Sau khi tạo hình nhân vật cho Linh Duyệt xong, cậu nhìn mình trước gương, híp mắt cười hài lòng.puddingvixoai.wordpress.com
Bệnh si mê của Vương Mỹ Mỹ tái phát, cô che ngực hít một hơi thật sâu, “Bà đây còn đến mức này, vậy tụi con gái kia biết sống sao đây?”
Mọi người nhìn sang. Linh Duyệt mặc áo bào gấm trắng của các thế gia công tử, đầu mang ngọc quan, tóc đen dài đến eo được chải tỉ mỉ, hoàn toàn phô bày ra hết khuôn mặt tuấn tú của cậu. Người mặc gấm vóc, đẹp vô song.
Đạo diễn Vương thấy tạo hình của cậu thì gật đầu, “Tôi biết cậu có thể đảm nhiệm được vai diễn này, nhưng ngoại hình như vậy là phạm quy rồi.”
Đạo diễn Khương mỉm cười, nhìn những người trong đoàn phim, “Chuyên viên trang điểm của Duyệt Duyệt nói đúng, ngay cả đàn ông còn ngây người thì các cô gái sẽ chịu không nổi đâu. Ngoại hình như vậy là quá phạm quy. Tôi luôn cảm thấy…” Đạo diễn Khương sờ cằm, “Nếu Duyệt nhi lớn thêm chút nữa, có lẽ nó sẽ càng có sức hấp dẫn hơn.”
Đạo diễn Vương bình tĩnh nói: “Cậu ta đã cao hơn một chút rồi đấy, phát triễn nhanh thật.”
Linh Duyệt khoe bộ đồ đẹp của mình với Mặc Diễm, “Anh mau nhìn xem, em có đẹp trai không?”
Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, “Đẹp trai, em đẹp trai nhất.”
“Haha~” Linh Duyệt vui vẻ nghịch trường kiếm trong tay, “Nghe nói bộ đồ của em là bộ đắt nhất trong nguyên đoàn phim đó.”
Mặc Diễm sửa lời: “Vì đoàn phim đã may cho em mười lăm bộ quần áo cho bộ phim này thôi.”
“Oa!” Linh Duyệt vừa mừng vừa đau, “Tiền đầu tư là anh ra ư?”
Mặc Diễm không khỏi bật cười về nhóc keo kiệt này, “Đạo diễn Vương cũng góp một nửa.”
“Quên đi, đẹp là được.” Linh Duyệt phất tay. Trong lòng cậu, đẹp là điều quan trọng và chỉ cần được ăn no thì tiền chỉ là thứ yếu.
“Đúng rồi, người đóng vai anh hồi nhỏ là ai vậy, hôm nay không tới à?”
“Là con trai của thầy Khương, nghe nói trên đường bị kẹt xe nên vẫn chưa tới.”
Linh Duyệt nhìn thầy Khương, mỉm cười: “Hẳn cũng là một cậu nhóc đẹp trai.”
Hai người vừa nói được vài câu, đạo diễn Vương đã hét lên: “Linh Duyệt, bắt đầu chụp ảnh tạo hình nhân vật nào!”
Linh Duyệt cầm kiếm, vui vẻ chạy tới, “Tôi đến ngay đây~~”
Đạo diễn Vương đứng bên cạnh nhìn, “Cậu nhớ phải lạnh lùng một tí, đừng trông như con samoyed, thấy ai cũng để nở nụ cười thiên sứ.”
Linh Duyệt: “…Chú à, tóc chú ngày càng rụng bớt thì miệng chú ngày càng độc hơn, như vậy không tốt đâu chú.”
Khóe miệng đạo diễn Vương co giật. Linh Duyệt học cái xấu nhất định là do Mặc Diễm dạy, chứ lúc trước cậu ta đâu có cãi lại ông mà còn cực kỳ ngoan ngoãn.
Chụp xong Linh Duyệt chạy đi xem hình, “Có thể cho tôi một tấm được không? Tôi muốn cho người nhà mình xem.”puddingvixoai.wordpress.com
Đạo diễn Vương đáp: “Vậy để nhiếp ảnh gia dùng điện thoại của cậu chụp cho cậu vài tấm, nhưng đừng tung ra ngoài là được.”
Linh Duyệt gửi hình cho ba mẹ và Ngô Cẩm Vinh xem rồi muốn được khen ngợi, song phía bên kia chỉ cho cậu một chữ: Đẹp.
Sau đó họ lười để ý đến Linh Duyệt khiến cậu khó chịu, vẫn là Mặc Diễm đáng yêu nhất, có thể khen được vô số câu. Linh Duyệt lại nhìn sang em trai mình đã đếm nắm đầu vàng kia không biết bau nhiêu lần, hoàn toàn ngó lơ bên này.
Hình Tuấn Phong chụp xong, đi đến cạnh Linh Duyệt. “He he he….”
Linh Duyệt nghẹn họng, “Anh Phong, anh không phải nhân vật phản diện mà anh là tên biến thái.”
“Duyệt Duyệt, anh biết tại sao nhân vật của anh vì cậu mà điên, vì cậu mà cuồng, vì cậu mà luôn đâm đầu vào tường rồi.” Hình Tuấn Phong nghiêm túc khen ngợi, “Cậu thật sự rất đẹp.”
Linh Duyệt duỗi một ngón tay ra, dẩy Hình Tuấn Phong, “Anh mau đứng ở đây khen em thêm tám trăm chữ nữa đi.”puddingvixoai.wordpress.com
Lúc này Mặc Diễm đã chụp hình xong. Anh nhàn nhạt liếc Hình Tuấn Phong một cái, anh ta nhất thời cảm thấy da dầu tê dại, chuông cảnh báo vang lên. Bấy giờ, Hình Tuấn Phong cảm nhận được bên cạnh còn có nguy hiểm khác, anh ta vừa quay đầu thì lập tức đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Linh Tiêu.
Hình Tuấn Phong dở khóc dở cười, “Không quay cảnh này được rồi! Tôi muốn tìm cảm giác của nhân vật, nhưng tôi không phải là tên biến thái!”
Mọi người trong đoàn phim đều bị chọc cười. Kế bên Linh Duyệt có hai bảo vệ, người này càng khó động vào hơn người kia. Bọn họ lại nhìn sang Linh Tiêu, tự hỏi, đều sinh trong một gia đình, tại sao tính tình của đứa nhỏ này lại lạnh lùng như vậy?
Bấy giờ, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nom rất hoạt bát, hiền lành, và lễ phép bước vào đoàn phim tìm thầy Khương. Vương Mỹ Mỹ nói: “Con trai của thầy Khương đấy, tên là Khương Vũ Thần, đóng vai Sở Luật hồi bé. Cậu đừng nhìn cậu bé nhỏ vậy nhưng kỹ năng diễn xuất tốt lắm đấy.”puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt gật đầu. Lúc này thầy Khương dẫn con trai mình tới giới thiệu với Mặc Diễmv à Linh Duyệt, “Đây sẽ là con thời niên thiếu. Còn Linh Tiêu đâu rồi, mau tới gặp bạn đi.”
Linh Duyệt gọi Linh Tiêu tới, mỉm cười khen: “Con từng thấy em ấy trên tivi, đóng vai đứa trẻ mất em gái trong những năm kinh tế khó khăn. Cảnh khóc đó trông cực kỳ thật.”
Nhờ gia giáo tốt mà Khương Vũ Thần cũng như thầy Khương, đều khiếm tốn và lịch sự. Cậu ta đáp một cách khách sáo: “Anh Linh quá khen rồi, đấy là do đạo diễn dẫn dắt tốt thôi ạ.”
Sau khi xã giao xong, đạo diễn cho hai đứa nhỏ trạc tuổi nhau đi qua bên kia chụp hình, ngày mai mới quay phim, chụp xong sẽ về đi học.
Linh Duyệt đứng một bên quan sát, “Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.”
Mặc Diễm cười nói: “Tiêu Tiêu nhà chúng ta cũng hiểu chuyện mà.”
Linh Duyệt bật cười, “Đương nhiên rồi!”
Tai Linh Tiêu thính, từ xe nghe được nên mặt đỏ ửng.
Mời mọi người quay trang wordpress giải pass để đọc tiếp