Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Quyển 4 - Chương 44-4: Mỹ nhân dân quốc (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1


Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế


Quyển 4 - Chương 44-4: Mỹ nhân dân quốc (9)


Editor: Cà ri

Đêm nay, sau khi hoa khôi được gọi tên thì mọi người đều hướng về phía A Yên tiểu thư mà hô gọi.

Cô đứng ở nơi sáng nhất dưới ánh đèn, những khung cảnh xung quanh đều trở nên ảm đạm, cô nhận lấy chiếc cúp và bó hoa, nhìn đám đông phía dưới, tầm mắt không có trọng điểm, cũng không quan tâm đó là ai, ý cười trên mặt vẫn chận thật và vui vẻ.

Cô rất vui vẻ, dưới sân khấu, cảnh sảnh đường vỗ tay như sấm ủng hộ.

Chỉ ở trong một góc, một thanh niên từ đằng xa nhìn cô gái trên sân khấu, thất thần một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, biểu cảm trên mặt càng trở nên phức tạp.

Hắn không thích khiêu vũ, lần này là bị bạn tốt kéo tới.

Cô gái trên sân khấu thiên kiều bá mị, thần thái phi dương, cười rộ lên tự tin mà tươi sáng. Cô là sắc thái duy nhất trong mắt nam nhân ở đây, là nữ thần có thể gặp trong mộng nhưng không thể cầu, không tiếc nghìn vàng cũng muốn giành được nụ cười khuynh quốc giai nhân.

Cô gái kia đã từng là thể tử hiền lành của hắn.

*

A Yên hát xong hai bài hát, đợi đến khi tất cả khách nhân giải tán, thì đã nửa đêm rồi.

Mấy người hán tử không biết làm sao chui vào được đây, nhìn cô lấy lòng nói: “A Yên tiểu thư.”

A Yên nhìn những người này, hai mắt cười cong thành trăng lười liềm nói: “Mấy người đêm nay làm rất tốt, tôi hết sức vui vẻ… đi theo tôi.” Nói xong dẫn theo mấy người đàn ông lưng hùm vai gấu đi về phía trong trang điểm sau hậu trường, từ trên bàn cầm mấy tờ áp phích, đưa cho nhóm bon họ: “Áp phích có chữa ký của tôi, cho mấy người.”

Mấy người ngây người một lúc lâu, cảm động đến rơi nước mắt: “A Yên tiểu thư, chuyện này… quá quý giá, chúng tôi không dám nhận, không bằng chúng tôi đem về cho Trịnh tiên sinh, ngài ấy nhất định sẽ thích.”

A Yên không vui: “Cho hắn làm cái gì? Hắn đã đồng ý phái người cho tôi, không phải đã cho hắn ngon ngọt rồi sao? Ngồi một đêm nghe đủ mọi chuyện hắn nói, tôi còn phải giả bộ nghe rất hứng thú, còn sờ soạng tay nhỏ hai lần, lần này cũng không phải hắn đứng trên đường thay tôi bỏ phiếu, liên quan gì tới hắn?”

Mấy người kia do dự một lúc, cuối cùng cũng nhận áp phích, cảm ơn rối rít, mới vui sướng đi ra ngoài.

A Yên cũng vui vẻ, quay về phía gương soi nửa ngày, giơ tay lên, đầu ngón tay xẹt qua mặt kính viết mấy chữ.

—- Toàn thế giới A Yên đẹp nhất.

Dừng một chút, lại viết thêm câu tiếp theo.

—- Đường Tử Minh nhìn tới sắp rớt cả tròng mắt rồi.

Thị lực với thích lực của cô là tốt nhất, cho dù không cố tình tìm kiếm, vẫn có thể thấy được Đường Tử Minh đứng trong góc, nhìn thấy những thay đổi đặc sắc trên mặt hắn, nhìn hắn há to miệng, cằm rớt xuống, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Đối với đối tượng công lược này, A Yên không nói đến chuyện yêu thích, nhưng vẫn có sự quan tâm. Hắn làm văn tốt như vậy, tài ăn nói cũng tốt.

A Yên nheo mắt lại, ảo tưởng nghĩ tới, chờ tới khi ngủ xong lần hai, đến khi chàng chàng thiếp thiếp, sẽ để cho hắn viết cho cô thật nhiều án văn hoa mỹ, đợi đến khi kết thúc nhiệm vụ, cô muốn đem tất cả văn chương mang về, lúc rảnh rỗi lại đem ra đọc lại vài lần, tốt nhất là sau khi rời khỏi Ma giới, lấy lại tự do, tìm hai nha hoàn ngoan ngoãn để bon họ sớm tối đọc ba lần. Thật hạnh phúc.

A Yên ảo tưởng xong rồi, rốt cuộc cũng bỏ tay xuống, quay đầu lại, nhìn về phía bóng tối bên rèm cửa sổ: “Thẩm tiên sinh, muộn như vậy còn chưa đi, lại học theo người ta trốn ở góc tường nghe lén, quá mất thân phân rồi.”

Người đàn ông từ trong bóng tối đi ra: “Không muốn quấy rầy nhã hứng của em.”

A Yên nở nụ cười: “Ngài không làm xấu được niềm vui của tôi, có chuyện gì sao?”

Thẩm Cảnh Niên im lặng một lát, ôn nhu hỏi: “Đêm nay, vui vẻ sao?”

A Yên nói: “Vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.”

Thẩm Cảnh Niên cười nói: “Em ở trên sân khấu, hát rất hay.”

Điều A Yên muốn nghe không phải là cái này, hắn không nói được đến trọng điểm, liền có chút mất hết cả hứng: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh khen ngợi, ngài ở lại chỉ vì nói mấy lời này?”

“Không phải tất cả.”

A Yên ngẩn đầu liếc mắt nhìn hắn.

Thảm Cảnh Niên ôn nhu nói: “Bài hát thứ hai, hát lại lần nữa.”

A Yên cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đến phân lượng là ông chủ của hắn, không có phản đối, hát lại một lần.

Hát xong, hắn hỏi: “Sờ tay nhỏ?”

Phong cách nói chuyện thật kỳ ba.

A Yên nói: “Sờ soạng.”

Hắn lại hỏi: “Còn chỗ nào không?”

“Hết rồi.”

“Sờ chỗ nào?”

A Yên thở dài, hay tay ôm ngực, dựa vào bàn trang điểm bên cạnh nhìn hắn: “Thẩm tiên sinh, nói chuyện với ngài quá mệt. Quen biết đã lâu tôi cũng nói thẳng đi, tình trạng thể chất của ngài, đã không thích hợp tiến hành vận động kịch liệt thải dương bổ âm…. nhiều nhất cũng chỉ còn lại ba tháng thời gian, vẫn nên mua nhiều món ăn ngon, ra ngoài đi dạo xem phong cảnh nhân gian, đó mới là điều đúng đắn.”

Thẩm Cảnh Niên ho khan một tiếng, chậm rãi đi tới.

A Yên nhìn hắn.

Thẩm Cảnh Niên vươn cánh tay tái nhợt ra kéo tay của cô, lặp lại lần nữa: “Sờ soạng chỗ nào?”

A Yên cười khẽ: “Ông chủ Trịnh sờ soạng ngón tay nào, ngài liền chặt ngón tay đó sao? Tôi khuyên ngài nên cân nhắc hậu quả, ngài không biết….”

Tay bị hắn cầm đặt lên môi, hôn nhẹ.

A Yên nhíu mày.

Thẩm Cảnh Niên bình tĩnh nói: “Em nói rất đúng, nhiều nhất chỉ còn lại ba tháng.” Ngước mắt chăm chú nhìn cô: “Cho nên, ba tháng này ở bên cạnh tôi, cùng nhau ngắm phong cảnh, chỉ hát cho một mình tôi.”

“Mình ngài?” A Yên cười giễu cợt, rút tay ra: “Tài ăn nói của ngài không tốt, không thỏa mãn được lòng hư vinh mạnh mẽ của tôi, vẫn quên đi.”

Thẩm Cảnh Niên cũng cười: “Thật sự không suy nghĩ lại sao?”

A Yên nói: “Thẩm tiên sinh, thứ tôi có thể cho ngài, ngài không có phúc để hưởng, thứ ngài muốn… đã sớm nói rồi, tôi không bán cảm tình.” Bỏ lại câu nói này, không quay đầu lại, mặc áo khoác nên đi ra cửa.

Bóng đêm mát mẻ.

A Yên mở cửa xe ra, mới ngồi yên xuống đóng cửa lại, chìa khóa xe lại rơi xuống ghế sau, cúi người xuống không tìm thấy, vừa ngẩng đầu lên lại thấy mấy người mặc đồ đen, đội mũi, lén la lét lút vào Bách Nhạc Môn.

Trong tay bọn họ đều có súng.

Bên trong lúc này giống như chỉ có Thẩm Cảnh Niên và Tề Chính.

A Yên cúi đầu, tiếp tục tìm chìa khóa.

Cánh đó tiếng súng vang lên, bang bang phanh dồn dập chói tai, không lâu sau, cửa sổ tầng hai bị vỡ.

A Yên tìm thấy chìa khóa, nổ máy ô tô, chuẩn bị đi đường vòng về nhà. Không ngờ, có một người áo đen bị thương, vừa đi về hướng trong đại sảnh vừa nổ súng, lơ đãng quay đầu lại, thế mà lại thấy một ô tô đang nổ máy, bên trong còn có người, liền theo bản năng nổ mấy phát súng.

Trong đó có một phát súng bắn trúng cửa kính, A Yên theo bản năng mà cúi người xuống tránh né. Tiếng vỡ bén nhọn vang lên, tiếng gió gào rít mà qua, có một mảnh thủy tinh vỡ xẹt qua gò má, có chút đau.

Trầm mặc trong chốt lát. Cô ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ xe vỡ vụn, không hề chớp mắt mà nhìn người áo nổ súng. Ánh mắt trong chớp mắt liền lạnh xuống.    

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN