Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
Quyển 2 - Chương 20: Lãnh cung phế phi 2
Editor: Bạch Ái
Beta: Công Tử Hào Hoa
Nhạc Lăng Tiêu đi tới đình viện luyện võ, nhấc trường kiếm lên, vung vẩy một thoáng. Khoảng một lúc sau, mày kiếm của hắn hơi nhíu lại. Hắn buông kiếm ra, tay phải chạm vào chỗ bị thương ở trên ngực, mi tâm quyện thành một đường sắc tuyến, môi mỏng nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên một tầng sát khí giận dữ. Nửa tháng…đã nửa tháng rồi mà vết thương vẫn không khá hơn. Vết đao làm hắn bị thương kia, chỉ cần lệch một chút xíu là sẽ đâm vào tim. Với hoàn cảnh ăn gió nằm sương, nếu không phải mạng hắn cứng, không chừng hắn đã xuống hoàng tuyền từ lâu. Những ngày tháng “ánh đao bóng kiếm” vừa qua, vừa về tới Đế Đô hắn liền đến phủ tướng quân. Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám đối xử với hắn như vậy. Cứ nghĩ đến chuyện đó hắn liền không khỏi hậm hực, càng làm cho hắn không vui.
Trên danh nghĩa hắn là con nuôi của tướng quân. Nhưng trên thực tế thì hắn chỉ là người ăn nhờ ở đậu hơn nữa còn chịu cảnh nhìn sắc mặt người khác mà sống. Nhạc Lăng Tiêu thở dài, nghĩ đến liền đi đến đình viện luyện võ. Nhưng mới đi mấy bước thì hắn chợt dừng lại. Hướng kia, đó không phải là Lạc Vũ hiên, nơi ở của Trần đại tiểu thư sao? Cô nương này là người Trần gia, hắn đã từng gặp cũng hiểu rõ tính tình của nàng ta.
Hắn còn nhớ, năm ấy Triệu vương tha hương ở Bắc Địa, Trần gia phái người đưa nàng về, thời điểm đó hắn liền đối với vị muội muội này có chút hứng thú. Lúc đó, A Yên vận một bộ y phục mỏng màu màu đỏ đậm. Giữa trời giá rét, nàng mặc bộ y phục đó mà lạnh đến run lẩy bẩy, nhưng ánh mắt lại so với A Yên hắn gặp tối qua sắc bén càng sáng hơn… Ánh mắt quyết tuyệt, phảng phất có thể chém cắt hết thảy các đồ vật trở ngại.
“Ta không đi! Phu quân ở nơi nào, ta liền ở nơi đó, trên đời này ai cũng đều có thể vứt bỏ hắn nhưng ta không thể. Hắn sinh ta sinh, hắn chết ta cùng hắn một chỗ, ai cũng không thể đem chúng ta tách ra!”
Đây vốn là một đoạn tình nghĩa đời đời lưu truyền. Nhưng chỉ tiếc là đến cuối cùng lại trở thành trò cười trong thiên hạ. Nàng ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ phu quân nhưng tên nam nhân đó lại vứt bỏ nàng. Nhạc Lăng Tiêu không giải thích được hắn đối với A Yên là cảm giác gì.
Nàng chờ hắn không được, khi còn bé luôn nghĩ biện pháp xa lánh hắn, lớn rồi thì không thường xuyên tiếp xúc. Kết cục cuối cùng là hắn và nàng vẫn không có chút xíu quan hệ gì. Thế nhưng, ở phủ tướng quân to lớn này thì hắn và A Yên đều là những người không được hoan nghênh.
Bọn hạ nhân tụ tập cùng một chỗ, không có chuyện gì làm liền đánh cược Đại tiểu thư khi nào thăng thiên, trong phủ nên làm sao để xử lý tang sự, còn nói thánh thượng không thích Đại tiểu thư, sợ là chỉ có thể chuẩn bị qua loa.
