Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà - Chương 3: Có công ăn việc làm ai mà không mong muốn.p2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà


Chương 3: Có công ăn việc làm ai mà không mong muốn.p2


Dương Khả Lạc nghe nam tử trung niên hô lớn.

– Khách sạn Nam Hải chúng ta tuyển người đây, hai tiểu nhị một đầu bếp. Ai hứng thú thì có thể tới làm việc, bao ăn bao ở, một tháng hai trăm văn. Nhắc lại, một tháng hai trăm văn…

Sao nghe cứ như rao hàng ý nhỉ?

– Thúc thúc, có thật là bao ăn bao ở không?

Dương Khả Lạc thử vận may, dù sao nàng cũng đang cần chổ ngủ qua đêm.

nam tử trung niên nhìn Dương Khả Lạc một lúc lâu rồi hỏi.

– Ngươi biết làm cái gì?

– Ta biết nấu ăn.

Nam tử trung niên gật gật đầu rồi bảo Dương Khả Lạc đứng qua một bên, chờ ông ta xem xem còn người nào nữa không, qua một lúc lâu có thêm năm sáu người nữa muốn tham gia. Lúc này nam tử trung niên mới thôi không đánh kẻng nữa mà dẫn đám người về khách sạn.

Nói tới khách sạn Nam Hải không ai mà không biết, khách sạn này rất nổi tiếng tại Dương thành nhưng cũng nổi tiếng về chế độ nghiêm khắc đối với người làm, nhưng lương thì khá hậu hĩnh. Mà khách sạn này một khi tuyển nhân viên thì toàn là tuyển những người từ nơi xa tới, chứ họ không tuyển người trong thành. Lý do gì thì vào cửa sau của khách sạn thì biết.

Tại hậu viện của khách sạn Nam Hải, Dương Khả Lạc và đám người chờ nhận việc đang đứng xếp một hàng dài, một nữ nhân trung niên, vận y phục dân thường, tay áo vén lên quá nửa, để lộ ra hai cánh tay trắng trẻo mập mạp. Trên tóc không cài một cái gì chỉ buột một cái khăn đơn giản. Khuôn mặt phúc hậu nhưng cũng không kém phần ranh mảnh, giảo hoạt.

Nàng ta đi qua đi lại trước mặt Dương Khả Lạc mấy vòng rồi nói.

– Tất cả các ngươi ai là người trong Dương thành thì bước ra khỏi hàng, khách sạn của ta chỉ tuyển những người sống và làm việc trong khách sạn để tránh việc những thông tin bị rò rỉ ra ngoài.

Đám người Dương Khả Lạc nhìn nhau, chợt một thanh niên lên tiếng.

– Tại sao lại không tuyển người trong Dương Thành?

– Như ta đã nói, để tránh việc thông tin của khách sạn bị truyền ra ngoài. Ta không thể tuyển người trong Dương thành, nếu ngươi muốn biết rõ hơn thì đi ra ngoài.

Ngay lập tức có hai nam tử đô con tiến tới xách gã thanh niên kia ra ngoài cửa. Nhìn cánh cửa đóng lại, Dương Khả Lạc âm thầm thở một hơi dài, nữ nhân trung niên lại tiếp tục.

– Để xem năng lực của các ngươi tới đâu, ta sẽ cho các ngươi thử một ngày làm việc ở đây, chiều nay ta sẽ trở lại xem xét. Những ai muốn làm trong nhà bếp thì đi theo ta. Những người còn lại theo lão Vương nhận việc đi.

Nói rồi nàng ta quay đầu đi trước, Dương Khả Lạc đi theo. Tới trước một gian nhà, mà bên trong tỏa ra từng đợt hương thơm lừng khiến Dương Khả Lạc mặc dù mới ăn xong liền cảm thấy đói.

– Ngươi tên gì?

Nữ nhân trung niên đột nhiên quay lại hỏi.

– Tiểu Lạc.

Nữ nhân trung niên gật gật đầu rồi không nói gì nữa. Tới cửa nhà bếp, thấy mọi người đang tất bật nấu ăn, nữ nhân trung niên nói lớn.

– Tất cả ngừng tay.

Mọi người đều dừng tay nhìn ra ngoài cửa. Một nam tử béo cầm con dao phay đi tới.

– Nhị nương, người mới hả?

– Có mới hay không thử việc liền biết. Các ngươi cứ làm việc nhưng chừa một chỗ cho cô nương này thử việc.

Nàng ta nói xong thì nhìn Dương Khả Lạc nói tiếp.

– Ngươi nấu món ăn về cá đi.

Dương Khả Lạc nhận được lệnh thì gật đầu, nàng để tay nải xuống cạnh cửa rồi bước vào trong, đứng trước “ bàn làm việc “ được chừa cho mình. Nàng nhìn những nguyên liệu tươi mới trên bàn, rồi một lu nước chứa đầy cá.

Tưởng nàng không biết cách vớt cá, một phụ bếp tốt bụng gần đó đưa cho nàng một cái giỏ suông bảo nàng lấy nó mà vớt.

Dương Khả Lạc cảm ơn rồi vớt ra một con cá trung bình, không to cũng chẳng nhỏ đặt lên bàn. Con cá thoát khỏi nước thì giãy đành đạch hòng mong muốn có thể quay lại. Nhưng một cây đinh nhọn, dài đã chặt đức ý niệm trong đầu nó, cây đinh cố định ngay đầu cá nên cho dù nó có giãy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi cái gọng kiềm kia, nó nhìn thấy một con dao nhỏ tỉa đi hết vảy trên người nó, một đường rạch dưới bụng nó, cơ quan nội tạng của nói bị con dao kia lôi ra hết. Ý thức sau cùng của nó là cả thân thể bị phân thành nhiều mảnh, buồn bực nó giãy thêm một cái nữa cho thỏa lòng số phận làm cá. Bi ai…

Cầm dĩa cá với cái đầu có hai con mắt trợn tròn, cái lưỡi nhỏ ti hí thè ra ngoài khiến cho linh hồn con cá đang trôi lửng thửng trên đầu những kẻ dã man bên dưới té xỉu.

Dương Khả Lạc chăm chú nhìn biểu hiện khi ăn của nữ nhân trung niên. Nói gì chứ, nàng từng đi thi ẩm thực và đoạt giải chẳng lẽ lại không đậu bài thi thử này sao.

Nữ nhân trung niên sau khi ăn miếng đầu tiên thì không nhịn được mà gắp miếng thứ hai. Nam tử béo thấy vậy cũng vươn tay gắp một miếng cho vào mồm nhai. Sau khi nuốt xuống, y liền vươn ngón tay cái tới trước mặt Dương Khả Lạc. Nữ nhân trung niên cũng gật gật đầu.

– Ngươi còn biết làm những món gì nữa?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN