Ta Có Dược A!
Quyển 1 - Chương 3: Từ từ đi đến con đường phía trước
Trong trí nhớ Tề Thiên Hữu, nơi này gọi là Thiên Võ Đại Lục, Luyện đan sư phân thành có phẩm cấp và không có phẩm cấp. Phàm là có thể luyện chế ra đan dược thì chính là luyện dược sư có phẩm cấp, còn chỉ luyện ra dược thủy không thể hợp thành đan dược chính là không có phẩm cấp.
Mà cấp bậc đan dược đều gọi là Nhân Đan, chia làm tam đẳng, đều vì Võ Giả phục vụ.
Cố Tá gật gặt đầu.
Rất tốt, thị trường không nhỏ đâu a..
Võ giả chia làm Hậu thiên và Tiên thiên. Trên Tiên thiên còn có một cảnh giới gọi là Thoát Phàm Cảnh – ý nghĩa như tên. Thoát phàm cảnh chính là thoát khỏi cảnh giới của phàm nhân, thọ mệnh gấp bội. Bình quân tuổi thọ trên cả đại lục này là một trăm năm mươi tuổi, nó có thể tìm được dược liệu trân quý, mời luyện đan sư cao cấp luyện ra Thọ Nguyên Đan, tánh mạng còn có thể càng thêm lâu dài.
Hơn nữa, một võ giả thọ càng cao thì có thể che chở cho gia tộc càng lâu, làm cho gia tộc bồi dưỡng thêm ra nhiều nhân tài mới. Cứ tích lũy qua mỗi thế hệ, mới có thể bồi dưỡng ra một thế gia cường đại.
Cho nên nói, ba cấp bậc Nhân Đan có thể tương đương ba cấp bậc của luyện dược sư và ba cảnh giới của Võ giả
Có thể luyện chế Nhân Đan hạ cấp là Luyện dược sư cấp thấp, đan dược luyện ra thích hợp với võ giả cảnh giới Hậu thiên. Luyện ra Nhân Đan trung cấp thì ứng với Luyện dược sư trung cấp, thích hợp với Võ giả cảnh giới Tiên Nhân. Còn có thể luyện chế ra Nhân Đan cao cấp, thì chính là Luyện đan sư cao cấp, chỉ có bọn họ mới có thể ngẫu nhiên luyện chế ra Thiên nhân đan phù hợp với Thoát phàm cảnh giới.
Cũng như Tề Thiên Hữu, hắn năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi đã có thể luyện chế ra dược thủy. Hơn nữa hắn cũng đã thử qua hợp đan, tuy rằng thất bại nhưng không thể nghi ngờ chỉ cần cho hắn thêm hai năm liền có thể thành công hợp đan, trở thành Luyện dược sư cấp thấp. Tề Phong tuy rằng cũng có tư chất Luyện dược sư, nhưng lại kém xa so với Tề Thiên Hữu. Trước mắt luyện chế dược thủy còn thường xuyên thất bại, làm sao so với được Tề Thiên Hữu luyện mười lần dược thủy thì đã có bảy tám lần thành công đâu?
Đây cũng là nguyên nhân mà Tề Phong ghen ghét Tề Thiên Hữu.
Vấn đề hiện tại là…
Tề Thiên Hữu thật sự luyện chế ra dược thủy, Cố Tá cũng nhìn kĩ quá trình hắn luyện chế, rất phức tạp và vô cùng chậm. Có đôi khi qua một ngày mới chỉ luyện ra một phần dược thủy mà thôi. Càng không cần nói đến kí ức cùng thực tiễn căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cố Tá trước nay không tiếp xúc qua luyện dược, hơn nữa nghĩ lại cũng biết, hệ thống nói trong quá trình luyện chế sẽ sinh ra dược khí, nhưng dược khí là cái ý khỉ gì a, khẳng định không phải tùy tùy tiện tiện có thể có được.
Cái này…. Hắn làm sao mới có thể thu phục?
(3Tee: tư đây sẽ để Cố Tá là “hắn”, không “cậu” nữa ha…)
Trong lòng Cố Tá nhất thời có chút bi phẫn, nhịn không được hướng hệ thống kháng nghị: Nói có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ đâu? Thân phận hiện tại ta đào đâu ra Dược châu, dược liệu cũng đều không chạm tới được, liền muốn như thế nào luyện dược? Trong thời gian một tháng, ngươi đây là ép ta đi tìm chết ư?
[ Thỉnh chủ nhân nghiêm túc học tập tâm pháp, sử dụng tốt nhiệm vụ đạo cụ. Tề Thiên Hữu thủ pháp yếu kém không chịu được, chủ nhân nên tham khảo «Thủ Quyết Luyện Dược Sơ Cấp » ]
Cố Tá bình tĩnh lại: cho nên nói, ta cần làm là học tập đạo cụ cùng tâm pháp ngươi cho ta, kí ức cua Tề Thiên Hữu chỉ để ta hiểu rõ hơn về thế giới này, có đúng không?
[ Đúng vậy, chủ nhân. ]
Cố Tá có chút vô lực.
Được rồi được rồi, dù sao hắn cũng muốn mượn thân phận Tề Thiên Hữu dùng… Sau đó lại hỏi: Ngươi vừa rồi nói chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ, hiện tại hệ thống nhận chủ, vậy có còn ngủ say nữa hay không?
[ Trong một tháng, chủ nhân nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể tiếp tục duy trò hệ thống vận hành. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống tự hủy. ]
Cố Tá: “…”
Cho nên đây là mạt sát!
Hệ thống này cũng thật đủ tàn nhẫn, căn bản là đang nói “Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ hai ta cùng đi chết” đi…. Thật sự muốn nháo đến thảm thiết như vậy hử? Ai muốn cùng một cái hệ thống ngươi đồng quy vu tận a!
Bỏ đi, học thì học
Phải a phải a, hắn chính là không muốn chết! Hắn còn phải quay về tìm ba ba a!
Cố Tá xoa xoa gương mặt cứng đờ: Hệ thống đem đạo cụ cho ta.
Tâm pháp gì đó, trước bỏ qua một bên, chờ hắn chậm rãi nghiền ngẫm.
Ngay sau đó, trong tay Cố Tá liền nhiều ra bốn quyển thư tịch, thoạt nhìn rất cổ xưa, sau khi mở ra, câu chữ bên trong đều là chữ chép tay. Nếu không phải Cố Tá đối với dược liệu nhạy cảm, từ nhỏ đã theo ba ba hắn gặm những tác phẩm vĩ đại này, hiện tại liền không có khả năng quen với việc không có dấu chấm câu đâu.
Cũng may trước mắt xem như là không có vấn đề…
Cố Tá rất thông minh, đặc biệt là phương diện y thư*, cơ hồ như đã xem là không quên, mà hiện tại có thể là do phúc lợi của hệ thống, hắn phát hiện trí nhớ của mình so với trước kia càng tốt hơn. Chờ hắn xem xong mấy quyển cổ tịch, một chữ cũng không quên, tất cả đều ghi tạc trong đầu hắn.
*sách thuốc
Rất nhanh, hắn từ bên trong có được tin tức hữu dụng.
Đầu tiên là khái niệm Luyện Dược Sư.
Không giống với trong ấn tượng của Tề Thiên Hữu về Thiên Võ Đại Lục, theo cách nói của «Thủ Quyết Luyện Dược Sơ Cấp », luyện dược chia làm ba bộ phận là đan dược, dược thủy, và dược thiện. Cả ba đều rất phức tạp, đồng thời quan trọng như nhau.
Dược thiện chủ yếu điều trị tinh tế, dược thủy trị gốc rễ của bệnh tật, đan dược chủ yếu hiệp trợ tu luyện. Mặc kệ là loại nào, khi luyện chế đều sử dụng thủ pháp không giống nhau, mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất.
Luyện Dược sư trên Thiên Võ Đại lục, cái gọi là dược thủy, hợp đan kì thực đều thuộc về một loại luyện đan trung cấp. Những dược thủy đó là một phần trong quá trình luyện đan, bên trong tràn ngập tạp chất, nếu là chữa bệnh hoặc trợ giúp Võ giả tu luyện đương nhiên tác dụng không lớn, so ra vẫn kém đan dược chân chính.
Cho nên, cái gọi là Luyện dược sư,chẳng qua là Luyện đan sư mà thôi.
Trước mắt trên «Thủ Quyết Luyện Dược Sơ cấp » ghi lại có ba loại thủ quyết luyện dược, phân ra là luyện chế đan dược ‹Tiểu Trích Tinh Cửu Quyết ›, luyện chế dược thủy ‹Tiểu Hàn Mai Du Lộ Quyết ›, cùng với luyện chế dược thiện ‹ Tiểu Nhu Cốt Phân Hoa Quyết ›.
Cố Tá liền xem tới, mỗi loại thủ quyết đều rất phức tạp, nhưng nghe nói chúng vẫn là đơn giản nhất – hắn không thể không lần nữa hoài nghi: Cái này có thể trong thời gian ngắn học được a?
Về phần ba cuốn sách khác, may mắn chỉ là phương thuốc. Phương thuốc dân gian cùng dược thiện, bao gồm tác dụng cùng liều lượng… Chờ hắn học được ba loại thủ quyết, liền đem chúng ra luyện tập.
Nhưng hắn buồn bực chính là, muốn dùng ba loại thủ quyết luyện dược cần phải học nhập môn ‹Dược Thiên Tâm Pháp›, nếu không nguyên khí không đủ, thời điểm bấm thủ quyết không kiên trì được căn bản không có cách nào luyện dược.
Không có biện pháp, cuối cùng vẫn là phải tu luyện tâm pháp trước tiên.
Cố Tá liền nói: Trước đem mấy quyển sách này thu lại trước đi.
[ Vâng, chủ nhân. ]
Ngay sau đó những quyển sách trên tay Cố Tá biến mất.
Cố Tá có chút ngạc nhiên: Ngươi đặt chúng nó ở đâu a?
[ Hệ thống có trữ vật cách, có thể đặt vật chết cùng vật sống chưa khai trí, thỉnh chủ nhân tư mình trải nghiệm. ]
Cố Tá sửng sốt.
Sau khi hệ thống nhận chủ, hắn cảm thấy cùng hệ thống liên hệ rất chặt chẽ, nhưng lại không phát hiện ra còn có điều ảo diệu khác. Sau khi được hệ thống nhắc nhở, hắn lấy lại bình tĩnh liền bắt đầu nổ lực tiếp xúc liên hệ mỏng manh kia.
Quả nhiên, hắn dần dần cảm giác được, ở trong đầu hắn có mười hai hắc động giống nhau, đó có phải là trữ vật cách hay không?
Sau đó hắn lại cố gắng nghĩ đến những hắc động đó, cư nhiên thật sự “xem” thấy a. Ở hắc động thứ nhất có đặt mấy quyển sách cổ, mà không gian ở đó vô cùng lớn, hẳn là để nhiều thêm nữa cũng không có vấn đề đi? Nếu đã như vậy, trữ vật cách thứ nhất này hắn liền dùng làm kệ sách, về sau nếu còn nhận được sách cổ từ hệ thống, cứ đặt ở đây là tốt nhất.
Cố Tá chuẩn bị trải nghiệm một chút: Hệ thống, ngươi hiện tại đừng cử động.
[Tuân lệnh, chủ nhân. ]
Cố Tá bắt đầu muốn đem ‹Tiểu hàn mai du lộ quyết › lấy ra, rất nhanh như có thứ gì đó nhẹ nhàng kích thích trong đầu hắn, trong tay lập tức xuất hiện quyển thủ quyết, hắn lại như cũ mà thu hồi, đồng thời cũng có cảm giác như lúc nãy, quyển thử quyết liền trở lại trong hắc động.
Hắn hài lòng
Nói cách khác, hắn về sau ra cửa không cần mang theo hành lí, muốn thứ gì đề đem đặt hết vào chỗ này.
Chờ Cố Tá đem chức năng của hệ thống hiểu biết không sai biệt lắm, hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, liền chọn một chỗ dựa theo những gì trong tâm pháp chuẩn bị tư thế bắt đầu tu luyện.
Hắn vẫn còn chưa có ngộ ra được cái gì, nhưng trước có thể thử xem.
Chỉ là từ khi Cố Tá xuyên qua đến nay đều rất bận rộn, hiện tại cũng không may mắn có thể an tâm nghiên cứu.
Ở bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân nặng nề, sau đó dừng lại trước cửa phòng, bắt đầu gõ cửa: “Thiên Hữu thiếu gia, bữa tối đưa tới, mau mở cửa!”
Nghe có vẻ như là một người hầu, nhưng nói chuyện một chút cũng không khách khí a. Thánh phụ Tề Thiên Hữu không để ý, nhưng từ trong trí nhớ của hắn Cố Tá có thể nhìn ra được.
Từ trước đến nay, đều gọi Tề Thiên Hữu là “Thiên Hữu thiếu gia”, mà các thiếu gia trong dòng chính đều có xếp thứ tự, chứng tỏ đó mới là người trong nhà… Cũng chỉ có cái tên đầu đất Tề Thiên Hữu là nhìn không ra.
Nghĩ một chút khí nóng đã bốc lên, nhưng Cố Tá cũng không có thời gian mà đi khó chịu.
Ánh mắt hắn “xoạt” một cái dừng trên thi thể Tề Thiên Hữu, cảm thấy cả người đều không tốt. Nếu hắn không mở cửa người nọ sẽ xông vào, vậy thi thể phải làm sao bây giờ?
[ Trữ vật cách. ]
Cố Tá nín thở, theo bản năng mà thu vào.
Trong chớp mắt, trên giường đã trống không, mà trong đầu hắn tại trữ vật cách thứ mười hai, có một cổ thi thể an an tĩnh tĩnh mà lơ lửng.
Đồng thời cửa cũng bị mạnh mẽ đẩy ra.
Cố Tá thở phào nhẹ nhõm.
Thật nguy hiểm….
Hắn quay đầu, thấy một thiếu nữ áo váy xanh biếc
Trong trí nhớ Tề Thiên Hữu, thiếu nữ này gọi Thúy Nga – thị nữ bên người đương gia chủ mẫu, trước kia đối hắn ôn ôn nhu nhu, mà từ sau khi hắn xảy ra chuyện vẫn cứ ân cần đưa cơm cho hắn, là một nữ hài tử không tồi.
Nhưng khi Cố Tá nhìn rõ người, cũng chỉ có thể ở trong lòng “Ha hả”
Thúy Nga diện mạo xinh đẹp, đáng tiếc một mắt lại treo trên mi, tướng mặt nghiêm khắc đến có chút cay nghiệt, hiện tại trong cặp mắt kia liền mang theo khinh miệt.
Ánh mắt của Tề Thiên Hữu… Thật ra không ra sao cả…
Bất quá, Cố Tá vẫn bắt chước biểu hiện của Tề Thiên Hữu, lộ ra nụ cười suy yếu: “Thúy Nga, ngươi đã đến rồi.”
Thúy Nga khinh miệt thì khinh miệt, nhưng vẫn mềm mại bước tới, rất nhanh đặt một khay chứa đầy năm sáu đĩa đồ ăn bày ra trên bàn, phát ra từng tiếng giòn vang.
Cố Tá cảm thấy, ở thời đại này toàn người luyện võ, sức lực hiện tại của hắn đại khái còn không bằng một nha đầu trong thế gia a TAT.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!