Đổi lại mười năm trước, A Yên nếu nghe thấy sẽ đích thân giáo huấn những người này sau đó đem bọn họ đều đánh đuổi. Hiện tại… Hiện tại, tính mạng nàng đang như ngàn cân treo sợi tóc lại là người có tội, ai sẽ coi trọng nàng.
Hắn không tiếng động liền đi tới, đứng ở dưới cây cổ thụ. Bên trong sân Lạc Vũ Hiên, A Yên thả người ra sau dựa vào ghế tựa, trên người che kín một cái chăn mỏng màu đen nhưng không vì vậy mà mất đi vẻ sạch sẽ, không thấy rõ gương mặt chỉ có thể nhìn thấy trong tay nàng cầm gương soi nhỏ đang khua tay trên mặt kiếng không biết để làm gì. Sau một lát, nàng lại cầm lấy lược ngay bên cạnh làm bằng sừng trâu nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương từ từ chải mái tóc đẹp. Nhìn nàng chả thấy chỗ nào buồn chỗ nào hận, ngược lại nàng dường như vô cùng thanh thản và nhàn hạ.
Nhạc Lăng Tiêu hừ một tiếng, vừa định xoay người rời đi thì nghe tiếng nữ nhân suy yếu mở miệng: “Ngươi cũng tham gia vào đánh cuộc sao?”. Thân hình hắn hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên vừa vặn đón nhận ánh mắt của A Yên.
Nữ nhân mặt tái nhợt đến cực điểm, mặt mày đều mang theo nồng nặc bệnh khí, trên mặt không một lớp son phấn, sắc môi cũng cực kì nhạt, tựa như màu sắc cánh hòa dần bị khô héo.
Có thể nàng rất đẹp, dường như đốm lửa sinh mệnh sắp tắt đang ở thời điểm cuối cùng tỏa ra một ánh sáng vô cùng đẹp. Hoa mỹ mà thê lương…
Nhạc Lăng Tiêu mặt không chút cảm xúc: “Cược cái gì?”
A Yên cười cười: “Đánh cược ta khi nào thì chết.”
Nhạc Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư đã hiểu lầm, ta chưa bao giờ –” nói hắn xưa nay chưa từng nghĩ như thế thì có chút không đúng, nhưng nói hắn cùng người khác đánh cược thì thật oan. “Muội sống hay chết ta tuy không quan tâm nhưng cũng chưa từng nói qua muội sẽ chết.”
A Yên suy tư liếc mắt nhìn hắn: “Ta biết ngươi tâm địa không đến nỗi bị chó ăn cho nên mới cảm thấy kỳ quái không hiểu vì lý do gì ngươi đứng ở đó nhìn chằm chằm ta làm gì? Ngươi không cũng người khác đánh cược thật sao?”
“… “
Hắn không nói được, A Yên cũng không làm khó hắn mà chỉ cười nhạt: “Nếu đến rồi ở lại uống chén trà với ta đi –Châu Nhi dâng trà.” Thấy đối phương tựa hồ có lời muốn nói, nàng mở miệng đánh gãy: “Dù gì thì nói chuyện với người sắp chết vài câu cũng không lãng phí của ngươi bao nhiêu thời gian.” Nói tới đây, Nhạc Lăng Tiêu không thể làm gì khác hơn là lưu lại.
Trà của Lạc Vũ hiên tuy không đến nỗi uống không được, thế nhưng cũng không xứng với hai chữ “trà ngon”. Tâm tình Nhạc Lăng Tiêu phức tạp. Quả nhiên, tất cả mọi người đều chờ nàng chết.
Các chi phí như ăn mặc, chi tiêu ở Lạc Vũ hiên… Đừng nói so sánh với trong cung, chỉ cần so sánh với ngày trước khi nàng lấy chồng đã thấy được cái chênh lệch tựa trời đất rồi. A Yên không để ý nâng chén trà uống một ngụm rồi lại bắt đầu chải tóc. Mái tóc như suối được chải lần lượt, một thoáng lại một thoáng ánh mắt cực kì ôn nhu.
Nhạc Lăng Tiêu ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, một lát sau bỗng ý thức được hành vi không thích hợp liền định thần lại, nhưng trên mặt lại thấy có chút hồng hồng khả nghi.
A Yên vẫn không để ý hắn, bỗng buông tiếng thở dài, nói: “Cứ thế mà chết đi, ta thật không cam lòng”.
Nhạc Lăng Tiêu trầm mặc không nói, nhưng trong lòng hắn biết… thời gian của nàng đã không còn nhiều. “Một ngày nào đó, ngươi rời khỏi nơi đây, trời đất nơi này giữ không nổi ngươi. Đến lúc đó… ” A Yên nghiêng đầu đi, cười khanh khách nhìn hắn: “… Huynh trưởng, ngươi có nhớ tới ta không?”. Nhạc Lăng Tiêu mày nhăn lại.
A Yên cũng không chờ hắn trả lời, nói tiếp: “Ngươi đương nhiên không biết người chết như đèn đã tắt, trượng phu của ta còn đang chàng chàng thiếp thiếp với muội muội tốt Vận Nhi của ta, ngươi sẽ nhớ kỹ một hình bóng cố nhân không quá quan trọng sao?… Sống, thật vô vị.” trầm mặc giây lát, nàng cười cợt: “Gió nổi lên rồi. ” Nói xong nàng liền đứng lên, nha hoàn Châu Nhi mau mau tiến lại đỡ lấy cánh tay A Yên đồng thời cùng nàng vào nhà.
*
Qua ngày đó, Nhạc Lăng Tiêu thường đến Lạc Vũ hiên ngồi một lúc. Có khi tán gẫu hai câu, đôi lúc chỉ là uống trà, có khi mấy canh giờ liền không nói gì. A Yên không nhiều lời so với hắn. So với nói chuyện thì nàng càng yêu thích quay về tấm gương chăn sóc tóc và mặt của nàng.
Có thể khí sắc nàng vẫn là xấu như vậy, cho dù có son phấn thì cũng không cách nào che đi nét tiền tụy của bệnh tật giai đoạn cuối. Mỹ nhân bệnh là như thế.
Sau đó, ở chung lâu ngày, cuối cùng Nhạc Lăng Tiêu đem nhân sâm trăm năm mà hắn được một bị bằng hữu tặng, đem đến Lạc Vũ hiên: “… Tuy không phải thứ tốt, nhìn chung vẫn có thể cứu muội.”
A Yên mỉm cười, nhấc đôi mắt đánh giá hắn đầy thú vị. Nhạc Lăng Tiêu tưởng nàng nhìn quen trân bảo trong hoàng cung, không lọt mắt đồ vật của hắn, sắc mặt liền lạnh: “Ngươi không muốn liền thôi!
Tay A Yên giữ hắn lại, khi tay nàng chạm vào dường như hắn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Nhưng ngón tay lại như có xúc cảm làm cho trai tim của hắn như bị phỏng.
A Yên thu tay về, đặt tay về chỗ cũ: “Ta quả thật là không muốn.”
Nhạc Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng, vốn định phất tay áo đi nhưng không làm sao nhấc chân được. Rung động vừa rồi… Đến tột cùng là vì cái gì?
“Bệnh của ta đã vô phương cứu chữa, ngươi cho ta thứ này đối với ta không có tác dụng nào. Nhưng nó lại có ích với thương thế của ngươi. huynh trưởng vẫn nên giữ nó lại.” A Yên nhìn hắn một chút lại nói: “Có phải huynh trưởng quan tâm đến ta không?”
Nhạc Lăng Tiêu theo bản năng biện minh: “Chỉ là vừa vặn nhớ tới mà thôi, không thể nói là quan tâm.”
A Yên không thèm chấp hắn, tựa hồ đối với đề tài này không hứng thú lắm, cầm chén trà nhấp, nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, ta không cam lòng còn có một việc… chưa hoàn thành ta sẽ không chết.”
Nhạc Lăng Tiêu buộc miệng hỏi: “Là việc gì?”
A Yên hai tay luồn vào trong tay áo, ánh mắt trong vắt nhìn không ra đang suy nghĩ gì, miệng liền nói: “Từ từ ngươi sẽ biết.”
*
Nửa tháng sau, A Yên ngồi chở ở trong phòng, quay người về tấm gương chăm chút cho dung nhan, cố ý lưu lại những hoa văn đại diện cho năm tháng ở khóe mắt.
Lão Cổ Đổng hiếu kỳ: “Tại sao không xóa nếp nhăn cơ chứ?”
A Yên nhàn nhàn nói: “Nếu xóa đi, ta liền biến thành lão yêu quái, nào ai nói ta là nữ nhân nữa.” Vẽ vài nét bút mày liễu, đột nhiên nàng bỏ bút xuống có chút phiền chán. Lại nói… “Thật đáng ghét. Bệnh tật triền miên thế này, dáng vẻ thì nhợt nhạt, thật là vô vị. Ngươi nói cho ta biết, đối với Nhạc Lăng Tiêu độ thiện cảm là bao nhiêu?”
Lão Cổ Đổng suy nghĩ, liền nói: “Hai mươi lăm.”
“Vừa mới bắt đầu bao nhiêu?”
“Một.”
A Yên ngẩng mặt ngồi một chút chậm rãi nói: “Được rồi.”
Lão Cổ Đổng: “Cái gì được rồi?”
A Yên nhíu mày liền nói: “Ta thiếu kiên nhẫn cùng hắn phong hoa tuyết nguyệt đàm luận sinh tử. Nếu đã có chút hảo cảm thì có thể tiến hành bước kế tiếp, cùng hắn giao lưu.”
Lão Cổ Đổng như hiểu như không: “Bước kế tiếp là nói chuyện yêu đương?
A Yên phản bác: “Nghĩ gì thế? Đương nhiên là ngủ a.”
…
Lão Cổ Đổng cẩn thận nói: “Nhạc Lăng Tiêu đang bị thương đó. Ngươi thế mà lại muốn bá vương ngạnh thượng cung… Ngạch, có chút khó khăn.” Vốn còn muốn nói cùng với hắn, hiện tại liền cứng đối cứng, không bằng dùng loại hảo cảm đang có cùng hắn chơi chút tình thú, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng không giống nhau, không chờ kiến nghị, A Yên liền nở nụ cười: “Ngươi cho rằng ta nhẫn nại cả ngày cùng hắn uống trà, là vì cái gì?”
“Tranh thủ thời gia ở chung, để lấy hảo cảm a.”
A Yên lắc đầu: “Không, ta cùng hắn ở chung để bồi dưỡng thói quen của hắn.”
“…? “
“Hắn ở chỗ này của ta uống trà dần dần sẽ quen thuộc.” A Yên đứng lên, không cùng Lão Cổ Đổng lải nhải liền đi ra bên ngoài tìm Châu Nhi: “Nha đầu, ta có cái tâm nguyện chưa xong ngươi có bằng lòng giúp ta đạt thành mong muốn?”
Châu Nhi nhìn thấy nàng dung nhan tiều tụy chỉ cảm thấy lòng chua xót: “Châu nhi đồng ý vì nương nương bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”
“Này thì không cần” A Yên đến gần, nhẹ nhàng ở bên tai Châu nhi nói vài chữ: “… Ngươi đi thay ta mua dược.”
Châu Nhi kinh ngạc: “Nương nương vì sao phải –“
“Suỵt.” A Yên đặt nhẹ ngón tay lên môi nàng: “Làm theo lời ta đừng hỏi, ngoan.”
Lại qua mấy ngày, rốt cuộc đã tới một cơn mưa nhỏ. Trời tốt, chính là thời điểm giao lưu thật tốt. Nhạc Lăng Tiêu chờ ở trong phủ không làm gì liền luyện một chút kiếm thuật. Như thường lệ tới Lạc Vũ hiên uống trà cũng không được tốt lắm. Bởi vì mưa, A Yên có lý do hợp lý mời hắn vào nhà nói chuyện, xoay người liền nhìn Châu nhi liếc mắt ra hiệu.
Châu nhi chần chờ nói: “Nương nương –“
A Yên vỗ vỗ bờ vai của nàng, nhẹ nhàng nói: “Nghe lời.”
Nghĩ đến đấy Châu Nhi lấy thêm cam đảm chỉ có thể nghe theo lời dặn dò của nàng, mang theo sự quyết tâm ôm một bình rược độc chạy đến luyện võ các tìm gã sai vặt của Nhạc Lăng Tiêu đối ẩm.
Ngoài phòng, tiếng mưa rơi tí tách. Bên trong hương thơm nhàn nhạt, gian phòng trang trí đơn giản nhã trí trên tường… Nhưng mang theo một bức rõ ràng là cung nữ cởi quần áo nhập dục chi đồ.
Nhạc Lăng Tiêu liếc mắt nhìn chỉ cảm thấy trên mặt như thiêu nóng, đầu óc từng trận mê muội chống tay ở trên bàn, biết thân thể có phần không đúng nhưng hắn không nhúc nhích được, chỉ có thể ngã trên đất lạnh. Hắn bị bỏ thuốc. Tại sao…Có thể?
Trên đầu hắn truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Ai, vẫn là như vậy tốt.”
Nhạc Lăng Tiêu thân thể không thể động nhưng ý thức vô cùng tỉnh táo rõ ràng, đối diện với nữ nhân ở trước mặt hắn cởi hét ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết cùng với ngón tay như ngó sen. Hắn cắn răng: “Muội điên rồi!”
A Yên đi tới, hơi cúi người thương tiếc xoa mặt của hắn: “Ngươi quên? Ta nói, có một việc nhất định phải làm, đó không phải là ngươi sao?”
Nhạc Lăng Tiêu trong lòng không rõ lại cảm thấy phẫn nộ: “Muội — “
“Hoàng đế chọn muội muội ta, ta tuy là phế phi nhưng trên danh nghĩa vẫn là người đàn bà của hắn trước khi chết làm sao cũng phải “hồng hạnh xuất tường” (ngoại tình) một lần cho hắn đội nón xanh thật đẹp, ngươi nói có đúng hay không?”
Nhạc Lăng Tiêu trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Nàng… Nàng thật sự điên rồi.
Nàng bây giờ tỉnh táo so với nàng lúc bình thường yếu đuối thật như hai người khác nhau. Nữ nhân trước mắt mặt mày đầy ý cười, không giống với ngày xưa hờ hững mang theo một tia thống khổ, khóe môi kia hé ra độ cong xinh đẹp tùy ý lộ liễu loá mắt. Động tác cởi quần áo cũng vô cùng quyến rũ.
A Yên trầm thấp nở nụ cười thanh túy: “Mấy ngày nay diễn một vở kịch với ngươi ta cũng rất là mệt”.
Nàng cúi người xuống, muốn đem Nhạc Lăng Tiêu đỡ lên giường. Nhưng dằn vặt nửa ngày vẫn không kéo được nên nàng từ bỏ: “Thôi trên đất cũng được, ta không để ý.”
Nhạc Lăng Tiêu âm thầm vận công đem dược ép xuống, cuối cùng cũng lấy lại được một chút khí lực liền liều chết ngồi dậy. A Yên thú vị đẩy hắn một cái để hắn nằm xuống trở lại. Lúc này hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.
” Yên tâm, con người của ta rất chính trực. ” A Yên ngồi xổm xuống ôm đầu gối nói với hắn: ” Đời này, ta chưa bao giờ chân chính miễn cưỡng ai, ngươi cũng như thế. Thứ ta bỏ là mê hồn tán mà không phải những loại hương khác nếu không phải vì nhiệm vụ chạm qua ngươi ta liền ngại làm. “
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, đôi môi mềm mại giật giật nhẹ nhàng một câu: “Ngươi… Thật sự không muốn sao? “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!