Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào - Chương 3: Liếm chó không được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào


Chương 3: Liếm chó không được


Lâm Nhàn nhìn bộ dáng của Nhan Tiểu Mạn dường như đang chờ xe buýt đi đến trường dạy lái, lập tức thắc mắc: “Đám hộ hoa sứ giả của cô đâu hết rồi?”

Hộ hoa sứ giả bao gồm hai người theo đuổi Nhan Tiểu Mạn, một người là Lâm Tuấn Khải – bạn cùng lớp với Lâm Nhàn, người còn lại tên Vương Hoành học ở lớp bên cạnh.

Đương nhiên, số người thích Nhan Tiểu Mạn trong Thực Nghiệm nhất trung không phải chỉ nhiêu đó, mà là hai người này biểu hiện tích cực nhất.

Nhan Tiểu Mạn vừa vén tóc mai vừa lạnh nhạt đáp: “Đừng nói nhảm, cái gì hộ hoa sứ giả, chỉ là bạn học mà thôi.”

“Nghe nói Vương Hoành mấy ngày trước vừa mới thổ lộ với cô?” Lâm Nhàn hiếu kỳ hỏi.

Gia cảnh Vương Hoành tương đối khá, có thể xem như phú nhị đại, tuy nhiên người lớn trong nhà hắn lại hơi khó tính.

Hai ngày trước, trong tiệc sinh nhật của một nữ sinh, Vương Hoành làm ba năm liếm chó rốt cục nhịn không được, dốc hết can đảm thổ lộ với Nhan Tiểu Mọc, nhóm QQ của lớp cứ luôn bàn tán chuyện này suốt mấy ngày nay.

“Tôi từ chối hắn rồi, trước khi tốt nghiệp đại học, tôi không có ý định yêu đương.” Nhan Tiểu Mạn phảng phất đang kể một chuyện vớ vẩn thường ngày.

Ân, phương thức từ chối tiêu chuẩn của nữ thần.

Về phần có phải thật sự không có ý định yêu đương… Ha ha, chỉ có trời mới biết.

Lâm Nhàn chẳng thèm suy nghĩ gì nữa về kết cục thổ lộ của Vương Hoành.

Liếm chó mãi là liếm chó, dù Vương Hoành là phú nhị đại tiền đầy túi thì cuối cùng vẫn phải cam chịu làm liếm chó mà thôi.

Liếm chó liếm đến cuối cùng, kết quả không có gì cả!

Lúc này, Nhan Tiểu Mạn đang lấy điện thoại ra xem nhìn thời gian, bỗng nhiên mở miệng nói: “Lâm Nhàn, cậu một tay lái xe như thế này rất nguy hiểm.”

“Một tay lái xe điện tính là gì? Tôi một tay lái Ferrari càng đẹp trai hơn!” Lâm Nhàn trêu ghẹo.

Cái quỷ gì?

Một tay lái Ferrari?

Nhan Tiểu Mạn sững sờ, hiển nhiên là bị câu trêu chọc của Lâm Nhàn làm chấn động.

Nam sinh bình thường nghe được câu này nên nói “Quả thực rất không an toàn, chi bằng cậu lên xe đi, cậu ngồi sau cầm dù cho tôi là được.” Như vậy mới đúng, không phải sao?

Sắt thép thẳng nam cũng không thẳng đến vậy chứ? (dịch giả: mấy đứa ngu ngu cứ hiểu nghĩa đen mà không biết ý gái ấy)

Kỳ thật Lâm Nhàn rất rõ ý của Nhan Tiểu Mạn, nhưng hắn cố ý giả vờ.

Nhan trị, khí chất hay thành tích học tập của Nhan Tiểu Mạn đều rất ưu tú, chỉ có điều tính cách cô nàng hơi bị kiêu ngạo.

Rõ ràng đang gấp gáp đến trường dạy lái, muốn đi nhờ xe, vậy mà cứ nhất định phải để hắn chủ động mời mới chịu.

Bởi vậy, Lâm Nhàn quyết định cố ý trêu chọc.

Nhất thời, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí bay đầy tia lửa.

