Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang - Chương 9: Phàm nhân cùng thánh địa!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang


Chương 9: Phàm nhân cùng thánh địa!


Địa khu Tây Bắc, ở giữa là các dãy núi, có một toà thành lớn.

Cùng thành nhỏ Thái Thương có khác biệt, tòa thành lớn này tiếp nhận mấy triệu người, mà bốn phía đều là dãy núi, con đường uốn lượn, không dễ ra vào, do đó bên trong tòa thành lớn này có bốn cái truyền tống trận!

Tòa thành lớn này gọi là【 Thành Linh Hư 】.

Thánh địa Linh Hư liền ở giữa dãy núi phía xa kia, do đó tòa thành lớn này rất vắng vẻ, con đường rất quanh co, cũng có rất nhiều người chen lấn.

Lý Tiên Đạo từ trong truyền tống trận đi ra, vừa đảo mắt qua liền thấy khắp nơi đều có thông báo của Thánh địa Linh Hư.

Có thể thấy được chút ít Thánh địa Linh Hư đã khống chế tòa thành lớn này!

Thành Linh Hư bên trong náo nhiệt cực điểm, đặc biệt là hiện tại chưởng giáo của Thánh địa Linh Hư đã mời thế lực bốn phương tới chứng kiến.

Thành Linh Hư chính là điểm dừng chân trước khi đi tới Thánh địa Linh Hư!

Lý Tiên Đạo đứng trên đường cái, nhìn thấy ngoại môn đệ tử của Thánh địa Linh Hư đều tỏ ra rất cao hứng, thánh địa lớn như vậy chia làm nội môn cùng ngoại môn, nội môn lại phân làm đệ tử phổ thông cùng đệ tử chân truyền, phân cấp rõ ràng, không có thiên phú cùng tài nguyên, đừng nghĩ nhảy vào.

Cũng may Lý Tiên Đạo không cần trải qua những cái này, hắn đều xem như là nô bộc của hắn sau này.

Vừa nghĩ như thế, Lý Tiên Đạo liền hào hứng hừng hực hướng về Thánh địa Linh Hư mà đi.

Muốn tế luyện Tiên Khí Bút Thiên Hoàng của hắn quả thực buồn cười!

Nhất thiết phải cho bọn hắn khắc sâu một cái giáo huấn!

Lý Tiên Đạo nhanh chân tiến lên, không có lưu lại tại Thành Linh Hư, mà là hướng về vô tận núi lớn ngoài thành mà đi.

Một toà rồi lại một tòa núi lớn, đã từng là một chỗ chiến trường thời viễn cổ, mười vạn năm qua, các vị tổ tiên của Thánh địa Linh Hư lấy đại pháp lực mà dời núi lấp bể, đưa đến 100 ngàn núi lớn, hợp thành Thánh địa Linh Hư.

Vậy mới có vô tận núi lớn mà Lý Tiên Đạo thấy bây giờ, liên miên không dứt.

Trên đường, không khí vui sướng tràn đầy khắp nơi trên Thánh địa Linh Hư, một chút ngoại môn đệ tử hưng phấn nghị luận rằng tân chưởng giáo có thể hay không tế luyện thành công Bút Thiên Hoàng.

Đây chính là Tiên Khí nha!

Toàn bộ bên trong “Đại Ly”, Tiên Khí vẫn là rất ít, bởi vì “Đại Ly” chính là yếu nhất bên trong cửu thiên thập địa.

Thánh địa Linh Hư có thể ổn định sau khi trải qua phản loạn và trụ lại trong hàng ngũ thánh địa, ắt hẳn là không thể thiếu uy hiếp của Bút Thiên Hoàng.

Một kiện Tiên Khí trấn giữ khí vận của thánh địa, ai dám tuỳ tiện trêu chọc?

Thánh địa Linh Hư truyền vị đại điển sẽ cử hành sau một khắc đồng hồ, hiện tại tân khách đều đã tới, bên trên quảng trường đầy ắp người, mọi người đều là đến nhìn tân chưởng giáo tế luyện Bút Thiên Hoàng!

Một vạn năm đã đến, mọi người đều biết Thánh địa Linh Hư có một kiện Tiên Khí như vậy, nhưng người nào cũng chưa từng gặp qua.

Thánh địa Linh Hư cũng không có từng lấy ra sử dụng, do đó lần này tân chưởng giáo tế luyện Bút Thiên Hoàng, cũng là một loại uy thế để đối ngoại!

Đương nhiệm chưởng giáo của Thánh địa Linh Hư trầm giọng hỏi: “Phùng La, ngươi có nắm chắc không?”

Tân kế vị chưởng giáo gọi là Phùng La, tuổi tác không lớn, mới chỉ năm trăm tuổi, liền đạt tới tu vi cao phi thường, đạt được sự ủng hộ của một đám trưởng lão, được khen là có hi vọng nhất trở thành tiên chưởng giáo.

Phùng La nội tâm cực điểm kiêu ngạo, tràn đầy tự tin nói: “Lạc Thủy chưởng giáo, yên tâm đi, Bút Thiên Hoàng dù lợi hại, cũng chỉ là của Thánh địa Linh Hư, ta sắp thành tân nhiệm chưởng giáo, tự nhiên là có thể tế luyện nó.”

Đối với Tu Hành giả mà nói năm trăm tuổi không tính lớn tuổi, hắn đã có tu vi có một không hai trong thiên hạ, hiện tại sắp được thừa kế chức chưởng giáo của một cái thánh địa lớn, còn lập tức có một kiện Tiên Khí dùng làm vũ khí, khoảng thời gian xuôi gió xuôi nước này, lòng dạ Phùng La tự nhiên là cao ngất.

Lạc Thủy nhìn Phùng La, trên trán hắn hiện lên một vẻ lo âu.

Hắn không cách nào nói cho đối phương biết, Bút Thiên Hoàng không phải của chúng ta.

Năm đó đạt được Bút Thiên Hoàng, cũng là hắn bỏ ra rất lớn trả giá, hơn nữa kỳ hạn đã qua lâu rồi, khí linh của Bút Thiên Hoàng hoàn toàn không để ý hắn.

Lạc Thủy chưởng giáo nội tâm ôm lấy tâm lý may mắn: “Một vạn năm, Thiên Địa tiền trang dường như đã biến mất ở phiến thiên địa này, hoàn toàn không có tin tức, vậy ta không thực hiện khế ước có lẽ không có vấn đề lớn nữa.”

Hắn không muốn đem Bút Thiên Hoàng trả lại.

Thánh địa Linh Hư hiện tại cực kỳ suy yếu!

Một vạn năm trước lần phản loạn kia, Thánh địa Linh Hư hơn phân nửa số trưởng lão đều tham dự vào, tuy là sau đó hắn cầm Bút Thiên Hoàng trấn áp trận phản loạn này, nhưng cũng làm cho thực lực của Thánh địa Linh Hư trong phút chốc đã tổn thất hơn phân nửa.

Một vạn năm qua nhưng vẫn không có khôi phục!

Cho tới bây giờ, thực lực của Thánh địa Linh Hư chỉ còn khoảng bảy phần mười so với thời kì đỉnh phong!

Tại bên trong “Đại Ly”, nếu như chỉ có dạng thực lực này thì danh hào thánh địa của Thánh địa Linh Hư có lẽ sớm sẽ không còn nữa.

Danh hào Thánh địa mà đến bây giờ Thánh địa Linh Hư còn giữ lấy hoàn toàn chính là bởi vì có một kiện Tiên Khí!

Bút Thiên Hoàng!

Một khi Bút Thiên Hoàng bị Thiên Địa tiền trang thu về là mang tính chất hủy diệt đối với Thánh địa Linh Hư!

Do đó Lạc Thủy chưởng giáo mới có thể lấy làm tâm lý may mắn khi làm trái nội dung khế ước, đem Bút Thiên Hoàng giữ lại Thánh địa Linh Hư!

Cho dù Bút Thiên Hoàng hiện tại hoàn toàn không để ý tới bất luận kẻ nào, nhưng là đặt ở Thánh địa Linh Hư, đó cũng là một uy hiếp lớn!

Lạc Thủy nhắc nhở Phùng La một cách uyển chuyển: “Bút Thiên Hoàng không phải dễ vận dụng như vậy.”

Phùng La lại chẳng hề để ý, tràn đầy tự tin nói: “Chưởng giáo, thực lực của ta tuy là không đạt được độ cao hiện tại của ngươi, nhưng cũng đến cấp độ của những giáo chủ trong “Đại Ly” này, ta cũng không chờ mong Bút Thiên Hoàng nhận chủ, chỉ cần ta vận dụng Bút Thiên Hoàng một lần để uy hiếp quần hùng là được rồi.”

Phùng La vẫn rất có tự tin ở điểm này.

Lạc Thủy nhìn xem Phùng La tràn đầy tự tin, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc trước ký hiệp ước là có hiệp nghị bảo mật.

Thiên Địa tiền trang không cho phép lộ ra bất luận cái gì.

Đương nhiên, Lạc Thủy đều đã làm trái hiệp ước, đem Bút Thiên Hoàng lưu lại Thánh địa Linh Hư một vạn năm, cũng sẽ không để ý một chuyện này.

Nhưng từ nơi sâu xa, khi hắn muốn nói ra Thiên Địa tiền trang, liền có cảm giác hoảng sợ.

Tựa như sau,một giây, chỉ cần hắn dám nói ra, sẽ có thiên phạt cực kỳ khủng bố hạ xuống, hủy diệt hắn, hủy diệt Thánh địa Linh Hư!

Lạc Thủy khoát khoát tay, tâm sự nặng nề, nhưng hắn không thể nói ra, chỉ có thể cầu nguyện lần này Linh Hư pháp hội lần này thành công viên mãn mà nói: “Ngươi đi chuẩn bị đi.”

Phùng La quay người rời đi nói: “Vậy ta liền đi ra, pháp hội đã bắt đầu, chưởng giáo sau đó liền đi ra đi.”

Một người đi tới phía dưới chân núi của Thánh địa Linh Hư.

Một người trẻ tuổi!

Một người thanh niên có cái khí độ rất nổi bật!

Một người thanh niên không có chút nào tu vi!

Chủ mạch của Thánh địa Linh Hư, chính là một đầu sơn mạch cao lớn giống như con rồng, xuyên thẳng tầng mây, rất là thượng đẳng.

Mà Lý Tiên Đạo chỉ là một phàm nhân, một cái phàm nhân không có chút nào tu vi.

Một thánh địa ở phía trước, một kẻ phàm nhân ở tại phía sau.

Ánh mắt kẻ phàm nhân nhìn xuyên bầu trời, tựa như nhìn xuyên thấu qua đám mây vô tận kia, nhìn thấy cái vô thượng Tiên Khí trên đại điện này!

Bút Thiên Hoàng!

Lý Tiên Đạo hai tay chắp sau lưng, từ tốn nói: “Đây chính là thánh địa sao?”

Lý Tiên Đạo mí mắt rũ xuống, chăm chú cảm nhận Bút Thiên Hoàng nói: “Không gì hơn cái này!”

Mà ngay tại vào lúc này, nơi quan trọng nhất trên đại điện của Thánh địa Linh Hư, ánh mắt của vô số người đang nhìn về phía Phùng La.

Phùng La đang tại thử nghiệm tế luyện Bút Thiên Hoàng, chân khí tuôn ra không dứt như dải lụa, tràn vào bên trong Bút Thiên Hoàng, nhưng giống như là một đi không trở lại, không thấy động tĩnh gì.

Tâm của Phùng La từ từ trở nên lạnh lẽo và chìm xuống, hắn ý thức được Bút Thiên Hoàng dường như là thật không tốt dùng để tế luyện, hắn chính là đều đưa vào toàn bộ pháp lực chân khí, cũng không thấy động tĩnh gì.

Ầm! Ầm!

Nhưng là ở giây tiếp theo, Bút Thiên Hoàng động đậy, quang hoa hào phóng tỏa ra, vô cùng sáng chói, chiếu rọi nửa bầu trời, kim quang chói lọi, một tôn vô địch thần linh từ bên trong hiện ra, không thấy rõ mặt mũi, nhưng thần linh cầm trong tay Bút Thiên Hoàng, không có bất kỳ động tác gì nhưng lại có uy áp không dứt đè lên toàn quảng trường.

Bên trên Linh Hư pháp hội, mỗi người đều nhìn xem mà kinh hãi, không nghĩ tới tân chưởng giáo Phùng La của Thánh địa Linh Hư vậy mà thật sự vận dụng Bút Thiên Hoàng.

Mà Phùng La, người trực tiếp làm lại chính mình cũng là mộng ảo một mặt, chân khí pháp lực của hắn truyền vào Bút Thiên Hoàng, một đi không trở lại, không còn thấy tăm hơi, làm sao có khả năng vận động Bút Thiên Hoàng?

Chính hắn đều không hiểu được đến cùng là chuyện gì đang xảy ra!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN