Ta Có Dược A! - Quyển 1 - Chương 36: Làm chút cống hiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Ta Có Dược A!


Quyển 1 - Chương 36: Làm chút cống hiến


Edit: Tracy

Tiếng gió hô hô bên tai, Cố Tá cảm thấy da đầu bị thổi đến tê dại, mắt nhìn chằm chằm mặt đất đang cách xa mình, cây cối hai bên cơ hồ bị kéo thành một cái dây nhỏ – có thể thấy được tốc độ kim chủ cực nhanh. Đại khái không đến một phút, kim chủ ngừng lại, sau đó y thả người nhảy, cả hai đều ở trên cây.

Cô Tá bị đặt trên một cành cây.

Công Nghi Thiên Hành đặt một ngón tay trên môi, ra dấu im lặng.

Cố Tá phản xạ có điều kiện che miệng lại, gật gật đầu.

Công Nghi Thiên Hành lộ ra biểu tình vi diệu, bộ dáng có chút muốn cười.

Cố Tá biết kim chủ chính là muốn cười nhạo hắn, cũng hắn cũng hết cách a, phải biết rằng hắn chưa từng gặp qua hoang thú, một khi không cẩn thận kêu ra tiếng thì làm sao bây giờ?

Công Nghi Thiên Hành cũng biết được phần nào suy nghĩ của hắn, thấy vậy cũng không nói nhiều, quay người gót chân vừa động, cả người giống như một con chim lớn, bay lượn dừng trên một cây đại thụ khác.

Cố Tá nhìn mà không chớp mắt.

Chiêu thức này hắn nhận ra a! Cái này được gọi là “Thiên Ưng Bộ”, là thân pháp tương đối đặc thù, Võ giả cảnh giới Hậu Thiên có thể mượn lực lướt đi.

Lúc này đúng là không có gì thích hợp bằng chiêu thức này.

Công Nghi Thiên Hành quan sát một lượt, lần thứ hai sử dụng Thiên Ưng Bộ, từ trên đánh xuống phía hoang thú đang gặm cỏ trong bụi cây gần đó.

Hoang thú kia thoạt nhìn hình dạng như lợn, toàn thân lông đỏ như lửa, ranh nanh dài tới một thước, rất là xấu xí. Giờ phút này nó đang gặm đến cao hứng, lực chú ý xung quanh cũng ít đi, bởi vậy chỉ trong chớp mắt, Công Nghi Thiên Hành dừng trên lưng nó, biến chưởng thành quyền, trực tiếp đánh ngay đỉnh đầu.

Cố Tá khẩn trương đến ngừng thở.

Sức lực kim chủ rốt cuộc là nặng bao nhiêu nhỉ? Tảng đá dùng để thí nghiệm trong biệt hình như lên đến hai ngàn cân… Cử tạ ở hiện đại nhiều nhất cũng chỉ hai trăm cân, sức lực kim chủ gấp mười lần cứ như vậy đập vào đầu hoang thú, hẳn là không có vấn đề gì đi?

Công Nghi Thiên Hành thực ra chỉ muốn thử một chút, một quyền vừa rồi cũng không dùng hết mười phần sức lực, nhưng dù như vậy, hoang thú kia đầu bị một đòn nghiêm trọng như vậy cũng gào rống lên một tiếng, thân thể hơi lay động không ngừng nảy lên, tựa hồ muốn đem địch nhân trên lưng hất xuống đất.

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành nắm đúng lực đạo, hai chân kiềm lấy sống lưng hoang thú, lần nữa dùng quyền đánh lại vào chỗ cũ – liền nghe thấy tiếng “ầm ầm” vang lớn, đầu hoang thú kia bị thủng một lỗ máu to.

Cố Tá theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, lại chớp chớp mắt.

Một quyền này của kim chủ…. Đủ tàn nhẫn a!

Hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của y.

Hoang thú bị đánh vỡ đầu, tánh mạng đương nhiên cũng đi tong, bởi vậy chân nó liền lảo đảo, hướng bên cạnh ngã xuống.

Công Nghi Thiên Hành sớm có chuẩn bị, cả người nhảy lên, ổn định vững chắc mà đứng ở một bên.

Sau đó y rút một mảnh vải gấm ra từ tay áo, lau lau tay phải bị nhuộm một mảng máu đỏ tươi, xong tùy ý ném sang một bên, ngẩng đầu nhẹ nhàng cất tiếng: “A Tá, ngươi xem như vậy có đủ ăn chưa?”

A Tá ho nhẹ một tiếng: “…Quá đủ luôn.”

Công Nghi Thiên Hành thấy thế cười, lại thả người lên trên, thuận tay đem Cố Tá kẹp lấy, đặt ở trên mặt đất.

Cố Tá có chút tò mò hỏi: “Thiên Hành công tử, một con hoang thú lớn như vậy, chúng ta làm sao mang đi?”

Công Nghi Thiên Hành khóe miệng hơi cười: “A Tá yên tâm.”

Kế tiếp, Cố Tá liền biết cái gì gọi là yên tâm rồi.

Kim chủ nhà hắn trực tiếp dùng dây mây đem hoang thú kia cột lại, cõng phía sau lưng, mà Cố Tá dù tư thế có khác nhưng chung quy vẫn bị y kẹp trong tay, cũng không có gì vướng víu….

Sau đó lại là tiếng gió hô hô bên tai, Cố Tá còn chưa kịp phản ứng, thấy trước mắt là cảnh vật quen thuộc, chính là chỗ ban đầu họ xuất phát. Nhìn tốc độ này của kim chủ, cho dù sau lưng vác thêm một hoang thú lớn cũng không chậm hơn so với lúc đi.

Mà hai người Hứa Văn Hạt cùng Long Nhị đã bố trí tốt bẫy rập, dựng xong lều trại, ngay cả lửa cũng được thêm chút củi, càng cháy lớn hơn.

Cố Tá bị kẹp xách đi như vậy, có chút ngượng ngùng liền giẫy giụa một chút.

Công Nghi Thiên Hành nhận được ám chỉ, rất sảng khoái mà buông lỏng cánh tay.

Cố Tá lập tức nhảy xuống.

Lúc sau, Công Nghi Thiên Hành cũng đem hoang thú quăng xuống chỗ bên cạnh.

Hứa Văn Hạt tán thưởng nói: “Công tử thân thủ thật tốt.”

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi nhướng mài, cũng không nhiều lời.

Bất quá cũng chỉ là một cái hoang thú Đoán Cốt Cảnh mà thôi, y là võ giả Ngưng Mạch cấp hai, theo lý cũng là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu được thuộc hạ khen tặng, y cũng rất hưởng thụ.

Cố Tá ngồi xổm bên cạnh, đối với lời nói của Hứa Văn Đạt rất tán đồng.

Hắn đi theo kim chủ, một mặt chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ kim chủ chém giết, mặt khác cũng muốn nhìn xem chính mình đối mặt với hoang thú có sợ hãi hay không. Kết quả là hắn bị đặt ở trên cao, kim chủ không đợi hắn kịp nhìn rõ hoang thú kia, còn chưa cảm nhận được sợ hãi đã đem hoang thú kia chụp chết.

Hơn nữa, kim chủ hoàn toàn thích ứng được a!

Hắn cảm thấy chính mình vốn dĩ sẽ sợ hãi hoang thú, nhưng khi nhìn thất kim chủ nhanh nhẹn động thủ liền biến thành kinh ngạc cảm thán… Thật là không nói nên lời!

Cố Tá lại thở dài.

Hắn là được kim chủ mang theo để học tập thêm kiến thức, nhưng hắn có tác dụng gì ha? Cũng chẳng có gì để phát huy. Sau đó ánh hắn lại phiêu đến dừng trên hoang thú, một giọt máu rơi xuống cũng không dính trên người kim chủ.

Đúng rồi, hắn lại nghĩ đến “Vì sắc đẹp của kim chủ” nên góp một phần sức lực.

Chỉ là…hoang thú này hắn không biết a!

Đến lúc này Cố Tá chân chính mới biết được, kiến thức hắn có được, thật là quá thiếu hụt.

Suy nghĩ, Cố Tá nhìn đống lửa đang cháy càng thêm lớn, Long Nhị đã chuẩn bị nướng thức ăn, liền vội vàng nói: “Hứa tiên sinh, ngươi biết đây là hoang thú gì không?”

Hắn vẫn có chút cẩn thận.

Đã có người dẫn đường bên cạnh, có một số việc không nhất thiết thì vẫn không nên hỏi kim chủ, tuy hắn vẫn thấy kim chủ là người không gì không biết….. Nhưng dù sao cũng là lần đầu kim chủ ra ngoài, nếu hỏi kim chủ lại không biết, đó chẳng phải là làm mất mặt kim chủ sao? Còn không bằng trực tiếp hỏi Hứa Văn Hạt.

Công Nghi Thiên Hành khẽ cười, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.

Cố Tá phát giác, cười gượng hai tiếng.

Hứa Văn Hạt bên kia quả nhiên trả lời: “Con này là Liệt hỏa hoang trư, bình thường khi mới sinh ra đã sánh với võ giả cảnh giới luyện huyết, chờ sau khi thành niên, có thể so với võ giả cảnh giới Đoán cốt, sau này có thể tiếp tục đột phá hay không, còn phải dựa vào tư chất cùng vận may của nó.”

Cố Tá nghe xong, lại nhớ tới.

Trước đó do hắn không biết đó là Liệt hỏa hoang trư nhưng giờ biết rồi, thì cũng đã nhớ ra. Trong đơn thuốc của hắn, có nhiều cái cần dùng đến thịt làm nguyên liệu nấu, trong đó có vài toa là lấy thịt hoang trư này làm nguyên liệu chính, thích hợp dùng cho Hậu Thiên võ giả.

Nếu đã vậy, giờ hắn cũng nên bộc lộ tài năng đi?

Tuy những phương diện khác hắn không có bản lĩnh gì, nhưng nói về chế thuốc, hắn vẫn có chút tin tưởng.

Đã quyết định, Cố Tá quay đầu, hai mắt long lanh phát sáng nhìn kim chủ nhà cậu.

Công Nghi Thiên Hành có chút buồn cười: “A Tá có chuyện gì, cứ nói đi.”

Cố Tá thẳng thắn nói: “Bữa tối của Thiên Hành công tử, để ta làm được không?”

Công Nghi Thiên Hành nhếch môi: “Đương nhiên là được, vậy làm phiền A Tá thể biện tài năng vậy.”

Cố Tá có chút thẹn thùng: “Ta sẽ cố hết sức.”

Sau khi đáp lời, hắn giả vờ tới phía sau xe ngựa, nhanh chóng lấy ra đủ loại nồi niêu cùng đủ loại dược liệu – đương nhiên, mấy thứ đó đều được hắn để trong trữ vật cách, rất nhiều người bên cạnh kim chủ, nhưng cũng chỉ có người trung thành nhất như Long Nhất và Long Nhị mới biết hắn cũng có trữ vật cách. Hiện tại phải che giấu, đương nhiên cũng vì còn chưa hiểu rõ Hứa Văn Hạt.

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn cẩn thận như vậy, cũng rất hài lòng nở nụ cười.

Ngay sau đó, Cố Tá bắt đầu “băm chặt nấu heo”.

Kỳ thật là sử dụng Tiểu Nhu Cốt Phân Hoa quyết mà hắn đã vô cùng nhuần nhuyễn, từ đó diễn hóa ra một loại đao pháp, chuyên dùng để sơ chế các nguyên liệu nấu ăn. Khi mỗi đao được khai triển ra, đều mang mang theo một loại tự nhiên, nếu nhìn kỹ, thủ thuật của đao pháp này, vô cùng giống với thủ quyết mà cậu sử dụng.

Cố Tá tập trung tinh thần, đại khái qua khoảng một khắc đồng hồ, tất cả bộ phận hữu dụng trên người liệt hỏa hoang heo, đều bị hắn cắt xuống, chia thành vài cặp, phân đều cất đi.

Vì bọn họ cũng không thiếu tiền, Liệt hỏa hoang trư cũng không phải hoang thú trân quý đặc biệt gì, nên mấy thứ như da lông gân cốt mắt gì đó, đều bị vứt đi. Mà phần lớn nội tạng có chứa hỏa độc của nó, trừ phi có cách tiêu trừ toàn bộ, nếu không sau khi ăn sẽ bị lây nhiễm hỏa độc, nhất là hỏa ở tim, bên trong cất chứa hỏa lực tinh thuần, nên hỏa độc cũng mạnh mẽ nhất.

Cố Tá lo lắng cho thân thể kim chủ nhà mình, nên không muốn dùng mấy thứ đó, sau khi suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn dùng tới. Tuy thịt Liệt hỏa hoang trư thuộc thuộc tính hỏa, nhưng đợi hồi sau hắn còn dùng những dược liệu có thuộc tính ngũ hành khác trung hòa, chỉ chừa lại một phần nhỏ hỏa lực để làm ấm bồi bổ thân thể, đến lúc này mới bảo đảm được nó vô hại với thân thể kim chủ.

Về phần Long Nhị và Hứa Văn Hạt…. làm thêm một phần cũng không có gì khó.

Sau khi chọn nguyên dược liệu, Cố Tá bắt đầu nấu.

Đầu tiên đem cả bát tịnh thủy đi đun nóng, tiếp đó lại xắt thịt hoang heo thành từng tấc, tất cả thịt sau khi bị xắt, chia đều ra lên đến ba nghìn sáu trăm miếng, tất cả đều là phần thịt ngon nhất trên cơ thể hoang heo, miếng thịt đỏ thẫm còn vương lại tơ máu lờ mờ, hỏa ý đặc từ đó tản ra.

*tịnh thủy: nước tinh khiết

Sau đó, Cố Tá tiếp tục thi triển Tiểu Nhu Cốt Phân Hoa quyết, chuẩn bị xong những dược liệu còn lại, rồi trộn lẫn chúng với thịt, không ngừng nhào nặn bóp trộn đủ loại, đều có mục đích trong đó.

Không lâu tiếp đó, những miếng thịt vốn đỏ sẫm, đã trở nên khác lạ hoàn toàn, mỗi miếng đều như phát sáng, sáng bóng tựa như được khảm châu ngọc mã não.

Hứa Văn Hạt ở bên cạnh nhìn thấy tấm tắc kinh ngạc không thôi: “Thật không ngờ, Cố dược sư vậy mà còn rất giỏi trù nghệ.”

Hắn không biết trên đời này còn có cái gọi là dược thiện, cũng không nghĩ tới kĩ thuật sơ chế kia lại là thủ quyết, mà chỉ nghĩ là tay nghề thành thạo, mới tán thưởng như vậy.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: “Thiên phú của A Tá rất không tầm thương, tuy bây giờ còn chưa thể hợp đan, nhưng đã có thể luyện được dược thủy. Ngày thường đệ ấy hay trộn lẫn dược liệu và nguyên liệu nấu ăn lại, thức ăn làm ra rất được, đợi một hồi Văn Hạt có thể nhấm nháp thử thôi.”

Lúc đang nói, nước đã được đun sôi, Cố Tá không hoảng loạn đem thịt heo cùng dược liệu đã sơ chế theo thứ tự cho vào nước sôi.

Vote hoặc cmt để ủng hộ nhé mn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN