Ta Bị Lừa Hôn!!! - Chương 23: Tôi chỉ nhận Linh Duyệt, người khác đều là em trai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Ta Bị Lừa Hôn!!!


Chương 23: Tôi chỉ nhận Linh Duyệt, người khác đều là em trai


Người khác sợ huyết mạch của rồng nhưng Linh Duyệt chả sợ, cậu chỉ vào mắt nó rồi dạy dỗ: “Tuổi còn nhỏ không lo học mấy thứ tốt, mấy thứ sạch sẽ, lại đi học mấy thói xấu, hôn? Em dám đứng lên hôn anh không?”

Tiểu Hắc long quả thật thử đứng lên, đáng tiếc nó thuộc loài bay nên chân ngắn ngủn như bạo long, không có tác dụng gì vì nó đứng lên nhờ dựa vào mặt đất. Chân ngắn thì sao mà hôn?
Linh Duyệt hừ lạnh, cầm nắm đấm hù dọa rồi nói: “Em mà dám trêu đùa người khác như thế, đại nhân đây sẽ đánh vài cái lên mông em, rõ chưa?”

Tiểu long lại dời về sau vài bước, ánh mắt nhìn Linh Duyệt cực kỳ sợ hãi, quả nhiên bạn của Mặc Diễm đều đáng sợ như nhau!
Linh Duyệt xốc nó lên rồi bước vô trong, “Lão đại? Thầy Mặc? Con gấu nhỏ nhà anh chạy ra ngoài nè!”

Đầu rồng nhỏ hướng xuống dưới, bị xách lảo đảo nên nó vội vàng nói: “Anh ta không ở đây, sớm đã vắng nhà. Bây giờ ở đây chỉ còn em, người đang thở hổn hển thôi.”
Linh Duyệt xốc cao nó lên, nhìn thẳng và tò mò hỏi: “Quan hệ của em với Mặc Diễm là như thế nào? Con riêng à?”

“Sai rồi, sai rồi, sai rồi,” Tiểu Hắc long đảo mắt một vòng, uốn éo người lắc đầu, “Ba em đi biển sâu hai ngày nên nhờ chú Mặc chăm sóc em, sau đó…” Giọng rồng nhỏ thấp dần, uất ức nói: “Anh ta ném em vô bể nước bắt đợi ba tháng, anh ta nói con nít cần học cách kiên cường.”
Linh Duyệt im lặng, cách thức nuôi dạy con thật thô lỗ!

“Ba em cũng màu đen ư?”
“Dạ Đúng.”

Linh Duyệt suy nghĩ trong đầu, chẳng lẽ Mặc Diễm kết bạn theo kiểu vật hợp theo loài, ưu tiên màu đen? Cậu đâu phải màu đen vì lông chim cậu đẹp. Lỡ ngày nào đó Mặc Diễm kết hôn, bạn bè tụ tập một chỗ, chỉ có cậu sặc sỡ tươi sáng còn những người khác thì đen kịt. Linh Duyệt tưởng tượng ra cảnh đó thì không nhịn nổi nữa: “Phụt!”
Tiểu Hắc long phụng phịu, ôm móng vuốt hỏi: “Anh có ý kiến với Hắc long tụi em? Anh cũng cảm thấy tụi em chẳng xứng làm rồng? Sỉ nhục Long tộc? Đáng bị vứt bỏ?”

Linh Duyệt mù mịt, “Suy nghĩ gì vậy? Bạn nhỏ à, tuy em rất đen nhưng em đâu thể nghi ngờ màu da và chủng tộc của mình, đây là thời đại nào mà còn kỳ thị màu da?”
Mắt rồng nhỏ phát sáng, “Anh không thấy em xấu xí ư?”

Linh Duyệt giơ hai tay nó lên để quan sát kỹ càng, dựa theo thẩm mỹ loài chim mà nói thì chẳng rực rỡ tí nào còn đen thùi lùi khó coi. Nhưng cậu mới bảo không được kỳ thị màu da, nên cậu phải quan tâm đến tâm hồn của đứa nhỏ ngây thơ này. Linh Duyệt nghiêm túc gật đầu, “Dáng dấp em rất ngầu.”
Tiểu Hắc long hết sức cảm động bèn chủ động nằm trong lòng Linh Duyệt, nó say sửa cọ mặt vào người cậu, “Anh thật là người đẹp tâm thiện!”

