở hổn hển. “Em vô cùng xin lỗi. Lisa khốn nạn vào phút chót lại quyết định bắt em phải nhập vào cái bài đặc biệt về cưỡi ngựa của em. Cô ta muốn có một ‘cảm nhận’ về số tháng Mười một.” Cô nhướng mắt lên với vẻ khinh bỉ và thật may mắn là Marcus cũng hùa theo. Vậy là chắc chắn anh ta không quá giận dỗi vì bị bỏ ngồi trong quán Thomas Reid gần nửa tiếng đồng hồ.
“Em sẽ chỉ uống tạm một ly bốn vodka-và-tonic, sau đó chúng ta đi ăn gì đó, được không? Anh đã sẵn sàng cho vại nữa chưa?”
Marcus đứng dậy. “Ngồi xuống đi, ngưòi phụ nữ làm việc chăm chỉ nhất trong các tờ tạp chí, anh sẽ đi lấy đồ uống. Em có thực sự muốn một ly bốn không đấy?”
Ashling ngồi phịch xuống một chiếc ghế với vẻ biết ơn. “Cám ơn anh. Một ly đôi cũng được.”
Khi Marcus quay lại cùng với đổ uống, anh ta ngồi lại vào ghế của mình và nói, “Nghe này, anh chỉ muốn nhắc em là anh sẽ đi Edinburgh vào ngày mười sáu. Để dự Liên hoan.”
“Ngày mười sáu tháng Tám” Ashling kinh hoàng. Cô chỉ nhớ loáng thoáng là anh ta có nhắc đến nó từ lâu lắm rồi. “Nhưng như thế thì chỉ cách có hai tuần… Nghe này,” cô quỵ lụy và khổ sở, “Em vô cùng xin lỗi, Marcus, nhưng em sẽ không thể nào đi cùng anh được. Thực sự, anh không thể tin nổi là công việc của em thế nào đâu. Bọn em bị lụt rồi và còn cơ man nào là công việc phải hoàn thành cho bữa tiệc ra mắt nổi tiếng, chứ chưa đả động gì đến tờ tạp chí…”
Marcus làm ra vẻ bị chạm tự ái.
“Em có thể cố xoay sở lấy một cuối tuần,” Ashling vội đề nghị không ra hơi. “Cho dù Lisa nói là bọn em sẽ phải làm việc tất cả các cuối tuần, nếu em hỏi xin tử tế chắc cô ta sẽ…”
“Đừng bận tâm.”
Cô ghét những lúc anh ta trở nên như thế này. Phần lớn thời gian anh ta thật đáng yêu, nhưng bất cứ lúc nào anh ta cảm thấy không đủ tự tin hoặc không được ủng hộ anh ta lại trở nên lạnh nhạt và hằn học, mà cô thì không thể chịu được sự đối đầu.
“Em sẽ cố,” cô tuyệt vọng nói. “Thực sự, em sẽ làm.”
“Đừng bận tâm.”
“Nghe này,” giọng cô run rẩy, “sau cuối tháng Tám, công việc của em sẽ hoàn toàn lắng xuống. Biết đâu chúng ta thậm chí còn có thể đi xa cùng nhau, tranh thủ một tuần đăng ký muộn ở Hy Lạp hay đâu đó.
“Tươi lên nào,” cô nhẹ nhàng lấy bộ mặt sắt đá của anh ta. Vẫn không phản ứng gì. “À, thôi nào, anh chàng hài hước,” cô phỉnh phờ. “Một trong những nghệ sĩ hài hàng đầu cửa Ireland, kể cho chúng tôi một câu chuyện cười đi.”
Marcus gần như bật dậy khỏi ghế của anh ta. “Kể cho em một câu chuyện cười!” Anh ta đay nghiến, trong cơn giận dữ bất ngờ đến choáng váng. “Hôm nay là buổi tối được nghỉ chết tiệt: của anh. Anh đâu có yêu cầu em viết một bài tạp chí về việc giả vờ cực khoái khi em đang ra ngoài buổi tối, đúng không?”
Ashling chết cứng người.
Rồi Marcus gục trán xuống tay của mình. “Này, anh xin lỗi,” anh ta mệt mỏi nói. “Anh thực sự xin lỗi.”
***
“Tôi hiểu,” Lisa nói, với vẻ lịch sự lạnh như băng. “Vâng, tôi sẽ gọi lại.” Rồi cô đập chát điện thoại xuống và gào lên, “Đồ chó chết, đồ chó chết, đồ chó chết!”
Bernard tặc lưỡi, “Ai nói kìa,” nhưng không một ai khác thèm chớpmắt.
“Gã quản lý của Ronan Keating,” Lisa hét lên với cả một văn phòng thờ ơ, “Đang ở trong một cuộc họp chó chết. Đến cả lần thứ tỉ tỉ rồi. Gần ba tuần nữa là đến ngày mở màn mà chúng ta vẫn chưa có thư của người nổi tiếng nào.”
Trong cơn tuyệt vọng cô nằm phủ phục lên điện thoại, rồi nhận ra Jack đang chăm chú nhìn cô. Anh nhướng lông mày lên với vẻ lo lắng cô- có-ổn-không? Anh rất hay làm thế. Kể từ lần cô khóc trong phòng làm việc của anh, ở anh lúc nào cũng toát ra vẻ chăm sóc ân cần và thầm lặng. Một kiểu thân mật bí-mật-nhỏ-của-hai-chúng ta mà không một ai khác được nhận.
Nhưng chính xác thì việc dựng lông mày lên có ích lợi gì với cô đâu cơ chư? Điều cô cần là những bộ phận khác trên cơ thể anh dựng lên vì cô kia, cảm ơn rất nhiều. Xét một cách công bằng, anh chỉ vừa mới ra khỏi một mối quan hệ và có lẽ anh cần có thời gian để hồi phục. Nhưng anh đã có, ôi trời, ít nhất là hai tuần, anh còn cần thêm bao lâu nữa đầy?
Cô buồn rầu mỉm cười với chính mình, cô cũng đâu có khá gì hơn anh, sau chuyện với Oliver. Cô đã chỉ muốn quay một mạch về London, trèo vào giường với anh không bao giờ ra đi nữa. Anh vẫn chưa gọi điện cho cô, rõ ràng là anh sẽ không gọi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục…
“Áp lực đang đè nặng lên cô à?” Jack bước tới và ngồi lên bàn của cô
Cô thấy bị xúc phạm khủng khiếp. “Không, chỉ là, anh biết đấy,” cô thở dài. “Bọn nổi tiếng khốn khiếp.”
“Cô không bao giờ chịu đầu hàng.” Sự khâm phục của anh rõ đến nỗi có thể chụp ảnh được. “Cô có nghỉ ngơi một chút không? Hay là trưa nay chúng ta ăn sushi? Tôi mời.”
“Tôi ước….” Những từ đó buột ra trước khi cô kịp ngăn chúng lại, bị gợi ra từ hình ảnh ăn sushi trên cơ thể trần trụi của anh.
“Ừm, xin lỗi cô bảo gì cơ?” Tiếng cười của anh nghe đểu giả thật dễ chịu.
“Không có gì,” Cô điềm nhiên nhìn anh, nhưng không thể ngăn được một cái nhếch mép đầy ý nghĩa. Trong một khoảnh khắc rất dài họ khóa chặt lấy mắt nhau, rồi cùng một lúc sự căng thẳng vì tán tỉnh tan ra thành tiếng cười.
“Anh muốn nói là anh sẽ đưa tôi ra ngoài à?” Cô hỏi.
“À, không, xin lỗi, tôi không có đủ thời gian. Nhưng hay là mua về thì sao nhỉ, giống như lần trước ấy?”
“Bảo người khác đi mà làm cái công việc bẩn thỉu đó,” Trix gắt gỏng. “Tôi sẽ đi.” Jack khiến mọi người ngạc nhiên. “Còn ai muốn một chút không? Cô thấy thế nào, Ashling?”
“Không, cám ơn,” Ashling cáu kỉnh nói, nghi ngờ là cô đang bị thương hại.
“Chắc chứ?”
“Chắc.”
“Không ngay cả khi tôi lấy cho cô những miếng ít đáng sợ nhất, và hướng dẫn cô ăn từ đầu đến cuối?”
“Không.”
“Được rồi, tôi đi đây,” Jack tuyên bố. “Và cứ thoải mái thôi,” anh khuyên Lisa. “Tất cả mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy.”
Mặc dù cô nói với tất cả mọi người rằng công việc của họ là rác rưởi và răng tờ tạp chí trông như một “cục phân”, Lisa cũng không thể phủ nhận rằng đang có những tiến bộ. Các trang về sách, phim, ca nhạc, video và internet đều đã đâu vào đấy. Cùng với mục tử vi, bài cô-gái-bình- thường của Trix, bài những-căn-phòng-khách-sạn-sexy, trang về salsa của Ashling, một trang ẩm thực hấp dẫn của Jasper Ffrench, chân dung một nữ diễn viên Ireland vừa đóng vai chính trong một vở kịch ướt át gây tranh cãi, một bài “Ngày của tôi” trần trùi trụi của tiểu thuyết gia, và bài “Thế giới đàn ông” của Marcus, mà tất cả mọi người đều thích mê. Chưa kể, tất nhiên rồi, cái trang thời trang đó.
Tám trang đầu của tờ tạp chí được dành riêng cho việc phô bày bốn ngôi sao Ireland đầy triển vọng và hiện đại đến vật vã – một nhà thiết kế túi xách, một DJ, một huấn luyện viên riêng, và một nhà đấu tranh môi trường quyến rũ, ăn nói sắc sảo, vẫn được coi là vua của câu trích dẫn cực đắt. Danh sách “Cái gì Hot và Cái gì Not” đã gần như xong xuôi. Lisa liệt kê ra hầu hết trong vòng năm phút và chuyển cho Ashling làm nốt. Theo như danh sách của Lisa, thì đi bộ leo đồi[ Trong tiếng anh “highwalking” là đi bộ trên đồi, đồng âm với Hilfiger –tên một hang thời trang] là “Hot” còn Tommy Hilfiger là “Not.”
“Đúng là đi bộ leo đồi hot thật không?” Ashling gặng hỏi, với vẻ ngạc nhiên.
Lisa nhún vai. “Không biết nữa. Nhưng nghe nó rất vần với Hilfiger.”
Ngoài nội dung ra, thì tờ tạp chí trông cũng rất tuyệt. Màu sắc, hình ảnh và kiểu trình bày chữ khá khác biệt so với các chi tiết cùng loại của những tờ tạp chí phụ nữ khác và Colleen trông ít nhiều còn cá tính và phong cách hơn. Lisa đã đẩy Gerry qua cả tận cùng giới hạn sự kiên nhẫn của anh ta trước khi cô có được cái mà cô thấy hài lòng.
“Anh đi bơi thuyền buồm ở đâu?” Lisa hỏi, trong lúc Jack bày sushi trên bàn làm việc của cô.
“Dun Laoghaire, nơi tàu thuyền ghé vào.”
“Dun Laoghaire,” cô trầm ngâm đầy ý nghĩa. “Tôi chưa bao giờ đến đó.”
“Cô sẽ thích nó cho mà xem.”
“Lúc nào đó tôi phải ra đó mới được.”
“Đúng đấy.”
Ôi, trời đất quỷ thần ơi! Ở chỗ này một cô gái còn phải gợi ý rõ ràng đến thế nầo nữa chứ?
Có lẽ anh thấy e dè trước sự kết hợp giữa sự năng động và vẻ đẹp của cô, cô tự nhủ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Và lại còn thêm chút phức tạp là họ làm việc cùng nhau. Và việc cô có chồng rồi nữa chứ. Và anh thì trong giai đoạn lành vết thương…
Không sao! Cô nhận ra là mình chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc mở miệng và nói, “Lần tới ra đó anh có thể đưa tôi đi cùng mà.”
“Cô có thích đi không?” Sự sốt sắng của anh mới thật là – ừm – sốt sắng, đến nỗi Lisa biết ngay là cô đã đúng khi giành quyền chủ động. “Cô thấy tối thứ Sáu thế nào?” Anh đề nghị. “Chúng ta có thể đi dạo trên bến tàu và tôi sẽ chỉ cho cô xem những con thuyền. Đó là trò rất hay sau khi mắc kẹt cả ngày trong văn phòng.”
Hừm. Đi dạo trên bến tàu. Đi dạo trên bến tàu. Cô không hẳn là một mẫu phụ nữ “đi dạo”. “Tôi rất thích!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!