Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
Quyển 4 - Chương 44-2: Mỹ nhân dân quốc (7)
Editor: Dư
Beta: Cà ri
Ban ngày mặt trời chói chang, đến buổi tối thì mưa to như trút xuống gột rửa sạch cả thành phố. Mẹ Hà vội vàng lên lầu đóng cửa sổ, con vẹt trong lồng nhìn thấy bà chạy tới chạy lui thì cũng đập cánh loạn xạ hét ầm lên:”Xinh đẹp, mỹ lệ, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”
A Yên lười biếng dựa vào ghế salon, tay cầm gương, liếc mắt nhìn về phía đó: “Bảo bối ngoan đừng sợ chỉ là trời mưa thôi.”
Con vẹt xoay vài vòng thì yên phận lại. A Yên ngồi nửa giờ thì đứng dậy đi lên lầu, mẹ Hà còn đang đợi dưới lầu thỉnh thoảng nhìn về phía cửa đang đóng chặt. A Yên đứng ở cầu thang trên lầu nói: “Đừng đợi nữa khóa cửa ngủ thôi.”
Mẹ Hà do dự: “Tiểu thiếu gia Tử Duệ nói có thể….”
A Yên cười giễu: “Mưa lớn như thế hắn làm sao đến đây được? Lẽ nào Đường Tử Minh sẽ lái xe đưa hắn qua sao? Lại nói hôm trước vũ hội ở công quán Thẩm gia ta đã lưu lại ấn tượng khó phai cho Đường Tử Minh, hắn còn cho Đường Tử Duệ đến đây mới là lạ ấy.”
Hà mẹ thở dài gật gù quay xuống khóa cửa.
A Yên nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi tí tách sau đó tiến vào mộng đẹp, ngủ thẳng đến nửa đêm đang mông lung thì bị một trận gõ cửa gấp gáp đánh thức: “Tiểu thư, tiểu thư người mau ra đây!” Làm cô không thể làm gì khác hơn là phủ thêm áo đi ra ngoài.
Dưới lầu có một hình dáng nho nhỏ đang tựa vào bên cạnh cửa trên người từ trên xuống dưới đều là nước, cả người giống như mới bò từ dưới sông lên, nước trên mặt đất đã tụ lại giống như một bãi nước từ từ lan rộng ra bốn phía. Đường Tử Duệ dựa vào bức tường lạnh lẽo sau lưng cả người giống như đã tiêu hao hết sức lực chậm rãi trượt xuống ngã ra đất.
Mẹ Hà gấp đến phát khóc, cầm khăn giúp hắn lau tóc rồi nhìn tới chân của hắn sau đó run run đưa tay ra sờ, đầu gối toàn là máu, mắt cá chân cũng sưng to lên, chỉ sợ sau này khi khỏi cũng lưu lại tật.
“Tiểu thiếu gia, cậu tội tình gì phải làm vậy? Ở nhà không tốt hơn sao? Đường gia vốn chính là nhà của cậu, cậu…. aiz! Cậu muốn tôi nói gì cho phải với cậu đây? Hiện tại tôi đi gọi điện thoại mà bác sĩ Phương cũng sẽ không đến, vậy phải làm sao bây giờ? Chân của cậu, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Giọng Đường Tử Duệ khàn khàn, ngữ khí cũng nhạt đi:” Vốn định leo từ trên cây xuống nhưng bất cẩn lộn nhào một cái cũng may là mưa lớn nên không ai nhìn thấy.”
“Cậu muốn tới đây thì đợi sáng mai gọi phu xe đưa cậu đến không tốt sao? Giờ biến thành như vậy thì tiểu thư phải bàn giao như nào với đại thiếu gia đây? Cậu, cậu thật là!”
Đường Tử Duệ cười một tiếng nhìn người phụ nữ trên lầu, tuy sắc mặt cậu trắng bệch nhưng ánh mắt lại rất sáng: “Từ nay về sau không cần bàn giao nữa.”
Mẹ Hà dìu hắn đứng dậy sau đó ngồi vào ghế salon, rồi bà đi lên lầu tìm quần áo sạch sẽ, bà mặc kệ là đang ở phòng khách vẫn thúc giục hắn thay đồ sau đó đi vào nhà bếp nấu nước. Chờ hắn thay quần áo xong A Yên mới đi xuống.
Đường Tử Duệ hỏi: “Sao chị lại không chờ cửa?”
A Yên trả lời: “Vì cho rằng Đường Tử Minh sẽ nhốt cậu lại.”
Đường Tử Duệ im lặng nhướng mi, trên mặt tỏ vẻ không vui: “Tôi sẽ không lừa chị, coi như có phải bò thì tôi cũng sẽ bò đến đây, chị phải tin tôi.”
A Yên không nói gì.
Đường Tử Duệ siết chặt nắm đấm đôi môi không chút huyết sắc động đậy mấy lần rồi trầm giọng nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ lớn lên, những loại chuyện như vậy đến lúc đó…”
“Không có liên quan tới chị.”
Ánh mắt Đường Tử Duệ trong nháy mắt tối lại giống như vừa ban ngày đã bị thay thế bằng đêm đen. Hắn nghiêng đầu đi hờn giận im lặng rất lâu, lại nói: “Tôi không đọc sách.”
A Yên nhìn hắn một chút: “Vậy cậu muốn làm gì?”
Đường Tử Duệ nói: “Đọc sách vô dụng, văn nhân không thể cứu quốc, cũng không thể bảo vệ người quan trọng.”
A Yên lắc đầu: “Không đúng.”
Đường Tử Duệ cau mày nhìn về phía cô.
A Yên rót một chén trà bên trong ấm trà nguội ủ trong lòng bàn tay, vẻ mặt hờ hững: “Thời đại văn nhân là thời đại có khí khái, anh trai cậu tuy rằng sống lý tưởng hóa quá nhưng về công hay tư đều là vì muốn thật sự dựa vào ngòi bút trong tay cứu dân cứu nước.”
Đường Tử Duệ xì một tiếng: “Vô dụng nhất chính là thư sinh. Người khác cầm đao đến ngươi có thể cầm bút để tự vệ sao? Tôi sớm đã nghe chán hắn thao thao bất tuyệt diễn thuyết mấy thứ thoại bản ngu ngốc đó rồi!”
“Ngốc là do ngu hóa lý tưởng nhưng có lý tưởng thì đều là tốt đẹp.”
Đường Tử Duệ thấp giọng hừ một tiếng, nói thầm: “Đó là vì chị yêu hắn.”
A Yên khẽ nhìn hắn qua khóe mắt rồi cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Không thích cũng không thể nói là chán ghét. Chỉ cần hắn không gây trở ngại cho chị, chị đây cũng không để ý hắn là người như thế nào. Thứ chị để ý chỉ có…”
Cô đứng lên nhìn con vẹt trong lồng tre, con chim kia rất phối hợp kêu lên: “Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”
A Yên mím môi nở nụ cười: “Ngoan quá.”
Quay đầu lại nhìn Đường Tử Duệ, ánh mắt lại có vẻ bình thản: “Con đường của cậu, chính cậu đi, hậu quả một mình cậu gánh chịu, chị không tham dự.”
*
Bách Nhạc Môn đến thêm một ca sĩ mới, tên rất đơn giản không phải theo phong cách Tây là tên tiếng Anh khó nhớ, cũng không có nghệ danh đẹp đẽ, tên chỉ hai chữ A Yên nhưng cũng bởi vì nó quá mức thông thường mà lúc vừa bắt đầu có rất nhiều khách cảm thấy rất tục khí.
Nhưng dần dần những câu như thế này không còn ai nói tới nữa. Cô gái có giọng hát ngọt ngào vừa đứng trên sân khấu chính là tồn tại sáng chói nhất, khắp người từ trên xuống dưới đều là phong tình mê người chỉ muốn khen một câu nhìn cô đa tình nhưng cũng vô tình, một nụ cười một ánh mắt đều là mê người.
Bao nhiêu người đàn ông chỉ vì một cái nhìn lơ đãng của cô mà từ lúc đấy bỏ ra vạn lượng hoàng kim chỉ để đổi lấy một nụ cười. Sau khi hát xong từ trên đài đi xuống luôn có một đám đàn ông đứng chờ, tất cả vây quanh bên người cô gái chỉ vì muốn nói vài lời.
Không tới hai tháng A Yên đã vững vàng ngồi trên ngôi vị ca sĩ đứng đầu Bách Nhạc Môn. Đây là chuyện tốt nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy buồn phiền.
Nửa tháng sau chính là hội tuyển hoa khôi mỗi năm một lần của Bách Nhạc Môn, đến lúc đó sẽ do nguyên khách bỏ phiếu tuyển ra hoa khôi mà họ thích. Nói thì nói như thế nhưng trên thực tế trước khi thi đấu bắt đầu thì kim chủ phía sau phía sau của họ đã bắt đầu mua phiếu, ai ra nhiều tiền thì cuối cùng người thắng chính là người được bao dưỡng. So với tuyển hoa khôi thuần túy thì càng giống như so tài phú hơn.
Vấn đề đến rồi!
A Yên nhớ tới còn có ba lần phải ngủ cùng Đường Tử Minh, cô vốn dĩ không vội vì vừa muốn thả dây dài câu cá lớn thứ hai là còn vì không kiềm chế được mà theo đuổi giấc mơ, chính là vì vậy tuy cô có vô số người theo đuổi trong đó cũng có không ít ông trùm trong giới kinh doanh nhưng cô vẫn không dựa vào bất kì người nào. Nói cách khác không tìm kim chủ thì không có hậu trường chân chính, như vậy không tốt.
Lão Cổ Đồng có lòng tốt kiến nghị: “Kí chủ, nếu ngươi thật sự muốn cái gì hoa khôi đó thì có thể suy nghĩ một chút đến Thẩm Cảnh Niên.”
A Yên thở dài: “Thực không dám giấu, hắn bệnh thành như vậy đừng nói lấy dương bổ âm, ta sợ ép hắn một chút thì hắn sẽ ho lên người ta một thân toàn máu, đến lúc đó hắn tắt thở trên giường của ta rồi kéo người của phòng tuần bộ đến thì không hay lắm.”
“…..”
Lão Cổ Đồng im lặng nửa ngày rồi mới nói: “Nguyên thần của người vẫn còn, nếu dùng mị thuật được, thì cũng có thể cứu người.”
A Yên khoát tay một cái: “Hắn đầu tiên không thể làm một cái gương tốt, thứ hai cũng không biết ăn nói như con vẹt kia, vô duyên vô cớ sao ta phải cứu hắn?”
Lão Cổ Đồng hỏi: “Vậy tìm người khác sao?”
“Đường là chết, người là sống.” A Yên suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Không hoảng hốt sẽ ổn thôi.”
*
Hai ngày sau, Tề Chính bước nhanh vào trong phòng tiếp khách nhỏ, nói với người đàn ông đang dựa vào ghế đọc báo: “Nhị gia, A Yên tiểu thư đến rồi.”
Thẩm Cảnh Niên mở một tờ báo rồi hỏi: “Có nói rõ ý đồ đến không?”
Tề Chính trả lời: “Còn không phải là chuyện tuyển hoa khôi sao?”
Thẩm Cảnh Niên nhíu mày, nhìn hắn một chút, Tề Chính có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Nghe người ta nói, A Yên tiểu thư gần đây một lòng một dạ tham gia tuyển hoa khôi tới ca hát cũng không muốn. Cô ấy cho là mình sẽ thắng cũng không biết lấy đâu ra cái tự tin này nữa. Lần trước thuộc hạ đi đến Bách Nhạc Môn còn thấy cô ấy đuổi theo Viên Ngũ ồn ào, nói cái gì mà chờ cô ấy thắng không muốn được gọi là hoa khôi mà phải gọi là A Yên mỹ nhân đẹp nhất thế giới, Viên Ngũ đều không quan tâm.”
Thẩm Cảnh Niên buồn cười: “Eliza sau lưng có Ngô lão bản, trước đó còn có Sở tiên sinh nuôi, cô ấy có ai?”
Tề Chính mở tay ra: “Này không phải đến tìm ngài sao?”
Thẩm Cảnh Niên vừa cười một tiếng, dặn dò: “Mời đến đây.”
Không bao lâu, A Yên theo Tề Chính đi vào vừa nhìn thấy hắn liền kêu một tiếng “Thẩm tiên sinh”.
Thẩm Cảnh Niên hỏi: “Tìm Thẩm mỗ có việc?”
A Yên cởi đôi găng tay màu trắng ra, một đôi mắt sáng nhìn xuyên qua vành nón ren màu đen nhìn về phía hắn: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta cứ việc nói thẳng. Tháng này Bách Nhạc Môn nên cho tôi cái phần mà Thẩm tiên sinh còn thiếu nên tôi chỉ muốn nhờ ngài giúp cho một chuyện, nhờ ngài làm người trung gian, giúp tôi mời ông chủ Trịnh của Thanh Bang một bữa cơm. Nghe nói ngài với ông ấy là chỗ anh em kết nghĩa thân quen.”
Tề Chính ngạc nhiên nhìn cô, Thẩm Cảnh Niên trầm mặc vẻ mặt như trước ôn hòa, nhìn không ra ý nghĩ trong lòng, sau một hồi quan sát kỹ người phụ nữ này mới từ từ nói: “Cô muốn tìm chỗ dựa thì phải ra tay chính là những kẻ bao người xa hoa mới đúng, cô lại muốn làm quen với Trinh tiên sinh là do thấy mạng mình quá dài không muốn sống ngày tháng bình bình an an mà muốn thử cảm giác khác?”
A Yên không quan tâm lắm thản nhiên nói: “Tôi thích những người cực kì hung ác, táng tận lương tâm là kẻ đã nếm vị máu của người khác trên lưỡi đao, sai khiến kẻ đó không hề áp lực lại không bị ràng buộc, rất thuận lợi.”
Thẩm Cảnh Niên giật giật khóe môi: “Trịnh tiên sinh không phải kẻ liều mạng, ông ta tiếc nhất là mạng, là tiếc mạng của mình chỉ là khinh thường mạng của kẻ khác mà thôi.”
A Yên nói:” Tôi cũng không phải có ý gì đặc biệt với hắn, chắc là cùng ngài nói không rõ đi. Thẩm tiên sinh ý của ngài thế nào?”
Thẩm Cảnh Niên cụp mắt thả tờ báo xuống, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, trầm mặc chốc lát rồi lại uống một hớp. Yết hầu Tề Chính lên xuống nuốt một ngụm nước bọt “trà rất đắng, Nhị gia không có cảm giác sao?”
Cuối cùng, Thẩm Cảnh Niên mở miệng: “Vậy nên phần chia cho cô tháng này, xóa ba phần mười.”
A Yên mở to hai mắt, sợ hãi nói: “Thẩm tiên sinh, thừa dịp cháy nhà hôi của à?”
“Bốn phần mười.”
“Tôi nhờ ngài giới thiệu chúng tôi quen biết, lại không phải mời ngài làm mai, coi như là làm mối ngài cũng không cần xấu bụng thu nhiều như vậy chứ, ngài gần đây thiếu thốn nghèo đến điên rồi sao?”
“Sáu phần mười.”
A Yên tức giận làm rơi găng tay, buồn bực nói: “Tính toán một chút thì tùy tiện ngài. Tiền tài đều là vật ngoài thân đủ là tốt rồi, thế giới của tôi chỉ cần danh hiệu đệ nhất mỹ nhân là được rồi!”
Nói xong, xoay người rời đi.
Tề Chính nhìn bóng lưng cô gái yêu kiều thướt tha, lại nhìn vị đang trầm mặt ho khan bên cạnh một lúc lâu, người đàn ông giơ tay che đi tiếng ho khan không dám nói nhiều.
Thẩm Cảnh Niên ho khan một trận, lắc đầu nhẹ giọng nói:”Nha đầu điên!”
Tề Chính lúc này mới lên tiếng: “Nhị gia, A Yên tiểu thư không biết nông sâu, người như Trịnh tiên sinh sao có thể dễ dàng trêu chọc, thuộc hạ đi nói rõ ràng với cô ấy.”
Vẻ mặt Thẩm Cảnh Niên không thay đổi, ngữ khí lại bình đạm nhưng có một chút lạnh đi: “Cô ấy muốn quen, tôi giúp cô ấy.”
Đợi ăn phải vị đắng thì sẽ biết sợ, tự nhiên phải khóc sướt mướt chạy về, hướng về người khác cầu cứu. Nửa câu sau hắn không nói ra.
Tề Chính ngẩng đầu lên nhìn hình dáng đã sớm biến mất ở cửa, trong lòng thở dài, A Yên tiểu thư thật là một đầu óc có bệnh, muốn tìm người đàn ông có tiền có thể bao nuôi, Nhị gia một người lớn như vậy ngồi ở chỗ này, cô ấy lại mắt mù không nhìn thấy, lại có ý nghĩ kỳ lạ đi tìm chết.
Thực sự là người không biết không sợ, người phụ nữ ngu xuẩn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!