Ta Có Dược A! - Chương 313: Thái Cổ vạn tộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Ta Có Dược A!


Chương 313: Thái Cổ vạn tộc


Edit: Cám ❤.

Người hướng dẫn cho Công Nghi Thiên Hành chính là thanh niên nho sam – đại sư huynh Hạ Tử Chương.

Khí tức người này công chính bình tĩnh, tính tình thoạt nhìn không tồi, lúc này mang theo tươi cười ấm áp dùng một con hoang cầm thật lớn trực tiếp đưa Công Nghi Thiên Hành đến một sơn cốc khổng lồ giống như quân doanh.

Công Nghi Thiên Hành nhìn xuống, phát hiện bên trong người đông như kiến nhưng không hề hỗn loạn, tiếng chém giết rung chuyển bầu trời, tràn ngập khí thế chiến đấu rực lửa, phi thường kinh người.

Trong đó có vô số cường giả, mỗi người đều tràn ngập sát khí giống như hung thú, hiển nhiên tất cả đều đã trải qua huấn luyện bồi dưỡng khắc nghiệt, đều là thân kinh bách chiến.

–– khó trách gọi là chiến nô.

Hà Tử Chương gót chân khẽ động, hoang cầm bay thẳng xuống đáp trên thạch đài cao lớn, đôi cánh dang rộng dường như che cả bầu trời, nhóm chiên nô đang huấn luyện cũng được đầu lĩnh kêu đình, an an tĩnh tĩnh đứng trên khoảng đất trống rộng rãi trước thạch đài.

Công Nghi Thiên Hành nhìn qua.

Ánh mắt y chợt lóe, trong lòng xẹt qua tia kinh ngạc.

Bề ngoài của những chiến nô này…. Rất kì quái a.

Bọn họ tuy rằng đều giống người bình thường một đầu hai tay hai chân, nhưng xét kỹ thì khác biệt rất lớn. Tỷ như một số có tai động vật, một số có sừng trên đầu, một số có đuôi phía sau, có một mắt có ba mắt, một số bàn tay có móng chim, bàn chân có móng thú, còn một số có đủ loại vảy trên người.

Đa số đều không phải nhân loại bình thường.

Hạ Tử Chương rất tri kỉ dò hỏi: “Tiểu sư đệ đến từ đại lục kề bên, có lẽ chưa thấy qua người dị tộc đi?”

Công Nghi Thiên Hành gượng gạo cười: “Vị trí xa xôi hẻo lánh, giống như ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Mong sư huynh chỉ giáo, giúp ngu đệ được hiểu rõ hơn.”

“Tiểu sư đệ chớ nói thế, đây là việc ta nên làm.”  Hạ Tử Chương hòa khí giúp y giải thích tỉ mỉ: “Để tiểu sư đệ được biết rõ hơn, thì tại Trung Ương đại lục này, ngoại trừ

Nhân tộc thuần túy giống như ngươi ta ra, còn có Thái Cổ vạn tộc cũng cùng sinh sống trên mảnh đất này.”

“Người ta đồn rằng vào thời Thái Cổ, trong thiên địa có rất nhiều tộc đàn sinh sống, trong đó Nhân tộc nhỏ yếu nhất, phải giãy giụa cầu sinh trong vô số hung tộc Thái Cổ. Ở thời đại đó, Nhân tộc chính là huyết thực được các chủng tộc khác yêu thích nhất, phát triển cực kì khó khăn. Bất quá Nhân tộc cũng là một chủng tộc trong thiên địa linh tú, tuy tuổi thọ ngắn ngủi, thể chất yếu ớt, nhưng khả năng sinh sản mạnh mẽ cùng ngộ tính vượt bật, dần dần xuất hiện người giác ngộ được sự cao siêu trong võ đạo, tìm ra con đường tu hành tối cao, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của những người này, Nhân tộc từ nhỏ yếu dần dần trở nên cường đại, cuối cùng giành được lãnh địa sinh tồn cho chính mình.”

Chỉ một thoáng, giống như có một bức họa cuộn tròn đã lâu đang chậm rãi mở ra trước mặt Công Nghi Thiên Hành, có vô số chủng tộc hoặc tàn sát hoặc cùng nhau sinh tồn, xuôi theo năm tháng trôi qua, sinh mệnh biến đổi vô tận.

Khi Hạ Tử Chương nhắc đến đoạn lịch sử này, trong mắt cũng ánh lên vẻ mê hoặc, nhưng hắn cũng không quên bản thân hiện tại là đang giải thích cho tiểu sư đệ nhà mình, liền tiếp tục nói: “Vốn dĩ thời Thái Cổ tộc đàn hỗn độn, cũng chẳng có hệ thống gì cả. Nhưng từ khi Nhân tộc quật khởi, thành lập nền văn minh thuộc về riêng mình, liền đem một số đồ vật tiến hành phân chia. Cảnh giới tu luyện, phân chia các loại tài nguyên khác nhau v.v…. Tất cả đều được đưa vào đây.”

“Sau khi Nhân tộc trở nên cường đại, liền không còn tồn tại như huyết thực nữa, mà có thể cùng các dị tộc khác phân chia thiên hạ. Nhiều năm qua, có rất nhiều chủng tộc va chạm dụng hợp cùng bang giao, cũng có rất nhiều chủng tộc kết hôn với nhau, cũng có vô số chủng tộc thông hôn cùng Nhân tộc. Về sau liền sinh ra rất nhiều hậu duệ có năng lực cùng diện mạo kì lạ, trải qua phát triển lâu dài liền hình thành tộc đàn của riêng mình, thậm chí không tìm thấy chút tương tự nào với mẫu tộc của họ trước đây.”

“Tới thời viễn cổ, Nhân tộc đã ổn định, nhóm dị tộc cũng liền có phân chia. Tỷ như ở Thái Cổ, chúng là những chủng tộc được lai tạo tự nhiên giống như nhân loại, nếu không bị diệt vong thì có thể gọi là Thái Cổ tổ tộc, trong đó có rất nhiều người vô cùng cường đại, cho dù không phải cường đại nhất thì cũng được truyền cho năng lực đặc thù. Hơn nữa, đã là tổ tộc cường đại nhất, cho nên bọn họ luôn tự cao rằng mình có huyết mạch thuần hậu, tự xưng là “chân linh tổ tộc”, còn những tộc đàn phát triển sau khi thông hôn thì gọi là “duệ tộc”. Các duệ tộc này trừ phi tự mình mạnh mẽ, nếu không thường phải phụ thuộc vào tổ tộc khác, duệ tộc như vậy thường thường đều là Nô tộc.”

–– Vì vậy, nhân loại cũng được coi như tổ tộc gì đó.

Đồng thời, những người có tướng mạo kì dị trong sơn cốc chính là các chủng tộc xuất thân từ Nô tộc, trở thành chiến nô riêng.

Nói đến đây, cơ bản đều đã giải thích không sai biệt lắm, Hạ Tử Chương mỉm cười chỉ xuống phía dưới: “Đây đều là những chiến nô được lựa chọn từ chủng tộc thiện chiến nhất, địa vị so với Nô tộc càng cao hơn, nếu Nô tộc chịu đem cường giả trong tộc ra cống hiến thì bọn họ sẽ càng nhận được thêm nhiều che chở. Tiểu sư đệ, ngươi rất nhanh sẽ đột phá Thoát Phàm, vì thế có thể chọn 300 chiến nô, nhiều nhất có thể chọn 1 vị Vũ Hóa cảnh, 10 vị Hợp Nguyên cảnh, 289 vị Thoát Phàm cảnh.”

Công Nghi Thiên Hành nghe xong, nhướng mày.

1 Vũ Hóa cảnh, 10 Hợp Nguyên cảnh…. Cái này tương đương với tất cả chiến lực cao cấp Kình Vân Tông sở hữu đi? Tại đây, cư nhiên chỉ có thể trở thành chiến nô của y?

Nghĩ đến đây, y đột nhiên hỏi: “Đại sư huynh, nếu là cảnh giới lần nữa gia tăng, vậy thì cảnh giới chiến nô….”

Hạ Tử Chương gật đầu cười nói: “Một ngày Nô tộc, cả đời Nô tộc, trừ phi tộc đàn xuất hiện cường giả Toái Không cảnh, nếu không ở Thập Tuyệt Tông ta vẫn là Nô tộc mà thôi. Tương tự, nếu trong Nô tộc của thế lực cấp Thanh Đồng xuất hiện cường giả Nhân Hoàng cảnh, bọn họ có thể rời khỏi Nô tộc. Tiểu sư đệ, ngươi là Thiên Kiêu mãn tinh của Thập Tuyệt Tông ta, mỗi khi cảnh giới tăng lên đều có thể lựa chọn chiến nô tương xứng với mình, tông môn nếu đã coi trọng ngươi, thì tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng.”

Công Nghi Thiên Hành hiểu rõ.

Kì thật chính là trong một tông môn hay thế lực gia tộc nào đó, thực lực của cường giả trong Nô tộc phải đạt đến mức có thể ngang bằng với người có chiến lực cao nhất của thế lực này, như thế tộc đàn của hắn mới có thể cùng ăn cùng ngồi với thế lực kia, thoát khỏi “Nô tịch”, bởi vì bọn họ đã có cao thủ che chở cho mình. Còn không thì cứ thành thật mà sống cảnh ăn nhờ ở đậu, xuất người xuất lực, không có tự do.

Trên đại lục này, quả nhiên vẫn là dùng võ vi tôn, người mạnh nhất tộc nếu không đủ thực lực, thì toàn bộ tộc nhân đều phải chịu thiệt thòi. Ngược lại nếu tộc đàn đủ mạnh, thì thiệt thòi chính là người khác.

Nói công bằng… Ngược lại cũng rất công bằng.

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành cười cười với Hạ Tử Chương: “Đa tạ đại sư huynh giải thích, ngu đệ đã hiểu.”

Hạ Tử Chương cũng nói: “Nếu đã thế, mời tiểu sư đệ chọn chiến nô.”

Sau đó, Hạ Tử Chương gọi quản sự nơi này đến, mang theo quyển danh sách thật dày, đem tất cả tộc đàn chiến nô có trong doanh cùng hết thảy sở trường của từng người đều giải thích kỹ càng tỉ mỉ.

Trí nhớ Công Nghi Thiên Hành rất tốt, cẩn thận nghe từng cái một, trong lòng cẩn thận phân biệt.

Thật lâu sau, Công Nghi Thiên Hành đã đưa ra quyết định, y nói thẳng: “Tế Khuyển tộc 30 người, Ngao Khuyển tộc 192 người, Phong Khuyển tộc 78 người. Trong đó Vũ Hóa cảnh để Ngao Khuyển tộc tự chọn lựa, Hợp Nguyên cảnh chọn 7 người Ngao Khuyển tộc, 3 người Phong Khuyển tộc.”

Hạ Tử Chương hơi ngạc nhiên: “Tiểu sư đệ, không lựa chọn những tộc khác sao, chỉ dùng chiến khuyển tộc?”

Công Nghi Thiên Hành gật đầu nói: “Tộc đàn nhiều không tiện quản lí, Tế Khuyển linh hoạt cơ biến, Phong Khuyển chiến ý cuồng bạo, Ngao Khuyển ổn trọng nhưng không mất đi hung mãnh. Hơn nữa chiến khuyển tộc giỏi nghe theo mệnh lệnh, trung thành đáng tin cậy, không quá nhiều tâm tư, ngu đệ chính là nhìn trúng những thứ này nên mới tin dùng.”

Hạ Tử Chương suy nghĩ một lúc, liền hiểu ý Công Nghi Thiên Hành.

Tuy rằng chiến khuyển tộc không phải chiến nô lợi hại nhất, nhưng đúng là chủng tộc trung thành nhất, tiểu sư đệ mới đến, chiến nô lựa chọn thực lực đều mạnh hơn y, nếu không thể đàn áp thì ngược lại sẽ không ổn –– đây không phải nói chiến nô dám không nghe mệnh lệnh chủ nhân, mà là tính khí mỗi Nô tộc đều khác nhau, phiền toái càng ít đương nhiên càng thích hợp.

Nghĩ như thế, Hạ Tử Chương đối với tiểu sư đệ nhiều thêm vài phần tán thưởng: “Nếu đã thế, tiểu sư đệ có thể đem chiến nô chọn cụ thể từng người một, sau đó ghi tên vào sổ là có thể giao người.”

Công Nghi Thiên Hành tự nhiên không có gì phản đối.

Rất nhanh, trong Nhung Khuyển tộc, các chiến nô từ ba nhánh phụ là Tế Khuyển, Phong Khuyển, Ngao Khuyển  đạt tiêu chuẩn đều bước tiến lên một bước, đi tới trước mặt Công Nghi Thiên Hành.

Nhìn qua, số lượng chiến nô mỗi nhánh cũng không nhiều lắm, chỉ hơn một ngàn mà thôi, bên trong cũng có đủ Hợp Nguyên cảnh.

Công Nghi Thiên Hành nhìn từng người một, không bao lâu đã chọn ra được 300 người có khí huyết sức khỏe dồi dào, mà 300 người này –   đã bao gồm cường giả Vũ Hóa cảnh bên trong, bọn họ lần nữa tiến lên làm lễ bái với Công Nghi Thiên Hành.

Ngay sau đó, danh sách cùng 300 nô ấn đều được Công Nghi Thiên Hành thu hồi, 300 chiến nô này từ nay về sau đều thuộc về Công Nghi Thiên Hành.

Hạ Tử Chương hỏi: “Tiểu sư đệ kế tiếp muốn chọn gì?”

Công Nghi Thiên Hành hơi suy tư: “Đi chọn quặng mạch.”

Hạ Tử Chương giật mình.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: “Chọn xong cái này, lại chọn núi cũng Nô tộc cũng không muộn a.”

Hạ Tử Chương phân phó quản sự đem 300 chiến nô dàn xếp xuống, dứt khoát lưu loát dẫn Công Nghi Thiên Hành đến thẳng đến sơn mạch.

Cứ thế bận rộn mất cả một ngày.

Mãi đến tận tối, những thứ cần cấp cho Công Nghi Thiên Hành mới được y chọn lựa xong.

Công Nghi Thiên Hành ngồi trong đại điện do Thập Tuyệt Tông kiến tạo cho mình, phía trước hai bên trái phải chen chúc đầy người, họ đều là Nô tộc y vừa mới chọn lựa ra, thủ vệ bên ngoài ngược lại đều là chiến nô của y.

Tiếp theo, y cũng không nói thêm gì, chỉ gọi người mang đến một ít giấy bút, trước mặt mọi người bắt đầu vẫy bút.

Cả điện yên tĩnh.

Nhóm nô tộc không hiểu, cho nên yên tĩnh chờ đợi, bọn họ e sợ sẽ quấy rầy đến chủ nhân Thiên Kiêu của mình.

Không lâu sau, âm thanh sột soạt dịu xuống.

Tay Công Nghi Thiên Hành rung lên, liền đem tờ giấy tre cao bằng một người giũ ra, để lộ gương mặt trên đó.

Đây là một thiếu niên dáng người hơi gầy, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng hai mắt đen trắng rõ ràng, đôi môi khẽ mỉm cười, ngược lại mang theo vài phần linh động.

“Việc các ngươi cần làm bây giờ là thay ta tìm được người này.”

__________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN