Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao
Chương 46: Đả cẩu bổng pháp* (1)
*Bí kiếp dùng gậy đánh chó – tên một loại võ công của Cái Bang trong truyện Kim Dung
—————————————
Rốt cuộc là không khí năm mới, đầu năm luôn làm cho người ta tinh thần hưng phấn.
Không giống với nội bộ lục đục trong cung, mùng một đầu năm của bình dân bá tánh chính là mười phần vui vẻ, không khí tưng bừng khắp mọi nơi. Mặc bộ đồ mới, đội mũ mới, chúc tết, lãnh tiền mừng tuổi, mọi người đều đắm chìm trong sự vui sướng của năm mới.
Buổi sáng ngày mùng một, Khương Cẩm thay đổi một bộ áo bông màu lam mới, chân váy đỏ thẫm, tóc còn đeo thêm trang sức vàng. So với năm ngoái nàng hiện tại đã nhiều lên không ít thịt, tuy rằng do vất vả nên vẫn còn gầy, nhưng ít nhất không phải loại gầy lòi xương vì suy dinh dưỡng, làn da trắng lên không ít, không hề mang sự vàng vọt của đau ốm, tóc cũng trở nên đen hơn, tuy rằng vẫn còn vàng nhưng không phải dạng vàng khô xơ xác như râu bắp lúc trước. Nhìn vào gương, Khương Cẩm đối với diện mạo hiện tại của chính mình vẫn tương đối vừa lòng, ít nhất không thể nói là xấu, còn có chút thanh tú nữa là. Chỉ có chiều cao làm nàng buồn bực, bất quá dù sao thân thể này cũng chưa đến 18 tuổi, vẫn còn cứu được, nên âm thầm cổ vũ bản thân năm mới mau chóng cao lên. Hiện tại có tiền, sữa bò lại không dễ tìm, vậy thì uống sữa dê chắc cũng được đi?
Rốt cuộc vẫn là nữ hài tử trẻ tuổi, âm thầm chỉnh trang nửa ngày Khương Cẩm mới xuống lầu. Sau đó cho Liễu Diệp cùng Tống tẩu đã thay xiêm y mới, mỗi người một cái bao đỏ lớn. Đương nhiên cũng không quên phát cho chính mình một bao lì xì.
Ba người đều không có người thân, cho dù là mùng một cũng không cần đi chúc tết. Buổi sáng dùng dùng nước nấu bằng gỗ đào rửa mặt, sau đó lại uống trà táo, ăn sủi cảo hấp, lại ăn bánh xốp táo.
Giữa trưa tùy ý ăn một chút, chủ yếu cũng là sủi cảo. Chờ đến tối Khương Cẩm dùng nước ninh gà đã nấu nước dùng, lại chuẩn bị không ít đồ nhúng làm cái lẩu. Bây giờ có tiền, cái gì thịt nạc dê, thịt cá, ba chỉ linh tinh, phàm có thể chuẩn bị, nàng đều chuẩn bị hết. Lại có thịt viên nhồi khi trước, ăn chung với lẩu cũng rất ngon, tiếc nhất là không có ớt cay, tuy rằng tiêu cũng rất cay nhưng mà rốt cuộc cũng không phải vị cay chính tông của ớt.
Nhưng đối với Tống tẩu cùng Liễu Diệp mà nói, như vậy đã là cái lẩu ngon nhất hai người từng ăn qua rồi. Đặc biệt là thịt viên ăn chung trong nồi lẩu như vậy, lại chấm sa tế làm bằng tiêu, mùi vị cay nồng, ăn ngon miễn bàn.
Khương Cẩm thật ra thích ăn cá thái lát hơn, nhúng vào trong nước lẩu, đổi sang màu trắng sữa là có thể ăn, vị thanh thanh tươi mới, càng làm cho nàng nhớ tới mấy món cay Tứ Xuyên của đời trước, cá hầm ớt thì không có ớt cay, nhưng cá hầm cải chua vẫn có thể làm được.