Linh Duyệt ưỡn ngực, “Đương nhiên rồi!”
Mặc Diễm vắng nhà, Linh Duyệt đâu thể bước vô nhà người ta nên cậu mang rồng nhỏ về nhà mình, “Em chưa ăn sáng đúng không? Em muốn ăn gì? Anh làm giúp em.”

Tiểu Hắc Long đứng trên bàn, chảy nước miếng nhìn ao cá trắm cỏ, “Anh biết làm cá ư?”
Linh Duyệt phất tay, “Làm cá quá khó, còn hai cái bánh bao, anh sẽ hâm lại giúp em.”

Mặc dù phẩm cấp hai loại thức ăn chênh lệch rất lớn, song rồng nhỏ sợ Linh Duyệt trở mặt nên thật lòng nói: “Dạ được.”
Trong lúc Linh Duyệt hâm bánh bao, rồng đen quan sát nhà Linh Duyêt. Đứa nhỏ đáng yêu nói thật, “Nhà anh ngoại trừ căn phòng này ra thì những nơi khác thật nghèo nàn.”

Linh Duyệt trừng nó, “Em muốn ăn không?”
“Xin lỗi, em ăn ngay đây.”

“Em tên gì?”
“Dạ, em tên là Thương Khang .”

Dáng dấp rồng đen như thế này vậy mà lại chẳng phải họ Mặc và Hắc. Linh Duyệt lập tức bối rối, rốt cuộc nguyên thể của Mặc Diễm là loài gì? Hay bản chất anh ta không hề đen, chẳng qua chỉ họ Mặc mà thôi?
Khi rồng nhỏ Khang Khang đang ăn bánh bao, Linh Duyệt gọi video cho Mặc Diễm rồi hỏi: “Tôi nhặt được nhóc này ở nhà anh, tại sao anh nhốt đứa nhỏ một mình trong nhà vậy?”

Mặc Diễm: “Sao nó lại ăn nữa rồi? Buổi sáng rõ ràng đã ăn cơm! Nó là heo à?”
Linh Duyệt nghĩ mình chưa kịp hỏi đứa nhỏ này ăn cơm chưa đã vô thức nhận định nó chưa ăn nên cậu vội vàng trả lời: “Tại tôi cho nó ăn, chẳng liên quan đến nó.”

Mặc Diễm: “Chờ nó ăn xong cậu dẫn nó về nhà, con nít làm sai phải chịu phạt vì chúng cần chịu đựng sự tịch mịch, sự đau khổ, bằng không lúc trưởng thành sẽ chẳng biết phấn đấu.”
Linh Duyệt thấy thương cảm: “Có quá nhỏ không?”

Mặc Diễm không cho phép chê bai: “Chả liên quan gì cả, nó chịu nổi. Cậu đừng tin mấy lời nói dối của nó, một câu nó cũng chẳng nói thật, mấy ngày nữa rảnh rỗi tôi sẽ đưa nó đi.”
Trong phút chốc, Linh Duyệt sinh ra lòng thương hại với Tiểu Hắc long, nhưng phần thương hại ấy chỉ duy trì đúng năm phút. Vì sau khi vật nhỏ này ăn uống no đủ, nó đào một cái lỗ trên bức tường trong phòng cậu rồi về nhà Mặc Diễm ngủ.

Linh Duyệt vừa trát lại tường vừa điên cuồng mắng ĐMM thằng nhóc rồng nhỏ này! Lần sau cậu chắc chắn sẽ không cho nó ăn nữa!
Chẳng biết Mặc Diễm tìm được đội xây dựng ở đâu mà trong một ngày đã sửa xong bốn bức tường nhà Linh Duyệt. Cậu ký xong tờ đơn kiểm rồi nhắn tin cho anh: “Tường sửa xong rồi, tốn bao nhiêu để tôi trả cho anh.”

Mặc Diễm: “Mấy ngày tới tôi vắng nhà nên cậu rảnh rỗi thì đút cho thằng nhóc con kia ăn xem như thay thế.”
Linh Duyệt: “…”

Cảm giác như mình đang thay Mặc Diễm nuôi con!
Nhóc con kia hoàn toàn xem nhà Linh Duyệt như căn nhà thứ hai của mình, nó chẳng những tới ăn cơm mà còn muốn ngủ chung với Linh Duyệt nhưng bị cậu cự tuyệt một cách tàn nhẫn!

Đến giờ ăn, nó đục một cái lỗ rồi từ bên đó bò qua. Sau khi bị Linh Duyệt từ chối ngủ chung thì nó mới chịu về bể mình ngủ. Sau mấy lần chặn lại, cậu lười chặn nữa bèn chờ đối phương ăn no rồi nhét nó về.
Trong mấy ngày cậu giúp Mặc Diễm chăm sóc thằng nhóc này, Linh Duyệt nhận được tin nhắn từ Ngô Cẩm Vinh bảo cậu lập tức trở lại công ty. Trước khi đi, Linh Duyệt trao đổi với Mặc Diễm, đối phương ngày mai mới về được nên Linh Duyệt nấu mười quả trứng gà để bên cạnh lỗ thủng.

Sau khi cậu đi, tiểu Hắc long từ bể chui qua, nó há miệng to gấp mấy lần cái thân ra, một hớp ngậm hết trứng gà vô trong miệng. Nhưng vì nó kéo dài cổ để nuốt xuống nên nửa thân dưới phình to như ly trà, còn cái đầu thì nhỏ như ngón út. Sau khi ăn xong, nó bò về nhà ngủ. Lúc đấy, rồng nhỏ mới phát hiện hỏng rồi: Bị kẹt!
Vùng vẫy mấy cái đều không ra, nên tiểu Hắc long đành phải ngủ trong lỗ.

Lúc Mặc Diễm trở về, anh phát hiện thảm trạng của rồng nhỏ nên cười đểu, chụp một tấm hình, gửi qua cho Linh Duyệt. Anh tàn nhẫn phê bình tư thế của nó rồi hỏi Linh Duyệt, món đồ chơi to nằm chính giữa với cái đầu nhọn, có giống như đầu đèn LED không?
Hơn nữa, để rồng nhỏ nhớ về bài học tham ăn, anh không cứu nó ra mà để đối phương kẹt trong đấy rồi đóng cửa phòng lại.

Linh Duyệt xem xong thì rất muốn nói: Thầy Mặc, tuy anh chả phải người, nhưng anh cũng không xứng làm người!
——————-Khi Linh Duyệt đến phòng làm việc thì Ngô Cẩm Vinh đang nghe điện thoại, “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn ngài đã cho cậu ấy cơ hội nhưng hiện tại cậu ấy chủ yếu là ca hát, còn diễn xuất phải xem lại lịch trình. Thời gian hình như hơi khác biệt nên xin lỗi đạo diễn Lưu, về sau hi vọng chúng ta còn cơ hội hợp tác.”

Linh Duyệt đứng kế bên, chờ Ngô Cẩm Vinh cúp điện thoại thì mới đi qua. Anh thở hắt ra một hơi, “Sau khi biết cậu diễn trong << Sóng Ngầm >>, có rất nhiều đạo diễn coi trọng hình tượng của cậu, muốn mời cậu diễn thử, nhưng anh từ chối hết rồi.”
Linh Duyệt gật đầu, “Vâng.”

Ngô Cẩm Vinh cười hỏi, “Cậu không hỏi phim gì sao?”
Linh Duyệt bật cười nói: “Anh Vinh từ chối chắc chắn là vì không phù hợp với em, em cần chi phải hỏi.”

Ngô Cẩm Vinh vui mừng bảo: “Ừ, phần lớn đều là phim cần hai nam chính, hoặc một số phim không bổ dưỡng. Kịch bản kiểu này không thể nổi tiếng, các diễn viên sau hậu trường có khi vì nổi danh mà ghép cp với cậu. Dù cậu không tham dự, nhưng toàn thân sẽ dính rắc rối. Ngay cả khi muốn tìm phim có hai nam chính để tạo hit lớn thì cũng phải tìm đoàn phim đáng tin cậy.”
“Được rồi, hôm nay kêu cậu tới vì một chuyện rất quan trọng. << Sóng Ngầm >> đang vào giai đoạn cuối cùng nên anh cho cậu cơ hội hát thử. Cậu đi thu âm, hát xong thì đưa anh, anh gửi qua bên cho đối phương. Nhưng bài hát về tay cậu hay không thì anh chưa biết. ” Ngô Cẩm Vinh hiểu rõ trong lòng dù Linh Duyệt hát hay cấp mấy thì khả năng không cướp được bài rất cao vì thâm niên cậu quá ít.

Thật ra anh kêu Linh Duyệt đi thu âm vì muốn cậu thu âm nhiều lần để học hỏi chút kinh nghiệm thôi.
Linh Duyện cầm lấy bản nhạc, nghiêm túc gật đầu: “Anh Vinh yên tâm, em sẽ cố gắng hát thật hay.”

Linh Duyệt thu âm ca khúc suốt hai ngày liền. Tất cả các chi tiết trong ca khúc đều được cậu suy ngẫm cẩn thận và hát ở trạng thái tốt nhất của mình. Chạng vạng, tối hôm sau, Linh Duyệt thu âm xong thì đưa bản gốc cho Ngô Cẩm Vinh, “Anh Vinh, em thu âm xong rồi.”
Ngô Cẩm Vinh quan tâm hỏi: “Anh nghe nói tối qua cậu ở lại đây hả?”

Linh Duyệt chẳng thèm để ý: “Đêm qua em cố gắng tìm hiểu cảm xúc trong bài hát này nên ngủ khoảng hai tiếng trong phòng thu âm. Không sao đâu anh, về nhà em ngủ bù.”
Sắc mặt của Ngô Cẩm Vinh nặng nề, “Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Đợi khi Linh Duyệt đi mất, Ngô Cẩm Vinh nghe giọng gốc của Linh Duyệt rồi sau đó anh gọi cho tổ sản xuất với vẻ mặt nghiêm trọng: “Phiên bản Linh Duyệt hát đã được ghi lại, tôi cũng gửi qua hộp thư cho cậu, phiền cậu nghe qua một chút.”
Đối phương cười nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ lựa chọn công bằng, cũng sẽ lắng nghe ca khúc.”

Ngô Cẩm Vinh chau mày, nói một cách nghiêm túc: “Dù là tình cảm hay giọng hát trong ca khúc đều được Linh Duyệt xử lý đúng chỗ. Cậu ấy hát hết sức nghiêm túc, ngài không cần nghe hết bài chỉ vài câu thôi cũng được.”
“Được, được được. Tôi đã biết, đến lúc đó sẽ thông báo cho anh, tạm biệt~” Đối phương nói xong, chưa đợi Ngô Cẩm Vinh mở miệng thì cúp máy.

Trong phòng làm việc, sau khi người trẻ tuổi nhận điện thoại, hắn nhìn hộp thư rồi nói với người đồng nghiệp một cách bất lực: “Tôi hiểu tâm tình của anh ta, nhưng dù Linh Duyệt hát hay cấp mấy thì cũng có thể sẽ không chọn cậu ấy vì danh tiếng.”
“Quả thật danh tiếng nghệ sĩ càng lớn thì càng dễ hot hơn. Nhờ đạo diễn Vương dẫn dắt nên chúng ta mới tập hợp được những tên tuổi lớn. Một bộ phim chắc chắn nổi tiếng thì ai mà chẳng muốn cắm một chân vào?” Người đồng nghiệp thấy hai bên vắng vẻ bèn tiến tới thì thầm: “Tôi nghe nói, vì muốn hát bài này mà tối qua có người nào đó đã yêu cầu gặp mặt nhà đầu tư, mời đi ăn tối. Đến sáng hôm sau mới rời khỏi nên tôi đoán bài hát này đã định sẵn rồi.”

Ánh mắt đồng nghiệp mập mờ, ý gì thì mọi người đều hiểu. Người trẻ tuổi nhún vai, “Đây không phải chuyện gì mới mẻ. Tranh tài nguyên bây giờ đều là có người chống lưng hoặc không cần sỉ diện để tuyên truyền cho bản thân.”
Ngô Cẩm Vinh sa sầm mặt, tâm trạng anh ngày càng nặng trĩ. Anh vốn dĩ không ôm hi vọng gì về việc Linh Duyệt cướp được ca khúc. Nhưng sau khi anh nghe thấy Linh Duyệt hát ca khúc rất hay, nếu đặt đoạn thu âm này ở phần cuối hoặc nhạc đệm thì tuyệt đối sẽ nổi tiếng. Anh không muốn vụt mất cơ hội tốt này.

Hiển nhiên, đội ngũ sản xuất chẳng hề coi trọng Linh Duyệt mà có khi cả bài hát của người ta còn chưa nghe qua đã đặt sang một bên vì dù sao thâm niên cậu quá ít.
Sau một hồi suy ngẫm, Ngô Cẩm Vinh lại một lần nữa lục lọi danh bạ để lôi kéo mối quan hệ. Dù mời người khác uống rượu, anh cũng phải giành lấy ca khúc này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN