Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Quyển 1 - Chương 15: Đằng sau ánh hào quang (15)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế


Quyển 1 - Chương 15: Đằng sau ánh hào quang (15)


Editor: Dư

Beta: Bơ + Cà ri

Khi Giang Ly đi tới, A Yên đang mặc một cái áo sơmi dài tay của nam ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, rất hiếm khi mới thấy dùng tài khoản Tiểu Mỹ lượn một vòng trên weibo. Hắn đi tới, rất tự nhiên ôm lấy cô vào lòng kéo vạt áo màu trắng lên nhìn một chút, trên miệng mang ý cười: “Em còn giữ quần áo của anh?”

A Yên nghiêng mặt sang bên: “Anh có vẻ rất đắc ý nhỉ?”

Hắn khẽ mỉm cười, hôn môi của cô: “Không có.”

A Yên bỉu môi, vẻ mặt có chút oan ức: “Chẳng qua là chưa kịp ném thôi, em giữ đồ của anh làm gì? Không biết chừng còn có cô gái khác cũng mặc qua.”

Giang Ly nhẹ nhàng kéo chóp mũi của cô: “Ăn dấm lung tung.”

Nhưng tâm trạng cực kì tốt.

A Yên quay đầu, tiếp tục xem điện thoại di động.

Giang Ly hỏi: “Đang xem cái gì vậy?”

“Tịch Viên.” A Yên trả lời, có chút không biết nên khóc hay cười: “Hắn thật sự làm khó người đại diện. Thì ra khi quay phim lúc nào hắn cũng không nói chuyện với em, là bởi vì người đại diện đã đặc biệt thông báo… Em thấy hắn là nhìn em càng lúc càng đẹp nên muốn cùng em trao đổi bí kíp nhưng lại không dám, nên chỉ có thể nhìn em một cách kỳ lạ như vậy “

Giang Ly cười: “Hồng nhan họa thủy, mỹ nhân Yêu Tinh.”

A Yên nhướng mi, móng tay xanh biếc chỉ cái trán hắn một cái: “Nếu thật sự là hồ ly tinh cũng không nhìn trúng anh, mỹ nhân Bạo Quân, hòa thượng, tiếu thư sinh, đó mới là khẩu vị của em.”

Giang Ly bắt được tay cô nắm trong lòng bàn tay mình, nghiêm khắc nhắc nhở: “Sau này đi quay phim kiềm chế bản thân một chút, như vậy chẳng phải yên lành rồi sao.”

“Giang tổng lại bắt đầu càm ràm rồi hả?” A Yên tựa vào trong ngực hắn: “Cho dù người ta muốn làm khó em, cũng phải coi có dám không nể mặt mũi của anh hay không—— “

Giang Ly nói: “Thật sự không được rồi, hay là anh giấu em ở nhà, không cho đi chỗ nào hết.”

A Yên than thở: “Bá đạo như vậy?”

Giang Ly mỉm cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt của cô: “Có anh còn chưa đủ sao?”

A Yên cười cười, để điện thoại di động xuống, cầm remote lên bật ti vi.

Vừa lúc đang chiếu 《 Cung thành liễu 》.

Trong khung hình A Yên mới vừa bị hoàng hậu tát, cúi đầu không dám lên tiếng, đợi hoàng hậu đi, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt, trong mắt cũng chứa nước, tư thái điềm đạm đáng yêu diễn xuất rất sắc sảo.

Hình ảnh bên ngoài, A Yên rúc vào trong ngực Giang Ly khẽ thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em nhớ rất rõ cảnh này, lúc ấy thật sự rơi nước mắt rất nhiều, lau xong lại tiếp tục chảy ra, căn bản không dừng lại được. Anh biết tại sao không?”

Giang Ly cau mày: “Người kia xuống tay quá nặng với em? Anh—— “

A Yên giơ tay lên đặt trên môi hắn, bật cười: “Một cái tát kia đánh lên mặt em nói cho cùng chỉ là đau ngoài da, đau ở trong lòng mới thật sự là đau… Đấy cũng không phải là diễn.”

Giang Ly sửng sốt, nhớ lại sinh nhật Lục Thế Đồng năm ngoái, đã rất lâu A Yên chưa từng lộ diện, cuối cùng cũng thấy, lại chú ý tới nếp nhắn nơi khóe mắt hắn, lập tức nở nụ cười: “Em đó.”

A Yên cũng cười sau đó có chút ngượng ngùng nên quay đầu tiếp tục xem TV.

Giang Ly thấp giọng bình tĩnh nói bên tai cô: “Sau này, ở bên ngoài bị ủy khuất, về nhà nói với anh.”

Lưng A Yên cứng đờ.

Giang Ly thấy trong lòng hơi khó chịu: “Anh là chồng của em, là người thân của em…Anh vĩnh viễn sẽ không để cho em một mình.” Hắn ôm chặt cánh tay cô trầm gọng nói: “Bị khi dễ, bị người ta làm khó xử, đau lòng hay thậm chí không có bất kỳ lý do gì, chỉ cần tâm trạng không tốt, cũng phải nói cho anh biết, anh sẽ chịu trách nhiệm việc dỗ dành cho em vui được không hả?”

A Yên cúi đầu: “Anh không chê em sao?”

“Ngốc quá.” Hắn cười nhẹ, xoa xoa tóc của cô, nghiêm trang nói: “Chờ có một ngày, em sẽ không nghĩ tới mấy vấn đề này, em có thể không cần lý do gì mà biểu lộ chút bướng bỉnh với anh để anh có thể chứng minh cho em thấy anh là người chồng tốt như thế nào.”

A Yên nhịn không được cười một tiếng, ngước mắt lên lườm hắn một cái thật nhanh rồi lại cụp mí mắt xuống: “Ngày mai sinh nhật em, anh đến đây đi, chúng ta cùng nhau mừng sinh nhật ở nhà.”

“Không phải nói rồi sao? Anh dẫn em đến Châu Âu châu mừng sinh nhật?”

“Không được, hiện tại mọi chỗ đều có chó săn nhìn chằm chằm, không ra khỏi cửa tiểu khu thì không sao, vừa đi ra ngoài liền bị chụp hình, đến sân bay cũng phải bị chụp lén, em chỉ muốn cùng anh, chỉ hai chúng ta cùng nhau đón sinh nhật một cách yên lặng mà thôi.”

Giang Ly gật đầu: “Cũng tốt, qua ngày mai, anh cùng em thu dọn đồ đạc để anh sớm dọn đến đó.”

Ánh mắt A Yên giãn ra cười đến mức dịu dàng điềm đạm: “Ừ.”

*

Sáu giờ chiều, Giang Ly nhắn tin nói đang trên đường tới.

A Yên không trang điểm, tự mình xuống bếp nấu bốn món mặn một canh, dùng chiếc đũa chấm nếm thử một chút rồi nhíu mày, “Nhạt quá.”

Lão Đồ Cổ ngửi thấy được mùi thơm lộ vẻ tham ăn, cái gương mọc ra hai chân vừa mịn vừa dài, nhanh chóng chạy đến, nhảy lên giành lấy chiếc đũa: “Không ngờ, kí chủ còn biết nấu ăn.”

“Tại sao không thể chứ?”

“…”

Lão Đồ Cổ không dám nói thật, bởi vì người quá yếu ớt, cả ngày chỉ dùng gương soi mặt, mười ngón tay không dính nước, ở nhà ăn cơm đều mời a di nấu, nhưng muốn được ăn nên chỉ đành phải nói dối: “Kí Chủ vừa nhìn chính là người đại phú đại quý —— “

A Yên liếc xéo nó một cái, cười mà như không nói: “Tự xưng là lão hủ, nhưng già mà không nên nết, nói dối dụ dỗ ta vui vẻ, có thấy xấu hổ không?”

Lão Đồ Cổ không có tiền đồ mặt liền đỏ lên.

“Môn học cách lấy lòng đàn ông này, ta từng là học sinh xếp hạng tốt đó, không chỉ có gương mặt này đâu, các kiểu kỹ năng ta cũng học qua một chút. Muốn bắt lấy tâm một người đàn ông trước tiên phải nắm được dạ dày của hắn ta trước —— ta đây sao lại không biết chứ? Nếu không phải là giữa đường thôi học để niệm kinh hướng phật, thì ta ít nhất ta cũng có thể theo gót chân các vị tiền bối, làm một yêu cơ hại nước hại dân lưu danh sử sách.”

A yên nói xong, giọng nói hết sức đáng tiếc.

Lão Đồ Cổ miệng giật giật: “Cô… Đi niệm kinh?”

A yên thở dài, tức giận chỉ cái bàn: “Ngươi không thấy một bàn đều là thức ăn chay sao? Hiện tại thì tốt rồi ngyaf cả đồ ăn mặn ta cũng quên cách nấu, bây giờ có mời a di tới đây cũng không còn kịp nữa. Ai, ta dầu gì cũng là hồ ly, thế nào mà còn thua cả con thỏ nhỏ!… Nói đến cùng toàn bộ trách nhiệm là của hắn, đem một đống lớn thói hư tật xấu của hòa thượng tu hàng giả, khẩu vị vô cùng thanh đạm chỉ chịu ăn chay, hại khổ ta.”

Lão Đồ Cổ kỳ quái: ” “Hắn” là ai?”

“Râu ria người qua đường ất.”

Lão Đồ Cổ thở dài: “Kí Chủ, trong tủ lạnh có thịt bò, ta dạy cho ngươi cách làm bít tết đi.”

A yên mây đen trên mặt biến mất, cầm cái gương lên hôn một cái.

Lão Đồ Cổ vẻ mặt đưa đám: “Kí Chủ, ngươi không thể động một chút là…Phi lễ với lão than a!”

*

Trước khi Giang Ly đến, A Yên vừa mới chỉ thị dặn dò Tiểu Mỹ:

Tối nay rạng sáng mười hai giờ, vào weibo của chị, đăng tải đoạn video mà chị gửi cho em này. Không nên hỏi, không nên nhìn, không cần nói cho chị Lý, đây là mệnh lệnh, nếu có sơ suất tự mình cuốn gói đi.

Tiểu Mỹ trả lời.

—— nhận được!

Bgay sau đó, A Yên lại nhắn một tin: Hôm nay em làm thêm giờ, rạng sáng ngày mai ở trên mạng đợi chỉ thị tiếp theo,chị tính thêm cho em phí cực khổ tăng ca.

Tiểu Mỹ: Kiên quyết thi hành mệnh lệnh!

A yên: Sau mười hai giờ, chị tùy tiện gửi cho em chữ gì đó, icon hay emo gì đó nói chung chỉ cần là chị gửi cái gì cũng được khi em nhìn thấy, lập tức điện thoại báo cảnh sát, địa chỉ là nhà chị.

Tiểu Mỹ:??????????

A yên: Đừng hỏi, nghe lời.

Tiểu Mỹ:…

A yên cười cười.

Giang Ly vừa vào cửa, nhìn thấy cảnh người yêu đồ trang sức trang nhã nhẹ nhàng, trên người còn mặc tạp dề, tóc kéo có chút loạn.

Trên bàn dài bày món ăn gia đình cùng bít tết, vẫn còn bốc hơi nóng.

Bên ngoài trời lại bắt đầu lạnh, trong nhà nhiệt độ cao và mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, thật ấm áp.

Bất kể là người đàn ông thành công hay mạnh mẽ thì mỗi phút mỗi giây trong cuộc đời đều chỉ mong đợi có một gia đình ấm áp, có thể yên bình trôi qua cuộc sống bình thường.

Hắn để bánh sinh nhật xuống, giang hai cánh tay ôm cô, nhẹ giọng nỉ non: “Sinh nhật vui vẻ.”

A yên dựa vào lồng ngực của hắn, khóe mắt có chút ướt át: “Anh có thể ở bên cạnh em, em rất vui.”

Giang Ly nâng mặt của cô lên, hôn lên mắt cô một cái: “… Không nên nói như vậy.”

A yên nghi ngờ nhìn hắn.

Giang Ly than nhẹ: “Em có thể ở bên cạnh anh, người may mắn nhất là anh mới đúng.” Hắn cười nhạt, đáy mắt xẹt qua tia triền miên: “Không bỏ lỡ em, là vận may của anh.”

*

Buổi tối ngày hôm  nay đặc biệt lạnh.

Lục Thế Đồng ngồi ở trong xe, cửa sổ xe mở to khuỷ tay hắn đặt trên cửa xe, rít một hơi lại một hơi rồi buồn bực nhả khói.

Gió lạnh thoioe vào trong, cả người đều là khí lạnh

Hôm nay là sinh nhật người phụ nữ kia, cũng là kỳ hạn cuối cùng sau hai ngày.

Xe liền dừng ở dưới lầu nhà cô.

Từ bệnh viện chạy ra ngoài, hắn tới rất sớm, sớm hơn cả Giang Ly, tận mắt nhìn thấy tài xế đưa đón hắn, tận mắt nhìn thấy hắn xách theo bánh sinh nhật cùng quà tặng đi lên.

Đổi lại bình thường, lòng phòng bị của Giang Ly rất cao không thể nào không chú ý đến hắn.

Nhưng hắn hôm nay không có.

Yêu khiến người thật ngu xuẩn.

Tựa như hắn, liều mạng nói với bản thân không được đến, thế nhưng lại chạy tới chỗ này, chứng kiến cô cùng gian phu có bao nhiêu ân ái, thời gian một giây dài như một năm, hết lần này tới lần khác quyết tâm không chịu đi.

Chờ qua tối nay, trên đầu hắn đột nhiên mọc lên cả một đồng có xanh, hắn muốn cùng người phụ nữ kia tính toán cho rõ rang, ít nhất để cho cô ba ngày không xuống giường được, không thể đi ra đường, để xem cô còn có cái lá gan đi ra ngoài dụ người.

Mẹ nó

Bảy giờ, tám giờ… Mười một giờ, mười hai giờ.

Trời mưa.

Mưa mới đầu nhỏ tích tí tách, dần dần to lên, gió cuốn mưa bụi ươn ướt tạt tới trên mặt, màu đen trên bầu trời đêm như hố sâu không thấy đáy.

Hắn cắn răng, vứt bỏ tàn thuốc, đang muốn mở cửa, trợ lý lại gọi tới, thở không ra hơi: “Lục tổng, là tôi, tiểu Trịnh! Ngài đang ngủ sao?”

“… Có rắm mau phóng “

“Ngài… ngài mau mau vào xem Weibo của Tô Yên!”

Hắn cau mày.

Weibo của Tô Yên? Không phải kể từ khi cô ấy mê làm đẹp đã sớm vứt xó sao?

Nhưng cái weibo bỏ hoang lâu rồi đó đúng lúc mười hai giờ, up một video mới ngắn gọn.

“Chào mọi người, tôi là Tô Yên, hai ngày nay, thân thể tôi không thoải mái, không thế nào đi ra ngoài, nhưng có một chút tin đồn, tôi muốn đích thân trả lời.”

“Sự việc của Giang tổng kia, tôi nghĩ là dó là trò đùa nhỏ của ngài ấy, chúng tôi làm sao có thể đính hôn, kết hôn? Tôi cùng ngài ấy trước kia có quen biết, hiện tại không quen.”

Gương mặt bi thương lộ vẻ vô tội.

Lục Thế Đồng nở nụ cười, không biết là tức giận hay cao hứng.

“Còn có những lời đồn khác, cũng không thể tin được.” Cô gái trong Video thần sắc nghiêm túc, giọng nói cũng thật nghiêm túc: “Lục tổng của công ty chúng tôi, hắn là người tốt, càng là một ông chủ tốt “Công và tư rõ ràng”.”

Nụ cười cương ở trên mặt.

Lục đời thấy cô lại bắt đầu tốn hơi thừa lời.

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không nói chuyện yêu đương cũng không kết hôn. Tôi đang rất bận rộn, sự nghiệp chiếm phần lớn thời gian của tôi, tôi còn muốn chăm sóc sắc đẹp,còn phải nghe bình luận của fans khen tôi xinh đẹp, tôi không có thời gian mỗi lần phải đứng ra bác bỏ tin đồn. Sau này nếu thấy tin tức có liên quan đời sống tình cảm của tôi, xin tự động bỏ qua, cám ơn đã quan tâm.”

Mới đăng được mấy phút, bình luận đã như nước thủy triều vọt tới, top bình luận như sau:

“Cho xin đi, phát thẻ người xấu cho Giang Ly bảo không quên biết, lại phát thẻ người tốt Lục Thế Đồng, Tô Yên đang muốn lên trời a!”

“Cho nên… Tịch Viên của chúng ta đâu? Fans CP sẽ khóc chết.”

“… Chẳng lẽ leo lên đầu cành cao hơn rồi hả?”

“Tô Yên thật yêu mặt của mình nhỉ, rất bận bởi vì còn phải xem bình luận của fans cmt ha ha ha ——.”

“A a a tui cũng biết là giả! Tui muốn cả đời bảo vệ bảo bảo nhà ta thịnh thế mỹ nhan, tiểu tỷ tỷ là của tui, mới không kết hôn đâu được chưa, tin vịt từ cẩu tử không đáng tin!”

“Ôm chặt tui đi đừng có để tui run lẩy bẩy.”

Sắc mặt Lục Thế Đồng ẩn trong bóng tối không rõ biểu cảm, trong mắt có tia sáng khát máu cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng, chân dài bước ra ngoài, chợt đóng sầm cửa xe ;ại.

—— đi con mẹ nóchó má người tốt!

Chợt, sau lưng vang lên chuông báo.

Một xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến rồi dừng lại, mấy người cảnh sát từ trong xe xuống trực tiếp đi lên trên lầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN