Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính - Chương 33: Kiều Thê Mang Bầu Chạy (14)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính


Chương 33: Kiều Thê Mang Bầu Chạy (14)


Edit:An Minh Tuệ.

___________________

Tiểu trợ lý cảm thấy những ngày an nhàn của hắn đã chấm dứt, bởi vì, chỉ vì cô vợ nhỏ của Hàn tổng, Giang Niệm ở mấy ngày trước dã xuất ngoại, sau khi biết được tin tức Hàn Khiếu lập tức đến sân bay, nhưng đáng tiếc lúc đến nơi thì đã muộn, ngay cả một góc áo của Giang Niệm cũng không bắt được.

Máy bay đã sớm cất cánh.

Tiểu trợ lý hiện tại vẫn còn nhớ rõ một Hàn tổng trước kia ngạo mạn, lại là lần đầu tiên lộ ra một khuân mặt mờ mịt cùng mê man, giống như là đau khổ, giống như là không hiểu, lại giống như tức giận, Hàn tổng giống như không ngờ rằng Giang Niệm sẽ rời khỏi hắn, chính là không từ mà biệt.

Hàn Khiếu ở sân bay đứng thật lâu, thẳng đến lúc trời tối, rốt cục mới quay về Hàn gia, thấy Hàn lão gia tử đang chờ hắn.

Lão gia tử mặt mũi hiền lành: “Tiểu tử thúi, cháu trưng cái vẻ mặt cầu xin làm gì, Niệm Niệm là đi ra ngoài chơi, cũng không phải không quay lại, cháu nghĩ thoáng lên đi.”

Thật sự Lão gia tử rất biết đâm dao, Hàn Khiếu: “Gia gia, tại sao Niệm Niệm lại đi?”

“Đi ra ngoài chơi còn cần lý do?”

“… Vậy lúc nào cô ấy trở về?”

“Không biết, chơi chán liền trở về đi.”

Hắn: “…?!”

Trong nháy mắt Hàn Khiếu cảm thấy được tuyệt vọng. Hắn là thật sự không hiểu, vì cái gì một chút thông báo cũng không có, Giang Niệm liền xuất ngoại? Giống như lúc trước cô rời khỏi Hàn gia.

“Gia gia, vì sao ông lại không nói cho cháu biết trước? Cháu là người cuối cùng biết chuyện này! Nếu như cháu biết sớm hơn…”

“Biết sớm hơn thì cháu muốn làm cái gì? Giữ Niệm Niệm lại?”

“Không phải…”

Hắn không xác định mình sẽ làm thế nào, nhưng nếu như cô nói rõ cho hắn, hắn cũng sẽ để cô đi. Nhưng hắn cái gì cũng không biết, bây giờ cũng chỉ còn lại có hoảng hốt cùng mờ mịt, giống như Giang Niệm sẽ mãi mãi rời xa hắn mà không quay lại, thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân bị Giang Niệm từ bỏ.

Cẩn thận nghĩ lại, từ khi Giang Niệm rời khỏi Hàn gia cũng đã hơn ba tháng, mặc dù có nói chuyện điện thoại với nhau, cách hàng rào sắt nhìn thấy nhau một chút, cô cũng không thay đổi quá lớn so với trước kia, nhưng không có nhìn thấy cô rõ ràng, cũng không thể đem cô ôm vào trong ngực, hắn liền cảm thấy bất an. Quả nhiên bây giờ đã có chuyện xảy ra.

Hàn lão gia tử liếc hắn một cái, nói: “Việc này chẳng lẽ không nên hỏi chính cháu sao? Vì cái gì Niệm Niệm nói với ta nhưng lại không nói cho cháu?”

Bản thân Hàn Khiếu tỉnh táo lại trong chốc lát, nói nghiêm túc: “Trừ công việc ra, những cuộc hẹn khác cháu đều không đi, mỗi ngày cháu cùng gia gia đấu trí đấu dũng còn không kịp, làm sao có thời gian rảnh để đi làm những thứ khác? Huống chi bây giờ cháu chỉ thích Niệm Niệm, cháu sẽ không làm chuyện gì khiến cô ấy không vui.”

Lão gia tử cười một tiếng. “Tiểu tử như cháu ta còn không hiểu sao, từ nhỏ đã ranh ma quỷ quái, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, các cách lừa người nhiều vô số, bây giờ cháu thích Niệm Niệm nên mới muốn nâng người ta ở trong lòng bàn tay như bảo bối, chờ đến lúc cháu không thích nữa, có phải sẽ dùng một chân đạp người ta đi?”

Hàn Khiếu đều muốn quỳ: “Gia gia, cháu thích chính là sẽ thích mà không thay đổi. Sao ông lại nhiều kịch bản như vậy chứ, ông không cần phải vu oan hãm hại cháu!”

Lão gia tử hừ một tiếng, lăn lộn xe lăn quay người muốn đi, Hàn Khiếu lập tức giả bộ đáng thương cầu xin khoan dung: “Gia gia cháu sai rồi, gia gia thật xin lỗi! Van xin ông, ông nói cho cháu biết Niệm niệm đi đâu, Niệm Niệm đến nơi nhất định sẽ gọi điện thoại cho ông, đến lúc đó có thể để cho cháu nói hai câu được không?”

Lão gia tử thật lòng nghĩ nghĩ, nói:

“ Tất nhiên là không”

Ông đẩy cái tay của Hàn Khiếu đang ôm mình ra, đi đến không chút nào lưu tình.

Rốt cục Hàn Khiếu cũng không nhịn được nữa, tức giận lớn tiếng nói:

“Gia gia, cháu không phải là tiểu bảo bối trong tim ông sao?”

Lão gia tử: “……”:)

A di & người làm vườn & đại thúc không cẩn thận đi ngang qua: “……”

Dù sao bất kể nói thế nào, việc Giang Niệm xuất ngoại đã xong, cô đã chạy thật xa thật xa, kể cả Hàn Khiếu có náo loạn hay làm đi đi nữa, Giang Niệm cũng sẽ không biết.

Hiện tại tất cả mọi người trong công ty đều gặp xui xẻo, trước kia mặc dù Hàn Khiếu rất nghiêm khắc lại yêu cầu cao, nhưng lúc đó hắn vẫn là một con người, bây giờ Hàn Khiếu không chỉ càng thêm nghiêm khắc mà yêu cầu cũng cao hơn, nếu được thì tuyệt đối không được phạm sai lầm, nếu làm sai cả người sẽ lạnh, Hàn tổng sẽ không nói lời nào, nhưng khuân mặt không cảm xúc gì sẽ nhìn chằm chằm vào bạn thật lâu, sẽ khiến cho buổi tối bạn ngủ cũng phải gặp ác mộng!

Xảy ra tình huống như vậy, mọi người đều sẽ thông cảm cho Hàn tổng, dù sao cũng là người đàn ông vừa bị tình yêu vứt bỏ mà, bây giờ có một bộ dạng oán phu cũng rất bình thường.

Đương nhiên cũng bởi vì tậm trạng của Hàn Khiếu không tốt, tính cách giống như ăn thuốc nổ vậy chạm một chút liền nổ, mấy người Lưu Chính Dương cùng Lý Phi cũng không dám tuỳ tiện đi sờ vào, tin tức Giang Niệm vứt bỏ Hàn ngũ thiếu một mình xuất ngoại đã trở thành bí mật được công khai trong giới, mọi người đều biết Hoa Hoa Công Tử Hàn Khiếu vì cô vợ nhỏ mà buồn đến không ăn được cơm, giờ đã biến thành bông mai vàng tiều tụy.

Kể cả như thế, vẫn có không ít phụ nữ hướng chỗ Hàn Khiếu chạy đến, Diêu Tử Hàm chính là một trong số đó. Bữa tiệc lần trước cô ta còn chưa kịp tìm được cơ hội để thể hiện mình, thì thấy Hàn Khiếu ném một người phụ nữ ra khỏi người hắn, thấy vậy cô ta chỉ có thể tạm thời dừng hành động lại. Mà lần này chính là thời điểm Hàn Khiếu yếu ớt nhất do bị tình cảm làm tổn thương, cũng là cơ hội tốt nhất để cho người ta thừa cơ tiến vào, cô ta không thể ngồi im được nữa.

Ngày hôm đó, hiếm khi Hàn Khiếu chủ động hẹn Lưu Chính Dương và Lý Phi cùng nhau ăn cơm, đây thật sự là rất hiếm có, từ sau khi Hàn Khiếu cải tà quy chính, cơ hồ liền không có tham gia tiệc tùng gì, huống chi sau khi Giang Niệm đi muốn gặp hắn một lần cũng khó khăn, thế mà bây giờ lại chủ động hẹn bọn họ đi ăn cơm?

Không phải là do bản thân đã phải chịu tổn thương quá lớn ở trong lòng nên muốn đi theo đám bọn họ tiếp tục thông đồng làm bậy chứ?

Lưu Chính Dương cùng Lý Phi mang tâm tình kích động đi gặp Hàn Khiếu, uống rượu ba chén, Hàn Khiếu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một góc bốn mươi lăm độ, nói:

“Tớ muốn nhờ các cậu giúp tớ một chuyện.”

Lưu Chính Dương cùng Lý Phi đều giật mình, dù sao thấy Hàn ngũ thiếu bá đạo đã quen, lúc nào cần nói một chữ nhờ với bọn họ? Nếu là trước kia nếu không nghe lời thì đánh một trận sau đó lại nói, đánh đến khi nào ngươi nghe mới thôi!

Có chuyện nghiêm trọng!

“… Gấp cái gì? Kể cả Ngũ ca phạm pháp hay làm bậy chúng tớ cũng sẽ nghĩ cách!”

Kỳ thật cũng không phải chuyện gì xấu.

Hàn Khiếu một mực không hề từ bỏ tìm kiếm Giang Niệm, cũng vẫn nghĩ cách liên lạc với Giang Niệm, nhưng không biết vì lý do gì mà Giang Niệm cũng không có gọi cho hắn, ngay cả số điện thoại cũng đổi, nhưng cô sẽ gọi điện cho Lão gia tử, nghe Vương thẩm nói, Giang Niệm thường xuyên cùng Lão gia tử nói chuyện qua video, một lần nói chuyện chính là một hai tiếng, gọi điện không hề bị đứt đoạn!

Trong lòng Hàn Khiếu có cảm giác rất khó chịu, nhưng hắn xác thật rất nhớ Giang Niệm, cảm thấy Giang Niệm rời khỏi hắn, không liên lạc với hắn khẳng định là có nỗi khổ gì đó, vì thế, hắn muốn trộm điện thoại của Lão gia tử, lấy được cách liên lạc với Giang Niệm rồi nói sau.

Đây chính là một cách rất tốt, nhưng Lão gia tử lại quá lợi hại, Hàn Khiếu dùng nửa tháng để đấu trí đấu dũng, ngay cả chuyện nửa đêm trèo cửa sổ hắn cũng đã làm, nhưng đến cái xác của điện thoại hắn còn chưa sờ vào được chứ đừng nói đến chuyện ăn trộm!

Cho nên Hàn Khiếu đã nghĩ đến hai người Lưu Chính Dương cùng Lý Phi.

“Ngũ Thiếu, ý của cậu là để chúng tớ đi trộm điện thoại của Hàn gia gia cho cậu?”

“Không phải, ý của tớ là để hai cậu đi trộm điện thoại của gia gia nhà các cậu!” Hàn Khiếu nói, “Theo tớ được biết, Giang Niệm không chỉ gọi điện thoại cho mỗi gia gia nhà tớ, mà còn gọi điện thoại cho cả gia gia nhà hai người, bọn họ còn cùng nhau lập lên một nhóm, tên là cái gì ‘ vĩnh viễn là bốn cây cầu câu thần kỳ’? Chỉ cần có được điện thoại của bọn họ, vậy không phải đã có thể có trong tay cách thức để liên lạc với Giang Niệm sao? ”

Lưu Chính Dương cùng Lý Phi liếc mắt nhìn nhau, lo lắng nói: “Lão gia tử nhà cậu phòng cậu như phòng sói, vậy thì khẳng định là lão gia tử nhà chúng tớ cũng sẽ không đơn giản hơn chút nào đâu, cách này dùng được sao?”

Hàn Khiếu ngậm điếu thuốc ngửa người dựa vào ghế, gõ mặt bàn nói: “Không giống, tớ là đã gây án quá nhiều lần, Lão gia tử đã có kinh nghiệm đề phòng tớ, nên không thể thành công. Nhưng các cậu lại là lần đầu tiên, có thể khiến cho Lý gia gia và Lưu gia gia trở tay không kịp!”

Hàn Khiếu nói như vậy cũng đúng, tỷ lệ thành công của Lưu Chính Dương và Lý Phi so sánh với Hàn Khiếu thì chắc chắn sẽ lớn hơn.

Ba người cùng nhau bàn lại kế hoạch một cách rõ ràng, quyết định sẽ ra tay vào lúc nửa đêm.

Hàn Khiếu có chút chờ mong lại có chút khẩn trương, chủ động mời một ly rượu: “Hạnh phúc cả đời của tớ, liền dựa vào các cậu!”

Lưu Chính Dương cùng Lý Phi chợt cảm thấy áp lực thật lớn!

Người lớn tuổi bình thường ngủ rất sớm, nếu không có gì xảy ra thì khoảng chín giờ nhất định đã nằm ở trên giường, chỉ cần đợi bọn họ ngủ sau đó lặng lẽ lấy di động đi, coi như đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Huống chi Lưu Chính Dương và Lý Phi đều đều ở chung với Lão gia tử, cũng không cần phải trèo tường leo cửa sổ, chỉ cần len lén tiến vào phòng ngủ sau đó nhẹ nhàng lấy điện thoại là được. Nếu so với Hàn Khiếu, thật sự là dễ dàng hơn rất nhiều.

Một nhóm ba người ăn xong cơm tối, một phen lên kế hoạch tinh vi, còn bàn nhau đường chạy trốn —— đương nhiên là ngay lập tức đi tìm Hàn Khiếu, hắn sẽ ở bên ngoài để tiếp ứng cho bọn họ.

Lưu Chính Dương có chút bận tâm: “Nếu như chúng tớ thất bại làm sao bây giờ? Sẽ bị đánh chết đi?”

Lý Phi: “… Bất luận là thành công hay là thất bại đều sẽ bị đánh chết đi?”

Hàn Khiếu: “ Anh em tốt sẽ nhớ tới các cậu!”

Lưu Chính Dương & Lý Phi: “……”:)

Đúng buổi tối mười giờ, Lưu Chính Dương cùng Lý Phi lần lượt về nhà, Hàn Khiếu rút một điếu thuốc, nghĩ chờ đến lúc hắn tìm được Giang Niệm, hắn sẽ hỏi cô một chút, hỏi cô đến cùng vì cái sao, cả hai lần đều không từ mà biệt? Hắn đối với cô mà nói thật sự có cũng được mà không có cũng không sao sao? Vậy buổi tối hôm đó coi là gì chứ?

“Hàn tổng, không nghĩ tới ở đây gặp anh.”

Thanh âm của một phụ nữ từ phía sau truyền đến, Hàn Khiếu nhíu mày, quay đầu liền gặp một người phụ nữ mặc áo ngực váy ngắn đang đi đến chỗ hắn, nụ cười quyến rũ có chút vui mừng cùng cẩn thận. Nếu như không phải ánh mắt của cô ta quá rõ ràng, Hàn Khiếu có lẽ sẽ xem cô ta như một người qua đường Giáp.

Hắn lạnh lùng quay đầu, đem tàn thuốc ném vào thùng rác, người phụ nữ đi thêm hai bước, muốn nói chuyện, cơ hội này cô ta không muốn bỏ qua. Hàn Khiếu cũng không để ý tới cô ta, sau khi ném tàn thuốc đi liền lên xe Maserati nghênh ngang rời đi, cho người phụ nữ một đầu đầy tro bụi.

Diêu Tử Hàm cắn cắn môi đỏ, cô ta cũng không tin người đàn ông này thật có thể cải tà quy chính, làm một người chồng điển hình, là đàn ông thì ai mà không ăn vụng? Huống chi là một người đàn ông giống Hàn Khiếu, hắn sẽ gặp được ở bên ngoài nhiều thứ lạ lẫm, chả lẽ có thể nhịn được mà hằng ngày về nhà đối mặt với một cô vợ nhạt nhẽo sao? Diêu Tử Hàm cảm thấy là không có khả năng, bây giờ cô ta chỉ có thể đợi cơ hội đến.

Hàn gia cùng với Lưu gia Lý gia cách nhau đều không xa, bằng không thì mấy Lão gia tử cũng không có khả năng mỗi ngày cùng một chỗ câu cá đánh bài.

Hàn Khiếu đỗ xe ở dưới một tàn cây lại tương đối kín đáo, cửa sổ xe hạ xuống, xa xa liền có thể nhìn thấy những ngôi biệt thự đứng sững sững trong đêm. Lúc này hắn liền trông mong Lưu Chính Dương cùng Lý Phi có thể lợi hại một chút, tuyệt đối đừng khiến hắn phải thất vọng a.

Hắn đã chờ ước chừng nửa tiếng, Lưu Chính Dương cùng Lý Phi đều nhắn tin nói với hắn là muốn hành động.

Hàn Khiếu đột nhiên liền thấy khẩn trương, cảm thấy hắn ngày hôm nay trước khi ra cửa có lẽ nên thắp nén hương cho các lão tổ tổng, phù hộ cho kế hoạch của hắn có thể thuận lợi.

Đang lúc hắn cảm thấy khẩn trương nhất, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa, xem ra gần đây có nhà bị mất trộm. Hắn cười lạnh lắc đầu, ở trong khu vực này đều không phải là người bình thường, tên trộm nào lại không có mắt như vậy, lá gan cũng thật lớn, nơi này mà cũng dám vào ăm trộm.

Trong lúc Hàn Khiếu đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được ở nơi xa có một âm thanh quen thuộc đang hoảng sợ la to:

“Gia gia gia gia, ông rất yêu cháu mà!”

“Gia gia gia gia, cháu là Dương Dương là bảo bối trong tim của ông a!”

Các chú cảnh sát: “……”

Đang trốn trong bóng tối Hàn Khiếu: “……”

Hàn Khiếu vẫn là rất nặng tình anh em, mấy ngày tiếp theo đều sẽ đi vào trong lao đưa cơm cho anh em mình.

Thất bại liên tiếp cũng làm cho tâm trạng của hắn hậm hực, hắn đi đến ngôi nhà của Giang Niệm để nhìn vật nhớ người. Bây giờ nữ chủ nhân của nó không còn ở đây, chú gác cổng cũng không chặn hắn lại nữa, rốt cục đây là lần đầu tiên hắn thấy được ngôi nhà mà Giang Niệm đã ở.

Gần như hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng của Giang Niệm khi cô ở đây, cô sẽ đi xem hoa hoa cỏ cỏ, sẽ chạy vui vẻ trên sân bóng. Đáng tiếc hiện tại người đã đi nhà cũng trống rỗng, tự dưng để cho người khác cảm thấy buồn bã.

Hắn còn đi đến căn phòng của Giang Niệm, quả nhiên bên trong bày đầy đủ loại đồ vật thú vị, mặc dù hắn vẫn y nguyên nhớ đến Giang Niệm, nhưng trong lòng của hắn lại mười phần khổ sở, thậm chí có đôi khi cũng sẽ có suy nghĩ xấu xa, đợi đến lúc Giang Niệm trở lại hắn sẽ khiến cô phải trả giá! Ít nhất phải để Giang Niệm biết được việc cô tùy tiện chạy loạn như vậy là không đúng!

Hàn Khiếu nằm ở trên giường lớn một chút, suy nghĩ miên man lại vô ý thế mà ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì trời đã tối.

Hắn bật cái đèn nhỏ bên cạnh giường. Cũng không biết đèn này cô mua ở đâu, đèn vừa bật, cả phòng đều là những ngôi sao mặt trăng nhỏ xinh, giống như cả phòng đều tràn ngập hơi thở của trẻ con.

Sau đó trong lúc lơ đãng, Hàn Khiếu nhìn thấy có một tờ giấy kẹp ở dưới gối đầu, hắn là có chút bệnh thích sạch sẽ, trên giường tuyệt đối không thể để bất kỳ vật gì lạ, hắn nhìn thấy tự nhiên không nói hai lời cầm ra muốn ném vào thùng rác, nhưng lại nghĩ đây là của Giang Niệm, Giang Niệm để nó ở dưới gối đầu, hẳn là rất quan trọng a?

Hàn Khiếu nghi hoặc cầm lên, hững hờ liếc mấy cái.

Họ và tên: Giang Niệm.

“… Mang thai bảy tuần.”

Mang thai?!!

_______________________

Tác giả có lời muốn nói: cám ơn đã ủng hộ chính bản năm mươi vị trí đầu tiểu hồng bao ~ a ~

_________

Chương sau khoảng hơn 4000 từ, cảm giác bệnh lười lại trỗi dậy a..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN