Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 26: Tiến cung
Edit: Đào Sindy
“Bá gia. ” Quản sự phòng bếp mang vẻ mặt đau khổ đứng trước mặt Dung Hà: “Cách làm điểm tâm kia, chúng tiểu nhân sợ trong chốc lát không làm ra được.”
“Hử?” Dung Hà đang xem 《 Bắc Lữ Ký “, nghe được lời này của quản sự, thì ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Tại sao?”
“Điểm tâm này cần dùng nước ngâm ngự tiền Long Tĩnh nhào bột mỳ, dùng hoa hồng làm gia vị, dụng cụ nhào bột mì cần đặc chế, còn lồng hấp nhất định phải dùng trúc Tương Phi mới mọc làm thành, nước chưng điểm tâm phải thêm trên nửa muôi hoa lộ lúc sáng sớm, điểm tâm sắp lên nồi, cần đốt một đoạn nhỏ gỗ đàn hương, điểm tâm này làm xong, phí tiền phí công phu là chuyện nhỏ, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thu thập đủ nguyên liệu.”
Trong lòng quản sự phòng bếp âm thầm kêu khổ, từ trước đến nay Bá gia không nặng chuyện ăn uống, lần này khó được một lần bảo họ làm một món điểm tâm, bọn họ lại làm không được, thật sự là không mặt mũi nào đứng ở trước mặt Bá gia. Cũng không biết cách thức làm món điểm tâm này lấy ở đâu ra, ăn không chỉ là điểm tâm mà còn là bạc trắng bóng.
” Phức tạp như vậy.” Dung Hà có chút hiểu vì sao Ban Họa không nỡ mỗi một miếng điểm tâm rồi, thứ phí dụng cụ như thế, chỉ sợ Tĩnh Đình Hầu phủ cũng không phải ngày nào cũng làm: “Đã như vậy, cứ để đấy…”
Tiếng y ngừng lại, sau đó nói: ” Trước tiên thu thập đủ dụng cụ, từ từ suy nghĩ lại.”
Thấy Bá gia không có ý bảo bọn họ làm ngay lập tức, quản sự thở dài một hơi. Từ tối qua đến hôm nay, người trong phòng bếp suy nghĩ các loại biện pháp, nhưng làm ra cũng không phải là mùi vị đó, xem ra những thứ đốt tiền đó không biết tiết kiệm chút nào.
Quản sự thậm chí hoài nghi, người cho công thức này có ý khác, muốn làm hư Bá gia.
Chờ quản sự lui ra ngoài, Dung Hà khép lại《 bắc lữ ký ” trong tay, trong lúc nhất thời lại không biết nên xử lý bốn bản sách này như thế nào. Trên thực tế y đại khái có thể đem bản chép tay truyền đi, được người đọc sách trong thiên hạ khen ngợi, thế nhưng mà…
Lợi ích dễ kiếm, chân tâm khó cầu, suy nghĩ của Tĩnh Đình Hầu phủ người ta rất đơn giản, y lại có cảm giác không muốn cô phụ.
Dung Hà vuốt góc sách, những năm này Tĩnh Đình Hầu phủ chưa bao giờ nói ra bên ngoài mấy bản sách này tồn tại, như vậy y cũng giả vờ không biết. Hoàng Kim Ốc nhan như ngọc, liền để chúng nó nằm lặng yên chỗ này đi.
Đưa ra một tòa Hoàng Kim Ốc người Ban gia đều bề bộn nhiều việc, bởi vì đại thọ Trưởng Công Chúa sắp đến, người Ban gia vội vàng kiểm tra danh sách tân khách, kiểm tra các loại thức ăn trong yến hội, còn có quản sự đưa tới mấy gánh hát, gánh xiếc.
Ngày sinh tháng đẻ không tốt không chọn, tướng mạo không đẹp không vui cũng chẳng tuyển, truyền ra mặt trái chủ đề cũng không có gì, từng tầng từng tầng sàng lọc, cầm tinh tương khắc không muốn. Quản sự đã tuyển qua những người anh tuấn một lần, nhưng bọn họ vẫn muốn xem trước một lần.
Ngược lại Trưởng Công Chúa không nỡ để bọn họ bận rộn như vậy, thế nhưng bốn người Ban gia không cảm thấy như vậy, chỉ cần vật phẩm không cao hơn quy chế, bọn họ sẽ không vì vàng bạc mà đau lòng, nên tiêu, nên dùng, khiến không ít lão thái thái trong Kinh Thành rất ghen ghét. Lớn tuổi, trong nội tâm ai cũng muốn người trong nhà coi trọng mình, làm cho ồn ào náo nhiệt, nhưng mặt ngoài còn muốn giáo dục hậu bối, không thể xa hoa lãng phí, không thể quá phô trương.
Cho nên bọn họ đã hâm mộ Trưởng Công Chúa, lại cảm thấy người Ban gia có chút làm càn, chỉ là một buổi đại thọ, làm ra động tĩnh lớn như vậy, có hơi quá mức.
Nhưng bất kể những người khác thấy thế nào, người Ban gia ngược lại rất vui cười, một ngày chạy ba bốn lần đến phủ Trưởng Công Chúa, chọc cho Trưởng Công Chúa cả ngày cười không ngừng, cả tòa phủ Công Chúa đều đắm chìm trong tiếng cười cười nói nói.
“Thịt cua loại tốt nhất, trà ngon không có ta liền đi đến chỗ Hoàng Thượng xin.” Ban Hoài rất lưu manh, da mặt cũng rất dày, thường xuyên chạy đến nơi Hoàng Đế có trà ngon nước ngọt, trà ngự tiền Long Tĩnh dùng để làm điểm tâm cũng là lấy từ Hoàng Cung, cho nên loại trà này lại hài âm ngự tiền Long Tỉnh.
“Muốn, không cần thì phí. ” Âm Thị đánh dấu mười hai lạng lá trà: “Ông ta muốn danh, chúng ta liền muốn lợi, chúng ta không đi không chừng ông ta sẽ mất vui đấy.”
“Mười hai lạng?” Ban Hằng nhìn thoáng qua: “Mẫu thân, người muốn nhiều lá trà như vậy, lấy ra nấu trứng luộc nước trà sao?”
“Ta không muốn của ông ta một cân đã tốt lắm rồi. ” Âm Thị kín đáo đưa tờ đơn cho Ban Họa: “Con cùng phụ thân đi chung đi.” Về khoản khiến người khác yêu thích, nữ nhi của bà làm tốt hơn so với phu quân. Hoàng Đế thích việc lớn hám công to, thích nhất người khác thổi phồng ông.
Mắt Ban họa nhìn tờ đơn, phía trên ngoại trừ mười hai lạng trà ngự tiền Long Tỉnh, còn có huân hương, mấy nghệ trù, nàng cầm tờ đơn thăm dò: “Yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Mắt Ban Hoài nhìn sắc trời còn sớm, nói với Ban Họa: “Nữ nhi ngoan, chúng ta dọn dẹp một chút rồi tiến cung.”
Nửa canh giờ sau khi ăn trưa, từ trước đến nay Vân Khánh Đế luôn nghe ca khúc một chút, uống chút trà, tản bộ nhàn nhã, nghe thái giám báo lại, nói là Tĩnh Đình Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa cầu kiến, ông vừa sờ râu, liền đoán được ý đồ hai cha con đến.
“Tuyên.”
Hai cha con vào điện, hành lễ theo quy cũ, ngồi xuống.
Quả nhiên năm ba câu qua đi, Ban Hoài liền bắt đầu khóc than, đại ý là ông làm nhi tử vô năng, mừng thọ mẫu thân cũng không thể chuẩn bị cho bà chút đồ tốt, cầu bệ hạ cho ông một chức quan béo bở, ông muốn siêng năng làm việc, tranh thủ sang năm có thể khiến mẫu thân ông nở mày nở mặt, hãnh diện.
Vân Khánh Đế kém chút nữa thì giội ly trà lên mặt Ban Hoài, muốn đổi thực phẩm, so ra còn tệ hơn mấy tên mập kia, lời này trừ biểu đệ của ông, còn có ai dám ở trước mặt ông nói như vậy?
“Thủy Thanh à, bây giờ cô mẫu lớn tuổi, trẫm biết ngươi từ trước đến nay hiếu thuận, thực phẩm kém chẳng thể cho cô mẫu, chỗ ngươi thiếu cái gì, cứ việc nói cho trẫm, trẫm là biểu huynh sẽ giúp ngươi nghĩ cách. ” Vân Khánh Đế một mặt chân thành nhìn Ban Hoài: “Cô mẫu là trưởng bối của trẫm, trẫm cũng muốn lão nhân gia bà được hưởng một buổi đại thọ nở mày nở mặt.”
Ban Họa lập tức vung tay áo: “Phụ thân, nữ nhi cảm thấy bệ hạ nói đúng, ngài làm gì khổ cực làm việc như thế, chúng ta còn có bệ hạ đây.” Nói xong, nàng đứng dậy khẽ chào Hoàng Đế: “Thần nữ tạ bệ hạ ân điển.”
“Ngươi, nha đầu này, người trong nhà nói làm gì.” Vân Khánh Đế mười phần hưởng thụ ánh mắt sùng bái tín nhiệm của vãn bối, vung tay lên, lại thưởng cho Ban Họa một đống đồ vật mà các nước phụ thuộc tiến cống.
Ngoài cung Đại Nguyệt, Thái Tử Tưởng Chương đi đến trước cửa, thấy Vương Đức đứng ở bên ngoài: “Vương tổng quản, ta có việc cầu kiến phụ hoàng, mời Vương tổng quản thay ta thông truyền.”
“Nô tài bái kiến Thái Tử điện hạ. ” Vương Đức nhìn thấy Thái Tử, sau khi hành lễ giải thích nói: ” Lúc này Tĩnh Đình Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa đang yết kiến bệ hạ.”
“Biểu muội cũng tới à?” Ngược lại Thái Tử rất thích Ban Họa, bởi vì Ban Họa khi còn bé quá mức đáng yêu, cho nên hắn nhìn những muội muội trong cung đều chê bai, cặp mắt Công Chúa không đẹp bằng Ban Họa biểu muội, làn da Công Chúa không non mềm như biểu muội, cũng may tính cách hắn nhân hòa, chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, đối đãi với những phi tần sinh ra Công Chúa như nhau, mới không để trong cung Ban Họa gánh một đống thù hận.
“Đúng thế.” Vương Đức không dám làm loạn nói tiếp, người trong cung am hiểu nhất là tin đồn thất thiệt, chuyện không thấy, Thái Tử thuận miệng hỏi một câu, lỡ như mấy ngày nữa liền biến thành Thái Tử có ý với Phúc Nhạc Quận Chúa, vậy coi như xong.
Thái Tử Phi là đích trưởng tôn nữ Hữu Tướng, đoan trang hiền thục, rất có phong phạm quốc mẫu tương lai. Phúc Nhạc Quận Chúa thân phận cao quý, là tôn nữ Trưởng Công Chúa, đương nhiên sẽ không thể làm Trắc Phi Thái Tử, trong lúc này truyền ra cái gì, Thái Tử và Phúc Nhạc Quận Chúa ngược lại không có việc gì, bọn họ là những hạ nhân ở đây chỉ sợ không gánh nổi mệnh rồi.
Nghĩ như vậy, cha con Ban gia đi ra, nhìn thấy bộ dáng Phúc Nhạc Quận Chúa tươi cười, Vương Đức liền biết, nhất định là Hoàng Thượng lại ban thưởng cho vị Quận Chúa này rồi.
“Thái Tử điện hạ. ” Ban Họa nhìn thấy Thái Tử, hành lễ vạn phúc với hắn.
“Biểu thúc và biểu muội không cần đa lễ. ” Giả dối lên tiếng giúp đỡ: ” Cuộc đi săn mùa thu lần trước cũng không có bao nhiêu thời gian cùng biểu thúc và biểu muội nói chuyện, biểu muội nếu có thời gian, thì đến Đông Cung ngồi nhiều một chút.”
Ban Họa cười đồng ý, trong lòng lại có chút xem thường, nàng điên rồi mới đi Đông Cung, mấy nữ nhân Đông Cung phòng nàng như phòng trộm, cũng không biết bị bệnh điên gì.
Thái Tử vội vã đi gặp Hoàng Đế, cho nên không nói mấy câu, hai bên từ biệt lẫn nhau, sau đó Ban Họa liền gặp một người không muôn gặp.
Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!