Truyện được edit tại Page Người Hạnh Phúc
Mùng một liền cao hứng qua đi như vậy, qua mùng hai, hai người Liễu Diệp và Khương Cẩm lại an an ổn ổn ngủ một ngày, quanh năm suốt tháng khó có được một ngày xả hơi. Mùng ba, Khương Cẩm đi bái phỏng Huệ Ninh sư phụ, hai người chơi cờ, trò chuyện hết nửa ngày. Sau đó mùng 4 qua chúc tết nhà Triệu nhị, mùng năm Khương Cẩm dẫn Liễu Diệp và Tống tẩu đến miếu ở phụ cận dâng hương, ucn4g coi như là đi ra ngoài chơi, chờ đến mùng sáu thì dọn dẹp một chút tranh thủ mùng 7 khai trương.
Chuyện làm ăn mùng 7 vậy mà có chút ảm đạm, bất quá Khương Cẩm cũng đoán trước như vậy. Rốt cuộc tết nhất người ta vẫn thích ở nhà sum họp ăn cơm, ít ai muốn ăn ngoài. Nếu là tửu lâu lớn còn có thể làm chỗ tụ hội gì đó… tiệm ăn nhỏ như của Khương Cẩm lại rất khó buông bán.
Khương Cẩm cũng không để ý, đơn giản chờ đến cuối buổi rồi đóng cửa, dẫn theo Tống tẩu cùng Liểu Diệp ra phố chơi, mua ít đồ vật linh tinh gì đó.
Đại đa số các cửa hàng trên đường đều đã khai trương, Liễu Diệp nghĩ mấy người trong nhà đều không có bao nhiêu bộ quần áo, nên muốn mua chút vải làm quần áo cho mình và Khương Cẩm, vì thế mang theo năm lượng bạc kéo Tống tẩu đến tiệm vải.
Khương Cẩm đối với chuyện này không nhiệt tình lắm, ngây người ở tiệm vải một lát liền nói muốn ra nhìn hai bên đường xem sao. Bất quá nhất thời nàng không thể nghĩ ra cái gì mình muốn mua, chỉ là tùy tiện dạo loạn khắp nơi, đi như vậy mà cũng gặp được không ít đồ vật thú vị.
Huân hương hương vị ưu nhã, bộ ấm trà làm từ trúc, còn có cả da dã thú nữa… nhưng giá cả đều không quá mắc. Khương Cẩm mua linh tinh không ít món, trừ những cái này ra nàng còn thấy hàng bán tôm, nghêu, sò….. lại chọn chỗ chưng hai sọt lớn bước đến. Nàng hỏi một chút, thì ra là ngư dân gần bờ biển thừa dịp ăn tết cũng muốn kiếm thêm chút tiền. Giá cả so với các cửa hàng khô ở kinh thành rẻ hơn một nửa, chất lượng lại còn tốt hơn một chút. Khương Cẩm có thể nói vừa thấy cái mình thích liền thèm, hỏi người nọ thì biết còn có vài sọt để tại chỗ, nên thỏa thuận cùng hắn ngày mai giao đến tiệm bánh bao, Khương Cẩm bỏ ra sáu lượng bạc mua hết chỗ đó.
Người nọ dĩ nhiên vô cùng cao hứng, tuy rằng bán như vậy có rẻ hơn bán lẻ cho từng người một chút, nhưng một lần có thể bán hết hàng, cũng có tiền trở về nhà sớm hơn.
Khương Cẩm cảm thấy chính mình đã kiếm được một mối hời, hải sản này ở cổ đại đều là hoang dại, môi trường không bị ô nhiễm, hơn nữa cũng không quá già. Hải sản này nàng mua được tuy không phải là loại ngon nhất nhưng dù vậy ở đời trước loại này một chút cũng lên tới mấy trăm tệ.
Tới lúc Liễu Diệp thấy Khương Cẩm cười tươi đầy mặt trở lại tiệm vải, không khỏi kinh ngạc, còn tưởng là nàng nhặt được tiền kia, ngàn vạn lần không thể nghĩ là vì cái lý do này.
Khương Cẩm cười nói: “So với nhặt được tiền cũng không khác biệt lắm, cho dù buôn bán bất cứ cái gì, cảm giảm giá được nguyên liệu thì lợi nhuận càng cao. Bánh bao nhân nước kiếm nhiều tiền hơn bánh bao bình thường, huống chi loại hải sản như vầy ko chỉ mang lại nhiều hơn một hai lượng bạc đâu, chỉ cần ta sang tay bán cũng đã có lời rồi”
Khương Cẩm kì thật cảm thấy bế tắt vì số lượng các loại bánh bao ở tiệm quá ít, nhưng không có biện pháp nào khác, mùa đông ở cổ đại chỉ có bấy nhiêu nguyên liệu nấu ăn, muốn thêm cũng tìm không ra. Trên thị trường tuy rằng cũng có một số ít thôn trang có suối nước nóng có thể sản xuất rau dưa, nhưng mà cái giá kia cũng không phải cái nàng có thể trả. Nói đến cùng vẫn có ý nghĩ muốn mở một nông trại trồng trọt a, đến lúc đó tiệm bánh bao của mình cũng lên một bậc rồi, mở thành tửu lâu luôn. Vào mùa đông có thể cung cấp đồ ăn khó tiềm cho các thể loại quý tộc quan lớn, còn sợ chuyện làm ăn không bạo phát sao?
Liễu Diệp thấy nàng toàn bộ tâm tư đều nghĩ đến chuyện kiếm tiền như vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đối với nàng ta mà nói, kiếm tiền bất quá cũng là buôn bán thôi, mở một tiệm bánh bao không lẽ còn có thể dựng nên tiền đồ sao? Bất quá nếu cô nương dụng tâm như vậy, nàng ta cũng sẽ không hất nước lạnh cho Khương Cẩm. Chỉ lựa chọn xong nguyên liệu tốt, lại lôi kéo Khương Cẩm cùng Tống tẩu ôm hai cây vải về nhà chuản bị may y phục.
Ra khỏi tiệm vải, Khương Cẩm còn gặp phải Vệ tam lang, tiểu ca này mấy ngày rồi không thấy, thoạt nhìn có vẻ tiều tụy hơn một chút. Trong lòng Khương Cẩm có chút kỳ quái, nhưng vẫn chào hỏi, cười nói
“Vệ tam ca, một thời gian không gặp, huynh đây là vất vả đọc sách có đúng không nhìn có vẻ tiều tụy”
Thật ra suy đoán của Khương Cẩm không sai. Năm nay sẽ mở ân khoa, ngay cả thi hương cũng thi thêm một hồi. Vệ tam lang là tú tài, dĩ nhiên muốn hướng lên trên một bậc. Huống chi nếu hắn thành công…. Vệ tam lang nhìn thoáng qua Khương Cẩm, hắn cũng nghe qua chuyện nàng muốn tự chọn hôn phu, chính là loại ở rể…
Nhưng nếu hắn có thể thi đậu cử nhân, Khương cô nương đại khái cũng có thể suy xét lại chuyện gả cho mình rồi, chỉ là bên phía mẫu thân….
Vệ tam lang có rất nhiều lời muốn nói với Khương Cẩm, chỉ là không có cách nào thốt ra. Ánh mắt nàng trong suốt sáng ngời, không hề có ý gì với hắn, hắn vẫn là không nói nên lời.
Khương Cẩm chú ý đến bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, cũng lười đi đoán suy nghĩ hắn làm gì.
Nói ra Vệ tiểu ca này cũng là người tốt, đáng tiếc tính cách do dự không quyết đoán. Hơn nữa người mẹ kia của hắn, thật sự là khó ở chung, nhà hắn là quả phụ nuôi lớn, mẫu thân dĩ nhiên cường thế. Cho dù là ở hiện đại, cũng phải lo lắng sẽ là dạng mama boy (*Ly: ý chỉ dạng con trai nghe lời mẹ, cái gì cũng mẹ), huống hồ ở cổ đại đạo hiếu lớn hơn trời. Khương Cẩm cũng không nghĩ sẽ đi hỏi những vấn đề ngu ngốc như ngươi chọn ta hay chọn mẹ ngươi như vậy, trên cơ bản, mặc kệ nam nhân ngoài miệng nói cái gì, nhất định hắn vẫn chọn mẹ hắn.
Nàng đời này, kỳ thật cũng không phải nhất định lấy chồng. Trải qua chuyện xảy ra với Liễu Diệp vừa rồi, oán hận của nàng với Phủ định nam hầu cũng giảm đi không ít. Đương nhiên nếu Định nam hầu phủ có náo nhiệt để xem, nàng vẫn chấp nhận a.
Dù sao Khương Cẩm chờ sau này chuyện làm ăn phát triển, kiếm được nhiều tiền, nàng muốn đi tham quan khắp nơi. Lúc này núi song vừa định hình xong, không bị ô nhiễm phá hoại, cũng không có lực lượng canh phòng bảo vệ di tích ….. Người sống một đời, chung quy cũng chỉ muốn sống vui vẻ.
Cho nên Khương Cẩm cũng lười đi đoán ý Vệ tam lang, chỉ chào hỏi xã giao, thấy hắn rốt cuộc cũng không thể nói ra lời nên mang theo Liễu Diệp và Tống tẩu đi mất.
Liễu Diệp hơi ngốc nghếch, Tống tẩu thì lớn tuổi hơn, nàng ta cũng đã gả qua 2 lần, chuyện nam nữ vẫn là có chút hiểu biết. Thấy Vệ tam lang đã đi xa, nhẹ giọng nói với Khương Cẩm: “Ta thấy Vệ tiểu ca này có ý với cô nương a”
Khương Cẩm cười nói “Có ý hay không hắn không nói sao ta biết. Không nói tới hắn nữa, bên chỗ Tưởng nhị ca, lúc chúc tết không có ai ở nhà, ta muốn đưa qua đó một ít đồ vật để tỏ thành ý.”
Tống tẩu nghe vậy tưởng rằng Khương Cẩm xem trọng Tưởng nhị, nhỏ giọng nói: “Tưởng nhị công tử tuy rằng cái gì cũng tốt, nhưng mà địa vị hắn như vậy, cô nương đừng ôm hy vọng quá nhiều.”
Một câu nói này khiến Khương Cẩm bật cười, Liễu Diệp tốt bụng nhất, nghe xong cảm thấy không thoải mái, nói với Tống tẩu: “Những lời tẩu nói ta nghe không được, cô nương là dạng người ai cũng có thể xứng sao.”
Định nam hầu thế tử kia, lúc trước cô nương chính là người chủ động bỏ hắn đó.
Tống tẩu không biết Khương Cẩm chính là Định nam hầu thế tử phu nhân tiền nhiệm, bất quá Liễu Diệp răng dạy một câu như vậy cũng không nói nhiều nữa. Trong lòng nàng ta cũng hiểu rõ, tuy rằng Liễu Diệp cô nương ban đầu là làm nha hoàn, nhưng Khương Cẩm đối với nàng ta không khác gì muội muội, nên chuyển qua nói chuyện bác quái khác.
“Cô nương, người có nghe nói gì không, nghe nói thất hoàng tử lại muốn đính hôn. Lần này không biết là cô nương nhà ai xui xẻo.”
Vì ngay từ đầu Tưởng nhị là do thất hoàng tử phái đến hỗ trợ, cho nên Khương Cẩm đối với vị hoàng tử chưa từng gặp mặt này ấn tượng không tồi, cảm thấy có chút không cao hứng nói “Thất hoàng tử là người rất tốt, mấy loài đoán mệnh này nửa thật nửa giả, đoán chừng cũng là do vận khí không tốt. Ngươi rốt cuộc là từ đâ nghe được tin tức hồ ngôn loạn ngữ (*Ly: nói xằng nói bậy) như vậy?”
Tống tẩu nhìn thoáng qua Khương Cẩm, cẩn thận nói “Ta nghe người ở tiệm vải nói. Nghe nói bởi vì sợ bị tuyển làm Thất hoàng tử phi, rất nhiều cô nương gia ngay cả cửa cũng không dám ra, quần áo cũng vì vậy mà không bán được nhiều.”
“Lời là nói như vậy, nhưng vận khí của Thất hoàng tử này quả thật là không tốt”
Nếu nói ra, tin tức của tiệm tơ lụa vải vóc quả thật rất nhanh nhại. Tống tẩu phát hiện Khương Cẩm chỉ là có thiện cảm với Thất hoàng tử chứ không phải chán ghét chuyện bát quái thế này, liền thay đổi ngữ khí tiếp tục tám chuyện.
———————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!