Trạm xe buýt chỉ có thể ngăn cản một nửa ánh nắng, nửa người dưới của Nhan Tiểu Mạn bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt, trái lại, Lâm Nhàn che dù ngồi trên xe lại ra vẻ thoải mái vô cùng.

Cuối cùng, Nhan Tiểu Mạn bại bởi nhiệt độ cao, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu muốn đến trường dạy lái xe sao?”

“Đúng vậy! Thế nào?”

Lâm Nhàn nín cười, cố ý giả bộ như chẳng hiểu gì cả.

“Cậu…”

Nhan Tiểu Mạn không ngốc, lập tức hiểu được Lâm Nhàn đang cố ý đùa giỡn mình.

Cô rất tức giận!

Nếu đổi thành học sinh Thực Nghiệm nhất trung bình thường thì không biết bao nhiêu người muốn chen nhau được chở cô đi.

Đang nghĩ ngợi, một cỗ BMW màu trắng (bảo mã) chậm rãi dừng lại trước trạm xe buýt.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đầy mụn của Vương Hoành từ đó nhô ra.

Vương Hoành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Tiểu Mạn, cậu sao lại ở đây?”

Cmn, người anh em này không phải mới bị từ chối sao?

Vẻn vẹn hai ba ngày mà đã lấy lại dũng khí chườn mặt ra nói chuyện với người ta rồi à?

Tuy nhiên rất nhanh, Lâm Nhàn liền nghĩ rõ ràng.

Phương thức từ chối của Nhan Tiểu Mạn rất cao minh, trước khi tốt nghiệp đại học không có ý định yêu đương, cái cớ này không chỉ không làm mất mặt Vương Hoành mà còn giúp hắn giữ lại một tia hi vọng.

Trước khi tốt nghiệp đại học không nói yêu đương, như vậy có thể đợi đến sau khi tốt nghiệp!

Nhan Tiểu Mạn hiển nhiên không ngờ lại gặp được Vương Hoành, sau giây lát hơi sững sờ liền khẽ đáp: “Tôi chuẩn bị đến trường dạy lái xe.”

“Tôi đưa cậu đi! Vừa vặn tiện đường!” Vương Hoành rất vui vẻ, giọng nói tràn đầy vẻ ân cần.

Mẹ nó, cái gì mà vừa vặn tiện đường?

Nếu bỏ qua điều kiện gia đình, cái kiểu nói chuyện này của người anh em mà tán được gái thì mình cmn trực tiếp đớp cứt.

Lâm Nhàn nhịn không được thầm nhổ nước bọt ở trong lòng.

Hắn rất muốn đứng dậy khuyên bảo Vương Hoành: Huynh đệ, từ nay về sau huynh đệ muốn tìm bạn gái thì cứ dùng tiền đi, phương pháp bình thường không thích hợp đâu.

Quả nhiên, lời nói của Vương Hoành khiến Nhan Tiểu Mạn nhướng mày.

Lời nói không xuôi tai là một mặt, mặt khác là nhan trị.

Mặc dù Nhan Tiểu Mạn biết trông mặt mà bắt hình dong là không tốt, nhưng khuôn mặt đầy mụn kia thật sự khiến Nhan Tiểu Mạn khó lòng nhìn thẳng. Hơn nữa cô có chứng bệnh sợ hãi dày đặc, mỗi lần nhìn trực diện khuôn mặt của Vương Hoành, toàn thân trên dưới cô liền sẽ nổi da gà.

Nếu so sánh giữa hai người đàn ông ở đây thì Lâm Nhàn đương nhiên tốt hơn nhiều.

Mặc dù nhan trị của Lâm Nhàn không tính quá cao, tuy nhiên làn da hắn bóng loáng trắng nõn, lộ ra vẻ mi thanh mục tú, mười phần nhẹ nhàng khoan khoái.

Thế là, Nhan Tiểu Mạn không chút do dự, trực tiếp từ chối: “Cám ơn, nhưng mà không làm phiền cậu, Lâm Nhàn đã đáp ứng đưa tôi đến trường dạy lái.”

Nghe vậy, Lâm Nhàn sững sờ.

Chờ đã, ông đây nói muốn đưa ngươi lúc nào?

Không đợi hắn kịp phản ứng, Nhan Tiểu Mạn đã bước lên, ngồi nghiêng trên yên sau xe điện.

Lập tức, một làn gió thơm nhàn nhạt từ phía sau truyền đến.

Lúc này Lâm Nhàn khẳng định không thể đuổi Nhan Tiểu Mạn xuống, như thế thì quá mất phong độ lịch lãm.

“Cô tới bung dù.”

Lâm Nhàn đưa dù cho Nhan Tiểu Mạn, sau đó khoát khoát tay với Vương Hoành, nói: “Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại!”

Vương Hoành nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, thần sắc âm trầm, nặng nề nện một cái lên tay lái.

Trên xe điện, Nhan Tiểu Mạn vừa giữ được tư thế ngồi xinh đẹp vừa rất đúng mực, cách Lâm Nhàn một khoảng ngăn ngắn.

Lâm Nhàn cảm thụ được mùi hương thoang thoảng lan tràn trong chóp mũi, vui vẻ nói: “Nhan giáo hoa, lần này cô nợ tôi một cái ân tình.”

“Quỷ hẹp hòi!”

Nhan Tiểu Mạn khẽ hừ một tiếng.

Hơi trầm mặc chốc lát, Nhan Tiểu Mạn mới hỏi: “Lâm Nhàn, cậu có phải thích Trương Mộng Dao hay không?”

Trương Mộng Dao là lớp trưởng 12A8, nhan trị không hề thua kém Nhan Tiểu Mạn, đồng thời cũng là một trong tam đại giáo hoa.

Đối mặt với vấn đề nhạy cảm này, Lâm Nhàn nghi ngờ hỏi ngược lại: “Vì sao cô lại hỏi như vậy?”

“Còn không dám nhận?”

Nhan Tiểu Mạn đắc ý nói: “Tuần trước đến trường học lấy giấy thông báo trúng tuyển, tôi phát hiện cậu nhìn chằm chằm vào Trương Mộng Dao.”

Ngày đó Trương Mộng Dao ăn mặc có phần mát mẻ, tăng thêm dáng người nóng bỏng, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

“Chưa nói tới thích, chỉ là lòng thích cái đẹp mà mọi người đều có thôi! Hơn nữa ngày đó người nhìn cô ấy không phải chỉ riêng tôi…” Lâm Nhàn trêu đùa: “Không nghĩ tới Nhan giáo hoa lại chú ý đến tôi như vậy, có phải là có cảm tình với tôi hay không?”

“Bớt ảo tưởng đi!”

Nhan Tiểu Mạn tức giận vỗ một cái lên vai Lâm Nhàn, dùng ngữ điệu lạnh nhạt hỏi: “Trương Mộng Dao có gì tốt để các người nhìn?”

Quả nhiên, phụ nữ luôn ngầm đấu tranh, giáo hoa cũng không ngoại lệ.

Lâm Nhàn cười ha ha, gằn từng chữ: “Bởi vì gấu lớn!”

Nhan Tiểu Mạn không nghĩ tới Lâm Nhàn trả lời thẳng thẳng đến vậy, không khỏi đỏ mặt, hừ lạnh: “Sắc lang!”

Lâm Nhàn cứ ngỡ hai người sẽ phải trầm mặc một lát thì bên tai lần nữa truyền đến thanh âm của Nhan Tiểu Mạn.

“Nam sinh các cậu có phải đều thích gấu lớn đúng không?”

Lâm Nhàn nghe vậy, kém chút nhịn không được mà cười ra tiếng.

Khuyết điểm duy nhất của Nhan Tiểu Mạn có lẽ chính là sân bay.

Lâm Nhàn ho khan một cái, cố nín cười, nghiêm mặt trả lời: “Không phải, củ cải hay rau xanh đều có giá trị khác nhau. Có người thích gấu lớn, có người thích gấu nhỏ, còn có người lại thích Quang Đầu Cường…”

(P/s: Gấu lớn, gấu nhỏ, Quang Đầu Cường là bộ ba nhân vật trong “bonnie bear logger vick”, tác giả mượn để nói về kích thước ngực to-vừa-nhỏ.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN