Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
Quyển 1 - Chương 17: Đằng sau ánh hào quang (17)
Editor: Sen + Công Tử Hào Hoa
Beta: Công Tử Hào Hoa
Lục Thế Đồng bị đói nên tỉnh.
Hắn nhíu mày, không biết bây giờ là buổi sang hay buổi tối, hắn vươn tay sờ xung quanh, không sờ được gì, người bên gối sớm đã không thấy đâu.
“Tô Yên?”
“Ở đây”
Một lát sau, Tô Yên từ phòng tắm đi ra, tóc cột cao, quần áo chỉnh tề.
Lục Thế Đồng thở phào nhẹ nhõm, có chút lười biếng noi: “Em đang làm gì vậy?
Vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương lại trả lời nghiêm túc: “Sau khi vận động, nên muốn phục hồi thể lực a”
…
Lục Thế Đồng trừng mắt: “Em có thế bớt chọc tức tôi được không?”
A Yên hỏi hắn: “Anh có mệt không? Để tôi làm bữa tối cho anh nhé?”
Lục Thế Đồng giật mình: “Đã buổi tối rồi?”
Thật sự ngây người ở trên giường một ngày một đêm sao? Hình như có chỗ nào không đúng…
Tại sao hắn lại nằm trên giường, để cho phụ nữ chăm sóc?
Nhìn sang thấy A Yên tinh thần sảng khoái, sắc mặt hắn đen xì.
A Yên nhìn thấu tâm tư của hắn, an ủi: “Lục tổng, đừng suy nghĩ nhiều, người đàn ông thật sự có thể làm cho tôi ba ngày không xuống được giường còn chưa được sinh ra đâu, anh như vậy đã là rất tốt rồi, ít nhất trình độ cũng trên trung cấp rồi.”
…
Từ này đó trở đi câu “cũng trên trung cấp” chính thức đã bị Lục Thế Đồng cho vào danh sách đen.
Bị chọc tức nhiều như vậy, hắn cũng chẳng cảm thấy đói nữa.
Lục Thế Đồng không mặc quần áo, ngồi thẳng dậy: “Bật đèn lên, thu dọn những đồ dùng quan trọng, chuyển đến nhà tôi.” Giang Ly anh ta mà tỉnh ngộ chắc chắn sẽ làm phiền.
A Yên đứng im: “Lục Tổng, tôi với anh –”
“Quan hệ mở, bạn giường.” Lục Thế Đồng thả nhiên ngắt lời: “Không nói chuyện tình cảm, theo nhu cầu mỗi bên.”
Hắn vẫn nhớ rõ, câu nói mà cô nói với Giang Ly lúc đó.
— có cảm tình với anh, chính là chơi đùa anh không chịu thương lượng thôi
A Yên gật đầu: “Ah”
Lục Thế Đồng còn nói: “Chỉ có tôi với em quan hệ mở.”
A Yên quay đầu: “…?”
“Tôi, em. hai người, còn không được?” sắc mặt Lục Thế Đồng sầm lại, giục: ” Nhanh thu dọn đồ đạc của em, bớt dài dòng.”
*
Hai tuần sau, A Yên vào tổ quay.
Lục Thế Đồng xóa số của Giang Ly trong điện thoại của cô, ở Wechat cho số vào danh sách đen.
A Yên tùy ý hắn, một chút cũng không để trong lòng, nhưng sau khi xem đi xem lại danh sách bạn bè mấy lần, mới phát hiện hắn đã đổi nickname từ “Lục tổng” đổi thành “Trò truyện lẳng lơ đánh gãy chân ngươi” A Yên không thích tên này, cho nên lập tức đổi thành “Bệnh thần kinh”.
Sau này hắn có gửi cái gì cũng có thể mỉm cười đối mặt.
Phong ba đính hôn đã qua, tin tức giới giả trí đến nhanh đi cũng nhanh, nhân viên đoàn làm phim cũng đã quên hết, cho đến tận khi Giang Ly đột nhiên xuất hiện.
A Yên mới vừa quay xong một phân cảnh, bị phí đạo diễn gọi đến: “Giang tổng chờ cô ở ngoài kia.”
“Giang Ly?”
“Còn có thể là ai nữa?”
A Yên đi ra gặp hắn.
Ngoài trời mưa nhỏ, Giang ly một tay đúc ở trong túi áo, tay còn lại cầm chiếc ô màu đen, bầu trời u ám bao phủ bao phủ lấy hắn.
Hơn một tháng không gặp, hắn gầy đi rất nhiều, hốc mắt hãm sâu, xương gò má nhô ra, áo khoác đen mặc trên người rộng dãi.
A Yên nói: “Đạo diễn Dương không thích có người tới thăm ban.”
Giang Ly thản nhiên nói: “Vậy vợ của ông ấy có ở đây không?”
(không biết đạo diễn Dương bao nhiêu tuổi, lên để “ông” vậy)
“Vợ của đạo diễn Dương thì khác.” A Yên nhận lấy chai nước suối mà Tiểu Mỹ đưa đến, uống một ngụm: “Giang tổng, chúng ta không quen.”
Tiêu Mỹ lại đưa thêm cái ô, Giang Ly giơ tay lên, ý bảo Tiểu Mỹ rời đi, hắn nghiêng tán ô qua, làm một nửa người của hắn tiếp xúc với mưa.
Nước mưa rơi xuống theo sợ tóc hắn, để lại một vết nước uốn lượn trên mặt hắn.
“Tô Yên, anh có thể đợi.”
A Yên ngẩng đầu lên.
Hắn đang nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, cố gắng muốn từ trong đôi mắt đã từng tràn đầy tình yêu, nhìn thấy được một dấu vết cảm xúc yêu thương dành cho hắn.
Không thấy, không có yêu, không có hận.
Không có gì cả.
Giang Ly cười ảm đạm: “Một năm không được, vậy thì hai năm, ba năm, mười năm, hai mươi năm. Chờ đến một ngày em hết giận, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
A Yên nhíu mày: “Nhất định phải tự cho mình là đúng như vậy à?”
Giang Ly không nói gì.
A Yên vặn chặt nắp chai nước suối, xoay người rời đi: “Vậy ngài cứ đợi cả đời đi.”
*
Giang Ly vừa đi, Lục Thế Đồng nghe được tin, lập tức chạy tới, không có cách nào ở lại, chỉ có thể cứng rắn kín đáo đưa cho A Yên hai vệ sĩ, hơn nữa dặn dò bọn họ, nếu như sau này có nhìn thấy Giang Ly, nhất định phải chặn hắn lại.
Có người trong đoàn làm phim nhìn thấy, nặc danh đem chuyện này đăng lên mạng, báo lá cải thêm mắm them muối một phen, vốn muốn chụp cho A yên cái mũ ** thiệt lớn, kết quả fans của A Yên trực tiếp chiếm hết khu bình luận:
“Mấy người rốt cuộc muốn như thế nào? Cô ấy đã nói, không yêu thương, không kết hôn! Chúng ta người nào cũng không tin, cám ơn.”
“Báo lá cải lại nổ tung, ông chủ quan tâm đến nhân viên một chút thì thế nào? cũng không phải Tô Yên mở miệng muốn vệ sĩ.”
“Tô Yên lần trước giải thích còn chưa đủ rõ ràng sao? Cô ấy luôn một mực ở đoàn phim, quay phim, một số người muốn lăng xê, liên quan gì tới cô ấy?
Cái cục diện khí thế hung hổ này kiến mọi người quên mất, Tô Yên ở trên mạng một năm trước bị người người mắng chửi, thảm hại giống như chó rơi xuống nước.
Hiện tai dư luận đã hoàn toàn xoay ngược lại.
Khí thế của A Yên đang thịnh, mà A Thuần một năm trước phong quang vô hạn, đã lâu không có tin tức.
*
Sau khi quay phim xong, mặc dù A Yên chuyển vào khu biệt thự cao cấp của Lục Thế Đồng, thế nhưng vẫn sống theo ý mình.
Ngoài công việc, một lòng mê muội làm đẹp không kiềm chế bản thân, cả ngày nghe Tiểu Mỹ đọc lời khen của cư dân mạng, nếu buổi tối Lục Thế Đồng có ở nhà, mới cùng hắn bàn luận một chút vận động nhẹ nhàng.
Mấy tháng cứ như vậy mà qua 《 Phượng Hoàng 》công chiếu.
Đạo diễn Dương vì bộ phim này dồn hết năm năm tâm huyết, không chỉ giúp bản thân mình lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất lần thứ mười, còn đem A Yên đến một trong những liên hoan phim lớn nhất châu Âu, thuận lợi đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, để cho mọi người có thể thấy cô không chỉ xinh đẹp mà còn có thực lực.
Trên mang vô số bình luận gửi lời chúc mừng, trong vô số lời chúc mừng, có fans bình luận thế này.
“Thật sự rất đau lòng, Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh*, vai nữ chính bước đến đường cùng nhưng vẫn không chịu từ bỏ, ánh mắt của Tô thật sự rất rung động, cô ấy chắc chắn đang miêu tả lại nội tâm của mình đi, là nàng từ nhân sinh đáy vực bò lên nỗ lực cùng quyết tâm. “
*Phượng Hoàng là sinh vật bất tử. Vòng đời của chúng không bao giờ kết thúc. Khi bị thương nặng hoặc cảm thấy mình quá già yếu, phượng hoàng sẽ tự xây một cái tổ bằng lông của mình, rồi tự thiêu bằng chính nguồn nhiệt của bản thân. Và, từ trong đám tro tàn, nó sẽ tái sinh dưới hình dạng một chú chim non. Vì khả năng tái sinh này mà phượng hoàng là biểu tượng của cả sự sống và cái chết.
Bình luận được khen ngợi hơn cả ngàn like, bên dưới bình luận là một mảnh tiếng khóc đau lòng của fans.
“Thời điểm gian khổ nhất, cảm ơn chị vẫn không từ bỏ. “
“Tuy rằng chị chưa bao giờ nói, nhưng ai cũng biết khi đó áp lực rất lớn, đau lòng muốn chết. “
“Cả đời đều là fans của Tô Yên! “
Sau khi A Yên nhận được giải thưởng, giới giả trí xuất hiệm một hiện tượng rất kỳ quái, mọi người đều để lại lời chúc, fans thì khóc nhiều cười ít, tất cả tuyên thệ một đời trung thành.
Cho đến bây giờ A yên có chút tiếc nối nhỏ, cho rằng mình có thể đem gương mặt này tu đẹp hơn, nhưng lại nhớ thương dung mạo thật của chân thân, khó chịu không muốn ở lại nữa.
Nhưng mà…
Lão Cổ Đổng: “…Hình như, có một chút vấn đề nhỏ.”
A Yên: “Vấn đề gì?”
Lão Cổ Đổng: “Có lẽ ta hôn mê quá lâu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống không có phản ứng.”
A Yên: “Ngươi là Lão hồ đồ sao?
Lão Cổ Đổng: “…”
“Mất bao lâu?”
“Có lẽ, có thể, khoảng, mấy tháng…”
A Yên ôn nhu nở nụ cười, nhưng Lão Cổ Đổng lại cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh lẽo.
“Vì sao lại xuất hiện tình huống như thế, ngươi biết không? “
” Hôn mê quá lâu —— “
“Ha!”
Lão Cổ Đổng sững sờ.
A Yên nhướng mày: “Nói ngươi lão hồ đồ, ngươi cũng thật là hồ đồ, linh khí tam giới, lại không có ai so với hồ đồ hơn.”
Lão Cổ Đổng đuối lý, nét mặt già nua ửng đỏ, mặt gương hiện lên ánh sáng hồng phấn kỳ lạ.
A Yên nhàn nhạt nói: “Ngươi như vậy không phải là hôn mê, nếu không phải gặp ta, ngươi cho rằng người còn có thể nhìn thấy được ánh mặt trời sao?”
Cánh tay Lão Cổ Đổng ngắn tũn ôm chặt lấy mình.
Lão Cổ Đổng cánh tay ngăn ngắn nho nhỏ đang đau lòng ôm chặt chính bản thân mình. Trước hôn mê đã phát sinh chuyện gì, lão không nhớ rõ, chỉ là nghe kí chủ nói như vậy…Nghiền ngẫm cực khủng.
“Quên đi” A Yên vung vung tay, cau mày: “Ngươi mau chóng sửa cho tốt”.
Sau đó một khoảng thời gian, A Yên không đóng phim nữa, toàn tâm toàn ý sửa sang lại dung mạo của chính mình. Bởi vì thực sự quá chuyên tâm, người bị cô lạnh nhạt Lục Thế Đồng bắt đầu khó chịu. Vào ngày nào đó, buôi tối không nhịn được hắn nói: “Em xong chưa? Em để ý gương mặt đó để làm gì? Coi như em già rồi, có bị biến dạng, tôi cũng không ghét bỏ em.”
A Yên mở một con măt: “Ngày kia sẽ không bao giờ có.”
Lục Thế Đồng cười nhạo: “Thần tiền mới không bao giờ già”.
Hắn cười nhạo, A Yên không có bất cứ phản ứng nào, cô quay về tấm gương nói: “Lục tổng, anh cho rằng nữ nhân cả đời theo đuổi cái gì? Nói cho cùng vẫn là trong lòng muốn thoả mãn. Đàn ông có thể dành cho tôi hư vinh, vui sướng, làm bạn an ủi mỗi khi tôi buồn hoặc bế tác…Mặt của tôi cũng có thể.”
“Bệnh thần kinh”
A Yên cười cười.
Lục Thế Đồng liền nhướm nhướm mi.
Một năm, cô ở bên cạnh hắn, sớm chiều làm bạn, cũng không biết tại sao hắn vẫn không cảm thấy vừa lòng. Có được người, nhưng hắn không chiếm được lòng, chung quy vẫn là mong mà không được.
Trong lòng hắn phiền muộn, cầm lấy di động của A Yên, tuỳ tiện nhìn một lúc, thấy không có bất kì quan hệ nào với Giang Ly, hắn rất hài lòng, Chỉ là —— “Tô Yên”
A Yên cả kinh: “Có chuyện gì?”
Lục Thế Đồng giơ điện thoại trên tay lên, chất vấn: ” “Đã lâu không gặp, em có khoẻ không?”, Tịch Viên gửi cho em tin nhắn này là ý gì?”
A Yên lắc đầu: “Em không biết, có khả năng anh ta muốn tán tỉnh em, vì lẽ đó mà em cho hắn trở về a. “Rất tốt, đừng nhớ”.”
“Về sau đừng như vậy nữa”
A Yên nhìn hắn.
Lục Thế Đồng mặt mày âm trầm, nhanh chóng soạn một hàng chữ rồi ấn nút gửi đi: Anh nên làm cho rõ rang tôi là phụ nữ của ai.
Gửi xong, hắn lập tức tắt máy. Nhưng ngực bực bực không có nửa điểm tiêu giảm. Mong mà không được, mong mà không được. Bốn chữ này lại như một câu thần chú khó mà hắn không giải được, nhốt hắn trong một con đường dài dằng dặc không có điểm dừng.
Có một quãng thời gian, hắn bắt đầu nhiều lần đăng những bài trên weibo, cố ý phát một ít hình ảnh khiến người ta mơ tưởng viển vông. Giả dụ nhưng hình ảnh bóng lưng phản chiếu sau gương của ai đó, hay là bình luận phản ánh thông tin của người nào đó. Vừa mới bắt đầu còn có fans của A Yên đứng ra mắng hắn đừng có mà diễn. Nhưng rồi dần dần, bình luận biến dạng, hơn một vạn tin nhắn lại đều là tin trêu chọc.
“Tôi cảm thấy Lục Đại thiếu có chút đáng thương?”
“Tô Yên cho Lục Đại thiếu danh phận đi, chị như thế nào đem người ta bức thành cái hình dạng kia chứ”
“Phốc, Tô Ảnh hậu có nam nhân sau lưng chúng ta, thương tâm, thương tâm. “
Lục Thế Đồng nhìn thấy, tức giận đến nỗi khói bốc trên đầu, cuối cùng cũng coi như tiểu tâm tư của hắn bị hỏng —— nếu như cần phải bịt tai trộm chuông, vậy không bằng lừa cả thế giới đi. Như vậy tất cả mọi người đều nghĩ rằng bọn họ ở bên nhau. Vậy thì hắn có thể tự tin hơn, có thể tự lừa dối bản thân mình.
Hắn không biết A Yên có hay không nhìn thấy weibo của hắn.
Có thể có, nhưng cũng có thể không, ngược lại từ trước đến nay cô không hề có một hành động nào.
Rốt cục đến một ngày, đêm khuya, sau khi hoan ái qua đi, hắn trầm mặc cực kỳ lâu, không nói một lời ôm lấy cô gái nhỏ vào lồng ngực. Cô gái này, khuôn mặt xo với quá khứ càng ngày càng đẹp. Mãi cho đến khi đối phương đã rơi vào giấc mộng, hắn đột nhiên mở miệng: “Tô Yên, em đã nói có chuyện vui cho tôi mà”
A Yên nửa ngủ nửa tỉnh: “…A, có từng nói”
Hắn cười to, dụ dỗ: “Nào, nói câu pha trò cho gia hài lòng nào.”
“Anh vừa nãy biểu hiện rất tốt… “
“Mẹ nó! Ai muốn nghe cái này?” Hắn cay cú măng, động một cái, hắn áp cô dưới thân, nói: “Mau nói, nói em yêu anh.”
“Nếu em nói thì nó cũng chỉ là lời nói dối”
Lục Thế Đồng mặt không hề cảm xúc: “Nói mau, đừng dài dòng với tôi.”
A Yên xoa xoa con mắt, ngáp một cái: “Em yêu anh”.
Ba chữ, cô nói nói bằng giọng ngái ngủ, dường như chỉ nói cho có lệ thôi.
Lục Thế Đồng gật gật đầu, hôn môi cô: “Hừm, anh cũng yêu em.”
A Yên vẻ mặt rất nhợt nhạt, mở mắt nhìn chăm chú hắn.
Lục Thế Đồng đuôi lông mày khẽ hất, nhếch miệng lên độ cong cực kỳ trào phúng: “Em nghĩ tôi nói thật sao?”
Cứ như vậy đi, nói dối rồi lại nói dối, không chắc một ngày kia liền trở thành sự thật.
Ngược lại, bọn họ còn có rất nhiều thời gian.
Ngày sau còn dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!